Thịnh Thế Hôn Nhân

Chương 33




Hạ Tiêu Tiêu “chậc” một tiếng, mới vừa định nói thêm gì nữa, đột nhiên quay đầu lại thấy trợ lý của mình vẫn còn ở đây.

“Cô cũng đi ra ngoài trước đi.”

Trợ lý gật đầu một cái, vội vàng rời khỏi, lúc đi còn nhanh chóng quan sát Bạch Nhược Y một chút.

Trong phòng chỉ còn lại hai người Hạ Tiêu Tiêu và Bạch Nhược Y, cô ta lại càng vênh váo hơn, mở miệng nói thẳng: “Có phải bởi vì cô không có tiền nên mới trở về hay không?” “Liên2quan gì tới cô?” Bạch Nhược Y đã biết dù cho mình làm gì đi nữa thì Hạ Tiểu Tiêu cũng sẽ không quay phim nên cô không cần phải tiếp tục hoà nhã. Hạ Tiểu Tiểu cũng không giận, cười khinh thường, cứ thể nói: “Cũng đúng, phải gánh một người ba bị bệnh lao nhất định rất phiền phức. Có người ba như vậy chắc cô cũng mong tốt hơn hết ông ta nên chết đi cho xong đúng không?”

Nói đến đây, Hạ Tiêu Tiêu “chậc” một tiếng: “Không đúng, thực5tế coi như bây giờ ba cô còn chưa chết, nhưng nếu ông ta biết cô vẫn luôn quyến rũ đàn ông khác thì cũng sẽ bị tức chết...”

“Bốp!” Một âm thanh lanh lảnh ngắt lời Hạ Tiểu Tiêu.

Bạch Nhược Y lạnh lùng nhìn Hạ Tiểu Tiêu, cô có thể chịu được cô ta làm nhục mình, nhưng tuyệt đối không cho phép người khác nhục nhã ba của mình.

Lúc này cũng không biết có phải là Hạ Tiêu Tiêu và trợ lý của cô ta thông đồng tốt rồi hay không mà6trợ lý dẫn nhân viên làm việc lập tức ùa vào bắt gặp cảnh hai tay Hạ Tiểu Tiêu che mặt. Hạ Tiểu Tiểu này cũng là nhân vật ảnh hậu Oscar, thấy nhiều người đến như vậy, hai mắt lập tức rưng rưng, cả người thuận thể lui về phía sau: “Hôm nay tôi không muốn quay chỉ là vì cơ thể tôi không thoải mái, cô còn ra tay đánh tôi sao?”

Giọng nói của cô ta đầy nghẹn ngào, vừa nói vừa “hoa lệ đẫm lệ“. Thậm chí trợ lý còn5hét lên: “Sao cô lại đánh người vậy! Thật là quá đáng!” Nói xong cô ta đi đến đỡ Hạ Tiêu Tiêu.

Nhưng Bạch Nhược Y không hề rơi vào thế bị động, cô nghiêm túc, đôi mắt lạnh lùng giống như hàn băng ngàn năm mãi không thể tan ra: “Hạ Tiêu Tiêu, cô nói đúng, công ty của chúng tôi thật sự cần xây dựng thương hiệu cho sản phẩm mới gấp, nhưng chúng tôi cũng không cần phải xin cô hợp tác.”

“Tôi bảo Tiểu Lục gọi cô tới giải quyết vấn3đề, không phải bảo cô tới huỷ hợp đồng!” Người phụ trách đột nhiên đứng ở trước mặt Bạch Nhược Y, cáu kỉnh chỉ trích: “Dù nói thế nào, cô cũng không thể đánh người!”

Bạch Nhược Y sững sờ nhìn người phụ trách đột nhiên đứng ở trước mặt mình, giống như chính mình thật sự làm sai chuyện rồi. Bạch Nhược Y quét mắt nhìn tất cả các nhân viên còn lại. Các nhân viên còn lại cũng bất mãn nhìn cô, tạo thành thế đối lập rõ ràng so với ánh mắt cầu cứu lúc trước.

“Đúng vậy, phó tổng hơi quá đáng, dù thế nào cũng không nên đánh người chứ?” Một nhân viên trong đó mở miệng nói.

“Lúc trước đã nghe nói phó tổng dùng quan hệ đi lên, không ngờ bản lĩnh không nhiều nhưng tính tình lại thật lớn!” Một nhân viên khác cũng hùa theo quở trách Bạch Nhược Y.

“Dù mọi người nói gì đi nữa thì sau này công ty của chúng ta cũng chắc chắn sẽ không hợp tác với Hạ Tiểu Tiểu!” Bạch Nhược Y thật sự bị bọn họ chọc tức, mà họ còn là đồng nghiệp chung công ty.

Chẳng lẽ bọn họ đã quên đức hạnh của Hạ Tiêu Tiêu lúc đình công sao? Hạ Tiêu Tiêu dựa vào người trợ lý, dáng vẻ cực kỳ nhu nhược: “Tôi thật sự rất muốn hợp tác với công ty của mọi người.” Bạch Nhược Y cười lạnh một tiếng, hất tay đi ra.

Tiểu Lục theo cô đi ra ngoài, sợ hãi nói: “Phó tổng, có phải có hiểu lầm gì hay không? Tại sao cô không nói rõ ràng vậy?”

“Có cần thiết không? Cô không thấy lập trường của đồng nghiệp chúng ta sao?” Bạch Nhược Y lạnh lùng nói, nói xong liếc mắt nhìn Tiểu Lục: “Sao cô không trách tôi?”

Tiểu Lục lắc đầu một cái: “Tôi biết đức hạnh của Hạ Tiêu Tiêu, chắc chắn phó tổng sẽ không vô duyên vô cớ đánh cô ta.” Bạch Nhược Y mỉm cười, Tiểu Lục chỉ là một thư ký, tiền lương còn thua những nhân viên chuyên nghiệp đó nhưng tâm tư của cô ấy lại thông suốt hơn cả những người đó. “Cô không cần đi theo tôi, tôi muốn một mình yên tĩnh một chút.” Bạch Nhược Y dịu dàng nói với cô ấy.

Tiểu Lục gãi đầu, hơi lo lắng nhìn Bạch Nhược Y: “Vậy cô cẩn thận một chút, đừng quá để ở trong lòng.”

“Ừ.” Bạch Nhược Y cười với cô ấy. Bạch Nhược Y tự lái xe đến bên hồ Ninh Tâm.

Lúc này trời đã nhá nhem tối, người bên hồ cũng không nhiều. Nắng chiều chiều lên mặt hồ tựa như phủ lên một lớp bột vàng, nhìn từ xa mặt sóng lăn tăn rất mê người.

Bạch Nhược Y xuống xe, gió chiều thổi vào mặt, dịu dàng vén mái tóc dài của cô lên tựa như đang lặng yên động viên cô.

Một chiếc xe hơi màu đen lướt qua, người đàn ông bên trong xe đột nhiên lên tiếng: “Dừng xe!” “Hả? Chẳng phải cần về công ty xử lý tài liệu sao?” Lý Lâm khó hiểu liếc mắt nhìn Thẩm Đình Thâm, nhưng vẫn nghe lời anh dừng xe.

“Anh đi xử lý đi, lát nữa tôi tự mình đón xe về nhà.” Thẩm Đình Thâm vừa nói vừa mở cửa xuống xe.

Thẩm Đình Thâm bước nhanh đi tới sau lưng Bạch Nhược Y, mới vừa định lên tiếng gọi cô thì lại nhận ra bóng lưng của cô dưới trời chiều rất cô đơn và suy sụp. Lời đến bên miệng, Thẩm Đình Thâm đột ngột nuốt xuống. Bạch Nhược Y nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng bước chân dồn dập nên nhìn thoáng qua cái bóng trên mặt hồ. Bóng dáng của anh cao lớn, sống lưng thẳng tắp, chỉ nhìn cái bóng cũng khiến cho người ta mơ tưởng viển vông với anh. Là Thẩm Đình Thâm, vết thương trên cánh tay anh khỏi nhanh như vậy sao?

Dù trong lòng tò mò nhưng Bạch Nhược Y cũng không quay đầu lại hỏi anh.

Cô chỉ muốn yên tĩnh một chút, nhưng cũng không ngại có người theo đuổi. Bạch Nhược Y không biết mình đi vòng quanh hồ bao lâu rồi, nhưng cô biết Thẩm Đình Thâm vẫn luôn đi theo mình.

Cho đến khi trời hoàn toàn tối đen, Bạch Nhược Y mới lái xe về nhà, cô nhìn vào kính xe thấy Thẩm Đình Thâm vẫn đứng ở đó đưa mắt nhìn cô rời khỏi.

Hôm sau, Bạch Nhược Y mới vừa ra khỏi cửa tiểu khu đã thấy rất nhiều ký giả xông lên. Không đợi Bạch Nhược Y phản ứng kịp là chuyện gì thì đã nghe thấy bọn họ nhiều người nhiều miệng không ngừng hỏi: “Nghe nói hôm qua cô đánh Hạ Tiêu Tiêu đúng không?”

“Là vì Thẩm Đình Thâm sao? Hay là nguyên nhân khác?”

Những câu hỏi thẳng thắn làm cho người ta hít thở không thông ùn ùn kéo đến.

Trong đầu Bạch Nhược Y nhớ tới một năm trước, mình đứng ở cửa công ty bị công nhân vậy lại chất vấn. Âm thanh nhấn nút chụp của các ký giả cùng với ánh đèn chớp sáng hiện tại tựa như những nhân viên khi xưa ném thứ gì đó vào cô khiến cho cả người cô đau đớn.

Thông qua từng câu hỏi bọn họ đưa ra, Bạch Nhược Y biết hoá ra hôm qua có người quay video tung lên mạng, người hâm mộ của Hạ Tiêu Tiêu lại thêu dệt thêm, những câu hỏi của đám ký giả đó càng lúc càng giống như chĩa về phía cô.

Có lẽ chuyện này do trợ lý của Hạ Tiêu Tiêu tạo ra, Bạch Nhược Y cảm thấy da đầu tê dại khi bị bọn họ vây quanh chất vấn. Đến nỗi cả buổi cô cũng không nói được chữ nào, khóe miệng đã trở nên tái nhợt phát run. Không khí xung quanh cũng trở nên loãng đến mức khiến cô cảm thấy khó thở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.