Thiếu Gia Và Con Gấu

Chương 18-2: Rất hạnh phúc (2)




Trì Quan cực kỳ mệt mỏi, nhưng thân thể vẫn thấy bất mãn, có lẽ là rời người này quá lâu, nên quá mức nhớ nhung. Cậu bất an tiến vào ngực người đàn ông, chỉ có cảm nhận được vòng ôm quen thuộc, mùi hương quen thuộc, cậu mới có thể ngủ yên giấc.

Mông Khanh đau lòng mà ôm Trì Quan, nhìn những thay đổi trong phòng gần đây, không cần suy nghĩ nhiều cũng biết là một mình cậu đã trải qua những ngày tháng như thế nào.

Mông Khanh thở dài một tiếng, ôm người thật chặt, lồng ngực trống vắng bây nay rốt cuộc cũng được thoả mãn, hắn cũng không muốn buông người này ra nữa.

Hai người ngủ mãi đến chiều, Trì Quan là bị đói bụng tỉnh.

Cậu mơ mơ màng màng muốn dậy kiếm ăn, Mông Khanh kéo cậu, đầu tiên ôn nhu hôn một cái khiến môi Trì Quan lại sưng lên lần nữa, lúc này mới nói: “Em ngủ tiếp đi, ta đi làm cơm.”

Câu nói này, thật giống như đã rất lâu rồi không có ai nói qua.

Viền mắt Trì Quan đỏ lên, cuối cùng cũng ôm Mông Khanh khóc lớn lên.

Chờ cho đến khi Trì Quan tỉnh táo lại, Mông Khanh mới nói:”Đã lâu không nghe thấy em khóc như thế này, hoài niệm thật đấy.”

Trì Qua thút thít: “Huynh có biêt sau khi huynh đi ta đã trải qua những ngày thế nào không, ta đi làm thuê cho người ta, mỗi ngày mệt gần chết mà chỉ kiếm được chút tiền. Nếu không có trưởng thôn tiếp tế thì đến cơm ta cũng ăn không đủ no đâu.”

“Ta đã học xong việc giặt quần áo, quét nhà, cũng không làm vỡ chén nữa, ta còn biết nấu mì nữa.”

Mông Khanh đau lòng ôm lấy cậu: “Vợ thật là lợi hại, sau này có thể dựa vào vợ nuôi rồi.”

Trì Quan: “…” Ta khóc thảm như thế này mà huynh chỉ nói một câu thế thôi sao? Muốn ly dị đó hả?

Mông Khanh nhìn vẻ mặt Trì Quan, nhất thời nở nụ cười: “Yên tâm đi, sau này đã có ta ở đây rồi, em chỉ cần tiếp tục tháng ngày làm thiếu gia cho tốt, mọi chuyện đã có ta.”

Trì Quan: “….” Này còn tạm được

Mông Khanh rời giường rửa mặt rồi nấu cơm cho Trì Quan.

Đang lúc muốn bưng cơm vào phòng, lại có tiếng một ông lão: “Là đại ca của Trì tiên sinh sao?”

Mông Khanh quay đầu, ông lão cũng nhận ra hắn: “Quả nhiên là cháu, cháu đã về rồi à?”

“Vâng.” Mông Khanh cười chào, “Nấy hôm nay may mà có mọi người chiếu cố Trì Quan.”

“Không có gì không có gì.” Ông lão nhìn trong phòng, lại nhìn hắn rồi chần chờ nói, “Hôm qua ta đến đưa rượu cho Trì Quan, kết quả gõ mà cửa không mở, thấy lửa còn cháy trong bếp nhà bọn cháu, nèn giúp các cháu dập lửa.”

“Thật cảm ơn ngài.” Mông Khanh vội nói.

“Các cháu…” Ông lão vẫn chần chừ, “Cháu đúng là đại ca của Trì Quan hả?”

Mông Khanh nhíu mày, không lên tiếng. Nếu tối qua ông lão đã tới một lần, hắn cũng không chú ý tới thì chứng minh rằng khi đó có thứ qan trọng hơn thu hút toàn bộ sự chú ý của mình.

Gian nhà này cũng không cách âm, ông lão có thể nghe được chút gì đó cũng là bình thường.

Ông lão thấy Mông Khanh không nói gì, cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Đứa nhỏ Trì Quan này rất kiên cường, tuy rằng có lúc có chút tuỳ hứng, nhưng là đứa trẻ tốt. Nó vẫn rất nhớ cháu, những ngày tháng một mình cũng chẳng dễ chịu gì, Nếu cháu đã trở về, sẽ không đi nữa đúng không?”

Mông Khanh hơi trầm xuống, ánh mắt chăm chú mà chắc chắn: “Yên tậm đi ạ, cháu sẽ không rời xa em ấy nữa, sau đó cũng sẽ không để em ấy chịu khổ.”

Ông lão gật đầu, đưa rượu cho Mông Khanh rồi mới quay ngươi rời đi.

Mông Khanh bưng cơm vào nhà, đưa rượu cho Trì Quan rồi kể những lời ông lão nói.

Trì Quan nhất thời mặt đỏ: “Có phải trưởng thôn đã phát hiện ra gì không?”

“Phát hiện ra cũng không sao, nhìn dáng vẻ của ông ấy cũng không phải là người phiến diện.” Mông Khanh ôm lấy cậu, “Nếu như chỗ này không ở tiếp được nữa thì chúng ta quay về thành Tứ Huyền.”

“Cái gì?” Trì Quan sững sờ.

“Lần nhận hai nhiệm vụ của Thái tử và phế Thái tử là vì A Dương và cha gã.” Mông Khanh không muốn nói nhiều về âm mưu quỷ kế với Trì Quan, chỉ nói, “Lúc ta trở về, Các chủ đã rơi vào hôn mê. Năm nay tuối ông ấy cũng đã cao, từ lâu đã cường thế như xưa nữa. Kỳ thực cũng là lẫn này trở về ta mới phát hiện ra, hoá ra ông ấy cũng không tàn nhẫn nghiêm khắc như trong ký ức của ta, thực ra cũng chỉ là một ông già bình thường thôi.”

Mông Khanh nói: “Các chủ có tỉnh lại một lần, truyền lại vị trí Các chủ cho ta. A Dương bỏ trốn, ta đưa chuyện tìm gã và cha gã vào giang hồ, sẽ có báo ứng chờ bọn chúng. Còn bên Thái tử và phế Thái tử… Lúc ta trở về, phế Thái tử đã bị Thái tử ám sát, Thái tử không đợi được em trở lại báo thù. Em không dùng được, y còn có mấy chứng cứ khác. Y vốn định xử lý mấy người Thính Phong các biết được bí mật này, nhưng bị ta và mấy người A Lăng chặn lại.”

A Lăng chính là người áo đen nửa năm trước tìm đến, ngoại trừ Mông Khanh, Trì Quan cũng không biết tên cụ thể của những người trong Thính Phong các.

“Thái tử dám ra tay với Thính Phong các, ta là Các chủ mới tất nhiên sẽ không nhịn nữa, bèn giao chứng cứ y hợp tác với Thính Phong các cho lão Hoàng đế. Lão Hoàng đế huỷ vị trí Thái tử, chọn ra người khác. Vụ án của Trì phủ vì liên quan đến phế Thái tử, phải xử lý rất phiền phức, ta và người của Hoàng thất tốn hết nửa năm nay mới buộc bọn chúng nói ra sự thật.”

Dù sao cũng liên luỵ đến phế Thái tử, dù đã phế bỏ rồi nhưng vẫn là người trong hoàng thất; Hoàng đế sẽ không đồng ý để danh tiếng của hoàng thất bị tổn hại.

“Chuyện này quá mức phức tạp, nên mới trở về muộn như vậy.” Mông Khanh nói, “Ta mới nhậm chức không lâu, cũng không thể nói giải tán là giải tán ngay được. Trong Thính Phong các cất giấu nhiều bí mật, ta cũng không thể mặc kệ được, nếu không sẽ xảy ra chuyện. Ta không muốn bị người khác biết có nhược điểm là em tồn tại, nếu không ngươi sẽ gặp nguy hiểm, cho nên mới không dám liên hệ với em.”

“Vậy bây giờ huynh…” Tri Quan ngây ngẩn nhìn Mông Khanh, cái tên này, giờ là Các chủ của Thính Phong các lợi hại kia rồi ư?

“Ta không định kế thừa Thính Phong các.” Mông Khanh nói, “Nhưng bọn A Lăng lại hành động vì ta, ta không thể bỏ lại họ, do đó ta quyết định thay đổi Thính Phong các.”

“Thay đổi?”

“Con đường tin tức của bọn ta tự thành hệ thống, muốn tra cái gì đều rất thuận tiện.” Mông Khanh cười cười. không nói rõ.

Trì Quan mơ hồ hiểu rõ một chút, nhưng không phải là vô cùng rõ ràng.

Nhưng chỉ cần Mông Khanh không có chút quan hệ gì với những sinh sinh tử tử kia, không dính máu của người khác, chỉ cần hắn có thể bình an, thì cái gì cũng tốt.

“Vụ án Trì gia đã rõ chân tướng, kẻ phải đền tội cũng đã đền tội.” Mông Khanh nói. “Không có kẻ nào uy hiếp em được nữa, nếu em muốn trở lại làm Đại thiếu gia, có thể trở về bất cứ lúc nào.”

Trì Quan ôm lấy Mông Khanh, lau miệng đầy dầu lên người đối phương, suy nghĩ một chút: “Chờ đến mùa xuân đi, chúng ta cùng đi tảo mộ nhé.”

“Được.”

“Nhưng mà ta không muốn quay về, chỗ này tốt vô cùng, ta muốn ở chỗ này.”

“Được.”

“Còn muốn đón Tiểu Hắc và ngỗng mập về, chúng ta sửa nhà này lớn hơn chút đi.”

“Nghe lời em.”

“Nếu như rảnh, chúng ta lại đi những nơi khác nhìn một chút. Gần đây ta có đọc rất nhiều sách, nhưng ông chủ nói với ta, đọc vạn cuốn sách đi vạn dặm đường, phải đi nhiều mới có tác dụng.”

Mông Khanh cười lên: “Em muốn đi nơi nào ta đều sẽ đi với em.”

Trì Qun chớp mắt nhìn hắn: “Huynh… Không bận sao?”

“Có bọn A Lăng rồi, ta đúng ngày trở về một chuyến là được.” Hơn nữa, có chuyện gì bọn họ cũng có thể truyền thư lại đây, hiện giờ nếu trời có sập cũng không quan trọng bằng vợ hắn.

Trì Quan nắm ngón tay hăn, nhìn hắn: “Này… Huynh là Các chủ, có phải là rất có tiền không?”

Mông Khanh bật cười: “Thế thì sao?”

Mắt Trì Quan sáng lên: “Ta muốn ăn gà hoàng kim.”

Mông Khanh thở dài, ôm người dỗ dành: “Ăn.”

“Bào ngư!”

“Ăn.”

“Tổ yến!”

“Ăn.”

Con người Trì Quan xoay chuyển, còn đang nghĩ muốn ăn cái gi thì tốt, Mông Khanh đã đè người xuống một cái “Hiện giờ ta muốn ăn em.”

Trì Quan: “….”

Trì Quan xù lông: “Huynh muốn chết hả! Dừng tay!”

Mông Khanh ngậm lấy vành tai Trì Quan lẩm bẩm: “Không chết được không chết được, muốn chết cũng là ta…”

Trì Quan vỗ đầu hắn một cái: “Nói linh tinh gì vậy hả!”

“A, ta nói sai rồi, vợ ơi mau tới trừng phạt ta đi.”

Trì Quan: “….”

Trì Quan đột nhiên hỏi: “Gấu ngốc này, rốt cuộc thì huynh thich ta ở điểm nào?”

Mông Khanh cười cười: “Em đoán đi?”

Cũng không chờ Trì Quan đoán được lý do, Mông Khanh liền ép người xuống giường.

Mông Khanh tặng người yêu một nụ hôn nóng bỏng, nghĩ thầm, mình vốn không muốn bị ràng buộc, nên mới chạy trốn hai năm mà không bị tìm thấy, hà tất phải tìm cho mình một phiền toái lớn? Nhưng mà người bị lưới đánh cá vây lại, cau mày, viền mắt sưng đỏ, rõ ràng là khóc nhiều lắm, hắn lại không thể cứ để kệ như vậy.

Nguyên nhân hắn không muốn ở Thính Phong các là không muốn vô cớ cướp đi sinh mạng của người khác, do đó hắn cứu Trì Quan.

Trì Quan thích khóc, thích nháo, lại hay dằn vặt, mỗi lần nói tới chuyện trong nhà là lại im bặt. Rõ ràng không phải là người có thể giấu chuyện, nhưng lại một mực giấu kín chuyện này, khiến hắn không thể không chú ý đến cậu.

Cậu thỉnh thoảng mơ hồ, thỉnh thoảng thông minh, thỉnh thoảng lại khiến người ta dở khóc dở cười. Cậu không thể rời bỏ mình, nếu không cậu sẽ không sống nổi.

Hắn thử uy hiếp Trì Quan nhiều lần, nhưng nhóc con này căn bản không biết cái gì là “Cốt khí”, chỉ cần có thể sống tiếp, cho dù thế nào đi nữa thì cậu cũng ôm chặt hắn không chịu buông tay.

Chuyện tất nhiên, người cho dù có bỏ hết tất cả vẫn muốn sống tiếp như thế từ từ hấp dẫn tâm thần hắn, chờ đến khi phục hồi tinh thần, hắn đã không dứt bỏ được từ lâu rồi.

Tại sao lại yêu thích ư?

Có lẽ là chính mình không biết tại sao lại đến thế gian này, cũng không biết tại sao lại sống sót, nhưng người này có thể nói cho mình đáp án.

“A…. Mông Khanh huynh… Đủ rồi!”

“Không đủ không đủ.”

“A….Không….Ưm…”

Năm này, đã định trước là sẽ không trải qua yên ổn, nhưng cuộc sống về sau, nhất định sẽ rất rất hạnh phúc.

Hoàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.