Thiếu Gia Và Con Gấu

Chương 18-1: Rất hạnh phúc (1)




Một mình Trì Quan ở lại trong làng, Mông Khanh ở cùng cậu cho đến khi cậu bất an mà thiếp đi, sau đó mới rời đi cùng người áo đen.

Hôm sau, khi Trì Quan tỉnh lại, trong phòng rất yên tĩnh. Không có Mông Khanh, gian nhà nhỏ hẹp có vẻ vô cùng rộng lớn trống trải. Trong lòng cậu vẫn ôm chút hi vọng nào đó, thấp giọng gọi một tiếng: “Gấu ngốc ơi?”

Không lời đáp lại.

Trì Quan ngơ ngác mà nhìn lên trần nhà một lúc, sau đó vùi vào chăn khóc lớn lên.

Lần này, không có ai vì nghe thấy tiếng khóc của cậu mà vội vã tìm đến, cũng không có ai vì không muốn cậu khóc mà dốc hết sức dỗ dành cậu.

Hoá ra không còn tên gấu ngốc kia nữa, mình sẽ cô quạnh và hoang mang đến thế, lại sợ hãi và khổ sở như vậy

Cái này không liên quan với chuyện liệu có bị chết đói hay không, cũng không liên quan đến việc liệu có sống tiếp thật tốt không. Chỉ đơn giản là cậu không muốn mất đi người ấy, chỉ như vậy mà thôi.

Độ ấm đã sớm thành thói quen, vòng ôm đã sớm thành thói quen, bộ râu tua tủa chọc vào mặt lúc hôn đã sớm thành thói quen, những cái này cậu đều không muốn buông ra.

Trì Quan hiểu: A, hoá ra mình đã yêu gấu ngốc rồi.

Trì Quan vùi vào chăn khóc đến khàn giọng, viền mắt sưng đỏ. Sau đó cậu mới ngồi lên rửa mặt, đi nhà bếp lấy cơm mà Mông Khanh đã chuẩn bị xong cho mình. Cậu không hâm nóng lại, nghĩ một chút liền trực tiếp ăn, kết quả trưa hôm đó bị đau bụng.

Mông Khanh đã chuẩn bị cho cậu rất nhiều lương khô, còn có thôn dân nhiệt tình đưa đồ ăn tới. Nhưng trừ lương khô ra thì Trì Quan cũng chỉ biết nhìn những thứ đồ ăn tươi kia mà không biết xử lý ra sao.

Cậu không đổi sắc mặt mà nhìn chúng, cuối cùng vẫn cầm lương khô lên gặm.

Cậu trốn trong phòng không ra, cứ đợi như vậy ba ngày, Mông Khanh vẫn chưa trở về.

Ngày thứ tư, Trì Quan học giặt quần áo, quét tước nhà cửa, xử lý đồ ăn bị hỏng vì trời quá nóng.

Ngày thứ năm, Trì Quan đến chỗ các thôn dân hỏi thăm xung quanh có chỗ nào tuyển người không. Cậu đi đến một trấn nhỏ bên cạnh, phụ bán sách ở một tiệm sách cũ. Người đọc sách trên trấn nhỏ này cũng không nhiều, Trì Quan rảnh đến phát chán, bèn tự mình xem.

Có chút cố sự trong sách nhìn rất quen, Trì Quan bừng tỉnh nhớ ra, hình như phu tử đã từng dạy.

Nhất thời Trì Quan cảm thấy rất oan ức, núp trong một cửa tiệm nho nhỏ khóc òa lên.

Cậu vừa khóc, người xung quanh đều hiếu kỳ nhìn lại, người trong trấn nhỏ rất tốt bụng, vây quanh cậu hỏi han ân cần. Trì Quan có nỗi khổ không nói được, đành phải khóc lóc lắc đầu, vừa lau nước mắt vừa nắm chặt sách.

Có người suy đoán: Có lẽ là bởi vì sách bán không được, đứa nhỏ này sợ bị đánh đuổi, cho nên quá thương tâm.

Vì vậy mọi người liền tốt bụng mà mua sách, cũng có bác gái không biết chữ, nói là mua về cho cháu. Vì vậy lúc ông chủ ra ngoài trở về, đã thấy sách bán rất tốt, cảm thấy Trì Quan đầy mặt phúc khí, giống như có thể chiêu tài, bèn vô cùng phán chấn mà tăng lương cho cậu, cho ăn ngon uống mát.

Trì Quan học phơi sách, bán sách, rỗi rảnh không có gì làm thì đi theo ông chủ học viết câu đối, viết thiếp mừng thọ. Trước đây không chịu học cho giỏi, ngược lại bây giờ lại chịu nghiêm túc học, chỉ có điều cũng không biết rốt cuộc thì học còn có thể có ích lợi gì.

Trước đây cha hi vọng mình đi con đường làm quan, không buôn bán nữa. Có lẽ bản thân mình không thể như người nhà mong muốn, bây giờ có muốn cũng không thể nữa. Cậu vốn là một người chết, coi như không phải là người chết, bị đảng Thái tử lợi dụng xong, phỏng chừng cũng sống không được bao lâu.

Thành Tứ Huyền cậu không về được nữa, đường làm quan tất nhiên cũng là đứt đoạn mất.

Trì Quan ngơ ngơ ngác ngác qua ngày, không có gì làm thì đọc sách, viết chữ, đây là những việc trước đây căn bản cậu không nghĩ đến, bây giờ lại phát hiện những điều hữu dụng trong đó.

Lúc chìm ở trong sách có thể quên mất rất nhiều chuyện trong hiện thực,hiệu quả thực có ý tứ tiêu sầu như say rượu.

Thời gian trôi rất nhanh, giữa hè cứ như vậy trôi qua.

Đảo mắt qua thu, liền vào đông.

Lúc tuyết lớn đổ xuống, Trì Quan dùng tiền kiếm được mua đệm chăn, một dây thịt phơi khô và một đôi ủng dày.

Cậu mặc quần áo mùa hè không mặc được mà Mông Khanh mua cho cậu, bán hết câu đối cuối cùng trong cửa hàng, cầm thịt khô rồi ngồi xe lừa về trong thôn.

Trong thôn có một người bán hàng rong, mỗi ngày đều đánh xe lừa vào trấn, chạng vạng thì quay về.

Trì Quan ngồi xe lừa của hắn, tới tới lui lui, hai người liền trở thành bằng hữu.

Gần cuối năm, cửa tiệm trong trấn đều đóng cửa, cửa hàng sách cũng không bán nữa. Mấy ngày nay Trì Quan không cần đi nữa. Cậu đã viết câu đối rất khá, tuy rằng cậu chỉ phụ trách viết, người ra câu đối là ông chủ, nhưng nét chữ thanh tú của cậu rất được mọi người yêu thích.

Cậu xuống xe ở cửa thôn, đi bộ về nhà.

Đầu tiên bỏ thịt khô vào bếp, lại vào phòng nhóm lửa lên, cởi áo khoác phủi sạch tuyết rồi treo ở móc sau cửa, sau đó mở cửa sổ ra đề gian nhà thoáng hơn chút.

Cậu xắn tay áo lên, buộc tóc lại – cậu đã biết buộc tóc rồi, không bao giờ để xõa lung tung như lúc đầu nữa.

Cậu đi nhà bếp đun nước, đôi vai nhỏ gầy đơn bạc mấy ngày nay vì gánh nước mà từ từ cứng lại – Lúc bắt đầu gánh cậu còn có thể làm đổ thùng đựng nước, thường phải đi năm, sau chuyến mới có thể đổ đầy vại, bây giờ cũng đã rất nhuần nhuyễn rồi.

Cậu rửa rau sạch sẽ, sau đó cắt nhỏ gừng, tỏi rồi đi nhào bột. Trì Quan định làm một bát mì cho mình ăn, đây là món duy nhất cậu học được gần đây.

Rửa mặt được một nửa, cậu nghe ngoài cửa có động tĩnh.

Ngón tay Trì Quan đông lạnh đến đỏ bừng, trên hai má và chóp mũi đều là bột mì trắng, trên ngón tay cũng vậy. Cậu vừa lấy khăn lau tay, vừa chạy ra ngoài cửa, còn tưởng là là trưởng thôn đến.

Trưởng thôn là người tốt, Trì Quan ở đây rất nhiều chuyện đều không thể thiếu sự hỗ trợ của trưởng thôn. Một ngày trước trưởng thôn có nói sẽ đưa đến cho cậu chút rượu. Cũng gần đến tết rồi, cậu tưởng là trưởng thôn đến, vừa cười nghênh đón đi ra ngoài, vừa nói: “Trưởng thôn đến rất đúng lúc quá, cháu đang làm mì…”….

Tiếng nói im bặt đi trong tuyết lớn.

Ngoài cửa, một người đàn ông mặc áo đen đội mũ rộng vành, trên hông đeo bội kiếm, một tay cầm bầu rượu đang quay đầu nhìn mình

Dù cho gần nửa năm không gặp, Trì Quan vẫn cứ liếc mắt là đã nhận ra người đến.

Người đàn ông lấy mũ xuống, lộ ra gương mặt quen thuộc, trong mắt hắn mang theo độ ấm và nhung nhớ. Có lẽ là nhìn thấy Trì Quan xắn tay áo, dáng vẻ lạnh cóng trong tuyết khiến đôi tai và hai má đỏ ửng, liền đau lòng đến mức không nói ra được.

Hắn đi lên trước vài bước: “Vợ à, ta đã trở về.”

Trì Quan nhất thời xù lông: “Huynh còn biết trở về sao?!”

Mông Khanh vội vàng tiến lên ôm lấy người: “Vợ, ta cũng muốn nhanh chóng trở về, có điều sự tình lại quá khó giải quyết… Vợ à hãy nghe ta nói, ta đã giúp em báo thù rồi.”

Trì Quan tát Mông Khanh một cái, bôi bột mì khắp mặt mũi Mông Khanh: “Huynh buông ta ra! Lẽ ra huynh đừng có quay lại! Ta coi như huynh đã chết ở bên ngoài rồi!”

“Phi phi phi!” Mông Khanh không lưu ý chuyện bị đánh chút nào, ôm vợ mà hôn, “Ta không nỡ chết ở bên ngoài, chết cũng muốn bò về.”

“Lâu như vậy…” Trì Quan giãy dụa không ra, vừa cảm thấy oan ức, phẫn nộ lại rất mừng rỡ, quả thực không biết nói cái gì cho phải, nước mắt xoạch một cái lăn xuống, “Huynh cũng không thèm viết một lá thư? Để ta biết huynh bình an là được rồi?!”

“Ta không dám.” Mông Khanh ôm cậu, vừa hôn vừa an ủi, “Ta sợ khiến cho bọn họ biết đến sự tồn tại của em, nên nào dám tùy tiện viết thư về.”

Mông Khanh cởi áo khoác, bọc người lại: “Sao lại mặc ít như thế? Cảm lạnh thì làm thế nào bây giờ?”

“Không cần huynh lo!”

“Em đang nấu mì? Em biết nấu mì? Vợ ta sao lại có khả năng như vậy?”

“… Đừng tưởng rằng nói như vậy ta sẽ cao hứng.” Trì Quan cảm thụ được nhiệt độ quen thuộc, nhung nhớ quen thuộc rốt cục đến muộn mà trào lên trong tim. Cậu ôm chặt người ta một cái, hung hăng nhào vào ngực hắn, “Huynh… Bị thương sao?”

“Không có.” Mông Khanh nở nụ cười, ôm người trở về phòng, đóng kỹ các cửa, “Tướng công của em rất lợi hại, ai cũng đừng mong tổn thương ta.”

Trì Quan ở khoảng cách gần mà đánh giá khuôn mặt này, Mông Khanh gầy một chút, tóc dài, nhưng cũng không thấy chỗ nào bị thương, trái tim cậu lúc này mới thả xuống.

Trì Quan mãi sau mới phát hiện: “Ai là tướng công của ta?”

“Ta đó.”

“Phi!”

Mông Khanh: “….”

Mông Khanh cong môi nở nụ cười, kéo người qua ôm vào ngực: “Tối hôm đó không phải em đã gọi mấy lần rồi sao?”

Trì Quan đột nhiên đỏ bừng mặt: “Đó là bị huynh ép!”

Mông Khanh đang muốn trêu chọc vài câu, lại phát hiện thân thể Trì Quan có phản ứng, hắn hơi kinh ngạc: “Sao mới vậy đã.. Vợ, em hãy thành thật nói đi, sau khi ta đi em giải quyết thế nào vậy?”

Trì Quan: “….”

Trì Quan mặt đỏ ửng, không nói lời nào.

Mông Khanh nhíu mày: “Không giải quyết hả?”

Trì Quan nhất thời xù lông: “Huynh còn chưa rõ sống chết! Ta làm sao còn có loại tâm tình này chứ!”

Mông Khanh không thể nói ra đây là loại cảm giác gì, tóm lại là cõ chỗ nào đó trong lòng được lấp đầy, nội tâm vô cùng vui sướng. Hắn nhất thời không còn tâm tư nào mà nói rõ những chuyện đã xảy ra, trước hết cứ thân mật với vợ đã, có chuyện gì nói sau!

Nửa năm này, nhất định hắn phải bù lại!

Trì Quan đang quẫn bách, đã bị Mông Khanh ôm lấy ném lên giường.

“Này?”

Mông Khanh cởi áo ra đè xuống: “Có lời gì thì sau khi làm hẵng nói.”

Trì Quan quả thực không dám tin, gào khóc nói: “Ta còn chưa tha thứ cho huynh mà!”

Mông Khanh cúi người chặn môi đối phương lại, hàm hồ nói: “Ừ ừ, chờ xong việc em muốn trừng phạt ta thế nào thì tuỳ.”

Mông Khanh nhấc hai chân Trì Quan lên, suy nghĩ một chút rồi cười nói: “Hay là giờ trừng phạt ta luôn? Muốn làm thế nào?”

Trì Quan: “….”

Cái con gấu ngốc này không cần mặt mũi nữa rồi!!

Đêm tuyết lớn, trong phòng một mảnh xuân sắc dạt dào. Mông Khanh nói được là làm được, mãi cho tới khi trời tối rồi lại sáng, hắn mới ôm Trì Quan đi ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.