Thiên Vị Có Một Không Hai

Chương 35: Đây là lần đầu tiên em tỏ tình với anh




Edit: Khang Vy

Beta: Peachh

Lúc Cố Tắc Yến trở lại vị trí, Lương Ngôn thấy biểu tình của anh ta không đúng lắm lập tức hỏi xem anh ta sao vậy.

"Không có gì." Cố Tắc Yến tỏ vẻ bình tĩnh, nghiêng đầu nhìn về phía Lương Ngôn, nhìn thấy tình yêu rõ ràng trong mắt cô ta.

Bây giờ, mỗi khi ở trước camera, chỉ cần nhắc tới anh ta, cô ta sẽ có vẻ mặt này. Cố Tắc Yến đã không phân biệt được rõ, rốt cuộc là vì công việc hay là vì cô ta thật sự yêu mình.

Cuộc thi bắt đầu rồi, các thí sinh bắt đầu sáng tác, vì để người xem có thể hiểu rõ, nhóm giám khảo sẽ tiến hành đánh giá lời thật, chủ đề hôm nay là người yêu xa cách gặp lại.

Lâm Mật, "Cuộc thi ngày hôm nay, trạng thái của các thí sinh đều rất tốt."

Tề Xuyên, "Nét vẽ của hai thí sinh nữ Đặng Vi và Dịch Nhiễm rất tốt, xa cách gặp lại người yêu, trên thiết kế chính là khảo nghiệm năng lực của tác giả."


Tống Dương, "Phong cách của thí sinh Triệu Á cũng là một ngọn cờ riêng, có cảm giác đánh sâu vào cảm xúc người xem rất mạnh."

Tề Xuyên lại biểu đạt ý kiến bất đồng, "Thầy Tống, tôi lại cảm thấy phong cách của Triệu Á ở chủ đề này không sát, cậu ấy cần phải học cách thu lại mới tốt."

Tống Dương, "Lời này của thầy Tề khiến tôi không đồng ý nổi. Xa cách gặp lại người yêu, cảm xúc đánh sâu vào cảm ứng phải rất mạnh, cách xử lý của Triệu Á không tồi, mà phong cách của Đặng Vi và Dịch Nhiễm lại không đủ sáng tạo."

Lâm Mật cười trả lời, "Lời này của thầy Tống không đúng chút nào, phong cách riêng của Triệu Á mà anh khen sao có thể liên quan tới hai vị thí sinh nữ được chứ, sao có thể nói là không đủ sáng tạo?"

Trương Thiên Dực nghe máy xong, đi tới bên người Lâm Chiêu nói nhỏ vài câu. Lâm Chiêu nhìn về phía sân khấu, cúi đầu dặn dò một câu, đối phương hiểu ý rồi đi ra ngoài.


Cố Tắc Yến nhìn trên màn hình lớn, thấy bức tranh của Dịch Nhiễm dần dần hiện lên, cũng nghĩ tới rất nhiều chuyện trước đây.

Ngày đó chia tay với Lương Ngôn, lòng tự trọng của anh ta bị dẫm đạp không còn sót lại chút nào. Mẹ của Lương Ngôn nói gia cảnh anh ta kém cỏi, lại không có đồng tiết kiệm nào trong người, trừ một ngôi nhà cũ ra thì không có gì cả.

Làm thế nào Cố Tắc Yến cũng không quên được vẻ mặt khinh thường của bà ta khi nói cả đời này anh ta sẽ không thể phất lên nổi, còn nói anh ta không có tư cách cưới Lương Ngôn.

Ba anh ta qua đời sớm, mẹ mở một tiệm tạp hoá nhỏ. Từ bé, anh ta đã gặp không biết bao nhiêu là chủ nợ tới nhà đòi nợ, từ ngày trưởng thành, mọi thứ chi tiêu của anh ta đều dựa vào bản thân kiếm được.

Bởi vì vận mệnh bất công, anh ta phẫn uất lại không muốn khuất phục. Chỉ là, mỗi khi đi làm thêm đụng phải người quen biết, nhìn thấy vẻ kinh ngạc và chế nhạo trong mắt họ, anh ta lại không khống chế được sự tự ti của mình.


Lúc ấy, chỉ có Dịch Nhiễm, ánh mắt cô nhìn anh ta mang theo sự sùng bái.

Thật ra anh ta biết cô vẽ tranh rất đẹp, chỉ là anh ta sợ cô sẽ trở nên quá ưu tú, rồi sẽ giống như mẹ của Lương Ngôn, dùng ánh mắt như vậy nhìn anh ta.

Bây giờ, cô đứng trên sân khấu tự tin phô bày thực lực của mình, nhưng nụ cười rạng rỡ kia không còn dành cho anh ta nữa.

Sắc mặt Cố Tắc Yến đen đi, lòng bàn tay nóng lên, là Lương Ngôn nắm tay anh ta. Cố Tắc Yến biết, bây giờ có camera đối diện bọn họ, rất nhanh thôi, trên mạng sẽ lại bàn tán về tình yêu đáng ngưỡng mộ này.

Giống như trước kia vậy, tất cả mọi người đều cảm thấy anh ta yêu Lương Ngôn.

Dịch Nhiễm cũng vậy.

Rất nhanh, trên màn hình đã quay tác phẩm của thí sinh, các chi tiết cũng đã được tô rõ. Cố Tắc Yến nhìn tranh của Dịch Nhiễm, lông mày nhíu lại.
Cô vẽ một nam một nữ, hai người ôm chặt lấy nhau, chóp mũi sát cạnh nhau. Người con gái nhắm mắt, người con trai lại khép hờ, dáng vẻ người con trai giống với Tùy Ngọc mà cô vẽ.

Chỉ là nhìn kỹ lại, khuôn mặt kia, cùng với người đàn ông lạnh lùng anh ta vừa mới gặp trùng khớp với nhau.

Dáng vẻ người con gái cũng rất giống cô.

Cố Tắc Yến không muốn thừa nhận, mình và Dịch Nhiễm ở bên nhau ba năm mà lại không thắng nổi Lâm Chiêu đột nhiên xuất hiện.

Tới đây, tác phẩm của các thí sinh gần như đã hoàn thiện. Đặng Vi nhìn thoáng qua bức tranh của Dịch Nhiễm, trong lòng có chút bất an, nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười nhạt.

Từ sớm Đặng Vi đã nhận ra thiên phú của Dịch Nhiễm, lúc Đại Mộng Tam Sinh mới ra mắt, cô ấy còn cố tình bài xích cô.

Cô ấy ra mắt đã lâu, số việc phải làm không hề ít. Lúc đầu ở trong phòng làm việc của Đại Mộng Tam Sinh cũng đã nhạy bén nhận ra quan hệ giữa Lâm Chiêu và Dịch Nhiễm, cứ vậy thuận nước đẩy thuyền bán một nhân tình cho cô. Vì nhân mạch, vì thượng vị, cô ấy đã hi sinh không ít. Chỉ là, chờ tới lúc tham gia cuộc thi này, nhận thấy tình cảnh xấu của bản thân, cô ấy mới thật sự luống cuống.
Cô ấy sợ mình còn chưa đạt tới đỉnh cao, mọi linh cảm và ý tưởng sẽ rời khỏi mình.

Biểu tình của Tống Dương đang không ổn lắm, vừa rồi mới có nhân viên nói với ông ta, trên mạng đã có người tung ra bằng chứng quan hệ giữa ông ta và Đường Phi không chính đáng. Không chỉ có thế, một đống tin tức xấu về ông ta trước đây cũng đã bị đăng tải, trên mạng oanh tạc.

Trong lúc nghỉ ngơi, Dịch Nhiễm ở phía sau sửa lại lớp trang điểm, chờ cô điều chỉnh tốt trạng thái, Đặng Vi đi tới bên cạnh.

"Tôi cảm thấy hai chúng ta có thể ăn mừng trước đấy."

Dịch Nhiễm kinh ngạc, khó hiểu hỏi, "Chị nói cái gì thế?"

Vẻ mặt Đặng Vi đắc ý.

"Có người đăng lịch sử đen của Tống Dương lên mạng, nói ông ta hận thù phái nữ, quan hệ với Đường Phi cũng không chính đáng. Bây giờ tin tức này được chia sẻ khắp nơi trên mạng, đều đang nói chương trình không công bằng, chỉ sợ tư cách dự thi của Đường Phi sắp bị huỷ bỏ rồi."
"Tôi cảm thấy hai chúng ta có thể cùng vào vòng trong."

"Tống Dương là loại người này sao?" Dịch Nhiễm phản ứng chậm chạp, "Bảo sao ông ta lại đối tốt với thí sinh nam như vậy."

"Chỉ là một ông già biếи ŧɦái thôi mà, lần nào cũng ra vẻ đạo mạo bình phẩm không tốt về tác phẩm của chúng ta, thì ra ông ta làm vậy chỉ là để bảo bối nhỏ của ông ta có thể thuận lợi vào vòng trong!"

Dịch Nhiễm nghĩ ngợi, khó hiểu nói, "Nhưng ông ta khá tốt với Lương Nặc, đánh giá dành cho cô ta cũng rất chính diện."

Đặng Vi nhớ tới việc này, biểu tình trên mặt trở nên âm trầm.

"Ai bảo Lương Nặc là đại tiểu thư chứ, sợ rằng ba cô ta đầu tư chương trình này, giúp cô ta mạ vàng đấy."

Sắc mặt Dịch Nhiễm ngượng ngùng, trong lòng bổ sung thêm một câu: Chương trình này là ba tôi đầu tư.
Một lần nữa lên sân khấu, tâm tình Đặng Vi rất tốt. Cô ấy biết hiện tại dư luận tràn lan, còn đang phát sóng trực tiếp mà sắc mặt Tống Dương bên dưới trắng bệch, Đường Phi gục đầu xuống đứng ngồi không yên, lại nhìn Lương Nặc cũng đang không thoải mái chút nào.

Tâm tình Dịch Nhiễm hiện tại cũng rất phức tạp. Trước khi tham gia thi đấu, cô cảm thấy cuộc thi này rất công bằng, giám khảo đều là người chuyên nghiệp trong giới, cô có thể thông qua cuộc thi này mà khẳng định chính mình.

Kết quả lại xảy ra chuyện này khiến cô chưa kịp thích ứng.

Lần thi đấu này, số phiếu bầu hiện trường và trên mạng mỗi cái chiếm 20%.

60% còn lại nằm trong tay ban giám khảo.

Lúc cho điểm, Dịch Nhiễm nhìn chằm chằm con số trên màn hình. Số điểm Tề Xuyên và Lâm Mật cho cô và Đặng Vi đều tương đối cao, mà cả người Tống Dương uể oải, số điểm cho thí sinh cũng không khác nhau là mấy.
Sau đó trên mạng bắt đầu kiểm phiếu.

Trước khi có kết quả, người chủ trì bảo mỗi thí sinh phát biểu vài lời.

Đặng Vi là người nói đầu tiên.

"Tôi rất cảm ơn cúp Tinh Mạn vì đã cho tôi cơ hội này. Trong chương trình này, tôi đã nhận lại được rất nhiều thứ, cũng biết bản thân chưa xuất sắc. Cuộc sống có lúc rất thích đùa giỡn với chúng ta, tôi cũng có lúc lầm đường lỡ bước. Nhưng bây giờ tôi đã tìm được việc tôi muốn làm nhất, bất kể kết quả có thể nào, tôi nhất định sẽ cố gắng hết mình."

Dịch Nhiễm rất bội phục cô ấy, trên màn hình lớn, khoé mắt Đặng Vi ẩn chứa lệ nóng nhưng lại không hề rơi xuống. Biểu tình còn rất tự nhiên, tươi cười tự tin, thẳng thắn thành khẩn thừa nhận sai lầm của mình, còn rất quyết tâm, dáng vẻ không giống như đang tìm kiếm sự đồng cảm, ngược lại khiến người ta cảm thấy thật mạnh mẽ kiên cường.
Bản chất của con người đều rất mạnh mẽ, Dịch Nhiễm cảm thấy Đặng Vi như vậy rất hấp dẫn.

Đến phiên Dịch Nhiễm, lúc cô nhận lấy micro, đầu óc nháy mắt trống rỗng.

Lâm Mật thấy cô khẩn trương thì cổ vũ, "Nói gì cũng được, em cũng có thể nói về linh cảm sáng tác của mình."

Thật ra cô không phải người giỏi ăn nói, trước kia ỷ vào có người chống lưng, nói chuyện vô cùng tuỳ ý. Sau này lại phải chịu khổ trong cuộc sống, bất kể làm gì hay nói gì cũng không ngừng hoài nghi làm vậy có đúng hay không, có được hay không.

Nhưng tình hình bây giờ khác với trước kia.

Sau khi dũng cảm bước lên một bước kia, Dịch Nhiễm rất muốn nói cho anh biết, tâm tình của mình bây giờ như thế nào.

Không còn giống quá khứ, sợ hãi sự độc chiếm của anh.

Đối với tình cảm của anh, cũng không phải bởi vì trải qua tra tấn mà muốn tìm một cái phao cứu sinh.
Hết thảy mọi thứ thuộc về anh đều đã hằn sâu vào cuộc sống của cô.

Dịch Nhiễm cân nhắc tìm từ, nhìn về hướng người nọ đang đứng, hơi hơi mỉm cười.

Lâm Chiêu nhìn cô chăm chú, tựa như có thể đoán ra cô đang định nói gì.

"Bức tranh này, là bức tranh tôi thích nhất từ khi tham gia cuộc thi cho tới bây giờ."

"Bởi vì nó rất phù hợp với tình trạng của tôi lúc này, tôi và người tôi yêu, xa cách gặp lại."

Phía dưới kinh hô.

Dịch Nhiễm cũng không chú ý nhiều tới phản ứng của mọi người, lời bây giờ cô nói chỉ để cho Lâm Chiêu nghe.

"Bức tranh này là tình hình bây giờ của chúng tôi, xa cách gặp lại người yêu, đáy mắt có tình yêu, nhưng vẫn sẽ lo được lo mất, không dám tiếp cận đối phương."

"Nhưng mà tất cả chỉ là tạm thời." Dịch Nhiễm khẽ mỉm cười. Lâm Mật hứng thú mở miệng, "Tôi rất để ý tới tác phẩm của Dịch Nhiễm. Bức tranh lần này, còn có người tên Z trong bức tranh lần trước, cả Tuỳ Ngọc nữa, em vẽ nhân vật nam rất có nét riêng, có lẽ là do... nghệ thuật gắn liền với sinh hoạt phải không?"
Dịch Nhiễm gật đầu, không hề che giấu, "Dạ phải, Z vẫn luôn là người đó."

Cố Tắc Yến nắm chặt tay thành quyền, Lương Ngôn nhận thấy phản ứng của anh ta, trái tim không khỏi đau đớn.

Cô ta có thể biểu hiện ân ái trước mặt mọi người, nhưng không có cách nào lừa gạt bản thân.

Cố Tắc Yến thật sự đã thay lòng đổi dạ.

Cảm xúc của anh đều vì Dịch Nhiễm mà thay đổi.

Kết quả cuộc thi, Dịch Nhiễm và Đặng Vi không phân cao thấp, nhưng bởi vì giao dịch của Đường Phi và Tống Dương bị vạch trần, thành tích của Đường Phi bị huỷ bỏ, Dịch Nhiễm và Đặng Vi cùng nhau vào vòng trong, thi đấu ba người.

Kết quả này khiến Đặng Vi vô cùng vui vẻ, nhưng Dịch Nhiễm lại cảm thấy có chút khó chịu.

Bỗng nhiên có cảm giác như... nhặt được của hời vậy.

Ra khỏi đài truyền hình, điện thoại truyền đến tin nhắn của Lâm Chiêu, một câu đơn giản, bảo cô tới chỗ cũ tìm anh.
Anh tới đón cô mấy lần, Dịch Nhiễm ngựa quen đường cũ tìm tới nơi.

Sau khi tìm được xe anh, Dịch Nhiễm không yên tâm nhìn quanh, xác định không có người mới lén lút lên xe.

Lâm Chiêu nhìn cô một cái, "Hôm nay phát sóng trực tiếp có mấy trăm nghìn người xem, em dám nói trước camera như vậy, sao lại không dám... to gan lên xe anh?"

Dịch Nhiễm liếm môi, bướng bỉnh đáp, "Chuyện này không giống nhau."

"Có gì mà không giống nhau." Lâm Chiêu khởi động xe, tuy rằng lời nói bình tĩnh nhưng từ trong mắt anh, Dịch Nhiễm tin rằng tâm tình anh đang rất tốt.

Đúng là người đàn ông... không dễ thỏa mãn. Dịch Nhiễm trộm mắng trong lòng nhưng vẫn không khỏi vui vẻ.

Cô mở điện thoại lên weibo, cúp Tinh Mạn đã lên hot search, Tống Dương bị mắng chửi thậm tệ, Dịch Nhiễm tìm kiếm tài khoản của ông ta, phát hiện đã bị khoá.
"Sao đột nhiên lại công khai chuyện của ông ta?"

Lâm Chiêu không đáp, Dịch Nhiễm thấp thỏm nhìn anh, "Là anh làm sao?"

Lâm Chiêu không hề phủ nhận.

Vẻ mặt Dịch Nhiễm kinh ngạc, vừa định nói gì thì Lâm Chiêu lại cắt lời, "Thi đấu thì vẫn phải dựa vào năng lực của em, anh chỉ có thể giúp em tạo hoàn cảnh công bằng thôi."

Nghe xong lời này, Dịch Nhiễm có chút cảm động, sau đó che mặt, "Vẫn có cảm giác như được mở cửa sau vậy."

Lc thì thào, "Sao bây giờ lại không có tầm mắt vậy chứ."

"Nếu thật sự mở cửa sau cho em, em còn cần tham gia vào lần thi này à?"

"Là do lần trước em phát huy không tốt." Dịch Nhiễm thành thật thừa nhận.

"Nhưng Lương Nặc lại vào vòng trong, cô ta vẽ cũng không đẹp bằng Đặng Vi."

Dịch Nhiễm nhớ tới lời Đặng Vi nói, kinh ngạc, "Vậy nên, Lương Nặc thật sự thu mua Tống Dương rồi sao?"
Anh lên tiếng, việc làm này của Lương Nặc tương đối bí ẩn, không có chứng cứ trực tiếp cho nên phong ba lần này cũng không thể khiến cô ta trả giá.

Trong lòng Dịch Nhiễm hụt hẫng, ôm túi mà bĩu môi nói, "Ba em đầu tư chương trình gì thế không biết, chẳng thú vị chút nào."

"Rất thú vị." Lâm Chiêu dừng xe, anh nhìn cầu lớn phía trước, dây đèn trang trí trên cầu khiến đáy mắt anh giống như bùng cháy một ngọn lửa lớn.

Dịch Nhiễm nghe lời anh nói, mắt nhìn về phía anh, ánh mắt của anh như có thể khiến người ta đắm say.

"Đây là lần đầu tiên, em tỏ tình với anh."

Trái tim Dịch Nhiễm đập mạnh, Lâm Chiêu nghiêng người dò xét, tay xoa nhẹ mặt cô.

Anh đột nhiên nhếch môi cười khẽ lại khiến Dịch Nhiễm không biết phải làm sao.

"Sao mặt lại đỏ thế?"

"Anh đừng chọc em." Cô còn chưa thể thích ứng, muốn tránh, Lâm Chiêu lại mở miệng.
"Bây giờ anh không lo được lo mất."

Dịch Nhiễm: "..."

"Anh lo... làm thế nào để tiếp cận em."

Tác giả có lời muốn nói:

Dịch Nhiễm: "Bị đùa giỡn, tự vác đá đập vào chân mình."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.