Thiên Vị Có Một Không Hai

Chương 34: Kiêu ngạo tự tin, xinh đẹp như một đoá hoa hồng.




Edit: Khang Vy

Beta: Peachh

Dịch Nhiễm không biết là do tính tình Lâm Chiêu quá tốt hay vì nguyên nhân gì khác, anh cứ vậy nắm lấy tay cô, một câu trách mắng cũng không có.

Sau khi vào trong, Dịch Nhiễm kéo tay Lâm Chiêu.

"Làm sao vậy?" Ánh mắt Lâm Chiêu thâm trầm, Dịch Nhiễm sợ nhìn thấy dáng vẻ này của anh, ngó trái ngó phải, có tật giật mình, "Kín tiếng một chút."

Lâm Chiêu không đáp lời, ánh mắt nhìn cô không rời, Dịch Nhiễm ngượng ngùng xoắn xuýt nhìn mũi giày của bản thân, ăn ngay nói thật với anh.

"Chuyện khi đó em làm đã truyền ra không ít tin đồn."

"Chúng ta như bây giờ không tốt lắm, chờ thêm một khoảng thời gian nữa đi."

"Có cái gì không tốt?" Hoàn toàn là dáng vẻ đương nhiên. Dịch Nhiễm thấy anh không thèm để ý, hận không thể đạp một cái.

"Không phải vì tốt cho anh sao? Chuyện năm đó ai cũng biết, không..."


Không ai không chê cười.

"Không cái gì?" Biểu tình anh bình tĩnh lạnh nhạt, nhìn đôi mắt cô, lời nói ra tuy không vang nhưng lại có khí phách, "Ai dám?"

Một khắc đó, Dịch Nhiễm cảm nhận được trái tim mình như đã bị hoà tan. Cô cũng không biết tại sao, Lâm Chiêu chỉ nói hai chữ đơn giản thôi đã có thể khiến cảm xúc của cô thành ra như vậy.

"Anh không biết tốt xấu thì thôi."

Cô lẩm bẩm một tiếng, "Còn không phải vì mặt mũi của anh sao?"

Lâm Chiêu đột nhiên đưa tay nâng mặt cô lên.

"Chờ thắng cuộc thi, nhớ phải cho anh mặt mũi."

Anh cảm thấy cô có thể thắng.

Dịch Nhiễm cúi đầu, khoé môi không nhịn được cong lên, vui vẻ kéo góc áo anh, "Trước khi em cho anh mặt mũi, chúng ta kín tiếng một chút."

Hai người cùng nhau trở về, Dịch Nhiễm dặn dò Lâm Chiêu đứng yên một chỗ, một trước một sau đi vào đại sảnh.


Dịch Nhiễm gặp mặt ba mẹ Tần Nghiên, bọn họ đều là người rất tốt, lôi kéo tay Dịch Nhiễm hòa ái nói đã lâu không gặp.

Biểu tình của bọn họ tự nhiên hòa ái, Dịch Nhiễm cũng không cảm thấy xấu hổ.

"Tiểu Nhiễm à, hôm nay con và Tần Nghiên chơi vui vẻ nhé, hai đứa cũng đã lâu rồi mới gặp."

"Dạ vâng ạ, chú dì, chúc chú dì mãi mãi hạnh phúc."

Dịch Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn về phía sau, thấy Lâm Chiêu đứng ở góc tường nhàn nhã nói chuyện với mọi người.

Đám người đi rồi, anh đột nhiên nhìn về phía cô, tầm mắt khóa chặt người cô.

Sau đó có người đột nhiên cầm ly rượu đi tới trước mặt Lâm Chiêu.

Lâm Chiêu bị chặn lại, theo bản năng Dịch Nhiễm nhíu mày, cô nhận ra người kia, chính là Tôn Vân Thiến, hình như cô ta đang nói gì đó với Lâm Chiêu, vẻ mặt tươi cười kia cũng khiến Dịch Nhiễm không thoải mái chút nào.


Lâm Chiêu liếc Tôn Vân Thiến một cái, ánh mắt cũng không nhìn về phía Dịch Nhiễm nữa.

Dịch Nhiễm cũng không biết Lâm Chiêu nói gì với Tôn Vân Thiến, cô cúi đầu vài giây, không biết Tôn Vân Thiến đã đi chỗ nào.

Cô cảm giác có người vỗ vai mình, quay đầu nhìn lại đã thấy Tần Nghiên cười tươi nhìn mình.

"Nhìn Lâm Chiêu à, chậc chậc, ánh mắt này sắp biến thành hòn vọng phu rồi."

"Đáng ghét, cậu đừng nói lung tung."

Tần Nghiên nhìn dáng vẻ này của cô, trong lòng cũng hiểu rõ.

"Hai người làm hòa rồi sao?"

"Cũng không thể nói là làm hoà, thật ra anh ấy vẫn luôn đợi tớ đáp lại."

Tần Nghiên cười khẽ, "Cậu cũng biết à!"

Cô thở dài hỏi, "Trước kia có phải tớ rất quá đáng không?"

"Đúng, quá đáng tới mức tớ cũng muốn đánh cậu. Nhưng mà mấy năm nay tớ cũng đã suy nghĩ cẩn thận rồi."
"Không thích chính là không thích, có thể làm gì được bây giờ?" Cô ấy nhìn Dịch Nhiễm, biểu tình nghiêm túc, "Cậu chắc chắn là rung động với Lâm Chiêu sao? Không phải vì áy náy muốn đền bù nên mới ở bên anh ấy, nếu như vậy thì không công bằng với anh ấy chút nào."

Dịch Nhiễm lắc đầu, nhớ tới đủ loại chuyện giữa hai người, không khỏi mỉm cười.

"Thật ra trước đó tớ còn định giới thiệu đối tượng cho anh ấy, sau này suy nghĩ đó cũng biến mất rồi."

Nghe thấy giọng nói của anh thì tim sẽ tăng tốc, nghĩ đến việc anh ở bên người khác sẽ cảm thấy khó chịu, Dịch Nhiễm đã nghĩ kỹ rồi, lần này cô rất nghiêm túc.

Nhưng cô cũng do dự, mấy năm nay có rất nhiều chuyện xảy ra với cô, dần dần, Dịch Nhiễm cũng hiểu rõ tính cách của mình.

Trong mối quan hệ này, cô kém Lâm Chiêu rất nhiều.
Tình cảm của anh đã kéo dài rất lâu rồi, cũng rất nặng nề.

Cô lo lắng bản thân không thể đáp lại anh bằng sự thâm tình như anh.

"Nghĩ cái gì mà thất thần thế?"

Tần Nghiên cắt đứt suy nghĩ của cô, Dịch Nhiễm ngẩng đầu nhìn Lâm Chiêu cách đó không xa.

"Nghĩ xem... làm thế nào mới có thể yêu anh ấy thật tốt."

Lúc trở về, Lâm Chiêu gửi tin nhắn cho cô, nói cho cô nơi anh đang đợi.

Khi còn nhỏ, số lần bọn họ tới Tần gia làm khách cũng không ít, vì thế mà Dịch Nhiễm biết được anh đang đợi cô ở gốc cây nào, lập tức phản ứng lại ngay.

Hôm nay cô mặc váy dài, giày cũng tương đối cao. Dưới bóng đêm, tiếng giày cao gót thanh thuý vang lên từng hồi.

Đằng sau, mọi người tham gia buổi tiệc đã bắt đầu ra về. Dịch Nhiễm không khỏi bước nhanh, khiến bản thân hoà vào với bóng đêm, chạy tới bên đường rồi nhanh chóng lên xe.
Cô thở phào nhẹ nhõm nhìn Lâm Chiêu bên cạnh, "Có thể đi rồi."

Lâm Chiêu cụp mắt trầm tư trong chốc lát, ánh mắt nhìn về nơi xa, "Dáng vẻ này đúng là giống..."

Không chờ anh nói xong, Dịch Nhiễm đã cắt lời, "Tư tưởng thuần khiết một chút, đừng nghĩ miên man xa quá."

Anh lại nhìn cô, nghiêm trang mở miệng, "Anh miên man suy nghĩ cái gì?"

Lời trong lời ngoài đều đang dụ cô chui đầu vào lưới.

Người này, may mà còn có khuôn mặt trông đứng đắn, nếu không lỡ anh nói ra lời này sẽ bị coi là người bại hoại mất.

Dịch Nhiễm tự mình hiểu mình, so da mặt dày thì kiểu gì cô cũng thua, đành thấp giọng nói, "Trong lòng anh tự rõ."

Anh liếc cô một cái, cũng không muốn làm khó dễ cô, khởi động xe.

Trong buổi tối này, mối quan hệ của bọn họ đã thay đổi.

Nói cách khác, sau này cách bọn họ ở chung, cách nói chuyện đều sẽ thay đổi.
Dịch Nhiễm không khỏi suy nghĩ, nên làm thế nào thì mọi thứ mới càng ngày càng tốt.

Xe chạy gần mười phút, Lâm Chiêu không nói gì nữa, Dịch Nhiễm trộm nhìn anh. Lúc anh không nói lời nào, biểu tình lạnh lùng có chút đáng sợ.

Có lẽ là anh không thích kiểu lén lút thế này, lúc chờ đèn đỏ, Dịch Nhiễm kéo ống tay áo của anh.

"Anh chờ em, em nhất định sẽ cho anh mặt mũi!" Lâm Chiêu liếc cô một cái, Dịch Nhiễm lại tủm tỉm nói tiếp, "Em sẽ cố gắng thi thật tốt."

Lâm Chiêu cụp mắt trầm tư, "Em đang dỗ anh sao, Dịch Nhiễm?"

"Không được sao?"

Lâm Chiêu nhìn cô hồi lâu, đột nhiên hơi nghiêng đầu, ánh mắt dừng trên nốt ruồi nhỏ gần vành tai cô.

"Tốt lắm, tiếp tục phát huy."

Đôi mắt anh khép hờ, giọng nói trầm thấp nhộn nhạo trong xe khiến không khí trở nên quyến rũ lại mập mờ. Dịch Nhiễm dùng tay vỗ mắt, có thể cảm nhận được độ ấm trong lòng bàn tay dần dần tăng lên.
Lúc vào thang máy, hai người đứng song song cạnh nhau, ở giữa cách có một bàn tay.

Dịch Nhiễm không khỏi rối rắm một chuyện.

Có nên nắm tay không?

Như vậy liệu có nhanh quá không? Dịch Nhiễm khó xử thì tiếng thang máy lại vang lên.

"Tới rồi." Lâm Chiêu ấn nút, ý bảo cô ra ngoài. Dịch Nhiễm vội ra khỏi thang máy, phía sau giống như nổi gió, rất nhanh Lâm Chiêu đã theo ra, đi tới bên cạnh cô.

Cửa căn hộ hai người đối diện nhau.

Cả hai đang đứng song song ở cửa nhà Lâm Chiêu.

Anh nghiêng đầu nhìn cô một cái, "Không về à?"

Dịch Nhiễm nhụt chí, sao anh lại không nói gì đó chứ. Nhưng không lâu sau Dịch Nhiễm đã tự dỗ mình xong xuôi, dù sao cũng là cô nên nói trước, anh muốn nghe gì cô đều nói cho anh nghe.

Đang định nói chuyện, Lâm Chiêu đã tới trước mặt cô, một tay nâng mặt cô lên rồi khẽ véo má.
"Đi ngủ sớm một chút, chờ em thi đấu, một trận thành danh."

Sau khi vào nhà đánh răng rửa mặt, Dịch Nhiễm nằm trên giường lăn lộn hồi lâu không thể ngủ được.

Dịch Nhiễm cũng không biết bản thân bị làm sao.

Khoé môi giống như không còn là của mình, vẫn luôn không nhịn được nhếch lên.

Trong đầu tuôn ra rất nhiều hình ảnh, nếu trên tay có bút vẽ thì có lẽ bây giờ cô đã thức trắng đêm vẽ lại tất cả trên giấy rồi.

Nhưng mà, cô vẫn nhớ kỹ lời dặn của Lâm Chiêu.

Phải đi ngủ sớm một chút.

Ngày thi đấu, Dịch Nhiễm lo sợ bất an bước lên trên.

Hôm nay có rất nhiều người xem, cô cũng biết đang phát sóng trực tiếp, mọi phản ứng của cô đều hiện lên trước mặt quần chúng.

Hôm nay Lương Nặc và Đường Phi đã vào vòng trong ngồi ở ghế khách quý, sau khi chương trình bắt đầu, hai người bọn họ cổ vũ các thí sinh khác, Lương Nặc rất ra dáng chào hỏi tương tác với fans hâm mộ, không chỉ chào hỏi mà lúc nhìn về phía Dịch Nhiễm còn toát ra vẻ chân thành tha thiết.
Giống như người lúc trước tát cô một cái không phải là cô ta mà là một người khác.

Khiến Dịch Nhiễm khó chịu chính là Lương Ngôn và Cố Tắc Yến cũng tới đây, truyền thống của chương trình này chính là có thể mời khách quý đến cổ vũ.

Fan CP của bọn họ ngày càng tăng cao, độ hot của Lương Nặc cũng ngày một lớn, dính lấy hào quang của hai người bọn họ.

Cố Tắc Yến và Lương Ngôn ngồi ở vị trí khách quý, thỉnh thoảng Lương Nặc sẽ nghiêng đầu nói chuyện với bọn họ.

Khoảng thời gian này dùng để khảo nghiệm tâm thế. Dịch Nhiễm làm công tác tư tưởng cho bản thân, không ngừng thôi miên chính mình coi bọn họ là cải trắng.

Lương Ngôn mỉm cười nhìn Dịch Nhiễm trên sân khấu, đương nhiên thấy được sự khẩn trương của cô.

Cô ta nhìn Cố Tắc Yến, cười nói, "A Tắc, em không hiểu chuyện vẽ tranh lắm, anh cảm thấy ai sẽ thắng?"
Cố Tắc Yến còn đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, Lương Ngôn kêu anh ta hai tiếng anh ta mới khôi phục tinh thần.

"Xem... biểu hiện của các thí sinh mới biết được."

Anh ta ngưng thần, lại lần nữa nhìn thấy Dịch Nhiễm, trong nháy mắt nhìn thấy cô, đôi mắt loé sáng.

Thật ra, trước khi ở bên anh ta, Dịch Nhiễm rất thích cười. Nụ cười đó vô cùng rạng rỡ, cặp mắt xinh đẹp khiến người ta không rời nổi mắt.

Sau khi ở bên anh ta, anh ta có khoảng cách với cô, không muốn chạm vào cô, cũng không muốn nhìn thấy cô.

Dịch Nhiễm của sau này đã không còn thích cười nữa, mỗi lần gặp mặt đều là hốt hoảng, đôi mắt cũng mất đi thần thái.

Nhưng cô trước mắt lúc này, nụ cười ấy Cố Tắc Yến chưa từng thấy bao giờ.

Kiêu ngạo tự tin, tươi đẹp giống như một đoá hoa hồng diễm lệ nhất trần đời.
Trái tim Cố Tắc Yến lỡ mất một nhịp.

"Anh ra ngoài một chút."

Lương Ngôn lộ vẻ kinh ngạc, "Sao vậy? Chương trình sắp bắt đầu rồi."

"Không có gì, chỉ là hơi buồn chán, anh ra ngoài hít thở không khí."

Bước chân anh ta hoảng loạn, hốt hoảng ra khỏi phòng phát sóng.

Bên cạnh thính phòng, trên hành lang, anh ta gặp Lâm Chiêu.

Đối phương cũng không nhìn thấy anh ta, giờ phút này đang nhìn về phía sân khấu.

Dường như Cố Tắc Yến đã hiểu ra gì đó, quay đầu nhìn lại là thấy ánh mắt Dịch Nhiễm đang hướng về phía này.

Ánh mắt của cô không dừng lại trên người anh ta, mà hướng về Lâm Chiêu ở phía sau.

Cố Tắc Yến lập tức hiểu rõ.

"Anh tới... làm gì?" Cố Tắc Yến đè thấp giọng, "Anh cảm thấy có thể cho cô ấy tương lai sao?"

Lâm Chiêu thu hồi tầm mắt nhìn về phía Cố Tắc Yến, ánh mắt lạnh lùng như nhìn cải trắng.
Đối phương không trả lời, Cố Tắc Yến có chút tức giận. Nhớ tới trước đây mẹ của Lương Ngôn từng nhục mạ mình, bắt đầu chất vất Lâm Chiêu.

"Anh sinh ra trong gia đình hào môn, gia đình anh có thể tiếp nhận Dịch Nhiễm sao? Cô ấy xứng với anh sao?"

Cố Tắc Yến chờ đợi phản ứng của Lâm Chiêu, lại nghe thấy một tiếng cười nhạo.

Thần kinh anh ta căng thẳng, theo bản năng cảm thấy thái độ này của Lâm Chiêu là một loại khinh bỉ, phản ứng đầu tiên là phải ra mặt vì Dịch Nhiễm.

Lại không ngờ Lâm Chiêu lại lẳng lặng mở miệng.

"Từ đầu tới cuối, là anh không xứng với cô ấy."

Tác giả có lời muốn nói:

Tôi thích cốt truyện vả mặt ~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.