Chu Tử Thư bỗng cảm thấy có một ánh mắt bắn lên người, dường như có kẻ chuyên môn theo dõi y, liền quay đầu, vừa vặn đụng phải tầm mắt Diệp Bạch Y. Diệp Bạch Y cũng đứng trong đám đông, cách y không xa không gần, chẳng tỏ vẻ gì, thậm chí không gật đầu chào, vẫn nhìn y không chớp mắt, vẻ mặt bình tĩnh hệt như lúc nói với Chu Tử Thư “Ngươi sắp chết rồi”.
Ngươi sắp chết rồi, ngươi cũng làm rùa đen rút đầu đeo mai cả đời rồi – Chu Tử Thư ở trong lòng yên lặng thì thầm, y nghĩ, có gì ghê gớm đâu, đều đến tình cảnh này rồi còn nhìn trước ngó sau trải đường gì, lại mưu đồ gì đây? Nếu một người cả đời cũng chưa từng tùy tính xúc động, chẳng phải quá áp lực, quá đáng buồn?
Y bỗng nhiên phát hiện, kỳ thật nguyện vọng của mình hóa ra chỉ là làm một con rùa không mai không rụt đầu mà thôi.
Mọi người đang ầm ĩ không ngớt thình lình nghe thấy một tiếng cười khẽ, tiếng cười kia lẽ ra không nên bật lên giữa đám đông ồn ào, nhưng chẳng biết người nọ dùng phương pháp gì mà đè thanh âm của mọi người xuống, sau đó một nam nhân xanh xao vàng vọt diện mạo xấu xí đi ra, nhẹ nhàng nói: “Chư vị, giữa nơi đông người, làm khó một đứa trẻ, đây là đạo lý gì?”
Trương Thành Lĩnh mắt sáng rỡ, mở miệng im ắng kêu một tiếng “Sư phụ”.
Tào Úy Ninh từng dẫn tiến Chu Tử Thư cho Cao Sùng, thế nên Cao Sùng dừng một chút, liền gọi ra thân phận của y: “Chu huynh đệ.”
Cao Sùng chỉ cảm thấy hết sức kỳ quái, hiện giờ trên thân nam nhân này có một loại khí thế của riêng cao thủ, theo lý thuyết mình tuyệt đối nên gặp qua là không quên, thế nhưng ngày ấy khi Tào Úy Ninh dẫn họ đến Cao gia trang, ông ta lại chưa từng lưu ý đến người này, thậm chí mãi đến bây giờ cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhớ y họ Chu mà không nhớ được tên. Trong lòng Cao Sùng liền hơi sợ.
Chỉ thấy Chu Tử Thư vẫy tay gọi Trương Thành Lĩnh: “Tiểu quỷ, ngươi lại đây.”
Trương Thành Lĩnh lập tức không nói hai lời lao vào lòng y, quả thật còn thân hơn cha ruột.
Phong Hiểu Phong nói the thé: “Ngươi lại là ai?”
Chu Tử Thư ôm vai Trương Thành Lĩnh, quay đầu nhìn Phong Hiểu Phong một cái, thấy hắn như vậy liền có cảm giác hết sức khó chịu, vì thế thong thả ung dung khiêu khích: “Tên lùn, ngay cả lão tử cũng không nhận được sao?”
Phong Hiểu Phong nổi giận, lúc này còn chưa đợi hắn lên tiếng, Cao Sơn Nô đã gầm khẽ một tiếng lao đến Chu Tử Thư, thân hình kia thập phần to lớn, mỗi một bước giẫm xuống đất đều giống như làm mặt đất chấn ba cái theo, bổ qua như non hô biển gầm, trong tay còn xoay một cái chùy lưu tinh cỡ bằng đầu người, muốn nện Chu Tử Thư nát như tương.
Dường như hắn coi mỗi một người cả gan khi nhục Phong Hiểu Phong thành kẻ thù giết cha, quan hệ của hai người này thật sự quá cổ quái quỷ dị.
Chu Tử Thư thoáng chốc không còn tại chỗ, thuận tiện xách Trương Thành Lĩnh đi, chùy lưu tinh nện xuống đất, lại đập đá phiến ra một cái hố to.
Cao Sùng lãnh nhãn bàng quan, lại cảm thấy khinh công của người này giống như đã đến bước xuất thần nhập hóa, xách theo một người mà vẫn có thể có tốc độ như vậy.
Cao Sơn Nô một kích không trúng, vung tay lại quét ngang một chùy, “vù” một tiếng. Chu Tử Thư nhìn chuẩn thời cơ, mũi chân nhẹ nhàng điểm trên sợi xích, lại phóng lên hai thước, sau đó nương phương hướng chùy lưu tinh quét qua, thêm một cước trên đầu chùy, cũng chẳng biết một cước này của y có bao nhiêu sức lực, dù sao thời điểm mọi người phản ứng được, chùy lưu tinh kia đã xoay một vòng lao thẳng đến chủ nhân.
Thân hình Cao Sơn Nô lại không linh hoạt lắm, thật sự là tránh cũng không thể, dưới tình thế cấp bách, hắn đành phải ôm chặt thân thể, rụt đầu miễn cưỡng nghiêng qua, quát to một tiếng, dùng bả vai cố chịu phát này, cả người bị chùy kia đánh bay ra ngoài, ngã nhào dưới đất.
Phong Hiểu Phong hét lên một tiếng, như thể chùy lưu tinh kia đánh lên người hắn, lúc này cũng chẳng chú ý được người khác, bổ lên nhìn Cao Sơn Nô của hắn. Cao Sơn Nô bị đánh nát một bên vai, nhưng dù sao da dày thịt béo hơn người khác một chút, ý thức cũng tỉnh táo, cuộn mình thành một đống to đùng dưới đất, không ra tiếng, đôi mắt thống khổ nhìn Phong Hiểu Phong.
Phong Hiểu Phong lúc này mới ngẩng đầu, hung tợn ném ánh mắt đến Chu Tử Thư.
Chu Tử Thư mặt trầm như nước nói: “Hắn muốn mạng của ta, ta lại không hề muốn mạng của hắn.” Sau đó kéo Trương Thành Lĩnh nói, “Chúng ta đi.”
“Đứng lại!” Lần này là chưởng môn Hoa Sơn Vu Khâu Phong, y vừa đứng lên, mấy đại môn phái phía sau phái Hoa Sơn đều đứng dậy theo, Vu Khâu Phong nhìn Chu Tử Thư với sắc mặt hết sức không tốt, kế đó chắp tay lấy lệ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vị hiệp sĩ này, ngươi cứ thế dẫn hài tử này đi trước mặt anh hùng thiên hạ, quá coi thường mọi người rồi?”
Chu Tử Thư liếc y một cái, thản nhiên hỏi: “Vậy Vu chưởng môn nói phải thế nào đây?”
Vu Khâu Phong nói: “Muốn đi cũng được, nhưng trước tiên phải để gã nói ra vì sao năm lần bảy lượt có người truy sát gã, Trương gia rốt cuộc có liên quan đến Lưu Ly giáp hay không, Lưu Ly giáp kia hiện giờ lại ở trên tay ai?!”
Chu Tử Thư ngoài cười trong không cười nhìn thoáng qua chưởng môn Hoa Sơn khổ đại cừu thâm này, cúi đầu hỏi Trương Thành Lĩnh: “Ngươi biết y đang nói gì chứ?”
Trương Thành Lĩnh mím chặt môi, lắc đầu.
Chu Tử Thư lại hỏi: “Chuyện y hỏi ngươi, ngươi muốn nói chứ?”
Trương Thành Lĩnh thò tay, cẩn thận kéo áo y, không nói gì. Chu Tử Thư liền gật đầu, quay đầu nói với Vu Khâu Phong: “Vu chưởng môn, ngươi có hỏi, nó cũng có thể không đáp, chúng ta nên từ biệt ở đây, không hẹn gặp lại thì hơn.”
Nói xong kéo Trương Thành Lĩnh cất bước đi ngay, chưởng môn Thương Sơn Hoàng đạo nhân phía sau Vu Khâu Phong cười lạnh một tiếng: “Tiểu tử không coi ai ra gì!” Lập tức dẫn đầu khó dễ. Hoàng đạo nhân này diện mạo hết sức xấu xí, mặt như trái trứng, cực kỳ méo mó, cứ thích theo đuôi Vu Khâu Phong quanh năm cầm cây quạt giấy làm bộ phong độ, cũng chẳng biết hắn nghĩ thế nào nữa.
Lúc này ra tay lại bất mãn, bắn đến như một củ khoai tây to đùng.
Chu Tử Thư cười thầm một tiếng, nói y không coi ai ra gì cũng xem như đúng, dù sao cái đám như gà mái chỉ biết kêu quang quác ở đây y không nhìn nổi một kẻ, thấy Hoàng đạo nhân đánh đến một chiêu, Chu Tử Thư thậm chí không buông tay Trương Thành Lĩnh, mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, hai người trong tích tắc chẳng biết đã đi bao nhiêu chiêu, ngay lập tức Hoàng đạo nhân kêu một tiếng, lui liền ba bước, phun ra một búng máu, sau đó ngồi phịch xuống đất.
Biến thành một củ khoai tây khô.
Nơi đây lập tức “Sư phụ!” “Chưởng môn!” kinh hô ầm ĩ.
Vu Khâu Phong tức giận, chỉ Chu Tử Thư nói: “Tà ma ngoại đạo từ đâu đến, chẳng lẽ là một bọn với đám ác quỷ kia? Đừng để cho hắn chạy!”
Đánh không lại liền chụp mũ người ta, Chu Tử Thư nhếch môi, kéo Trương Thành Lĩnh, không có ý dây dưa với họ, nháy mắt đã ở ngoài mấy trượng. Cục diện hỗn loạn, có Tào Úy Ninh cà lăm bảo vệ y, có Cao Sùng Triệu Kính ý tứ không rõ không biến sắc, còn có một đám thùng cơm lấy Vu Khâu Phong làm đầu bị kích động, không rõ nguyên nhân gây sự theo.
Kêu la chẳng khác chi chợ chó.
Chu Tử Thư thân như quỷ mị xuyên qua đám đông, thỉnh thoảng ra tay tống cổ mấy kẻ đánh đến. Trương Thành Lĩnh trong lòng y bởi vì Lưu Ly giáp mà biến thành một khúc xương ai cũng muốn gặm một miếng, Vu Khâu Phong như thể bỗng nhiên hóa thân chó điên, bám đuôi không bỏ. Chu Tử Thư chỉ cảm thấy chưởng môn Hoa Sơn này hệt như đàn bà, có thôi đi không!
Trong lòng liền bốc hỏa, y dừng bước quay người, định đánh nhau với hắn một chút.
Đúng lúc này, bỗng nhiên một cây roi xé gió mà đến, vừa vặn chặn đường Vu Khâu Phong, sau đó mùi rượu hất vào mặt, Chu Tử Thư nhìn kỹ thấy người quần áo lộn xộn mùi rượu nồng nặc kia lại là Ôn Khách Hành đêm qua chẳng chào một tiếng đã đi mất.
Chỉ thấy Ôn Khách Hành đôi mắt đỏ lừ, bước chân có sự lộn xộn của riêng kẻ say, hết sức tồi tệ cười với Chu Tử Thư, định bày một tư thế hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh, nhưng bị cái ợ hơi đầy mùi rượu phá bĩnh – y nói: “A Nhứ, ngươi… ngươi đi trước đi, ta giúp ngươi chặn bọn… bọn họ.”
Y còn chưa nói xong thì đã lảo đảo, bộ dáng ấy quả thực giống một con lật đật trong gió, lắc đầu lắc đuôi, khiến người ta kinh hồn bạt vía, vậy mà cứ né được mấy phát chào hỏi của Vu Khâu Phong nhằm lên người.
Y lắc lắc lư lư, tiên trong tay vung bừa không hề có kết cấu, cũng chẳng biết làm sao mà “vừa vặn” cuốn lấy cẳng chân Vu Khâu Phong, trước mắt bao người làm chưởng môn nhân Hoa Sơn ngã ụp mặt.
Ôn Khách Hành còn ra sức dụi mắt, vừa chân mềm như bún giẫm bước ương ca, vừa nghiêng đầu nhìn Vu Khâu Phong xấu hổ giận dữ muốn chết, tay quơ quơ trước mắt, nói rõ to: “Ê, cái kia… hai, hai cái đầu, ngươi… ngươi cũng say rồi à? Làm cái gì mà bò dưới đất vậy?”
Chu Tử Thư thoáng nhìn, thầm lắc đầu, cảm thấy lần này phái Hoa Sơn phải bất cộng đái thiên với Ôn Khách Hành rồi.
Y nhận sự giúp đỡ của Ôn Khách Hành, cũng chẳng lần lữa thêm, xách Trương Thành Lĩnh thừa cơ chuồn mất, lại không biết tiện tay dắt dê từ đâu ra hai con ngựa, ném Trương Thành Lĩnh lên lưng ngựa, dẫn gã rẽ bụi mà đi.
Trương Thành Lĩnh cưỡi ngựa không được – gã quả thực cái gì cũng tệ, mới đi chưa bao xa đã không đuổi kịp Chu Tử Thư, ở trên lưng ngựa lắc lư trái phải.
Chu Tử Thư thầm than một tiếng trong lòng, biết gã là khúc gỗ mục, cũng không yêu cầu gã làm cột nhà, chạy một lúc bỏ ngựa dẫn Trương Thành Lĩnh vào một khu viện hoang phế rất lâu không có người ở, bảo thiếu niên lo lắng hãi hùng hơn nửa ngày này nghỉ chân một chút.
Không bao lâu sau, cửa khu viện hoang này bỗng bị đẩy mở từ bên ngoài, Trương Thành Lĩnh lập tức thần hồn nát thần tính nhảy dựng lên, lại thấy là Ôn Khách Hành lảo đảo đi đến.
Trương Thành Lĩnh lúc đầu còn tưởng y giả say, ai ngờ lúc này nhìn thấy mới phát hiện y quả thực đông tây nam bắc chẳng phân biệt được, như ruồi không đầu đi vài bước, “phịch” một tiếng quỳ một gối trước mặt Chu Tử Thư, sau đó người bổ nhào về trước, lập tức ngã xuống.
Chu Tử Thư vội lật mặt y lên xem, thấy Ôn Khách Hành sắc mặt hồng hào, hoàn toàn không có dấu hiệu gì là bị thương, còn biết cười ngu với mình, hai tay ôm chặt chân Chu Tử Thư, lăn sang bên cạnh nằm dài dưới đất, cũng chẳng biết coi đôi chân kia là gối hay chăn.
Chu Tử Thư không nhịn được hỏi: “Ngươi rớt vào vò rượu à?”
Ôn Khách Hành lớn tiếng nói: “Ta hôm qua, tìm được một hầm, một hầm rượu… Ừm, ngâm trong đó một đêm, uống hơn mười vò… thống khoái, thống khoái!”
Y thật sự đã say, vừa cười là không dừng được, ôm chặt chân Chu Tử Thư, vùi mặt lên đó, miệng còn hàm hồ nói mãi “thống khoái”.
Chu Tử Thư không thể nói gì nhìn y vẹo đầu qua một bên, ban ngày ban mặt ngủ khò khò, vì thế kết luận tên này ăn no rửng mỡ.