Thiên Nhai Khách

Chương 30: Đêm mưa




Cố Tương xòe chiếc ô trên tay, trong lòng còn ôm một chiếc, xuyên qua mưa đêm. Đôi hài thêu nho nhỏ giẫm trên đá phiến, bắn bọt nước làm ướt ống quần, một cơn gió lạnh thổi tới, nàng rùng mình, cảm thấy bản thân thật sự quá tận trung cương vị.

Sau đó ngẩng đầu trông thấy nam nhân một mình cúi đầu đi trong mưa kia.

Toàn thân Ôn Khách Hành đều đã ướt đẫm, quần áo dán lên người, vạt áo tán loạn, dáng vẻ hơi chật vật, y lại dường như không mảy may để ý.

Cố Tương đuổi đến kêu: “Chủ nhân!”

Ôn Khách Hành không hề quay đầu nhìn nàng, nhưng hiển nhiên nghe thấy, dừng chân đợi nàng một lát. Cố Tương vội chạy đến trước mặt đưa ô cho y, trong lòng cảm thấy mình gió thảm mưa sầu ra đây một chuyến hết sức không đáng – căn cứ phẩm đức của chủ nhân nhà mình, nhìn dáng vẻ này, Cố Tương cho rằng y đã đến chỗ không vẻ vang lắm để khoái hoạt.

Vì thế bĩu môi, hơi không cho là đúng mà hỏi: “Chủ nhân lại đi đâu phong lưu thế?”

Ôn Khách Hành xòe ô, đi mấy bước mới khẽ nói: “Đánh một trận với người ta.”

Cố Tương thuận miệng hỏi: “Đánh nhau trên giường à?”

Ôn Khách Hành quay đầu nhìn nàng một cái, Cố Tương lập tức biết nghe lời phải khẽ tát mình một cái, nghiêm trang nói: “Ôi phi, cái miệng chết tiệt này, nói bậy bạ gì thế? Lời thật là có thể tùy tiện nói sao? Sự thật mặt trời mọc hướng đông có thể tùy tiện nói sao…”

“A Tương.” Ôn Khách Hành lại không đùa, ngắt lời nàng.

Cố Tương chớp chớp mắt, trời mưa lớn hơn, hơi nước tạo ra một lớp sương trắng mịt mù, khiến nàng có phần không nhìn rõ vẻ mặt Ôn Khách Hành, chỉ thấy y trầm mặc rất lâu, mới cúi mắt nói khẽ: “Y nói… y sắp chết rồi.”

Cố Tương “hả” một tiếng, không phản ứng được, hỏi: “Ai sắp chết?”

“Chu Nhứ.”

Ôn Khách Hành tạm dừng một chút, không biết là để chuyển dời cảm xúc hay là để Cố Tương hiểu được, vừa tiếp tục đi vừa ép giọng điệu cho bình bình đạm đạm mà giải thích: “Trên người y có nội thương, lúc đầu ta thấy y đi được nhảy được như vậy, cho là không việc gì, hôm nay mới biết là không chữa được, chỉ còn thọ số hai ba năm thôi. Ta vừa nghe liền biết ngay y là ai… Ha, sớm biết như thế thì ta đi theo y làm gì?”

Cố Tương mở to mắt, nàng dường như hơi khó lòng tiêu hóa hiện thực này, hồi lâu mới ấp úng hỏi một câu: “Chu Nhứ?”

“Ừ.” Ôn Khách Hành khẽ đáp một tiếng: “Ta ban đầu cảm thấy y không thể là người của ‘Thiên Song’, nơi có vào không ra ấy, phàm là kẻ ý đồ đào thoát, đều phải chịu bảy cây ‘Thất khiếu tam thu đinh’, sau đó sẽ mất hết võ công, mất đi lục cảm, biến thành một phế nhân ngốc tử có thể giữ bí mật hơn cả người chết. Ta vốn cảm thấy, người chịu Thất khiếu tam thu đinh không có khả năng như y… Hôm nay nghe một người khác nói mới hiểu được, y quá nửa là có biện pháp đặc thù gì, giảm bớt chỗ hại của mấy cây đinh quỷ kiến sầu kia, nhưng vẫn không sống hơn ba năm.”

Cố Tương lần đầu tiên nghe nói, lắng nghe không dám thở mạnh, đến đây mới hỏi một câu: “Chủ nhân… làm sao ngài biết được?”

“Ta?” Ôn Khách Hành nghe vậy cười cổ quái, “Nếu ta không biết nhiều một chút, có thể sống đến bây giờ sao?”

Cố Tương im lặng giây lát, lại truy hỏi: “Thế… Chu Nhứ kia, y…”

“Ta trước kia từng gặp một người từ Thiên Song trốn ra.” Ôn Khách Hành dừng giây lát, mới tiếp tục, “Chưa từng có người nào có thể tránh được hình phạt hoạt tử nhân kia, y lại tránh được, ta đoán y chí ít là cấp bậc đại quản gia trở lên, thậm chí… có khả năng là thủ lĩnh tiền nhiệm.”

Cố Tương ngạc nhiên nói: “Nếu y là thủ lĩnh thì làm sao lại muốn chạy trốn…” Sau đó thình lình ngừng bặt, giống như ý thức được điều gì, ngậm miệng không nói nữa.

Ôn Khách Hành bước đi cực nhanh, như muốn vứt cái gì xa tít đằng sau, Cố Tương thấp bé chân ngắn, phải chạy chầm chậm mới theo kịp, hai người một trước một sau trầm mặc hồi lâu, thấy Ôn Khách Hành càng lúc càng chạy nhanh, Cố Tương bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Chủ nhân, ngài đang đau lòng ư?”

Ôn Khách Hành chẳng hề quay đầu hỏi một cách nhẹ nhàng: “Sao ta phải đau lòng?”

Cố Tương ngẫm thử thấy cũng phải, nàng thật sự không rõ Ôn Khách Hành đau lòng vì điều gì. Chỉ nghe y cười khẽ một tiếng, chân lướt trên mặt đất gần như đang bay, vừa nói: “Y dịch dung khuôn mặt, cũng chẳng biết có phải thật sự là một mỹ nhân hay không… Hơn nữa, ta thích loại thơm phức, mềm mại, da mịn thịt mềm, cho dù y có khuôn mặt mỹ nhân thật cũng chẳng hợp khẩu vị của ta.”

Cố Tương dù dùng tới khinh công cũng không đuổi kịp, buột miệng nói: “Không phải chủ nhân rõ ràng từng nói, thích eo nhỏ cao ráo, có một đôi xương hồ điệp đẹp mắt…”

“Ngươi nhớ lầm rồi.” Ôn Khách Hành ngắt lời nàng, giây lát lại bổ sung, chẳng biết đang giải thích cho ai: “Ta chỉ là… cảm thấy đồng bệnh tương liên thôi – A Tương, đừng đi theo ta.”

Cố Tương “a” một tiếng, Ôn Khách Hành thoáng cái đã cách nàng mấy trượng, Cố Tương rất ủy khuất, lớn tiếng hỏi: “Chủ nhân, tại sao? Ta lại chọc giận gì ngài?”

Ôn Khách Hành đã biến mất giữa màn mưa, chỉ có một câu xa xa bay vào tai nàng: “Ngươi nói nhiều quá.”

Cố Tương một mình lẻ loi đáng thương ở tại chỗ, nàng phẫn nộ giậm chân, thấp giọng mắng: “Có lòng tốt mà không được báo đáp!”

Sau đó nàng ngẩng đầu, nhìn phương hướng Ôn Khách Hành biến mất, bỗng nhiên nhớ đến tấm lưng y bị mưa dầm ướt, bả vai rộng lớn mà đoan chính, một mình vững vàng rảo bước dưới mưa, không chịu chờ nàng một bước. Bên cạnh y trống rỗng, nhưng y không thèm nhìn nghiêng, như là đã lẻ loi độc hành một đoạn đường chẳng biết bao xa.

Cũng hơi cảm thấy y đáng thương.

Chỉ là cảm thấy đồng bệnh tương liên hay thế nào cũng vậy… Nhưng người nọ chỉ là khách qua đường như hoa quỳnh nở trong giây lát, hai ba năm chẳng phải phút chốc là mất sao?

Dưới Tây Lăng kia, gió lạnh thổi mưa, trong phòng pháo hoa sáng tối đến đường cùng, lại đã không thể cắtnổi. Thiên hạ ai có thể được thì hát vang mất thì thôi, sáng nay có rượu sáng nay say?

Ngươi có thể không?

Đêm nay, chẳng ai biết Ôn Khách Hành đã đi nơi nào.

Sáng sớm hôm nay, mặt trời mới vừa ló dạng, cửa phòng Chu Tử Thư liền bị đập ầm ầm, y mở cửa, Tào Úy Ninh suýt nữa lao thẳng vào, một phen kéo y lao ra ngoài, vừa chạy vừa nói: “Ngươi ở trong phòng vững vàng thật đấy, mạng nhỏ của đồ đệ kia cũng sắp mất rồi kìa!”

“Ai?” Chu Tử Thư trải qua một đêm cực đoan hỗn loạn, chỉ cảm thấy đầu óc rối tung chưa gỡ, giây lát mới phản ứng được, nhíu mày, “Ngươi nói Trương Thành Lĩnh? Lại xảy ra chuyện khỉ gì nữa, sao luôn là gã?”

Tào Úy Ninh thở dài: “Ta cảm thấy y năm nay ắt là gặp phải kiếp số, hết lần này đến lần khác, cũng chẳng biết thế nào nữa, ngần ấy người không muốn cho y yên ổn – đêm qua bỗng nhiên có kẻ đánh lén, muốn giết hài tử kia, may mà kinh động Triệu đại hiệp cách vách, mới bắt được tặc nhân, kết quả tên đó lại là tử sĩ, bị bắt liền uống thuốc độc tự sát. Ngươi nói…”

Tào Úy Ninh dừng một thoáng, dường như có chút nghi ngờ, y nhớ đến lời sáng sớm hôm nay sư thúc Mạc Hoài Không nói – ngần ấy đại nhân vật tề tựu Động Đình, rốt cuộc là ai khúc mắc với một tiểu hài tử không nhiều tiền đồ lắm như vậy? Xem ra, cùng với nói đối phương muốn nhổ cỏ tận gốc, chẳng bằng nói là giết người diệt khẩu.

Tào Úy Ninh tư tưởng mặc dù khá đơn giản song cũng ẩn ẩn cảm thấy bất thường. Đó là một loại không khí bất thường – tuy rằng trước mắt bị đám Cao Sùng đè xuống, nhưng sự nghi ngờ và các loại phỏng đoán giữa mọi người vẫn như ôn dịch lan truyền không tiếng không hình.

Lưu Ly giáp kia rốt cuộc là thứ gì?

Lúc bọn Chu Tử Thư chạy đến, phòng Trương Thành Lĩnh và Triệu Kính đã bị bao vây kín bưng, Triệu Kính trần thân trên, vai như là đổ máu, ngồi trên chiếc ghế dài bên cạnh, có người đang băng bó giúp, lão gia tử sắc mặt rất khó coi, lưng đeo đao, máu trên lưỡi đao còn chưa lau sạch.

Trên mặt đất có hai người chết, sắc mặt đều xanh tím, xem ra là uống thuốc độc mất mạng, một cây câu rơi bên cạnh một thi thể, Chu Tử Thư vừa nhìn đã thấy – đó là móc câu của Độc Hạt.

Độc Hạt kỳ thật cũng chia ba bảy loại, xem người mua ra bao nhiêu tiền, giá hời một chút, như đám ngày ấy giúp đỡ Hỉ Tang Quỷ dẫn Trương Thành Lĩnh ra, chỉ làm việc không bán mạng, nếu người mua ra giá cao, cũng có thể mua được tử sĩ trong Độc Hạt.

Một khi bị đám bọ cạp không cần mạng này để mắt thì rất phiền toái. Cũng chẳng biết đối phương có bao nhiêu người, một tốp thất bại lại đến một tốp, hơn nữa đều là hạng liều mạng không sợ chết, nhiệm vụ hoàn thành, trở về ăn ngon uống cay, không hoàn thành thì bỏ mạng lại.

Cho nên tương ứng, giá cả tuyệt đối cũng không rẻ.

Là ai vung nhiều tiền như vậy để giết Trương Thành Lĩnh? Họ cảm thấy tên nhóc chỉ biết khóc này có thể thông thiên triệt địa, hay tương lai có thể mọc ba đầu sáu tay?

Trong đầu Chu Tử Thư bỗng nhiên sinh ra một ý niệm đầy quỷ dị, lòng nói lão tử lăn lộn ngần ấy năm, những kẻ muốn ta chết đếm cũng không xuể, nhưng đến bây giờ vẫn chưa từng có đãi ngộ truy sát cấp cao nhất này.

Nhất thời ánh mắt ném đến Trương Thành Lĩnh liền có chút tình cảm vi diệu.

Nhưng mà thiếu niên nọ đứng trong một góc nhỏ, ra ngoài dự kiến của Chu Tử Thư, gã không hề có vẻ bất ngờ lắm, cũng không thấy sợ hãi, chỉ cúi đầu, giống như đang nhìn hai thi thể kia, lại giống như nghĩ đến chuyện gì khác, lộ ra cái xoáy trên đỉnh đầu, trầm mặc cực kỳ, người khác hỏi gì gã cũng chỉ gật đầu hoặc lắc đầu, chẳng nói nhiều.

Cao Sùng hơi khom lưng, vẻ mặt ôn hòa hỏi Trương Thành Lĩnh: “Thành Lĩnh, con biết mấy người này chứ?”

Trương Thành Lĩnh liếc nhìn ông ta, lại cúi xuống mà lắc đầu.

Cao Sùng vì thế càng dịu giọng hơn, đưa tay sờ đầu gã nói: “Hài tử, đừng sợ, nhiều thúc thúc bá bá gia gia như vậy, đều làm chủ cho con. Con nói cho ta biết, đêm qua hai ác nhân này đã nói gì với con?”

Trương Thành Lĩnh không hề nhìn thẳng ánh mắt ông ta, nghe cũng chỉ lại lắc đầu. Cao Sùng dường như cũng hơi nghi hoặc, lúc này bên cạnh có kẻ bỗng nhiên âm dương quái khí nói chen: “Cao đại hiệp, ngươi hỏi như vậy có ích lợi gì, chúng ta những người có tuổi đều biết, hai người này là tử sĩ của Độc Hạt, tử sĩ chỉ là đao giết người, hung khí biết nói sao? Trò cười! Còn không bằng ngươi hỏi thử hài tử này, có phải đã biết chuyện gì người khác không biết.”

Kẻ nói chuyện chính là Phong Hiểu Phong, hắn lúc này đứng dưới đất chứ không ngồi trên vai Cao Sơn Nô, bởi vì vấn đề chiều cao mà đành ngẩng đầu, trưng ra tư thế dùng mũi hứng mưa, hết sức bổ sung cùng giọng điệu thiếu đòn của hắn, hai tay khoanh trước ngực, khiến người ta quả thật không nhịn được muốn đập hắn bẹp thêm chút nữa.

Cao Sơn Nô kia không nói không rằng cúi đầu đứng phía sau hắn, khuôn mặt thô lỗ dữ tợn, quả thực giống như là La sát quỷ trong thoại bản.

Ngay cả Cao Sùng nghe vậy cũng nhíu mày, Triệu Kính đã bất chấp, đứng dậy chỉ mũi Phong Hiểu Phong nổi giận mắng: “Tên lùn thối tha, lời thế này mà ngươi cũng nói được, lương tâm chó ăn rồi sao?”

Phong Hiểu Phong cười lạnh nói: “Triệu đại hiệp, ngươi sau khi tiếp nhận trẻ mồ côi Trương gia, liền không rời khỏi nó nửa bước, cứ đeo bên người suốt như bánh thơm, rốt cuộc là vì sao? Bản thân ngươi trong lòng hiểu rõ, đừng cho người khác là đồ ngốc!”

Phong Hiểu Phong ánh mắt sáng trưng nhìn hướng Trương Thành Lĩnh không ngẩng đầu kia, xé giọng nói: “Tiểu hài, ngươi nói thật xem, Lưu Ly giáp Trương gia, ngươi có biết ở đâu không? Có phải ở trên người ngươi? Có phải sau đó lại bị vị Triệu… Ha, Triệu đại hiệp nuốt làm của riêng?”

Triệu Kính cả giận nói: “Phong lùn, [bad word] mẹ mười tám đời tổ tông ngươi!”

Cao Sơn Nô bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Triệu Kính hằm hằm, Phong Hiểu Phong khoát tay chặn, Cao Sơn Nô lại an an phận phận đứng về phía sau hắn, Phong Hiểu Phong nói tiếp: “Triệu đại hiệp, ngươi thẹn quá hóa giận, chẳng phải rơi xuống thấp kém?”

Triệu Kính thật sự muốn bổ đến giáo huấn hắn một trận.

Cao Sùng vội ngăn lại, trầm giọng nói: “Phong huynh đệ, lời không căn cứ chúng ta tốt nhất bớt nói để tránh ảnh hưởng tình cảm, vài người đến thu dọn thi thể này xuống trước, chuyện còn lại ta sẽ theo kế lâu dài…”

Song lúc này lại có người nói: “Cao đại hiệp, ông luôn đóng cửa nói chuyện như vậy là cho ai nghe không cho ai nghe? Nhân lúc này mọi người đều có mặt, tìm hài tử kia hỏi rõ ràng một chút, không phải cũng vì tốt cho nó, không phải cũng bớt cho suốt ngày có người nhớ cái mạng nhỏ của nó?”

Trương Thành Lĩnh lúc này ngẩng đầu lên, mặt tái nhợt, đôi mắt mất thần thái, gã chỉ cảm thấy mọi người đều đang nhìn gã, mọi người đều đang chỉ chỉ trỏ trỏ gã, mọi người đều đang bức gã – cho họ một cách nói – nhưng gã thật sự không biết gì cả.

Chu Tử Thư trước nay quen ẩn nấp trong đám đông, vĩnh viễn chẳng có bao nhiêu người lưu ý đến y, cứ thế lấp giữa một đám người, nhìn dáng vẻ ngỡ ngàng vô thố của Trương Thành Lĩnh, bỗng nhiên trong lòng trào dâng tức giận.

Y muốn đẩy mọi người ra, lôi thiếu niên kia, dẫn gã rời khỏi nơi bẩn thỉu này. Nhưng làm như vậy còn là Chu Tử Thư sao? Nghĩ trước động sau, nghĩ kỹ mới làm, đây đều là thứ khắc trong xương cốt y, việc lớn việc nhỏ đều ôm trăm phần cẩn thận, ở sâu sau màn, tuyệt không xuất đầu lộ diện.

Những năm ấy, ngay cả Hoàng thượng cũng nói y xử sự càng thêm trầm ổn, không mảy may lộ ra sơ hở… Nhưng lão già Diệp Bạch Y kia lại nói y giấu đầu lòi đuôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.