Thiên La Địa Võng

Chương 60




Mẹ Đàm hướng tầm mắt không vui nhìn về phía Tần Lam Gia, Tần Lam Gia lễ phép gật đầu chào a di, lại chỉ lấy được một tiếng khinh thường hừ nhẹ, làm cho hắn nhất thời càng như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

Đàm Lăng Việt nhưng lại thật giống như không chút nào phát hiện sự tức giận trên người mẹ Đàm, cầm lấy ly trà trên bàn rót cho Tần Lam Gia, bưng lên tới trên tay của hắn.

“Trên đường mệt mỏi rồi, trước uống ngụm trà đi.” Đàm Lăng Việt ghé sát vào Tần Lam Gia thấp giọng nói.

Mẹ Đàm không thể nhịn được nữa nặng nề khụ một tiếng, cho đến khi Đàm Lăng Việt đem mặt chuyển hướng bà, trên mặt y không chút để ý lại làm cho mẹ Đàm càng thêm tức giận.

“Gọi điện thoại?! ” Mẹ Đàm cả giận nói, “Mẹ cho người gọi mấy trăm cuốc. Con căn bản không nghe điện thoại, con còn dám nói  nhẹ nhàng như vậy?!”

“A? Không thể nào. ” Đàm Lăng Việt cũng rót cho mẹ Đàm một ly trà, cười cười nói: “Mẹ, con thật không có nhận được a, nhất định là nơi nào xảy ra vấn đề. Con đi tìm tổng đài mắng vốn đi, làm trễ nãi bao nhiêu chuyện a.”

Tần Lam Gia trầm mặc nghe y mặt không đỏ tim không đập nói, đây rõ ràng là nói dối, trong lòng chỉ có bất đắc dĩ. Y lúc đó ở chỗ mình cũng đó nhận mấy cuốc gọi của công ty để làm việc, Từ Hinh là người ở công ty, những chuyện như thế này sao lại không biết. Từ Hinh biết, mẹ Đàm đương nhiên sẽ biết. Đàm Lăng Việt đây là không biết xấu đến nỗi ở trước mặt người biết chuyện nói lời bịa đặt.

Mẹ Đàm quả nhiên tức giận hơn, kích động đập mặt bàn một cái nói: “Con còn dám gạt mẹ? Người khác điện thoại con không nhận cũng có thể được, hết lần này tới lần khác điện thoại Từ Hinh sao lại không nhận? Con khi nào thì trở nên miệng lưỡi trơn tru như vậy, một câu thật lòng cũng không có!”

“Mẹ người đừng nóng giận, điện thoại di động xảy ra vấn đề, không phải là một câu hai câu nói rõ ràng được, con thật không có cố ý không nghe điện thoại. ” Đàm Lăng Việt bồi cười nói, “Cũng sắp đến trưa, chúng ta đi ra ngoài ăn một bữa cơm đi? Vừa lúc ăn mừng con tìm Gia Gia trở về.”

Đàm Lăng Việt kiên trì nói như vậy, mẹ Đàm cũng không còn cách nào níu lấy vấn đề này không tha. Đàm Lăng Việt thái độ vẫn cung kính hiếu thuận, cơn tức của bà cũng dần dần tiêu tan chút ít.

“Lăng Việt, con cũng không còn là tiểu hài tử, sao lại làm chuyện không để ý hậu quả như vậy?” Mẹ Đàm cau mày thở dài nói, “Ném công việc mặc kệ coi như xong, Từ Hinh có khả năng, nó cũng có thể thay con xử lý, chính là con là chồng người ta, cứ như vậy đem con gái người ta bỏ lại, một mình một người chạy mất tăm, con nói xem con làm đúng không? Từ Hinh hiện tại còn đang tức giận, con suy nghĩ làm sao nói xin lỗi nàng đi.”

Đàm Lăng Việt cuối thấp mặt cười cười. Tần Lam Gia nhìn y sắc mặt như lúc thường, lại đoán không ra trong lòng y suy nghĩ gì. Tim không thể khống chế mà đập nhanh lên, lòng bàn tay cũng vì vậy mà đổ một tầng mồ hôi.

Nếu như Đàm Lăng Việt chấp nhận lời mẹ Đàm nói thì…, hắn không còn đất dung thân. Tất cả những hành động của mình từ trước đến bây giờ, chỉ có hai chữ có thể hình dung, phạm tiện*. Chính hắn cũng sẽ xem thường chính mình.

*phạm tiện: không có lòng tự trọng

“Nói xin lỗi là đương nhiên. ” Đàm Lăng Việt lấy ra một điếu thuốc ngậm trên miệng, nhưng không có đốt, “Bất quá may mà còn chưa kết hôn, hết thảy cũng không xem là quá muộn.”

Mẹ Đàm gật đầu, tựa hồ đối với đáp án này rất hài lòng.

“Vậy con gọi điện thoại cho nàng, hẹn thời gian gặp mặt, hảo hảo cùng người ta giải thích xin lỗi…”

“Con không thể cùng Từ Hinh kết hôn, con sẽ cùng nàng hảo hảo nói. ” Đàm Lăng Việt lại cắt lời mẹ Đàm…, bình tĩnh nói.

“Con nói gì?” Mẹ Đàm trợn to hai mắt, không dám tin cao giọng nói, “Lăng Việt, con có biết con đang nói cái gì hay không, con phát hồ đồ cái gì vậy?”

“Con nói thật. ” Nụ cười yếu ớt trên mặt Đàm Lăng Việt đã lui, nhìn thẳng hai mắt mẹ Đàm, “Phải nói hồ đồ, là trước kia hồ đồ đủ nhiều rồi, hiện tại cũng là lúc thanh tỉnh.”

“Con đứa nhỏ này, đừng nghĩ gì nói đó. ” Mẹ Đàm lắc đầu nói, “Lời như thế không thể nói lung tung, con không được nhắc lại. Cũng không được nghĩ tới, Từ Hinh chờ đợi con lâu như vậy, con nói như vậy không có lỗi với nàng sao?!”

“Con sẽ xin lỗi nàng. Đàm Lăng Việt không có lỗi với mọi người, duy nhất có lỗi chỉ với một người, đó là người chờ đợi mình lâu nhất. ” Đàm Lăng Việt quay đầu nhìn Tần Lam Gia, đem điếu thuốc không đốt kẹp ở trong tay.

Tần Lam Gia nhớ bởi vì hắn từng nói mùi thuốc khó chịu, Đàm Lăng Việt đã thật lâu không ở trước mặt hắn hút thuốc.

Mẹ Đàm nhìn Tần Lam Gia một chút, lại nhìn về phía mặt con mình, đôi môi mỏng run lên.

“Lăng Việt, mặc kệ có chuyện gì, chúng ta ngồi xuống hảo hảo nói, hảo hảo giải quyết. Chuyện không kết hôn, ngàn vạn không cần nhắc lại. Nếu không Từ Hinh nghe được sẽ rất thương tâm. ” Mẹ Đàm dùng khẩu khí thấm thía.

Đàm Lăng Việt xoay mặt nhìn về phía bà, khẽ thở dài một tiếng, nắm tay Tần Lam Gia nói: “Mẹ, mẹ không cần nói thêm. Vốn con nghĩ sẽ chậm rãi nói lại cho người, bất quá nếu chúng ta cứ nói đến đây con sẽ nói thẳng. Con sẽ không cưới Từ Hinh, con đời này chỉ kết hôn cùng Lam Gia.”

Tần Lam Gia vẻ mặt khiếp sợ quay đầu nhìn y, không thể tin được y cứ như vậy hướng mẹ Đàm nói thẳng ra, giống như đang dùng giọng điệu bàn luận khí trời hôm nay thế nào, để nói đến chuyện “đại nghịch bất đạo “.

“Con… con —— ” Mẹ Đàm giận đến nói không ra lời, tay run run chỉ vào Tần Lam Gia, một hồi lâu mới cắn răng nói: “Từ Hinh nói xong quả nhiên không sai, mày chính là loại người không đứng đắn đi câu dẫn người khác! Lăng Việt, con thật là ngu muội!”

Đàm Lăng Việt nhíu mày: “Cái gì mà người không đứng đắn, mẹ, hắn là Lam Gia. Người tức giận con có thể hiểu, nhưng không thể vũ nhục Lam Gia.”

“Mẹ vũ nhục nó? Mẹ vũ nhục nó? ” Mẹ Đàm cả giận nói, “Hảo, tôi sinh cậu nuôi cậu lớn như vậy, lòng cậu lại hướng ngoại nhân, còn tôi thì không? Tôi nói sai sao, a?”

“Một câu kia của người quả thật là nói sai rồi. ” Nửa khuôn mặt Đàm Lăng Việt bị mấy sợi tóc che kín, trong tay vuốt vuốt điếu thuốc kia, “Thứ nhất, con chưa từng có lỗi với Từ Hinh. Qua nhiều năm như vậy con cho tới bây giờ không hề cùng nàng mập mờ không rõ, nàng đi party xã giao rộng khắp, cùng người khác đính hôn lại hủy hôn tới tìm con, tất cả đều là chuyện của nàng, cùng con không liên quan.” Đàm Lăng Việt dùng thanh âm lãnh đạm. “Thứ hai, người sinh con, nhưng không nuôi. Thứ ba, Lam Gia không phải là người ngoài, Lam Gia là người giúp cho con sống lại làm người. Từ Hinh ở Mĩ từng cứu người, con cảm tạ nàng, thậm chí có thể vì vậy mà thành toàn tâm nguyện của nàng, có thể cưới nàng, cũng có thể làm một người chồng tốt, đây đối với con không phải là việc khó. Chỉ là nếu như đây hết thảy là điều làm cho Lam Gia thương tâm, chuyện này con sẽ tuyệt đối không làm —— “

Ba một tiếng, mẹ Đàm nặng nề vung cái tát trên mặt Đàm Lăng Việt, lại vung tay ném mọi thứ trên bàn trà xuống đất, một thân tức giận đi về phía cửa.

“Lăng Việt!” Tần Lam Gia thấy bên khóe miệng Đàm Lăng Việt có một đường vết thương, không khỏi thấp giọng kêu một tiếng, nhìn kĩ. Đó là vết thương do chiếc nhẫn trên tay mẹ Đàm gây ra.

“Anh không sao, không cần lo lắng. ” Đàm Lăng Việt cười sờ sờ tóc Tần Lam Gia, lại lấy điện thoại ra an bài người hộ tống mẹ Đàm an toàn trở về chỗ ở.

Tần Lam Gia lấy rượu cồn cùng băng cá nhân, giúp y xử lý vết thương.

“Lăng Việt, anh thật là… cần gì chọc tức dì như vậy. ” Tần Lam Gia thấp giọng nói.

Đàm Lăng Việt đè lại tay đang dán băng cá nhân cho mình, ở trên mặt hắn hôn một cái, cười nói: “Chẳng lẽ em còn muốn che giấu? Nên giấu thì phải giấu, chính là chuyện không thể giấu, trăm triệu lần cũng không giấu được.”

Tần Lam Gia nghe vào tai, nhất thời không nói ra lời. Rốt cuộc Đàm Lăng Việt làm như vậy là đúng là sai, hắn cao hưng hay là thấp thỏm, Tần Lam Gia hiện tại căn bản có điểm không rõ lắm. Hắn chỉ biết là Đàm Lăng Việt không phải là người xúc động như vậy, cho dù nhìn lỗ mãng lại bảo thủ, cũng sẽ không như vậy.

Đàm Lăng Việt đem hai tay đan lại để ở sau gáy, thoải mái mà ngã lưng trên ghế sô pha, lai tiếp tục cười nói: “Huống chi, nếu như che giấu, ngày nào đó em lại chịu cái uỷ khuất gì mà anh không biết, anh sẽ đau lòng chết.”

Tần Lam Gia không đoán ra trong lời y nói có mấy phần là thật có mấy phần là đùa giỡn, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một tiếng, tiếp tục xử lý vết thương cho y.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.