Thiên Kim Báo Thù

Chương 41: Tôi đi theo anh




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Vì sao?” Lâm Sở Sênh nhìn Thẩm Mạc bằng ánh mắt nghi ngờ, thật sự không nghĩ ra được lý do Thẩm Mạc muốn giúp mình

Thẩm Mạc cắn vành tai Lâm Sở Sênh như muốn trừng phạt

Anh không dùng sức lại làm cho cô cảm thấy tê dại, toàn thân nổi da gà, “Thấy cô không ngoan

Tôi đã nói rồi, tôi nhớ thương cô đã lâu, khó lắm mới gặp được cô, tất nhiên tôi phải biểu hiện thật tốt.”

Lời Thẩm Mạc nói, Lâm Sở Sênh không tin một chữ, mà cũng không thể tin được.

Người đàn ông này là động vật gian xảo

Lúc bạn mất cảnh giác, anh ta có thể quay đầu lại bất cứ lúc nào, sau đó cắn bạn,3ngay cả cặn bã cũng không dư thừa

Trên mặt Lâm Sở Sênh chất đầy ý cười mà ngay cả cô cũng thấy không rõ

Cô cực kỳ nhiệt tình, vòng tay ôm lấy cổ Thẩm Mạc

Cố gắng lục lại trí nhớ, cô có thể khẳng định chắc chắn là mình chưa từng tiếp xúc với anh

Cho nên, cái gì mà nhớ thương đã lâu, khẳng định đều là giả

Cô tự nhận mình không có sức hấp dẫn để được người ta yêu thầm khi nhìn từ xa.

“Vậy thì, vì liên minh chúng ta, cần phải làm gì đó để chúc mừng rồi.” Lâm Sở Sênh nháy mắt, chủ động dâng lên đôi môi của mình

Đôi môi của Lâm Sở Sênh rất mềm, tuy Thẩm0Mạc đã hôn nhiều lần nhưng không có lần nào làm anh yên tâm, thỏa thích cảm thụ mùi vị của cô.

Dần dần, Thẩm Mạc không kìm được, nhắm hai mắt lại

Trong mê man, giữa nam và nữ, đại khái không cần có bao nhiêu thái độ tỉnh táo

Hết lần này tới lần khác, đôi tay nhỏ bé mềm yếu của Lâm Sở Sênh làm cho Thẩm Mạc cảm nhận rõ ràng được cô đang cởi nút cổ áo của anh

Anh chợt hoàn hồn, lập tức nắm đôi tay không an phận của cô lại, “Cổ làm gì vậy?” Bởi vì sốt ruột, lời nói của anh có cảm giác nghiêm khắc, tàn khốc

Lâm Sở Sênh không coi là thật, vẫn nở nụ5cười xán lạn như trước, “Sao vậy? Chẳng lẽ Thẩm tổng không muốn sao?” Vừa mới hôn nhiệt tình, đôi môi Lâm Sở Sênh trở nên đỏ mọng quyến rũ, vào lúc này, càng thêm cám dỗ chí mạng.

Ánh mắt Thẩm Mạc xẹt qua một tia khó hiểu, Lâm Sở Sênh cởi áo sơ mi của mình

Đứng ở góc độ của anh, có thể thấy rõ hết vóc dáng khiêu gợi khiến người ta muốn phạm tội của cô

“Mau mặc vào!” Thẩm Mạc luôn kiêu ngạo về sự tự chủ của mình, nhưng bây giờ anh lại không dám nhìn Lâm Sở Sênh, thậm chí còn xoay người sang chỗ khác

Phía sau, Lâm Sở Sênh ôm chặt lấy Thẩm Mạc

Cơ thể anh run4lên, vừa định đẩy cô ra thì lại bị cô nắm tay anh đè lên nơi mềm mại nhất của phụ nữ.

Trong đầu có vật gì đó lập tức nổ tung

Anh từ từ xoay người lại, thấy cô không mảnh vải che thân đứng đó, anh nuốt nước bọt, “Cô thật sự bằng lòng sao?” Anh ngây ngô nói, thậm chí không biết mình đang nói cái gì

Cho đến khi thấy Lâm Sở Sênh mỉm cười gật đầu

Lần này, Thẩm Mạc không kìm chế được nữa, ôm ngang Lâm Sở Sênh, đạp cửa phòng ra, cẩn thận đặt cô lên giường

Ánh trăng như xấu hổ nên trốn đi

Phòng ngủ vốn không mở đèn nên càng trở nên tốt hơn

Ngược lại, ánh mắt Lâm9Sở Sênh càng ngày càng sáng

Thẩm Mạc nằm trên người cô thở dốc dồn dập

Cơ thể anh thay đổi, dán chặt lên thân thể cô.

Một..

hai..

ba, Lâm Sở Sênh thẩm đếm

Cho đến khi cảm giác được thời cơ chín muồi, Lâm Sở Sênh chợt nâng chân lên

“A!” Thẩm Mạc hét thảm một tiếng, hai tay che phía dưới, lăn từ trên giường xuống đất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.