Thiên Kim Báo Thù

Chương 239: Đến tận cửa chịu nhục nhã




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Không giống với vẻ ngang ngược, phách lối của Lâm Sở Sênh và Thẩm Mạc, Thẩm Phong tỏ ra rất hèn mọn. Anh ta phát tài liệu đã chuẩn bị sẵn cho từng người. Suốt cả quá trình này, không có lúc nào là anh ta đứng thẳng người.

“Đây là nhà ở thế hệ thứ tư* đang thịnh hành hiện nay. Tôi tin mọi người cũng đã tìm hiểu ở trên mạng. Cho dù là tính thực dụng hay là mới lạ thì đều không thể nghi ngờ rằng đây là một dự án đầu tư tốt. Tôi đã ký thỏa thuận với viện Khoa học Trung Quốc rồi, chỉ cần hoàn thành thủ tục xong là chúng ta có thể lấy được dự án này.” Thẩm Phong nói xong còn dụi mắt, như đang nhắc nhở mọi người rằng anh ta gần như đã thức suốt đêm không ngủ vì dự án này.

* Nhà ở thế hệ thứ tư: nhà ở của tương lai, có sân công cộng ở mỗi tầng, mỗi gia đình có sân riêng, có thể trồng hoa nuôi thú, lái xe đến cửa nhà trên không, ngoài tường mọc đầy cây cối.

Có điều, cũng bởi vì một đêm không ngủ mới có thể chứng minh rõ ràng được năng lực của anh ta.

“Chúng ta đầu tư vào dự án này nhất định phải chi tiền trong giai đoạn đầu. Có điều quốc gia chắc chắn sẽ ủng hộ dự án này.” Thẩm Phong ngừng nói sau đó nhìn những người ở đây, “Tôi rất xin lỗi về dự án đầu tư trước đó. Là vì tôi ghen tị nên đã phá hỏng dự án. Thế nhưng, tôi hứa với mọi người, dự án này có thể mang đến cho chúng ta nhiều giá trị hơn cả dự án từ thiện, bất kể là lợi nhuận hay là hợp tác với chính phủ sau này.”

Thẩm Phong nói năng rất tự tin, như thể đã nắm chắc được thành tích.

“Hơn nữa sau khi hoàn thành dự án này, chắc chắn không thể ổn định giá. Cho dù hiện giờ nhà nước khống chế điều tiết giá cả khá là nghiêm khắc, nhưng giá của loại nhà ở này chắc chắn không hề kém giá của biệt thự.” Thẩm Phong trở lại vị trí của mình, ngồi như thể đây là “sân nhà” của anh ta.

Thẩm Phong sẽ không nói những lời còn lại. Diện tích nhà ở thế hệ thứ tư giống diện tích nhà cao tầng bình thường. Có điều, bán đất nhà cao tầng bằng giá biệt thự, triển vọng không thể nói hết được.

Thẩm Phong tiếp tục lấy tài liệu ra phát cho từng người, “Còn đây là tài liệu do tôi làm, bao gồm vốn đầu tư xây dựng dự án và thu nhập ước tính sau này.”

Nghe Thẩm Phong nói như vậy, mọi người bắt đầu cầm tài liệu lên xem.

Không thể không nói lần này anh ta thật sự rất chăm chỉ, tài liệu được làm vô cùng chi tiết.

Tất cả mọi người gật đầu, mặc dù bọn họ không đồng ý với việc làm trước đây của Thẩm Phong, nhưng chỉ cần có thể kiếm được lợi nhuận cho Thẩm Thị thì không ai có lý do gì để từ chối cả.

Không ai hết!

“Dự án này cũng cần sự phối hợp của các bộ phận. Tôi tin chắc rằng nếu Phó Tổng Giám đốc Lâm phối hợp thì chắc chắn dự án này có thể thành công.” Nói xong, anh ta nghiêng người, đưa tay ra với Lâm Sở Sênh, có vẻ như anh ta đang muốn xóa bỏ hiềm khích lúc trước.

Lâm Sở Sênh không tỏ thái độ gì với dự án này, còn những người khác thì chắc là đang suy nghĩ về lợi nhuận của dự án, chỉ có một mình Lâm Sở Sênh là xem rõ từng chữ trong toàn bộ bản thỏa thuận, bao gồm cả nguyên lý thiết kế của dự án.

Thấy Lâm Sở Sênh không nói gì, Thẩm Phong từ từ rút tay lại, “Có lẽ Phó Tổng Giám đốc Lâm và anh Hai đang nghi ngờ thành ý của tôi. Bây giờ tôi nói rõ luôn, nếu sau này tôi còn làm trò gì với công ty nữa thì tôi sẽ chủ động từ chức, vĩnh viễn từ bỏ quyền thừa kế. Bây giờ tôi chỉ muốn cạnh tranh công bằng, muốn chứng minh thực lực của mình mà thôi.”

Mấy câu nói này của Thẩm Phong khiến người ta có cảm giác phải nhìn anh ta với cặp mắt khác xưa.

Chủ yếu là lần này, lời hứa hẹn của anh ta có hơi độc.

Có thể nói lần này, Thẩm Phong chuẩn bị vô cùng đầy đủ.

Thẩm Mạc ném tài liệu lên bàn sau đó nhìn sang Lâm Sở Sênh, anh vốn định nói chuyện nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, anh lập tức ngậm miệng lại.

Lâm Sở Sênh xem tài liệu xong thì day ấn đường, thậm chí không ngẩng đầu lên mà nói thẳng: “Nếu tôi là anh thì tôi sẽ từ chức ngay bây giờ.”

Tất cả mọi người đều vô cùng xem trọng dự án này, chỉ có một mình Lâm Sở Sênh là lạnh lùng hắt nước lạnh.

“Cô có ý gì? Tốt nhất là cô nói cho rõ ràng.” Thẩm Phong thay đổi sắc mặt, anh ta vô thức nhìn ba Thẩm, sau đó giống như là nghĩ tới điều gì đó liền quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Lâm Sở Sênh.

Lâm Sở Sênh cong môi, “Chuyện hôm nay còn chưa giải quyết xong. Chúng tôi đến đây, mục đích ban đầu là để nghe anh giải thích. Nhưng bây giờ anh lại cố gắng dùng cách này để lấp liếm lỗi lầm của mình. Chỉ riêng một điểm này thôi thì ngay cả tư cách cạnh tranh anh cũng đã không có rồi.”

Lời nói của Lâm Sở Sênh không phải là không có lý.

Những người ở đây không nhịn được gật đầu, nhưng lại không có ai muốn buông bản kế hoạch dự án xuống.

Suy cho cùng thì con người ai cũng tham lam.

“Tôi biết mình sai rồi. Bây giờ tôi đang cố gắng giải quyết chuyện này, cố gắng bù đắp tổn thất mà tôi đã gây ra cho công ty. Tôi không biết liệu có phải Phó Tổng Giám đốc Lâm đang muốn tôi lấy cái chết tạ tội không?” Lời nói hèn mọn biết mấy, nhưng đến lúc đâm chọc người ta thì lại trở nên hung hăng.

Lâm Sở Sênh thật sự không sợ khí thế của Thẩm Phong.

“Bù đắp? Tôi không biết mọi người thấy thế nào về dự án này. Thế nhưng trong mắt tôi, dự án này chỉ là thủ đoạn lập công vội vã của anh mà thôi.” Lâm Sở Sênh phê bình một cách vô cùng sắc bén.

Thẩm Phong mất mặt vì bị phê bình liền tức giận giật tài liệu Lâm Sở Sênh vừa xem xong lại, “Tôi không muốn nghe công kích cá nhân. Nếu Phó Tổng Giám đốc Lâm có ý kiến hoặc đề nghị gì thì phiền cô cân nhắc rồi hãy nói.”

“Được.” Lâm Sở Sênh đứng lên, mở nguyên lý thiết kế dự án ra, “Rõ ràng là dự án này chưa được hoàn thiện, nhất là về mặt thiết kế gara và mặt an toàn, căn bản là hai mặt này không được thiết kế.” Lâm Sở Sênh quay đầu, mở mặt phẳng của bản vẽ ra cho mọi người xem, “Nhìn có vẻ là từng sân độc lập nhưng thực tế là không hề có sân. Chỉ cần là người ở cùng một tầng lầu thì có thể đi đến bất cứ căn phòng nào.”

Lâm Sở Sênh lại nhìn Thẩm Phong, “Hơn nữa, ở nhà cao tầng mà không có hàng rào phòng vệ, căn bản là không thể được, cho dù lan can có cao tới eo của người trưởng thành cũng không thể được, đã vậy còn chưa tính tới việc cấp cứu, sơ tán người dân khi cần.”

Lâm Sở Sênh đặt tài liệu xuống, “Về vấn đề đầu tư anh đề cập đến, tất cả nguyên vật liệu đều là nguyên vật liệu xây nhà bình thường. Anh không hề nghĩ tới những nơi sống ở gần đường cái, vì để đảm bảo an toàn, lúc sử dụng nguyên vật liệu không nên thấp hơn nguyên vật liệu xây cầu vượt. Những khoản đầu tư tương tự trong bảng kế hoạch của anh đều là sai lầm. Cho nên thứ anh thức trọn một đêm soạn ra chỉ là giấy vụn đối với công ty mà thôi!”

Lần này Thẩm Phong đỏ mặt tía tai cãi lại: “Dùng lợi nhuận trong tương lai bù vào những thứ đó.”

“Nếu anh là cấp dưới của tôi thì tôi nhất định sẽ cho anh làm lại. Anh không tính toán thì làm sao biết là có lợi nhuận? Anh đừng tưởng anh ghi ra là bán được bao nhiêu thì sẽ bán được bấy nhiêu. Anh còn phải dùng số lãi anh kiếm được để trả cho một vài chi phí ngầm nữa. Đồng thời trước khi dự án này hoàn thiện, những gì anh xây dựng có thể bị hủy bỏ bất cứ lúc nào. Anh đã tính đến những tổn thất này chưa?” Sau đó Lâm Sở Sênh chỉ vào bản thỏa thuận của Thẩm Phong, “Tôi thậm chí còn không thể hiểu được, tại sao anh lại hứa hẹn tất cả chi phí nghiên cứu đều do Thẩm Thị bỏ ra?”

Nói tới đây, giọng nói của Lâm Sở Sênh còn lớn hơn nữa, “Tôi có trách nhiệm phải nói cho anh biết, không có người nào là thanh liêm cả, chi phí anh bỏ ra chắc chắn là nhiều hơn chi phí bọn họ cần. Anh có thể nói là anh sẽ tìm người xét duyệt kĩ càng, nhưng xét duyệt chỉ là chuyện nhỏ, đắc tội với đám chuyên gia nghiên cứu già cả kia mới là chuyện lớn, bọn họ sẽ kéo dài thời gian thực hiện dự án, cuối cùng anh cũng phải xì ra mà thôi.”

Càng nói vẻ mặt Lâm Sở Sênh càng sầm xuống, “Tôi không thể hiểu nổi, ông Thẩm, ông là chủ nhà họ Thẩm, ai nói cho ông biết là Thẩm Thị phải luồn cúi tới tận mức này vậy?”

Lâm Sở Sênh vỗ lên bàn. Lần này, không chỉ có Thẩm Phong khó coi, mà ngay cả ba Thẩm cũng sắp không nhịn được nữa.

Thật ra bọn họ đều biết dự án này không ít thì nhiều đều có vấn đề, chẳng qua là họ không ngờ Lâm Sở Sênh lại vạch ra nhiều vấn đề như vậy. Mỗi bản tài liệu Lâm Sở Sênh đều bới ra được sai sót, cô chỉ còn thiếu việc mắng thẳng vào mặt Thẩm Phong rằng anh ta là đồ vô dụng mà thôi.

Khóe môi Thẩm Phong cứng đờ, anh ta nhúc nhích môi suy nghĩ một lúc lâu rồi mới nói: “Cô không thể phủ nhận rằng dự án này rất có sức hấp dẫn. Nếu đợi thiết kế của bọn họ hoàn thành rồi mới ký hợp đồng thì tôi nghĩ chưa chắc Thẩm Thị đã có thể nắm được dự án này.”

Nghe Thẩm Phong nói vậy, Lâm Sở Sênh chỉ hừ lạnh, “Thẩm Thị không nắm được dự án này? Nếu là như vậy thì tôi chỉ có thể nói rằng anh không có năng lực. Một doanh nghiệp chỉ dựa vào tăng thêm đầu tư để giảm bớt mạo hiểm, vậy thì doanh nghiệp đó sớm muộn cũng xong đời.”

“Thẩm Thị có thừa tiền cũng không thể dùng cách tốn kém như vậy. Thẩm Phong, tôi thật sự rất nghi ngờ, mấy năm nay anh làm chức phó tổng giám đốc kiểu gì vậy?” Giọng nói của Lâm Sở Sênh vốn rõ ràng, nhất là hiện giờ, từng chữ cô nói vang lanh lảnh trong phòng họp.

Nghe Lâm Sở Sênh nói như vậy, những người ở đây gật đầu liên tục.

Trong lòng Thẩm Phong lại càng hoảng hơn.

Anh ta thật sự không biết vì sao mỗi lần đứng trước mặt Lâm Sở Sênh, sự tự tin của anh ta lại không chịu nổi một đòn tấn công của cô.

“Cô có tư cách gì nói tôi? Dự án mảnh đất kia của cô có khác gì dự án của tôi bây giờ đâu.” Thẩm Phong không thể phản bác lại, chỉ có thể dùng cách làm của Lâm Sở Sênh để lấp liếm sai lầm của chính mình.

Có điều càng làm như vậy, Thẩm Phong lại càng thể hiện rõ vẻ chật vật của anh ta.

Lâm Sở Sênh từ từ lắc đầu, “Thẩm Phong ơi là Thẩm Phong, anh chỉ quan tâm tới việc tôi mua mảnh đất lỗ vốn ở trung tâm thành phố mà không chú ý đến việc tôi còn mua một mảnh đất ở cách xa trung tâm thành phố. Mà mảnh đất này dùng để sinh lợi nhuận. Hai dự án được tiến hành song song. Lúc xây dựng xong, tôi sẽ kéo dài dự án ở trung tâm thành phố, tuy nói với bên ngoài là đóng gói mềm nhưng thực tế là làm quảng cáo cho mảnh đất ở cách xa trung tâm thành phố.”

Lâm Sở Sênh ngừng lại rồi tiếp tục nói: “Dự án ở trung tâm thành phố vô cùng sang trọng, còn có nhiều người biết động não, bọn họ sẽ chú ý tới Thẩm Thị, thậm chí đầu tư vào mảnh đất cách xa trung tâm thành phố. Anh đừng nói với tôi là người của quân khu không có tiền. Ở trong đó có nhiều đại gia và người thân của đại gia. Đất ở trung tâm thành phố do Thẩm Thị xây dựng, chỉ cần không vi phạm mục đích ban đầu thì ngay cả chính phủ cũng không thể nhúng tay vào. Kiếm tiền từ một mảnh đất nhưng lại nhận lợi nhuận từ hai mảnh đất, còn được hưởng các ưu đãi của quốc gia. Dự án của anh lấy cái gì so với dự án của tôi?”

Lâm Sở Sênh vỗ bàn, chỉ động tác này thôi cũng đã làm cho Thẩm Phong sững sờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.