Thiên Hạ Vô Song: Vương Phi Quá Kiêu Ngạo

Quyển 1 - Chương 54: Thiên Đỉnh, Tu La Viêm Quân! (1)




"Ầm ầm ——"

Quả cầu ánh sáng thật lớn nổ tung giữa không trung, vạn vệt ánh sáng lấp lánh hoá thành vô số lưỡi dao sắc bén lạnh lẽo, kiếm khí đỏ chót, đầu kiếm chỉa thẳng vào Lý Thiên Nhất, đánh đến lão!

"Tới việc này cũng dám." Dưới đấu trường, mọi người sợ tới mức dẫm chân lên nhau, thậm chí có người té ngã xuống đất, bị dọa toát mồ hôi lạnh.

Người kia chính là Kiếm thánh của Đông Lâm quốc, hiện giờ đã là cường giả phong hào Thánh giả cấp hai lâu đời. Lăng Vô Song thật to gan, thế nhưng lại lặng yên xuống tay với lão ta, chuyện này sợ là chỉ có nàng mới dám làm tới!

Ngay cả đám người Lăng Kình Thiên và Cơ Vân Dương cũng phải sững sờ tại chỗ, không biết phải phản ứng thế nào, Nam Cung Diệp thầm giật mình một cái, hai tay siết chặt, nữ nhân này quả to gan lớn mật, quạt xếp trên tay Vân Khanh Trần run lên, sắc mặt như người chết, mông không vững vàng, thiếu chút nữa đã ngã khỏi ghế.

Tình hình này là.... Thiên cảnh khiêu chiến Thánh cảnh?

"Oanh ——"

Hình đao bóng kiếm bay tứ tung đến.

"Tiểu nhi cuồng vọng!" Lý Thiên Nhất mắt lộ độc ác liếc qua, vung tay lên, huyền khí màu xanh hộ thể thoát ra ngoài, trường bào xám xanh lay động theo làn sóng, trước người lão lờ mờ hiện ra tấm khiên màu xanh nhạt, như cái kén thật lớn bảo vệ lão ở chính giữa.

"Leng keng leng keng"

Công kích của Lăng Vô Song tuy tùy tiện, nhưng lưỡi đao huyền khí liên tiếp công kích, đập leng keng lên trên huyền khí hộ thể, phát ra tiếng giòn vang như tiếng đao kiếm chạm vào nhau, huyền khí màu xanh nhạt hộ thể hình thành một màn khiên như vỏ trứng gà to lớn, Lý Thiên Nhất đứng bên trong không tổn hao chút lông tóc!

"Cường giả cấp thánh quả nhiên lợi hại." Lăng Vô Song mắt hơi nghiêm, xem ra thực lực của nàng vẫn chưa đủ mạnh, dù chiêu đánh ra chính là công pháp thiên giai, cũng không gây được một chút thương tổn cho Lý Thiên Nhất, ngay cả huyền khí hộ thể của lão ta còn không phá được.

Đó là sự chênh lệch giữa cấp thánh và cấp thiên, nàng có thể tấn công Lý Mị Nhi đến tàn lực, nhưng lại không gây được bất kì thương tổn gì với Lý Thiên Nhất.

"Trứng chọi đá, không biết trời cao đất dày." Lý Thiên Nhất tàn nhẫn vung áo bào giương tay ra, nhẹ nhàng phất qua một cái, liền phá được công kích của Lăng Vô Song, quát lạnh: "Tiểu nhi cuồng vọng, ngươi học trộm huyền kỹ bí pháp của Lý gia, tội đáng chết, hôm nay lão phu nhất định phải phán án tử cho ngươi tại đây, chứng cho uy nghiêm của phủ Hộ Quốc Tướng quân ta!"

Lão còn lo không tìm được cơ hội, không ngờ Lăng Vô Song lại ngu xuẩn như thế, dám khiêu khích lão trên đường: "Nói đi, ngươi chọn tự sát, hay muốn lão phu tự mình ra tay?"

Không giết tiểu nhi cuồng vọng bực này, lão đường đường là Kiếm thánh của Đông Lâm, sau này còn lập uy với hậu thế như nào được nữa, coi như có Lăng Kình Thiên ở đây thì sao, chênh lệch giữa Thánh giai cấp một và cấp hai chính là một trời một vực, căn bản không ngăn cản được lão!

"Quá vô sỉ, đấu sinh tử thua đã muốn quỵt nợ không nói, thế nhưng còn tìm cớ cùi bắp như vậy định giết người diệt khẩu, mạt sát thiên tài."

"Đúng vậy, học trộm gì chứ? Thật buồn cười, người ta rõ ràng học quang minh chính đại có được không?"

"Đúng vậy, đây chính là Lý Mị Nhi tự đánh ra, còn bí pháp không cho người thấy cái gì?"

……

Người bên dưới nghe thấy Lý Thiên Nhất nói, tuy không dám mở miệng công khai, nhưng lại đè nhỏ tiếng nghị luận, người đời đều nói Kiếm thánh Lý Thiên Nhất đê tiện vô sỉ, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, vô cùng gian trá, hôm nay vừa gặp đúng là danh xứng với thật.

Mà cũng giống với câu kia, người không biết xấu hổ tất vô địch, lão ta có thể có được thực lực như vậy, không chừng đã dùng thủ đoạn gì tăng lên.

"Lý Thiên Nhất, cái tên lão thất học vô sỉ nhà ngươi!" Lăng Kình Thiên tức giận như trâu đấu, râu dựng lên, vung tay áo, nhanh chân bước về phía Lý Thiên Nhất cách đó không xa, quát to: "Ngươi xem lão tử chết rồi sao, cư nhiên dám bắt nạt Vô Song ngay trước mặt ta, tới tới, cút tới đây cho ta, Lăng Kình Thiên ta hôm nay sẽ đấu với ngươi, xem thử ngươi rốt cuộc có bản lĩnh gì."

"Lăng Kình Thiên, ngươi là một tên mãng phu ngu ngốc." Lý Thiên Nhất cười nhạo một tiếng, trong ánh mắt già nua ẩn hiện độc ác: "Nếu còn nói bậy nói bạ, ta sẽ không nương tay với ngươi."

"Mạnh mồm, thế này cũng như ý lão tử, có bản lĩnh lại nói tiếp." Lăng Kình Thiên đáp một tràng.

"Oanh ——"

Khi nói chuyện, Lăng lão gia tử bước lên nửa bước, huyền khí thoát ra khỏi người, khí thế mãnh liệt như một toà núi cao áp tới, bất phân thắng bại với Lý Thiên Nhất, xứng với tính tình nóng nảy cùng uy nghiêm chính khí của lão, thậm chí ẩn ẩn còn muốn áp đảo Lý Thiên Nhất!

"Cái gì chứ, Lăng lão gia tử cư nhiên cũng là phong hào Thánh giả cấp hai!"

"Không phải đâu, sao có thể."

Mọi người đều không dám tin, chẳng phải Lăng lão gia tử vừa đột phá cấp thánh vài ngày trước thôi sao, như thế nào đã nhảy lên hai cấp? Tới phong hào Thánh giả cấp hai.

Quả nhiên người Lăng gia đều không phải tầm thường, không thể phán định theo lẽ thường! Nhìn lại dáng vẻ bảo vệ hậu bối của Lăng lão gia tử, nếu ai dám động vào Lăng Vô Song, không bị lão ta đánh thành bánh nhân thịt mới lạ.

Tiểu nhân vừa gây sự, lão đại đã xuất hiện, Lý Thiên Nhất và Lăng Kình Thiên, hai phong hào Thánh giả đấu đá nhau, có trò hay để xem, bọn có nên lùi xa hơn??

"Lăng Kình Thiên, ngươi đột phá phong hào Thánh giả cấp hai?" Lý Thiên Nhất vừa định ra tay nhìn thấy tình hình thế này, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, trong lòng ghen tị, không dám tin nói: "Sao có thể."

Qua thời gian mấy ngày ngắn ngủn, Lăng Kình Thiên sao đột phá được, chẳng lẽ dùng bí pháp tăng lên tạm thời?

"Không thể." Lý Thiên Nhất chuyển ánh mắt già nua cẩn thận quan sát Lăng Kình Thiên, làm sao lão ta có thể nghĩ ra một viên Thánh Nguyên đan của Lăng Vô Song có thể giúp Lăng lão gia tử tăng lên một cấp trong thời gian vài ngày chứ.

Rõ ràng chính xác, phong hào Thánh giả cấp hai hàng thật giá thật!

"Hừ" Lăng Kình Thiên hừ lanh một tiếng, chòm râu hoa râm run lên, mở miệng châm chọc: "Ngươi cho rằng chỉ lão bất tử ngươi biết tăng cấp sao."

Người chung quanh cười to một trận, chẳng phải vừa rồi Lăng Vô Song cũng nói giống hệt như Lăng lão gia tử sao, Lý Mị Nhi tăng một cấp, Lăng Vô Song tăng liền bảy cấp. Lý Thiên Nhất tốn mười mấy năm mới tăng được một cấp, kết quả Lăng lão gia tử chỉ dùng hơn mười ngày để làm điều đó.

Một già một trẻ, quả nhiên người một nhà không đi hai cửa, thật tức chết người ta.

"Lăng Kình Thiên, ngươi đừng đắc ý quá sớm." Lý Thiên Nhất tuy tức giận, nhưng vẫn có cố kỵ, không dám hành động thiếu suy nghĩ, lời nói âm trầm, nhắc nhở: "Hãy cân nhắc cẩn thận tình cảnh của Lăng gia các ngươi, chớ để thất bại đè người, nhặt hạt mè ném dưa hấu, Hộ Quốc Tướng quân phủ cũng không dễ chọc như vậy."

Lăng Kình Thiên đột phá cấp thánh, hiện giờ ba đại gia tộc Khương, Vân, Cơ trong tứ đại gia tộc, ẩn ẩn đã có dấu hiệu liên thủ. Nếu vào thời điểm quan trọng này, lại tham dự thêm một Hộ Quốc phủ nữa, tình cảnh Lăng gia thật sự sẽ càng thêm gian nan, hiện giờ lực lượng dự bị phía sau của Lăng gia không ổn định, Lăng Kình Thiên hai nắm đấm khó địch bốn tay, lúc này Lý Thiên Nhất đang dùng toàn bộ Lăng gia ra áp chế.

Ai ngờ, Lăng Kình Thiên không thèm đặt Lý Thiên Nhất vào trong mắt, tính tình còn nóng nảy hơn, mở miệng quát: "Ta cần gì biết ngươi là Hộ Quốc phủ hay Họa Quốc phủ, ai dám khi dễ Vô Song trước mặt lão tử, lão nhân ta sẽ diệt kẻ đó!"

Nếu cho Lăng lão gia một thanh chủy thủ, phỏng chừng lão sẽ rút đao soàn soạt, bay thẳng đến làm thịt Lý Thiên Nhất đi.

"Ngươi ——" Lý Thiên Nhất mặt hơi đen xuống, âm thầm cắn răng, Lăng Kình Thiên như thế nào cứng đầu như vậy, dầu muối đều không chịu ăn!

"Lăng Vô Song học trộm huyền kỹ bí pháp của Hộ Quốc phủ ta, tội đáng chết, dù như thế nào, hôm nay Lăng Vô Song nhất định phải chết, coi như có Lăng Kình Thiên ngươi, cũng không ngăn được ta!" Lý Thiên Nhất liều chết tóm chặt lý do này, quyết không buông.

Lăng Vô Song mắt đẹp tối tăm, tựa hồ không thèm đặt lời Lý Thiên Nhất vào trong tai, giống như người không có việc gì, đầu ngón tay mảnh khảnh mân mân cằm, thế nhưng vẫn đang cân nhắc vấn đề trước đó, thấp giọng lẩm bẩm: "Thật sự không thể phá được huyền khí hộ thể cấp thánh ư?"

Bỗng nhiên, Lăng Vô Song mắt sáng rực nhìn chằm chằm vòng huyền khí hộ thể màu xanh lá nhạt của Lý Thiên Nhất, khoé miệng kéo ra nụ cười quỷ dị, mắt nhẹ đảo: "Có."

Lăng Vô Song quay đầu nhìn sang Lăng Kình Thiên cùng Lăng Mạc Thu, âm thầm dùng ánh mắt gọi bọn họ lùi lại.

"Phụ thân." Lăng Mạc Thu mắt chớp động, giơ tay kéo kéo Lăng Kình Thiên, Lăng Kình Thiên không hiểu nguyên do, thấy Lăng Vô Song làm mặt quỷ với mình, trừng mắt nhìn nàng như tức giận, hung hăng vung tay áo, nhưng vẫn lùi lại.

Lý Thiên Nhất kinh ngạc, chưa biết rõ chuyện như thế nào, bên tai đã nghe thấy tiếng quát lạnh: "Lý Thiên Nhất, nhìn qua bên này."

Lời của Lăng Vô Song giống như đang nói Lý Thiên Nhất nhìn qua đây cho ta nện một cái, muốn có bao nhiêu thiếu đánh liền có bấy nhiêu.

"Nhìn!" Lăng Vô Song đột nhiên nhảy lên không, tay chống trời, ngón tay mảnh khảnh nhanh chóng nặn ra hình phát quyết của huyền kỹ Phi Vũ Lưu Tinh, một luồng huyền khí màu vàng sẫm điên cuồng bốc ra: "Cho ngươi xem thử cái này."

Lời nói nhẹ nhàng mà lạnh buốt, phảng phất đang nói ngươi thử xem món này có ngon không.

"Lại muốn giở trò gì." Nếp nhăn trên trán Lý Thiên Nhất hoàn toàn có thể kẹp được một viên đậu nành, mày hoa râm hung hăng nhíu lại, cười nhạo: "Ảo tưởng sức mạnh, tiểu súc sinh không biết tự lượng sức."

Mọi người cũng nghi hoặc khó hiểu, Lăng Vô Song đây là muốn dùng lại chiêu cũ? Chiêu Phi Vũ Lưu Tinh tuy là công pháp thiên giai, uy lực doạ người, nhưng với thực lực hiện tại của nàng, có đánh ra cũng không thể gây thương tổn gì cho Lý Thiên Nhất cường giả cấp thánh, chẳng phải vừa thử rồi sao, còn dùng lại làm gì.

Lăng Vô Song nhẹ dương môi đỏ, cười quỷ dị, bỗng nhiên ánh lửa nhè nhẹ giống như chỉ đỏ, trăm tơ nghìn sợi dung nham điên cuồng sôi trào đang hội tụ thành quả cầu thật lớn trên đỉnh đầu nàng!

Dần dần, Lăng Vô Song tay nâng quang cầu, sắc đỏ càng ngày càng thịnh, cuối cùng quang cầu màu vàng nhạt trong suốt như nhiễm phải mực đỏ, lộng lẫy rực rỡ như mã não ngọc thạch!

"Tất cả lùi xuống cho ta!" Lăng Vô Song quát chung quanh, trên trán trắng nõn ẩn ẩn rịn ra ít mồ hôi, vòng quang cầu trên đỉnh đầu tựa như mặt trời chói chang, ngay cả nói chuyện nàng cũng có chút miễn cưỡng: "Ta không dám đảm bảo mình sẽ khống chế được."

"Xôn xao ——"

Mọi người cùng lùi về sau, đám người đứng hơi gần nhanh chóng ngã xuống lăn lăn, lập tức giải tán.

"Phi —— Hỏa —— Lưu —— Tinh ——"

Thanh âm lạnh buốt từng câu từng chữ thoát ra khỏi môi đỏ, khiến người chung quanh đều không nhịn được đánh cái rùng mình, huyền kỹ Lý Mị Nhi đánh ra là Phi Vũ Lưu Tinh, còn Lăng Vô Song lại là Phi Hoả Lưu Tinh, là thứ gì? Với lại quả cầu màu đỏ đang lưu chuyển kia, chẳng lẽ là lửa?

"Oanh!"

Quang cầu màu đỏ khổng lồ như ngọn núi, bị Lăng Vô Song hất tay ném đi.

"Oanh ——"

Một tiếng nổ rung trời, tạo ra trận gió lớn điên cuồng trải rộng ra tứ phía, quang cầu lửa đỏ bị Lăng Vô Song đánh ra, ồn ào vỡ tan giữa không trung, hoá thành mưa tên, hình kiếm bóng đao xoay xoay lướt đến, trên thân mỗi một thanh đao đều mang theo ánh sáng màu đỏ đậm kì lạ.

"Lý Thiên Nhất, ta vừa nghĩ ra một công pháp, cho ngươi thử trước một lần!" Lăng Vô Song dứt lời, lòng bàn chân như bôi mỡ, nhanh chóng trốn ra khỏi phạm vi nổ tung của quang cầu, lách mình còn nhanh hơn cả cá trạch.

"Chút trò mèo." Cảm nhận được màu đỏ kia quá kì lạ, ấn đường Lý Thiên Nhất hơi nhảy nhảy mấy cái, lại không đặc biệt để ý, khẽ nhúc nhích tay áo, nhẹ nhàng vung lên, một luồng huyền khí hộ thể như vầng sáng chém ra: "Đi!"

Đúng là không biết tự lượng sức, một Thiên huyền nho nhỏ vừa đột phá thì có thể tạo nổi sóng gió gì, còn dám vọng tưởng làm lão bị thương, quả thực không biết sống chết.

"Vèo vèo ——"

Thanh âm đao kiếm cắt gió hiện ra, từng vệt huyền khí hình kiếm liên tiếp kéo đến, mang theo ánh lửa thần bí, đâm lên trên huyền khí hộ thể trước người Lý Thiên Nhất, giống như lửa va chạm vào nước, phát ra tiếng nổ xèo xèo, bốc lên khói vàng nhè nhẹ.

"Xẹt!"

Đột nhiên cảnh tượng không tưởng xảy ra, mũi đao sắc bén đập liên tiếp lên vòng tròn xanh lá nhạt, cuối cùng xẹt một tiếng, tắm chắn màu xanh lá nhạt cư nhiên như giấy mỏng, bị đâm thủng!

Từng luồng kiếm quang đỏ đậm bất ngờ kéo đến như hồng thủy, chen chúc chui vào như không có gì trở ngại, không tới vài giây, vầng sáng màu xanh lá nhạt vỡ vụn thành từng mảnh như pha lê, chớp mắt đã bị nuốt hết hoàn toàn!

"Tại sao lại như vậy?" Lý Thiên Nhất hơi trừng mắt, mày hung hăng nhíu chặt, ánh sáng màu đỏ này là thứ gì, quá quỷ dị, như nghĩ ra gì đó, nói: "Chẳng lẽ là lửa."

Trong lúc nói chuyện, vung tay áo, tư thế vẫn ưu nhã bình tĩnh, không chút hoang mang, lão muốn chém văng những thứ đó ra, dù huyền khí hộ thể bị đâm thủng thì thế nào, tựa hồ không hề đặt mấy thứ đó vào mắt.

"A!"

Đột nhiên, Lý Thiên Nhất hét thảm một tiếng khó tin, khóe mắt sắp nứt ra, phất tay áo, dính phải ánh lửa, dưới áp chế của lão, ánh lửa chẳng những không tắt mà ngược lại còn lan dần ra y phục, giống như dòi trong xương, nóng rực đau đớn, như xẻo thịt khắc xương, da thịt bỏng cháy!

"Rầm rầm"

Chấn động thật lớn vang vọng khắp đất trời, trận kiếm màu đỏ tiếp theo lại đến, nhắm thẳng cái đầu đang hồ đồ của Lý Thiên Nhất mà hung ác tàn nhẫn nện xuống, trong cát đá vụn gỗ, dưới màng bụi đất tung bay tràn ngập, tầm mắt mông lung không rõ, giữa ánh lửa ẩn ẩn có thể nhìn thấy một bóng người đang nhảy lên nhảy xuống, quay trái ngã phải trốn tránh.

"A a." Những người chưa kịp né xa, bị ánh lửa tinh tinh lan đến gần, dù là Thiên huyền cũng phải đau đến lăn lộn.

"Nhìn ta làm gì?" Lăng Vô Song xoay xoay mấy cái, đã lui đến bên cạnh Cơ Vân Dương, nàng bị hắn nhìn thẳng đăm đăm, hơi ngượng ngùng nói: "Vẫn chưa thành thạo lắm, đã nói ta không dám bảo đảm có thể khống chế được rồi mà."

"Ngươi ngươi ——" Cơ Vân Dương chỉ trỏ Lăng Vô Song nửa ngày, vẫn chưa biết nói gì, đường đường là Kiếm thánh thế nhưng lại bị nàng biến thành con khỉ nhảy nhót lung tung ngay trước mặt mọi người.

"Trời của ta ơi, uy lực như này..." Mọi người á khẩu không trả lời được, tựa hồ có thể nghe được cả tiếng trái tim mình đang đập bùm bùm bùm, trong lúc nhất thời không biết phải dùng từ gì để hình dung chấn động trong lòng. Lăng Vô Song có thể tự nghĩ ra công pháp uy lực bực này, ngay trên đấu trường, thật sự không tưởng.

Chỉ sau chốc lát, bụi đất tan đi, rốt cuộc lộ ra hình dáng Lý Thiên Nhất.

"Ngạch ——"

Mọi người run lên, muốn cười nhưng lại không cách nào cười ra khỏi miệng.

Chỉ thấy Lý Thiên Nhất đang đứng giữa mảnh trời ánh lửa đá vụn, trường bào huyền sư màu xám trắng bị rách tung tóe vẫn còn vắt vài mảnh trên người, rách nát còn hơn khất cái ven đường, cằm trơn bóng nhẵn nhụi, bởi vì chòm râu dày công chăm sóc đã bị Lăng Vô Song thiêu không chừa một cọng..

Mặt mày tèm nhem đen kịt, da thịt run run rẩy rẩy, lại âm trầm đến đáng sợ.

"Trời ạ"

Ở Đông Lâm quốc, một người đường đường là Kiếm thánh thực lực dưới một người trên vạn người, thế nhưng lại biến thành bộ dạng thế này, có người giơ tay che miệng, cả người run như cầy sấy, như thế nào cũng không dám cười ra tiếng, lúc này có ai dám đưa đầu vào họng súng chứ.

"Vậy mà không sao." Lăng Vô Song lùi xa xa, hơi tiếc nuối, cường giả cấp thánh quả nhiên khó đối phó, uy lực lớn như vậy mà chỉ đủ gây thương da thịt.

"Thế này còn gọi là không sao?" Người chung quanh nghe thấy, tức khắc chỉ muốn trực tiếp ngất đi, Lăng Vô Song chỉ là Thiên huyền, lại có thể đánh Lý Thiên Nhất thân là Thánh giả thành bộ dạng này, nếu không tận mắt nhìn thấy thì mấy ai dám tin? Nói ra, kẻ ngốc cũng sẽ mắng ngươi ngốc!

Biểu tình mọi người muôn màu muôn vẻ, đều sắp khóc tới nơi, tiểu tổ tông của ta ơi, thế này còn gọi là không sao thì như thế nào mới tính là có sao đây?

"Ta phi!" Cơ Vân Dương sửng sốt nửa ngày rốt cuộc phản ứng lại, gia hoả này đúng là quá bạo!

Đồng thời trong lòng không khỏi cảm thán, ngộ tính của Vô Song thật sự quá đáng sợ, đã từng gặp là không quên được, thiên tài tạo huyền kỹ ngay tại trường thi cỡ này không nói, đối mặt với địch nhân cường đại không chút sợ hãi, ứng biến linh hoạt, đây mới là điểm đáng sợ nhất. Trong thời gian ngắn như vậy, thế nhưng có thể sáng chế ra công pháp của mình, tâm tư nhạy bén đến rợn người!

Vô Song, có một lòng vĩnh viễn không chịu thua cường giả, nàng có thể có được thực lực bực này, không phải tự dưng mà đến, không thể không thừa nhận, so ra hắn vẫn kém nàng.

"Lăng Vô Song." Lý Thiên Nhất mắt cá liếc một cái, trói chặt Lăng Vô Song, ánh mắt hung ác như rắn độc, từ kẽ răng rít ra mấy chữ: "Ngươi đây là đang, tìm, chết."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.