Thiên Hạ Vô Song: Vương Phi Quá Kiêu Ngạo

Quyển 1 - Chương 53-2: Ta cho ngươi xem! Ai mới là thiên tài? (2)




Chiêu Tiềm Long Xuất Hải này chính là chiêu ngày ấy Lăng Thương sử dụng để đuổi giết Lăng Vô Song ở Lăng gia.

Tiềm Long Xuất Hải, công pháp địa giai trung cấp, nhưng tinh thần lực chưa đến Thiên huyền cảnh, căn bản không tạo ra được uy lực chiêu này, mặc dù sử dụng được cũng chỉ có vẻ ngoài rỗng ruột, thậm chí có thể phản phệ trở lại, nhưng cao thủ chân chính vừa nhìn liền biết, chiêu Tiềm Long Xuất Hải do Lăng Vô Song đánh ra mang theo mười phần uy lực, rõ ràng chính xác, không thua kém Lăng Thương, có thể nói uy lực còn nhiều hơn!

Phải biết rằng sau khi Lăng Thương đạt đến Thiên huyền, phải tu luyện mười mấy năm mới luyện thành, sổ tay huyền kỹ công pháp này ở trong tay Lăng Thương, cũng chỉ có hắn mới có, không biết từ khi nào bị Lăng Vô Song học được. Lăng Thương sao có thể không kinh ngạc, ngay cả Lăng lão gia tử cũng nghĩ không ra, nhưng miệng lại tươi cười hớn hở, tự tin trong lòng được bồi lắp thêm rất nhiều.

"Công pháp địa giai trung cấp?" Lúc này Lý Mị Nhi không khỏi kinh hãi, Lăng Vô Song chỉ là một Huyền cấp chín nho nhỏ, thế nhưng có thể tu luyện công pháp địa giai!

Lý Mị Nhi chỉ hơi thất thần, không dám chậm trễ nữa, vội vàng giơ tay lên đánh ra một chiêu, quát: "Hổ Tiếu Sơn Lâm."

"Rống ——"

Huyền khí vàng sẫm cấp tốc ngưng tụ thành một hư ảnh đầu hổ trước người Lý Mị Nhi, nhanh chóng rời tay bay đi, va chạm với giao long dài ngoắt ngoéo màu cam đậm của Lăng Vô Song, ồn ào nổ tung.

Lý Mị Nhi bị chấn động đến đột ngột lùi một bước, trong lòng ngực khí huyết cuồn cuộn, thầm kinh ngạc không thôi.

Lý Mị Nhi không ngờ Lăng Vô Song có thể bộc phát ra uy lực cỡ này, trên người học được huyền kỹ địa giai, dưới tình thế cấp bách, tự nhiên không bằng Lăng Vô Song, hơi không lưu ý, bị thương nhẹ.

Lăng lão gia tử chụp một chưởng lên tay vịn, mặt hơi thả lỏng, tuy Vô Song là Huyền cấp chín, nhưng từ đầu đến đuôi đối phó với Lý Mị Nhi, hình như chưa từng bị ăn thiệt.

"Lăng Kình Thiên, đừng đắc ý quá sớm." Lý Thiên Nhất mặt già không biểu tình, quỷ dị hừ lạnh hai tiếng, nhìn hai bóng dáng đang bay nhanh so chiêu trên đấu trường, tựa hồ không thấy lão có lo lắng gì.

"Lăng Vô Song cư nhiên làm Lý Mị Nhi bị thương, thật sự không tưởng được."

"Tiểu sát sinh này quả nhiên lợi hại, bây giờ mới là Huyền cấp chín, nếu để nàng tiến vào Thiên huyền cảnh, vậy còn thế nào nữa."

"Đúng vậy, đây là lần đầu tiên ta nghe nói Huyền có thể đối nghịch với Thiên huyền, đúng là kỳ tích."

Người chung quanh đều kinh ngạc ra tiếng.

"Lăng Vô Song ơi Lăng Vô Song, không ngờ ngươi thật sự có chút thủ đoạn, trước kia phế vật chẳng lẽ là do giả vờ, vậy ta rất muốn biết rốt cuộc ngươi có mục đích gì." Lý Mị Nhi vươn đầu lưỡi liếm láp môi đỏ, cười quyến rũ, lời nói có vẻ trong ngoài bất nhất: "Khó trách đệ đệ ta lại bị phế trên tay ngươi."

Nói xong, ngữ khí Lý Mị Nhi chợt chuyển, như gió lạnh vù vù, âm trầm nói: "Bất quá, hiện tại ngươi nhìn kỹ cho ta, hôm nay, ta sẽ cho ngươi biết, chênh lệch thật sự giữa phẩm cấp của chúng ta!"

"Oanh ——"

Huyền khí trên người Lý Mị Nhi cuồn cuộn như nước sông, nổ vang ầm ầm, chen chúc mà ra, huyền khí vàng sẫm lại lần nữa kết tụ, hơi thở trên người so với trước kia càng sắc bén hơn vài phần.

"Thiên huyền cấp chín!"

"Mấy hôm trước không phải nàng ta vẫn còn là cấp tám sao, lúc này mới qua mấy ngày đã tăng lên rồi."

Người chung quanh liên tục kêu sợ hãi, Lý Mị Nhi chỉ mới hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, thế nhưng đã là Thiên huyền cấp chín. Thiên phú dọa người như thế, nói nàng là đệ nhất thiên tài Đông Lâm cũng không quá, thiên phú khủng bố như thế, khắp thiên hạ tứ quốc sợ chỉ đếm được trên đầu ngón tay, không ngờ đánh nhau một phen nảy giờ, Lý Mị Nhi vẫn luôn âm thầm áp chế thực lực chân chính của mình.

Yêu nữ thật sự đáng sợ!

"Lý Mị Nhi vậy mà tăng cấp rồi." Cơ Vân Dương không khỏi nghiêm trọng lên vài phần, vì khiến Lý Mị Nhi nâng cao thực lực, sợ là Lý Thiên Nhất tốn không ít công phu, Vô Song thật sự gặp phiền toái rồi, vốn đã đủ khó chơi, bây giờ thực lực đối phương lại tăng thêm một cấp.

"Lăng Kình Thiên, ngươi thua." Lý Thiên Nhất mặt già nua lộ ra biểu tình đắc ý, dựa lưng vào ghế dựa, khiêu khích hừ một tiếng với Lăng Kình Thiên.

"Lăng Vô Song, lần này có thể đột phá, cũng đều nhờ ngươi." Lý Mị Nhi cười lạnh, mắt đẹp như hồ li.

Ai ngờ, Lăng Vô Song cười nhạt, khoé môi ửng hồng câu ra độ cung quỷ dị, Lý Mị Nhi nhíu mày, bỗng xuất hiện cổ dự cảm không tốt, cười nhạo hỏi: "Ngươi cười cái gì."

Chắc không phải bị dọa ngốc chứ, lúc này mà còn cười được.

Lăng Vô Song chậm rãi tiến lên, môi đỏ nhẹ nhàng phun ra một câu: "Ngươi cho rằng chỉ ngươi biết tăng cấp sao."

"Ngươi có ý gì?" Lý Mị Nhi không rõ nguyên do.

Lăng Vô Song cười khẽ, thân thể mềm mại nhẹ run run, huyền khí cam đậm thoát ra dày đặc, điên cuồng bốc lên, một tiếng vang răng rắc như âm thanh trứng gà vỡ, một luồng huyền khí màu vàng lạnh lẽo dâng cao, nháy mắt thổi quét tuôn ra, hoàn toàn thay thế màu cam!

"Lăng Vô Song cũng đột phá!" Chung quanh có người không nhịn được sợ hãi kêu ra tiếng.

Sau đó một cảnh tượng khiến người ta khiếp sợ đã xảy ra, mọi người đều trợn tròn mắt, cả người cứng đờ, cằm răng rắc rơi xuống đầy đất, chỉ thấy huyền khí vàng nhạt chung quanh Lăng Vô Song càng tuôn càng hăng, Thiên huyền cấp một, Thiên huyền cấp hai,... Thiên huyền cấp sáu, Thiên huyền cấp bảy, huyền khí vàng sẫm điên cuồng, ngừng lại, đến khi có người sắp sợ hãi tới té xỉu, Lăng Vô Song rốt cuộc ngừng lại!

Thiên huyền cấp bảy cao cấp!

"Trời của ta ơi, có phải ta đang nằm mơ không?" Mọi người không dám tin, có người đưa tay nhéo nhéo đùi mình, lắc đầu, lẩm bẩm nói: "Không đau, quả nhiên ta đang nằm mơ."

"Đương nhiên ngươi không đau, bởi vì con mẹ ngươi chân đó là của ta." Ngay sau đó người bên cạnh mắng ra tiếng.

Đây là tốc độ gì, chỉ trong một nháy mắt, vèo vèo vèo, đã từ Huyền nhảy lên Thiên huyền cao cấp, mười lăm tuổi đã là Thiền huyền cao cấp, chừa từng nghe thấy, vừa nảy chiến đấu, Lăng Vô Song cũng áp chế thực lực chân chính.

"Nha đầu này sinh ra là để doạ người." Lăng Mạc Thu vừa mới gấp gáp chạy đến thấy cảnh tượng này, tựa hồ muốn chết lặng, lắc đầu cười.

"Có phải ta già cả mờ mắt rồi không." Lăng lão gia tử không dám tin trừng mắt lớn như trâu, khiếp sợ đến dựng râu, còn Lý Thiên Nhất ngồi đối diện vẻ mặt như vỉ pha màu, đủ màu sắc, trở nên vô cùng khó coi, mắt đen vẩn đục gắt gao nhìn Lăng Vô Song, tràn ngập quỷ dị hung ác.

"Khó trách nói nàng là sát tinh, thật biết chọc người tức giận." Có người nhịn không được lắc đầu cười trộm.

Lý Mị Nhi tăng lên một cấp, dào dạt đắc ý khoe khoang trước mặt Lăng Vô Song, nhưng người ta không tiếng không hơi nhảy một cấp không nói, trực tiếp nhảy liền bảy cấp!

Quả nhiên sắc mặt Lý Mị Nhi rất khó coi, tái xanh, rồi lại đỏ bừng, nháy mắt thẹn quá hoá giận, qua nửa ngày mới tức giận rít ra một câu: "Lăng Vô Song, dù như vậy ngươi vẫn phải chết, thiên tài, trước nay chỉ cần có một!"

Nhất định không được để tiện nữ này đuổi kịp mình, nàng muốn giết Lăng Vô Song, hiện tại, lập tức, một kích chấm dứt!

"Ngươi, phải chết." Lý Mị Nhi cười quỷ dị, dưới chân từ từ lùi một bước, tụ tập huyền lực, giơ hai tay lên cao, ngón tay thon dài nặn ra hình phát quyết giữa không trung, huyền khí vàng sẫm tập hợp một chỗ, linh khí chung quanh phảng phất như bị rút sạch trong nháy mắt.

Cơ Vân Dương khiếp sợ, lập tức hồi phục lại tinh thần, ánh mắt trừng lớn, khí thế này cư nhiên chính là công pháp thiên giai!!

Lăng Vô Song cũng cảm nhận được tình hình nghiêm trọng, uy lực của chiêu tiếp theo không đơn giản, Lý Mị Nhi quả nhiên còn giữ tối hậu chiêu.

Trong thời gian hô hấp mấy cái, đôi tay Lý Mị Nhi như đang nâng trăng tròn, đột nhiên vung về hướng trời cao, cánh môi đỏ máu gằn từng chữ một, chậm rãi phun ra bốn chữ: "Phi Vũ Lưu Tinh!"

Quả cầu ánh sáng chém ra, bay thẳng lên trời, một tiếng vang rung trời, vỡ tung giữa không trung, vỡ thành một trận mưa tên, mang theo làn sóng khiến người ta sợ hãi, chằng chịt, xé gió đi đến Lăng Vô Song, vèo vèo vù vù, ầm ầm nổ vang, chung quanh đều nghe thấy tiếng lách cách của nghìn thanh kiếm!

Từng luồng ánh sáng nghênh diện đánh đến, Lăng Vô Song đồng tử co rút, dưới chân cấp tốc di chuyển, lắc mình tránh khỏi mũi nhọn.

"Khanh khanh ——"

Đao quang kiếm ảnh bay tứ tung, huyền khí hoá thành vạn lưỡi đao sắc bén, phá không bay tới như một trận mưa sao băng, đâm trúng đấu trường, hung hăng phá bể mặt sân, thảm đỏ rách nát, đất đá tung bay, cả khối đấu trường chỉ trong giây lát đã bị đánh thành cái sàng!

"Thật lợi hại." Lăng Vô Song liên tục tránh né, nhưng vẫn không tránh được bị lưỡi đao bắn trúng bị thương, trong lúc vô ý, tóc đen bay lên, liền bị cắt phăng mấy sợi rơi xuống đất, bước chân không dám chậm trễ.

Uy lực của huyền kỹ thiên giai, quả nhiên không giống bình thường!

Bụi đất phất lên, mọi người đều không mở được mắt, bóng đao hình kiếm chớp động không ngừng, giống như biển kiếm mênh mông, bóng dáng Lăng Vô Song nháy mắt bị bao phủ trong đó.

"Vô Song!" Vài tiếng gọi cùng vang lên, vài bóng người bay đến đấu trường.

Lý Mị Nhi hơi suy yếu nuốt nước miếng, cánh môi trở nên trắng bệch, uy lực của huyền kỹ thiên giai doạ người, nhưng đánh xuống một chiêu đó, cơ hồ đã rút cạn tinh thần lực của nàng, nàng kéo môi đẹp cười khẽ.

Lăng Vô Song, đã như vậy, ngươi còn có thể không chết sao? Nhưng giây tiếp theo, Lý Mị Nhi trừng lớn mắt như thấy quỷ, sao có thể.

Bóng kiếm biến mất, bụi đất tan đi, Lăng Vô Song đứng tại chỗ, bóng lưng nhàn nhạt, chỉ có áo bào hơi dính chút bẩn, sợi tóc hơi loạn, lại hiện ra một vẻ đẹp hỗn độn lạ kì.

"Không thể như vậy." Lý Mị Nhi thét chói tai, đồng thời vung tay, thân người đứng lên, nhanh chóng nặn phát quyết, hét lớn: "Phi Vũ Lưu Tinh!"

Lại một công kích như trước bắn ra, nhưng xưa không bằng nay, tinh thần lực của Lý Mị Nhi gần như đã hao hết, một kích được miễn cưỡng đánh ra, cũng chỉ như vỏ ngoài rỗng ruột, Lăng Vô Song hơi nghiêng, lập tức tránh được vài ánh lạnh của đao kiếm.

"Đánh đủ chưa?" Lăng Vô Song vỗ vỗ tro bụi trên vai, khẽ cười: "Đánh đủ rồi, vậy tới lượt ta."

Lăng Vô Song hừ lạnh một tiếng, hai chân chụm lại, thân hình nhỏ xinh nhảy lên không trung, tay giơ lên trời nặn phát quyết và vận chuyển huyền khí theo cách thức giống y như Lý Mị Nhi làm, môi đỏ nhẹ cong ra độ cong quỷ dị, từng câu từng chữ quát lạnh: "Phi —— vũ —— lưu —— tinh!"

Luồng sáng to lớn nháy mắt tụ tập, hợp nhất trên trời cao, ầm ầm đánh xuống!

"Oanh!"

"Không!" Lý Mị Nhi trừng lớn như muốn nứt mắt, cả kinh ngốc lăng tại chỗ.

"Rầm rầm!"

Các ánh sáng phản xạ từ mặt kiếm lấp lánh như mưa sao băng, nhanh chóng rơi xuống! Lý Mị Nhi sử dụng công pháp thiên giai hai lần, đã sớm suy yếu khó khăn, làn sóng đao ảnh công kích đến, khiến cát đá tung bay, đấu trường bằng đá bị nổ ra một cái hố lớn, bụi đất tan đi, y phục rách nát, chật vật, cả người bê bết máu me.

"A ——"

Một tiếng thê lương thảm thiết kêu lên, kéo dài thật lâu, vang vọng không tan một phương.

"Trời của ta ơi, đây là tình huống gì vậy!" Sau khi bụi đất tan đi, chung quanh lặng ngắt như tờ, vài người há to miệng, suốt nửa ngày không khép được, chiêu Lăng Vô Song vừa dùng cư nhiên là huyền kỹ thiên giai Lý Mị Nhi vừa sử dụng, Phi Vũ Lưu Tinh!

Thiên tài là gì? Đây mới là thiên tài chân chính!

Đây chính là công pháp thiên giai cao thâm, Lý Mị Nhi chỉ mới biểu diễn một lần trước mặt Lăng Vô Song, thế nhưng đã bị nàng học được!

"Lăng Vô Song..." Lý Mị Nhi phun ra một ngụm máu, dùng một hơi cuối cùng xoay người đứng lên, bộ mặt yêu diễm dữ tợn dị thường, không chấp nhận được kết quả như vậy, lẩm bẩm: "Không, ta không thua, ta sẽ không thua!"

"Phải không?" Ai ngờ Lăng Vô Song dương tay lên, đôi tay nhanh chóng tụ tập huyền lực, đứng dậy hét lớn: "Phi Vũ Lưu Tinh!"

Lại là một quả cầu ánh sáng thật lớn nổ tung, từng vệt kiếm quang lạnh thấu xương đồng loạt hướng về Lý Mị Nhi chật vật khó khăn, chấn động đáng sợ!

"Không ——"

Lý Mị Nhi kêu to một tiếng, không tránh né kịp, lại bị đánh đến tóc dài hỗn loạn xõa tung ra trước mặt, lây dính vết máu.

"Chẳng phải ngươi đánh rất hăng sao?" Lăng Vô Song nhẹ cong môi đỏ, lại chống tay lên trời, ngón tay nặn ra phát quyết, một quả cầu ánh sáng lần nữa được triệu ra: "Ta cho ngươi ngông cuồng!"

"Oanh!"

Nữ tử lạnh lẽo đề cao thanh âm, khuếch tán ra xa, cùng với quả cầu thật lớn giữa không trung không ngừng giãn nở, ánh mắt chúng đệ tử Lăng gia nhìn Lăng Vô Song càng thêm nóng rực, trong lòng nhiệt huyết sôi trào, mãnh liệt quay cuồng.

"Phi Vũ Lưu Tinh!"

"Phi Vũ Lưu Tinh!"

Từng quả cầu ánh sáng ngưng tụ trong tay Lăng Vô Song, liên tục nổ xuống, bùm bùm, hất tay ném tới chỗ Lý Mị Nhi, không đến thời gian một chung trà, đấu trường cao cả trượng đã bị ủi thành đất bằng, đá lớn tung bay khắp nơi.

"Ta cho ngươi ngông cuồng!" Lăng Vô Song cắn răng một cái, quả cầu ánh sáng trong tay mang theo tam sơn ngũ nhạc, khí thế hồn hậu mà hùng vĩ, ầm ầm rơi xuống.

"Nương ta ơi, tinh thần lực của nàng không có đáy sao?" Mọi người tránh né ra xa, nhìn đăm đăm, tới hàm răng cũng cảm thấy có hơi nhũn ra.

Uy lực huyền kỹ bậc này, Lý Mị Nhi sử dụng được hai lần đã cạn kiệt tinh thần lực, gia hoả này thì khác, không chỉ vung được mấy chục công kích, mà còn càng đánh càng có lực, càng ngày càng khí thế!

Đây là quái vật nhảy từ đâu ra, thật sự quá đáng sợ.

Lăng Vô Song đáp xuống đất, đấu trường đúc bằng hắc thạch đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, mọi thứ chung quanh đều trở thành đá vụn mảnh gỗ, thảm đỏ tơi tả rách nát. Lý Mị Nhi nằm trên đống đá vụn, tóc tai rũ rượi che đầy mặt, cả người không chỗ nào không đổ máu, mí mắt trợn lên rồi hợp lại, hơi thở thoi thóp, phẫn nộ biến mất, khí thế vơi nhiều, trông yếu ớt đến không chịu nổi một kích.

Lăng Vô Song hai chân đạp đất, đột nhiên nhảy lên như một vệt kiếm quang loé qua không trung, đôi tay làm hình kình thiên, tập hợp tinh thần lực, huyền khí trong người vận chuyển đến cực hạn, quả cầu ánh sáng trong tay càng lúc càng lớn, từng luồng huyền khí đánh đến như sóng xô, nhanh chóng hợp nhất: "Lý Mị Nhi, kết quả chiến đấu, ta sống, ngươi chết!"

"Dừng tay!" Lý Thiên Nhất trừng mắt như muốn nứt, trong lòng hận không thể rút gân nghiền cốt Lăng Vô Song, mắt thấy nàng sắp sửa đánh xuống công kích cuối cùng, rốt cuộc không nhịn nổi nữa, vỗ bàn đứng lên, mở miệng kêu ngừng: "Tiểu súc sinh, còn không mau dừng tay cho ta!"

Nếu còn đánh thêm kích nữa, Mị Nhi hẳn phải chết không thể nghi ngờ, không thể tưởng tượng được, hắn đã quá xem thường tiểu súc sinh Lăng Vô Song này!

"Lăng Vô Song." Cùng lúc đó, Nam Cung Diệp nhíu chặt mày, cũng đứng lên, quát bảo ngưng lại: "Tỷ thí đã kết thúc, đừng lấy mạng người."

Nếu hôm nay Mị Nhi chết ở đây, Lý Thiên Nhất tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nữ nhân này, chỉ là một trận tỷ thí mà thôi, phân xong thắng bại là được rồi.

"Ngươi cho rằng ngươi là ai, ngươi bảo ta ngừng thì ta phải ngừng?" Lăng Vô Song chuyển mắt nhìn thoáng qua khuôn mặt tuấn tú lờ mờ hiện lên lo lắng của Nam Cung Diệp, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt già nua của Lý Thiên Nhất, lạnh lùng nói: "Lý Thiên Nhất, ngươi nhìn kỹ cho ta!"

Lăng Vô Song nhanh chóng đưa tay nặn ra phát quyết, không có ý muốn ngừng, quả cầu ánh sáng thật lớp lại sắp rời tay mà ra.

"Ngươi làm càn, mệnh lệnh của ta, ngươi dám không nghe." Lý Thiên Nhất thẹn quá hóa giận, lập tức hét lớn, thân hình vặn vẹo quỷ dị, bay thẳng về phía đấu trường, nháy mắt đã xuất hiện bên cạnh Lý Mị Nhi, vung tay áo lên, gắt gao bảo vệ Lý Mị Nhi ra sau lưng, lời nói âm trầm mà thấm người, quyết đoán nói: "Khuyên ngươi nên có lòng khoan dung độ lượng, ta nói, trận tỷ thí của ngươi và Mị Nhi, dừng lại!"

Khi nói chuyện, Lý Thiên Nhất liếc mắt đảo qua một cái, ý bảo người phủ Hộ Quốc tiến lên dẫn Lý Mị Nhi đi chữa thương.

"Cắt, thật không biết xấu hổ, tiểu bối đang trên trận đấu sinh tử, Lý Thiên Nhất thế nhưng lại ngang ngược ra tay can thiệp."

"Đúng vậy, nhưng đó đã là gì, đây chính là đấu sinh tử, hơn nữa còn là do Lý Mị Nhi tự miệng khiêu chiến."

Mọi người năm mồm mười miệng xôn xao nghị luận, lời như vậy Lý Thiên Nhất cũng nói ra được, đúng là không biết xấu hổ, người biết tình huống ngày ấy càng tức giận hơn, rốt cuộc là ai mới không biết khoan dung người, đường lớn hướng lên trời, mỗi người đi một bên, rõ ràng Lăng Vô Song không có ý trêu chọc, trận đấu sinh tử hôm nay chính là Lý Mị Nhi chủ động khiêu chiến, đấu sinh tử, chẳng lẽ chỉ muốn luận bàn võ nghệ?

"Ngừng lại?" Lăng Vô Song cười, khuôn mặt lạnh lùng vì chiến đấu mà hơi nhiễm hồng, thế nên nụ cười kia càng có vẻ quyến rũ vạn phần, bạo nộ hét lớn một tiếng: "Ngừng lại cái lão già nhà ngươi!"

"Oanh!" Lời còn chưa dứt câu, quả cầu ánh sáng trong tay Lăng Vô Song chớp mắt đã bị ném ra xa mấy mét, chuyển hướng bay thẳng về hướng Lý Thiên Nhất mà nổ!

Người chung quanh cả kinh đến đứng không vững, sợ tới mức lảo đảo, ngã xuống đất một mảnh.

----------------------------

Thông báo: cuối tuần và tuần sau ad thi cử, nên tuần sau các bộ truyện sẽ ra chap hạn chế hơn. Nghỉ hè mình bù sau ạ, cảm ơn các bạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.