Thiên Chi Kiêu Nữ - Mộng Khê Trạch

Chương 8




Lục Hành nhìn cô.

Tang Doanh nói: “Khối ngọc bội này thật sự không phải là vật trong cung, càng không có khả năng là đồ trang sức của Võ hậu.”

“Sao cô biết?”

“Võ hậu cầm tinh con chuột, chuột thì bị mèo bắt, bà ta sao có thể đeo ngọc bội hình mèo được. Do đó, tần phi phu nhân ra vào cung đình lúc bây giờ không thể cố tình phạm huý kị. Xa hơn nữa, trong cung thời kì đầu nhà Đường cũng không thịnh hành kiểu ngọc bội này. Với lại tôi có tra tư liệu, loại hình mèo đùa bươm bướm này lại có chút giống ngọc Xuân Thủy mà hơn một nghìn năm sau dị tộc vào thống trị Trung Nguyên điêu khắc ra.”

“Ngọc Xuân Thủy là gì?” Lục hành nghe xong sửng sốt.

“Đó là ngọc bội bên trên khắc hoa văn chim ưng vồ ngỗng, dân tộc Trung Nguyên ngày trước chưa từng dùng qua hình thức này.”

Lục Hành nghe vậy không khỏi thận trọng xem xét miếng ngọc bội kia, chỉ thấy ở mặt trên, tư thế mèo nhỏ nhào về phía bươm bướm, quả thật có chút giống chim ưng vồ mồi.

“Nói như vậy ngọc này là giả?”

“Không, ngọc là thật, hơn nữa là ngọc bích xanh trắng thượng hạng. Nhiều đồ ngọc thời Đường dùng loại ngọc xanh trắng này làm chất liệu. Anh xem trên mặt còn có vết bẩn mà bùn đất qua bao nhiêu năm ăn vào ngọc. Tuy vậy tì vết không che được ánh ngọc, ngọc này có thể nói là hàng cao cấp.”

“Vậy rốt cuộc là thật hay giả?”

“Tuy rằng không phải ngọc thời Đường, nhưng cũng là vật mô phỏng vào sau thời nhà Liêu. Với các anh thì cũng coi như đồ cổ, nhưng giá trị tuyệt đối không cao như vậy.” Vì buổi đấu giá lần này, mấy ngày nay cô bù lại không ít tri thức về đồ cổ sau thời Cao Tông. “Chẳng lẽ đây không phải cơ hội lớn để anh trả đũa?”

Lục Hành không ngốc, lập tức hiểu rõ ý của cô.

“Nhưng ngay cả cô cũng có thể phân ra thật giả, có khi nào đối phương cũng có thể phân biệt được không?”

Tang Doanh mím môi cười “Vậy phải xem hắn ta nghiên cứu đồ cổ đạt tới trình độ nào. Nhưng theo tôi được biết, ngay cả các nhà khảo cổ học thời nay cũng chỉ có khả năng nhằm vào một triều đại nào đó để tiến hành thâm nhập nghiên cứu, chứ đừng nói những người sưu tầm, bọn họ thu thập nhiều triều đại như vậy, cùng lắm chỉ có thể dựa vào chất ngọc để phân rõ thật giả, lấy đâu ra nhiều kinh nghiệm để nghiên cứu thấu triệt đồ cổ ở mọi triều đại. Nếu anh không xác định, không ngại thử một chút xem sao, lần trước hắn đã đặt bẫy hại anh, lần này có cơ hội nhất định sẽ không bỏ qua.”

Lục Hành nghe vậy thì động tâm, lập tức có kế hoạch.

Trong thời gian hai người nói chuyện, khối ngọc bội mới đó đã bị xào đến chín triệu. Người ra giá là gã Tiêu Chính Hùng lần trước hãm hại Lục Hành. Thấy không có khả năng tăng giá tiếp, Lục Hành ra hiệu cho trợ lý bên cạnh giơ bảng.

“Chín triệu năm trăm ngàn!”

Mọi người ào ào nhìn qua phía bọn họ, Tiêu Chính Hùng thấy người hô giá là Lục Hành cũng hơi sững sờ.

Lục gia tại đại lục cũng có kinh doanh đầu tư bất động sản, vợ chồng người cô Lục Hành Lục Cẩm Khanh phụ trách quản lý một bộ phận bên trong, vừa khéo có qua lại với Tiêu Chính Hùng. Đối với hào môn thế gia như nhà họ Lục, Tiêu Chính Hùng đương nhiên chỉ hận không thể ôm chặt đùi, nên mới có chuyện lần trước Lục Cẩm Khanh mớm lời đào hố cho Lục Hành nhảy xuống.

Sau đó hắn có nghe nói cậu Lục nhị thiếu này mặc dù là người Lục gia, nhưng cha mẹ đều mất, cũng vì tác phong nên không được Lục lão gia tử thích, chẳng qua là xếp hàng phía trước trong nam đinh nhà họ Lục. Vì thế không biết bao nhiêu người hy vọng kéo cậu ta xuống ngựa, tốt nhất là khiến Lục lão gia tử loại cậu ta ra khỏi danh sách thừa kế.

Ai biết Lục nhị thiếu này lần trước bị giáo huấn mà vẫn không biết sống chết, lần này không ngờ lại chạy đến đây giành đồ với mình. Tiêu Chính Hùng cười lạnh một tiếng, bảo người bên cạnh giơ bảng.

“Mười triệu!”

“Mười triệu một trăm ngàn!”

“Mười một triệu!”

“Mười một triệu một trăm ngàn!”

Lục Hành như có ý định tranh đoạt vì lần trước, mỗi lần không ít không nhiều, đều cao hơn giá Tiêu Chính Hùng đưa ra một trăm ngàn.

Sau đó, những người khác dần dần đều không tham gia, ngồi xem Tiêu Chính Hùng cùng Lục Hành đấu nhau.

“Hai mươi lăm triệu!”

“Hai mươi lăm triệu một trăm ngàn!”

Tiêu Chính Hùng thấy Lục Hành bộ dạng quần là áo lượt dương dương tự đắc, cười nhạt một tiếng, cũng định giơ bảng, trợ lý bên cạnh nhắc nhở “Tiêu tiên sinh, khối ngọc này vẫn chưa xác định thật giả...?”

“Yên tâm, trong lòng tôi nắm chắc. Bản thân chất ngọc chính là ngọc bích xanh trắng thượng hạng, không ai đành lòng đem chất ngọc tốt như vậy đi làm đồ giả.” Quan trọng hơn là, người dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng như hắn, không ưa nhất là phú nhị đại chỉ biết sống phóng túng như Lục Hành, nhịn không được muốn dẫm lên cái vẻ kiêu căng ngạo mạn của cậu ta.

“Ba mươi triệu!”

“Ba mươi triệu một trăm ngàn!”

“Ba mươi lăm triệu!”

“Ba mươi lăm triệu một trăm ngàn!”

Lục Hành tựa như dồn sức giành miếng ngọc với hắn ta, liên tục bám sát phía sau tăng giá.

Tiêu Chính Hùng khí dồn lên não, cắn chặt răng.”Bốn mươi triệu!”

Toàn trường xôn xao.

Mọi người vốn đã quen gặp qua việc lớn, bốn mươi triệu không thấm vào đâu, nhưng dùng để mua một miếng ngọc thì có chút gì đó khoe khoang. Bản thân Tiêu Chính Hùng sưu tầm đồ cổ, đầu tư bất động sản, dĩ nhiên có ít tiền của nhưng lập tức phải rút ra bốn mươi triệu tiền mặt vẫn có hơi đau lòng.

Lục Hành đạt tới mục đích, trong lòng biết giá tiền đã xấp xỉ nên không nâng giá nữa.

” Bốn mươi triệu lần thứ nhất!”

” Bốn mươi triệu lần thứ hai!”

” Bốn mươi triệu lần thứ ba! Giao dịch hoàn tất! Chúc mừng tiên sinh đây mua được ngọc bội nạm hoa lá mèo giỡn bươm bướm!”

Tang Doanh nhắc nhở ai đó bên cạnh không nên đắc ý vênh váo “Anh đến là để mua tranh đấy.”

Lục Hành san bằng tỉ số nên tâm tình cực tốt, ngay cả phương thức nói chuyện cũng nhẹ nhàng. “Nếu không vừa ý cũng không nhất định phải mua, trở về ra ngoài dạo dạo rồi tính sau.”

Phần đấu giá các món đồ bằng ngọc khép lại, kế tiếp bắt đầu đến thư họa.

Cái món thư họa này nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí (mỗi người có cách nhìn nhận đánh giá khác nhau) bỏ qua không nói đến cấp bậc học giả nghiên cứu, trừ phi là thể loại như “Thanh minh thượng hà đồ” hoặc “Phú xuân sơn cư đồ” thuộc trình độ sang hèn cùng thưởng thức, người bình thường đều giống nhau trước xem niên đại, xem tác giả rồi tới xem giám chương trên thư họa của ai đã từng sưu tầm, cuối cùng mới xem xét giá trị lịch sử ẩn chứa trong bức thư họa.

Buổi đấu giá bắt đầu bày ra một vài tác phẩm, có nhà Thanh tới dân quốc, trong đó không thiếu danh gia. Lục Hành thấy Tang Doanh không phản ứng gì, có hơi khó hiểu: “Cô rốt cuộc có biết xem tranh không vậy?”

“Những bức đó còn chưa đủ tốt.” Tang Doanh nhìn anh, ý là anh rất ồn ào.

Lục Hành khóe miệng giật giật, đang định châm biếm lại, chợt nhớ tới điều gì, liền an tĩnh lại.

Anh phát hiện mấy ngày nay ở chung cùng Tang Doanh thì bản thân luôn bị mất bình tĩnh, đường đường Lục nhị thiếu vậy mà so với một diễn viên nhỏ hạng ba còn dễ kích động hơn. Điều này rõ ràng là không khoa học.

Để xem cô nàng có thể chơi thủ đoạn gì, dù sao vận mệnh tương lai của cô đang nằm trong tay mình.

“Tiếp theo được đấu giá là một bức tàn phẩm, chính xác mà nói hẳn là tác phẩm chưa hoàn thành, đây là bức “Giang kiền tuyết tễ đồ” của Vương Duy thời Đường. Nhưng nguyên bản chúng ta đều biết, hiện đang được lưu giữ tại Nhật Bản, chẳng qua người mô phỏng cũng là tiếng tăm lừng lẫy, đó chính là Triệu Mạnh Phủ thời nhà Nguyên. Bức họa được vẽ vào hai năm trước khi Triệu Mạnh Phủ mất, bởi vì nguyên bản quá lớn nên ông ta mới vẽ một bộ phận thì qua đời, và bây giờ chúng ta đang xem là một phần bức “Giang kiền tuyết tễ đồ”chưa hoàn thành…”

Lục Hành rõ ràng cảm thấy người bên cạnh hơi động một chút.

“Mua nó đi.” Tang Doanh nói.

“Đây là bản sao, lại còn chưa hoàn thành!” Nhìn thế nào cũng không thấy đẹp bằng mấy bức trước.

Tang Doanh lắc đầu “Xem tranh không thể xem như vậy, anh xem đường nét bên trên, tài hoa rạng rỡ, tĩnh lặng thanh tao, động tĩnh phù hợp, sâu sắc xa xưa, dù là bản sao cũng đã đến cảnh giới xuất thần nhập hóa, đại xảo nhược chuyết (cực khéo thì dường như vụng về, đại ý là sự ẩn tàng, thu lại sự sắc sảo tinh khôn, tránh khỏi hủy hoại bản thân, tránh được nguy cơ). Bức tàn phẩm này so với những bức trước tốt hơn không chỉ mười lần.”

Lục Hành nghi hoặc: “Cô chắc chứ? Lão gia tử nhà tôi thực sự rất khó lấy lòng.”

Ánh mắt Tang Doanh vẫn dừng lại trên bức họa kia “Đương nhiên, anh tặng cho ông ấy bức họa đó, ông nhất định sẽ thích.”

Lục Hành ngoài cười nhưng trong không cười: “Nếu ông cụ không thích, cô cứ chờ bị tính sổ đi!”

Tác phẩm Triệu Mạnh Phủ truyền lại đời sau không ít, hơn nữa đây lại là một tác phẩm không hoàn chỉnh nên mọi người phản ứng không mấy nhiệt tình, cuối cùng Lục Hành thuận lợi mua được.

Khi kết thúc buổi đấu giá, Lục Hành cố ý đi tới trước mặt Tiêu Chính Hùng.

“Tiêu tiên sinh thật là tài đại khí thô, xài tiền như nước nha, chớp mắt một cái mất bốn mươi triệu!” Lục Hành đặc biệt nhấn mạnh giọng điệu tại ba chữ ‘bốn mươi triệu’.

Tiêu Chính Hùng bắt tay với anh, như cười như không “Ngại quá, đoạt mất thứ yêu thích của Lục nhị thiếu, khối ngọc này Lục nhị thiếu vốn định tặng Lục lão gia tử làm lễ vật nhỉ?”

Lục Hành cười còn khoa trương hơn hắn: “Tôi không có hứng thú gì với đồ giả, lão gia tử nhà tôi càng chướng mắt.”

Tiêu Chính Hùng sắc mặt không đổi “Tôi còn tưởng Lục thiếu sau khi trải qua chuyện lần trước, hẳn là có chút nhận thức về đồ cổ chứ, không ngờ vẫn là tay mơ nhỉ! Nể tình có quen biết với cô cậu, không ngại dạy bảo cậu...”

Lục Hành cắt đứt hắn, mặt cười khó ưa: “Tôi nhận thức đồ cổ có ít hơn nữa, ít nhất sẽ không mua một khối ngọc Xuân Thủy giả mạo ngọc thời Đường!”

Tiêu Chính Hùng tất nhiên biết ngọc Xuân Thủy là gì, nghe vậy hơi có đổi sắc mặt, Lục Hành tiếp tục tiến tới: “Xem ra ông cũng chỉ là học đòi làm sang mà thôi. Theo tôi được biết, thời kì đầu nhà Đường trong cung căn bản không hề xuất hiện ngọc bội dùng mèo làm chủ đề. Đương nhiên, nếu là ngọc thời Đường mà nói, cái giá bốn mươi triệu tất nhiên không lỗ, nhưng rất tiếc, ông mua được một miếng ngọc Xuân Thủy, đoán chừng tối đa cũng chỉ mười triệu!”

Uất nghẹn gần một năm, hôm nay rốt cuộc đã rửa nhục, Lục Hành nhìn thấy Tiêu Chính Hùng sắc mặt khó coi, quả thật so với tán được một trăm nữ minh tinh còn sướng hơn!

“Bọn tôi còn có việc, không tiếp chuyện nữa, ông cứ xem như một lần từ thiện đi!”

Dứt lời nghênh ngang rời đi.

Tiêu Chính Hùng sắc mặt thay đổi không ngừng.

Mấy lời của vừa rồi Lục Hành vừa vặn điểm trúng tử huyệt của hắn. Hắn biết ngọc, nhưng không có hiểu biết sâu về đồ cổ thời Đường, vì vậy lúc nhìn thấy chất ngọc thượng hạng của miếng ngọc thì muốn mua ngay. Buổi đấu giá ngày hôm nay có cấp bậc tương đối cao, đáng lý ra xác suất tồn tại đồ giả không lớn, cộng thêm Lục Hành cứ theo hắn nâng giá, làm cho hắn nóng đầu, bất tri bất giác bỏ bốn mươi triệu ra mua. Nếu thật giống như lời Lục Hành nói thì khối ngọc này thế nào cũng không đáng giá bốn mươi triệu.

Hừ… Tên nhị thế tổ kia (con cháu đời tiếp theo của nhà quyền thế chỉ biết ăn chơi hưởng lạc, vô tích sự) làm sao thông thạo vậy được, nhất định là cậu ta nói nhảm để làm mình tức đây mà!

“Tiêu tiên sinh...” Trợ lý bên cạnh định nói gì.

Tiêu Chính Hùng giơ tay ngăn anh ta, “Trở về nói sau!”

Lục Hành đi tới bãi đỗ xe, chỉ thấy tâm trạng vui sướng chưa từng có. Những người ngày trước bị thua thiệt trước mặt anh, đa phần là e ngại bối cảnh gia thế của anh, trong khi hôm nay chỉ bằng một phen nói chuyện đã làm cho đối phương hoàn toàn xong đời.

Nghĩ tới đây, Lục Hành nhịn không được cười thành tiếng.

Tang Doanh: “…”

Dường như vừa để ý thấy người bên cạnh, Lục Hành hắng giọng “Ừ hừm, chuyện hôm nay có một phần công lao của cô, nhưng mà bức tranh này là bán tàn phẩm, tôi vẫn chưa xác định được lão gia tử cuối cùng có thích không. Nếu trong tiệc mừng thọ có gì ngoài ý muốn thì cô cứ đợi đó!”

Nếu Tang Doanh là người thích lên mạng, cô nhất định sẽ cảm thấy có một từ rất thích hợp với Lục nhị thiếu đây, từ đó là ‘ngạo kiều’ (bình thường cao ngạo nhưng đôi khi lại rất bánh bèo)

“Anh nhớ rõ là được, đưa tôi về trước đã.”

Cô không giống ngày xưa nhào qua giở trò uốn éo nũng nịu khiến Lục Hành rất không quen, không khỏi thận trọng đưa mắt nhìn cô, lúc này mới phát hiện mặt mộc của cô cũng không khó coi, cách ăn vận đơn giản càng làm nổi bật nước da trắng nõn long lanh, mái tóc mềm mại được buộc đuôi ngựa sau đầu, dưới ánh mặt trời lại càng tỏa sáng chói mắt.

Bản edit này mình có tham khảo ở nhiều nơi, thanks Spion.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.