Thiên Ảnh

Quyển 2 - Chương 104: Hào quang xanh lục




Dịch giả: MrChoe

"Ta nào có bản lĩnh giết người gì đâu!" cô gái nhỏ kia quả quyết phủ nhận, rồi lại cười lạnh nói, "Ngươi cứ thử ra ngoài nghe ngóng xem, ta ngay từ nhỏ đến lúc lớn, là con gái Bạch Gia trong thành Côn Ngô, xuất thân trong một gia đình cực tốt, phẩm chất thanh bạch, đoan trang văn nhã, ai gặp cũng đều thích, có người tin lời của ngươi mới là lạ.

Lục Trần chỉ im lặng giây lát liền nói: "cô nương còn lợi hại hơn là ta nghĩ đấy." Hắn dừng một lúc rồi lại hỏi tiếp: "Ngươi họ Bạch à?"

"ta tên Bạch Liên." Cô gái kia nhìn hắn một cái, hỏi ngược lại, "còn ngươi tên gì?"

"Lục Trần."

Bạch Liên tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã sở hữu một khuôn mặt xinh đẹp khuynh quốc, một đôi mắt sáng nhìn Lục Trần có ý dò xét, lại nhìn xung quanh căn phòng này rồi mới nói: "Ngươi vẫn là đệ tử tạp dịch à?"

Lục Trần cười nói: "ta thiên tư không tốt, khiến cho cô nương chê cười rồi."

"Hừ!" Bạch Liên vốn tuổi vẫn còn nhỏ, nên khi nghe thấy mấy câu khích lệ này trên khuôn mặt liền tỏ ra vô cùng đắc ý, nhưng mà rất nhanh sau đó nàng bỗng nhiên sắc mặt trầm xuống, phì một cái, nói: "Phì! Thiên tư của ngươi và ta chênh lệch như vậy mà ngươi còn có thể bắt trói ta, đây chẳng phải là đang vòng vo mắng người à!"

Lục Trần mỉm cười lắc đầu, không nói gì.

Bạch Liên tròng mắt đảo một vòng, bỗng nhiên cảm thấy hứng thú nhìn hắn một cái, nói: "Mà cũng lạ, ngươi thân là đệ tử tạp dịch, sao lại có nhiều bản lĩnh hỗn tạp như thế, lai lịch của ngươi ra sao?"

Lục Trần nói: "Ta trước kia làm nghề mổ heo, cũng từng thấy qua máu, làm cũng lâu, về sau làm riết cũng cảm thấy nghề mổ heo không còn ý nghĩa nữa, liền nghĩ muốn thành tiên đắc đạo, cho nên mới chấp nhận trăm đắng nghìn cay chạy tới Côn Luân phái này."

"Mổ heo à..." Bạch Liên dáng cười trên khuôn mặt lập tức sượng sùng.

Lục Trần vừa nói, tuy rằng trên khuôn mặt nhìn rất nhẹ nhõm, nhưng suy nghĩ trong lòng vẫn liên tục xoay chuyển. Trước mắt hắn, người thiếu nữ tên Bạch Liên này, hiển nhiên là một phiền toái cực lớn, nếu xử lý hơi có chút vô ý, là có thể mang đến hậu hoạn vô cùng.

Nghĩ đến chỗ vướng mắc ấy, lúc này khi đã tỉnh táo lại, hắn nhịn không được trong lòng mới thầm tự trách bản thân vài câu, nghĩ thầm:”năm nay tiểu cô nương kia mới mười tuổi đã đáng sợ như vậy rồi, đến khi trưởng thành sẽ còn kinh khủng đến mức nào!”

Đúng lúc này, bỗng nhiên từ trong phòng, cả hai người đồng thời nghe thấy có tiếng sột soạt vang lên phía ngoài cửa, Bạch Liên hai mắt quắc lên, nhưng Lục Trần trên mặt vẫn giữ vẻ trấn định mà thong thả đứng lên, đi tới bên cạnh cửa phòng, mở cửa ra.

Một cái bóng đen nghe vèo một tiếng đã chạy tót vào trong, chính là con chó đen A Thổ.

Chỉ thấy nó vừa chạy vào một cái là liền đến nằm ngay bên cạnh Lục Trần, ra sức liếm lấy liếm để tỏ ý đầy thân mật, cái đuôi liên tục ngoắt ngoắt, nhìn bộ dáng đầy vẻ nịnh nọt.

Lục Trần đóng cửa thật kỹ xong mới cười rồi mắng nó một câu: "Đừng có giả bộ làm trò ngu xuẩn, vừa rồi ngươi bỏ ta lại một mình mà chạy trốn, tưởng ta không còn nhớ sao."

A Thổ lập tức phát ra tiếng kêu khẽ nức nở nghẹn ngào, xem ra có chút khổ tâm, nhưng mà đúng lúc này, bỗng nhiên từ đầu giường kia truyền đến một tiếng cười lạnh, là Bạch Liên đang nằm ở đằng kia cười khẩy nói: "Ai mới là kẻ đang giả bộ đây, ta nhớ rõ ràng vừa rồi ngươi mới là người gọi con chó đen này chạy trốn trước, bây giờ lại còn đổ ngược cho nó là sao? Nói chuyện có thể có chút lương tâm một chút được không đại thúc!"

"Đại thúc..." Lục Trần mặt sầm lại, nhưng hắn chưa kịp mở miệng phản bác, thì A Thổ đã quay đầu lại nhìn, nó liền giật thót mình khi nhìn thấy người thiếu nữ đang nằm trên giường kia, lập tức nó gầm gừ sủa vang, lông trên cổ từng sợi dựng thẳng lên, nhe răng trợn mắt, làm lộ ra những cái răng nanh sáng như tuyết, hung dữ mà hướng về phía Bạch Liên sủa mấy tiếng, xem ra chỉ cần một lời không hợp là nó sẽ xông lên hung hăng cắn cô nàng ngay lập tức.

Nhưng Bạch Liên lại tỏ ra không hề sợ hãi, nhìn A Thổ cười lạnh nói: "Chó đần, ngươi mà còn sủa bậy với ta, ta lập tức lột da của ngươi liền đó!"

A Thổ càng tỏ ra căm tức hơn, nhưng mà xem ra đối với Bạch Liên có chút ít kiêng kị, nên tuy vẫn liên tục sủa lấy sủa để, nhưng thủy chung vẫn đứng ngay sát bên chân Lục Trần, không dám tiến đến trước nửa bước.

Lục Trần đá vào mông con A Thổ một cái, mắng: "Đồ đần, con bé bị ta trói lại rồi, ngươi còn sợ cái gì?"

A Thổ trừng mắt, nhìn kỹ lại thì quả là thế thật, chỉ thấy Bạch Liên đang nằm ở trên giường, cả tay và chân đều đã bị cột lại, lập tức tinh thần nó phấn chấn hẳn lên, kêu to Gâu một tiếng rồi nhào tới, như sói như hổ mà vọt tới trước người của Bạch Liên, há miệng ra bộ sẽ cắn bừa bãi một phen, đe dọa nàng để thị uy.

Bạch Liên tức giận khiến khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch, dùng tay ngăn cản lung tung vài cái, lập tức cả giận nói: "cái con chó ngu xuẩn này, đúng là không có lương tâm y chang chủ nhân của ngươi, ngươi quên là ta đã cho ngươi ăn thứ ngươi thích nhất rồi sao?"

A Thổ Gâu Gâu kêu hai tiếng, bộ dạng vẫn hung hăng như trước, xem ra giống như nghe không hiểu tiếng người vừa nói, tuy vậy lúc nhe răng trợn mắt, nó vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn về phía Lục Trần như dò ý.

lúc này Lục Trần đã đi tới, lông mày khẽ nhíu lại, nói: "Đúng rồi, đây cũng là một việc ta muốn hỏi ngươi, ngươi làm sao lại biết rõ "Huyết thực" là thức ăn của con vật này?"

Bạch Liên sắc mặt đột nhiên biến đổi một lần nữa, nhưng lập tức hừ một tiếng, lại nghiêng đầu quay đi, ra vẻ như "Nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì, ta cũng lười chẳng muốn nói nhiều với ngươi".

Lục Trần sắc mặt trầm xuống, thản nhiên nói: "Huyết thực là một loại bí pháp được truyền lại qua nhiều thế hệ của Man tộc ở phía nam, chủ yếu chỉ có tất cả Đại tát mãn, Tế tự mới có thể học tập loại pháp môn này, trước giờ nó không hề được truyền bá vào vùng Trung thổ này. Ngươi cũng đã biết, một khi ta đem việc này báo lên, thì ngươi đừng nói là muốn trở thành đệ tử Chân quân, nói không chừng ngươi còn bị người ta cho là loài yêu nghiệt, bị đem đi thiêu cháy ở ngay tại núi Côn Luân này nữa đấy."

Bạch Liên sắc mặt liên tục biến ảo mấy lần, xoay đầu nhìn Lục Trần, ánh mắt cũng lạnh xuống, nói: "Ngươi rõ ràng là một tên mổ heo, nhưng sao lại biết nhiều như vậy? trong bụng Ngươi còn có bao nhiêu bí mật, cũng không cần ta phải nói ra đúng không? Thân là một đệ tử tạp dịch thủ đoạn tàn nhẫn, thực lực kinh người, lại còn biết được nhiều bí mật như vậy, muốn nói ta, thì cẩn thận nếu làm không tốt thì chẳng phải chính ngươi cũng bị coi là gian tế củaTam Giới Ma giáo sao, muốn trở mặt, thì chính bản thân ngươi cũng sống không được, ngươi có tin hay không?"

Lục Trần khẽ cúi đầu, sau một chốc về sau, lắc đầu chậm rãi nói: "Ta không phải là gian tế Ma Giáo."

"Ai mà tin ngươi?"

Bạch Liên cười lạnh nói, nhìn chằm chằm vào Lục Trần, ánh mắt lạnh lẽo như loài mãng xà.

※※※

Trong phòng thoáng im lặng chốc lát, nhất thời cả hai đều không nói gì thêm. Chỉ là ánh mắt của hai người vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào đối phương, ai cũng không chịu có ý nhượng bộ.

Bầu không khí hơi trở nên căng thẳng.

A Thổ nãy giờ vẫn ở bên cạnh Lục Trần nhe răng trợn mắt đầy vẻ hung dữ, do cứ nhe răng há mồm cả nửa ngày nên nước dãi nó nhỏ đầy xuống giường, A Thổ đột nhiên phát hiện ra rằng hai người kia rõ ràng đều không có nhìn nó... Hai người kia cứ giương to cặp mắt trừng trừng uy hiếp đối phương, như thể đang thi xem ai trừng mắt được lâu hơn Thì thắng.

A Thổ đột nhiên cảm giác như có chút xấu hổ.

Nó miễn cưỡng khép miệng lại, nuốt nước miếng một cái, sau đó nhìn hai người ánh mắt vẫn đang giằng co, nó quyết định phải giúp chủ nhân mình một cái gì đó.

" Gâu Gâu, Gâu Gâu Gâu Gâu!"

Chó đen A Thổ bỗng nhiên sủa lớn, sau đó nhảy lên một cái, há miệng xông đến cắn vào mặt Bạch Liên.

Ánh mắt hai người đang chú mục áp đảo khí thế đối phương nên khi con A Thổ hung hăng lao vào, thì cả hai đồng thời đều giật mình kinh hãi, Bạch Liên thất kinh kêu lên một tiếng, thân thể vô thức né chếch sang một bên, nhưng A Thổ chỉ cách nàng trong gang tấc, nên trong lúc vội vã đâu có tránh được. Trước tình thế cấp bách đó, Bạch Liên đột nhiên sắc mặt trầm xuống, cổ tay đang bị trói đột nhiên khẽ đưa lên trước ngực, tư thế giống như đang bắt được cái gì đó.

Ở bên cạnh, Lục Trần tâm thần khẽ động, liền vội mở miệng quát: "A Thổ, không được làm bậy!"

Bạch Liên vốn là một thiếu nữ thiên kiều bá mị đến vậy, tuy bên trong cô nàng vẫn âm thầm giữ kín lai lịch, nhưng thực tế nàng dù sao cũng là một nữ nhân của thế gia đại tộc thành Côn Ngô, tương lai lại còn trở thành đệ tử của Bạch Thần chân quân, người có thân phận bực này, nếu như trên người không có ẩn tàng bản lĩnh hộ mệnh cho bản thân mới gọi là kỳ quái.

Chỉ là nhanh như chớp, thân thể A Thổ thoáng dừng một cái, bỗng nhiên có một đạo ánh sáng màu xanh lục, đột nhiên từ ngực Bạch Liên phát ra, bắn về phía trước người A Thổ.

Thân thể A Thổ đang ở giữa không trung đột nhiên dừng lại, tựa như bị đứng hình, cứ như vậy lơ lửng giữa không trung cách mặt đất vài thước.

Con chó đen bỗng chốc thoáng có chút sợ hãi xen lẫn nghi hoặc bất định, nó hoang mang nhìn quanh một cái, sau đó hướng về Lục Trần Gâu Gâu sủa toáng lên.

Lục Trần ngay lúc tia sáng màu lục bắn ra, sắc mặt hắn chợt thay đổi, nhưng sau đó cảm thấy khí lực trong đó cũng không có chút gì là mãnh liệt, cũng không có sát ý, nên thần sắc liền nhẹ nhõm đi một ít. Lúc này hắn mới lắc đầu, cũng không thèm để ý đến A Thổ, mà lại quay đầu nhìn sang Bạch Liên nói: "Ta mặc kệ cô nương nghĩ như thế nào, tóm lại việc này ngay từ lúc bắt đầu không phải là ta chủ động tìm đến làm phiền cô nương. Hai ta, ai cũng có bí mật không thể cho người khác biết, vậy nên ta cảm thấy chúng ta cứ bắt tay giảng hòa với nhau, cô nương thấy thế nào?"

Bạch Liên giương đôi mắt sáng nhìn chằm chằm vào Lục Trần, có vẻ muốn nhìn thấu nội tâm người nam nhân trước mắt này, sau một lúc, nàng mới bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, nói: " Nói nghe hay lắm, nhưng trước tiên, ngươi mau thả ta ra đã."

Lục Trần gật gật đầu, nói: "Đương nhiên rồi, nhưng mà nhìn bản lĩnh hộ mệnh này của cô, ta nghĩ mấy cọng giây thừng ấy có lẽ cũng không trói nổi cô nương được"

Bạch Liên lặng lẽ cười cười, nói: "đại thúc à, đúng là không thể tin được, ta và ngươi đều sắp thành tinh rồi." Nói đoạn, từ phía trước người nàng ánh sáng màu lục đột nhiên lóe lên một cái, A Thổ liền bị bắn ra, bịch một tiếng đã ngã sấp trên mặt đất bên cạnh giường, lập tức ánh sáng màu lục có chút trầm xuống, quét qua trên tay chân của nàng một cái, những cái dây thừng kia liền bị đứt thành nhiều đoạn.

Bạch Liên xoa xoa cổ tay ngồi dậy, sau đó giống như cười mà không phải cười nhìn Lục Trần, nói: "Vậy bây giờ chúng ta có thể vui vẻ trò truyện rồi đúng không?"

Lục Trần vẫn nhìn chằm chằm vào vệt ánh sáng màu lục đang lấp lánh không ngừng trước ngực nàng, khẽ gật đầu, nói: "Có thể, nhưng trước tiên, cô nương mau thu thứ đó lại đi đã."

Bạch Liên hừ một tiếng, nói: "Ta thu lại rồi, ai biết ngươi có bất ngờ thấy hơi tiền lại nổi máu tham đi hãm hại ta hay không."

Lục Trần nói: "Ta nếu muốn hại cô nương, thì vừa rồi lúc cô bất tỉnh đã ám hại vô số lần rồi."

Bạch Liên đôi má ửng đỏ, trừng mắt liếc hắn một cái, nói: "Ngươi già đầu rồi, lại còn với cô gái nhỏ như ta đây dùng thủ đoạn bỉ ổi ám toán người, có biết xấu hổ hay không vậy!"

Lục Trần nhắm mắt lại, lắc đầu phớt lờ những lời vừa nghe thấy, thở dài một cái, nói: "Nhanh thu lại đi."

Bạch Liên hít sâu một hơi, cổ tay quay lại, ánh sáng màu lục lấp lánh, chậm rãi thu lại vào trong lòng bàn tay của nàng.

Lục Trần lúc này mới có chút tò mò nhìn vệt sáng màu lục kia, nói: "Trước kia ta chưa từng nghe nói đến thứ bảo bối như vậy, có vẻ giống như một cái cây tràn đầy linh khí, có phải là một thiên tài địa bảo hệ Mộc không?"

Bạch Liên không thèm để ý tới hắn, đại khái là không muốn lộ ra bí mật, chỉ thấy đạo ánh sáng màu lục kia ở trong lòng bàn tay của nàng cứ liên tục phóng ra thu vào, lúc chớp lúc tắt, chập chờn không ngừng.

Lục Trần đợi một hồi, vẫn thấy vệt sáng màu lục kia vẫn liên tục thu vào phát ra, nhịn không được liền nói: "Này này, cô còn muốn nói chuyện với ta nữa hay không vậy, làm cái gì mà cứ thu vào phát ra cả nửa ngày trời thế..."

Lời còn chưa dứt, đột nhiên chỉ nghe Bạch Liên thét lên kinh hãi, sắc mặt trong nháy mắt đã trở nên trắng bệch, thất thanh nói: "Không phải vậy, là ta, ta không biết phải khống chế nó như thế nào..."

Lục Trần trong lòng tim đập mạnh một cái, đột nhiên ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy ánh sáng màu lục trong lòng bàn tay Bạch Liên đột nhiên tăng vọt, phát ra ánh sáng rực rỡ, thậm chí thoáng nghe thấy từ đó phát ra tiếng rít ô ô rung động như cuồng phong lướt qua, sau một lát, đạo ánh sáng màu lục đó bất ngờ phóng vọt lên, như một thanh kiếm sắc bén, xuyên thẳng vào trái tim Lục Trần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.