[Thích Cố] Nguyệt Minh Thiên Lý

Chương 18




Edit + Beta: Dạ Lãnh

Tiểu Nguyên bưng một chén trà đi qua hành lang, hai mắt rất chăm chú dán chặt vào cái khay bằng gỗ lim có khắc hoa văn.

“Tiểu ca, đi đâu vậy?”

Âm thanh kiều mị từ phía sau truyền đến, so với tiếng chim hoàng anh hót trong mùa xuân còn thanh khiết hơn, so với chim sơn ca trên núi còn uyển chuyển hơn, khiến người nghe xong liền biết ngay đó là chất giọng của một mỹ nữ. Mà lúc này ngồi giữa mấy hòn giả sơn trong vườn là một nử tử, hơn nữa còn là một tuyệt thế giai nhân. Nữ nhân này mặc quần áo đen dài chấm đất, không trang điểm, trau chuốt, nhưng vẫn mang dáng vẻ thướt tha tự nhiên, so với thiên kim tiểu thư của Phủ doãn đại nhân luôn khoác lên mình lụa là gấm vóc sang trọng, chỉ có hơn, không có kém.

“Nàng là ai?” Tuy ngoài miệng hỏi như vậy, nhưng Tiểu Nguyên có vẻ không quan tâm, hình như chỉ là theo thói quen, buột miệng hỏi câu này mà thôi.

Nữ nhân che miệng cười, cười đến mặt mày hớn hở, vô cùng quyến rũ: “Ta là Âm Nhĩ.”

“Ta không quen biết nàng.”

“Ta thì lại quen biết ngươi.”

Tiểu Nguyên bĩu môi, xoay người bỏ đi: “Vô vị!”

Âm Nhĩ cũng không giận, vui vẻ cười: “Đồ nhi do Cố Tích Triều dạy bảo, quả nhiên tính tình cũng không khác mấy.”

Tiểu Nguyên cả người chấn động, quay ngoắc lại, ánh mắt dán chặt lên người Âm Nhĩ: “Ngươi nói cái gì?”

Ánh mắt Âm Nhĩ càng phát ra mị ý dày đặc hơn: “Hai ngày nay ngươi không bị quản chế, ngược lại không thấy sốt ruột sao? Chủ nhân nhà ta nhìn thấy không đành lòng, sai ta đến báo cho ngươi một biết, tiên sinh nhà ngươi đang bị trọng thương, chỉ còn lại tam hồn lưỡng phách mà thôi. Hiện tại hắn đang nằm hấp hối trên giường, đồ nhi thì lại tiêu dao tự tại, mặc kệ chuyện sinh tử của hắn, thật là khó chịu.”

Tiểu Nguyên nhíu mày, đột ngột phi thân về phía trước, tay phải biến thành trảo, hướng về phía mặt của Âm Nhĩ. Âm Nhĩ mỉm cười, thân hình bất động, liền linh hoạt lùi về sau ba bước.

“Lạc Phụng trảo quả thật là tuyệt chiêu. Cố Tích Triều dạy ngươi sao?”

Tiểu Nguyên không đáp, toàn thân ngưng tụ công lực, chỉ tập trung tấn công. Âm Nhĩ cũng không phản kích, chỉ né tránh, dáng vẻ thanh cao lịch sự, ngay cả một góc áo của nàng, Tiểu Nguyêncũng khó mà chạm tới được.

“Kẻ thù giết cha của ngươi ở bên cạnh, ngươi không đi báo thù, còn muốn cùng ta náo loạn. Đáng tiếc chủ nhân cảu ta xem ngươi là một kẻ có khí phách nam nhi, sai ta tới trợ giúp ngươi, nhưng ngươi không biết nói đạo lý, ngược lại còn muốn đấu với ta.”

Tiểu Nguyên nghe câu này, ngừng tay, đứng trên hòn sơn thạch, nghiêm nghị hỏi: “Chủ nhân của ngươi là ai?”

“Tục danh của lão nhân gia, ngươi chưa có tư cách biết được đâu. Nhưng ta có thể cho ngươi biết, ngài là giáo chủ chí cao chí tôn của Tây Phương Huyền Minh giáo. Ngài biết ngươi có tâm nguyện lớn như trời đất, cũng biết ngươi thân còn mang huyết hải thâm cừu.”

Tiểu Nguyên tỏ vẻ sợ hãi, ngẩng đầu nói: “Ngươi nói cái gì?”

“Tôn chủ nhà ta cảm thương thân thế của ngươi, nhìn ngươi lẻ loi hiu quạnh, không nơi nương tựa, muốn ta đến giúp ngươi một tay. Có ngài giúp đỡ, thì dù kẻ thù của ngươi có lợi hai thế nào, cũng sẽ hồn xiêu phách tán.” Âm thanh lãnh đạm nhưng lại như cơn lốc xoáy đầy mê hoặc, cuốn hết cả tâm tư của Tiểu Nguyên, khiến hắn bắt đầu trở nên dao động.

“Làm sao các ngươi biết được thân thế của ta?”

Một bóng đen vừa vụt qua, nữ nhân đã đứng ngay trước mặt hắn, giơ tay xoa hai gò má của Tiểu Nguyên, thanh âm càng thêm nhu mì uyển chuyển: “Hài tử tội nghiệp, không còn phụ mẫu, một mình ngươi lưu lạc cô đơn. Ngươi yên tâm, có giáo chủ của ta giúp ngươi, chuyện giết Cố Tích Triều dễ như trở bàn tay.”

“Dựa vào cái gì khiến ta tin ngươi?”

“Tin hay không tùy ngươi, nhưng với võ công này của ngươi, có thể giết Cố Tích Triều được hay không, ngươi là người rõ nhất. Đây là lựa chọn duy nhất của ngươi.”

Tiểu Nguyên cắn răng, siết chặt nắm tay, cúi đầu mà đứng, móng tay cắm sâu vào da thịt, để lại những vết thâm tím, bỗng nhiên, hắn ngẩng đầu.

“Ta phải làm thế nào?”

“Hài tử ngoan, tiên sinh của ngươi hiện đang ở Hồi Xuân đường dưỡng thương. Ngươi là đồ nhi, sao không đi thăm một chút?”

Tiểu Nguyên vừa định bước đi.

“Chờ một chút, ngươi định đi như vậy sao?” Âm Nhĩ chắn trước mặt hắn.

“Không phải ngươi muốn sao?”

Âm Nhĩ cong khóe môi cười, nói: “Ngươi cũng biết Thích Thiếu Thương luôn ở bên cạnh y, một tấc cũng không rời, ngươi đến đó làm được gì chứ?

Tiểu Nguyên ánh mắt thâm trầm, hỏi: “Ngươi có cách gì sao?”

Âm Nhĩ xòe bàn tay trắng trẻo đẹp đẽ ra, trong lòng bàn tay là một ngọc bình nhỏ màu lam. Tiểu Nguyên nhìn cái lọ, rồi lại nhìn Âm Nhĩ. Nụ cười của Âm Nhĩ phảng phất dưới ánh trăng, nhẹ nhàng mà quỷ dị không lường được.

-0O0-

“Cố Tích Triều, cơm làm xong chưa?” Thích Thiếu Thương dựa vào cửa trù phòng, hỏi, “Ta đói bụng lắm rồi.”

“Thích đại đương gia, trên đường có tửu lâu, nếu ngươi đói cứ tự nhiên đi đi.” Cố Tích Triều không ngẩng đầu lên, tiếp tục nhặt rau. Thích Thiếu Thương sợ hãi nhìn y tuốt lá rau thành từng mảnh nhỏ, không đoán được hôm nay y chuẩn bị món gì. Nhưng đã ăn qua biết bao nhiêu tửu lâu trong thiên hạ, Thích Thiếu Thương phải thừa nhận trù nghệ của Cố Tích Triều là hạng nhất, thậm chí nếu so với sư phó của Thái Bạch Lâu ở kinh thành cũng hơn được mấy phần.

Thích Thiếu Thương không phải là người quá chú trọng ăn uống, trước đây ở Liên Vân Trại có ăn thì ăn, không ăn thì đói. Ngày nào cũng uống rượu bằng chén lớn, ăn miếng thịt thật to, khiến vị giác cũng trở nên trì độn. Sau khi vào Lục Phiến Môn, nhiều năm bôn ba ở ngoài, ở kinh thành hay ở thôn quê, chưa có quán nào chưa ăn qua, khiến vị giác càng lúc càng giảm.

Đối với Thích Thiếu Thương mà nói, chỉ cần no bụng là đủ.

Nhưng mấy ngày trốn ở Hồi Xuân Đường dưỡng thương, đả kích lớn nhất đối với Thích Thiếu Thương chính là phải ăn rau cải. Tuy rằng hắn vẫn nghĩ rau cải chỉ là để lấp đầy bụng, rượu mới là thứ khiến người ta hưng phấn, nhưng hắn thực sự không còn cách nào khác, đối với các món cho Cố Tích Triều nấu đều ăn sạch sẽ, không dám khen chê, người không động tay động chân không có tư cách nhiều chuyện. Cho nên thấy thần sắc Cố Tích Triều, Thích Thiếu Thương vô cùng thức thời mà ôm kiếm đi ra khỏi trù phòng, tiếp tục đi dạo trong sân, thỉnh thoảng xuất kiếm đâm qua vài chiếc lá.

Khi hắn đã quen thuộc tới độ nhắm mắt cũng có thể vạch đường kiến bò trên tường, đâm phiến lá thứ tám đến ngược trên cây, Cố Tích Triều mới từ trù phòng đi ra, nói: “Thích đại đương gia quả là xuất kiếm nhanh thật.”

Thích Thiếu Thương thu kiếm, sau đó cõi lòng chờ mong tràn đầy sung sướng khi nghe được người kia nói một câu: “Ăn được rồi.”

Thích Thiếu Thương là một người tốt, trước khi ăn, hắn đem một giỏ màn thầu cùng một chén rau mang cho gia đình Lưu chưởng quỹ đang bị nhốt trong căn phòng phía Tây. Sau khi hắn trở về, Cố Tích Triều đã dọn ra một mâm cơm thịnh soạn.

Thích Thiếu Thương ngồi xuống, liền ăn như hổ đói, thỉnh thoảng hàm hàm hồ hồ bình luận vài câu.

“À, thịt này luộc rất mềm.”

“Rau xào này thơm quá.”

Cố Tích Triều ăn rất nhã nhặn, không hề để ý đến mấy lời lầm bầm trong miệng của Thích Thiếu Thương. Thấy Thích Thiếu Thương vùi đầu vào bát cơm, y nhịn không được bèn hỏi: “Ngươi muốn ở đây bao lâu nữa?”

“Hai ba ngày nữa đi.”

“Còn chưởng quỹ của Hồi Xuân đường thì sao? Ngươi định giam hắn tới khi nào?”

Thích Thiếu Thương cười: “Cố Tích Triều giết người trong chớp mắt, từ lúc nào lại biến thành người tốt vậy? Ngươi yên tâm, ta đã hỏi thăm xung quanh, Lưu chưởng quỹ này cũng không phải là người tốt gì đâu, trong mắt hắn chỉ có tiền, thấy chết cũng không thèm cứu. Hắn tham lam như vậy, chịu khổ một chút cũng đáng mà.”

Cố Tích Triều buông bát, khó chịu nói: “Hắn chết hay sống không liên quan tới ta, ta không thể ở đây mãi được.”

“Gấp cái gì? Chờ thương thế ngươi khá hơn rồi đi cũng được mà.”

“Ngươi có tính toán gì không? Đã bốn ngày nay không liên lạc với phủ Hàng Châu, ngươi không lo cho Truy Mệnh sao?”

Thích Thiếu Thương bật cười: “Truy Mệnh không phải là tiểu hài tử, ta lo cho y làm gì?”

“Sao không trở về phủ Hàng Châu?”

“Ta nói, cả hai ngày nay đều ăn thịt, sao không làm cá?”

“Chính ngươi mua thịt về, lẽ nào muốn ta lên cây bắt cá?”

Thích Thiếu Thương ngẩng đầu lên khỏi bát cơm: “Hôm nay sao cũng không có rượu?”

Cố Tích Triều tức giận nói: “Chỉ có một vò rượu, hôm qua ngươi uống hết rồi còn gì?”

Thích Thiếu Thương buông bát nói: “Thảo nào ăn không có chút hương vị gì cả, không có rượu là không được, ngươi chờ một chút, ta đi tìm rượu.” Nói rồi, hắn đứng dậy xoay bước bỏ đi.

Cố Tích Triều nhìn hắn đi ra cửa bên hông hoa viên, chậm rãi thay đổi thần sắc.

Mà Thích Thiếu Thương đi trên đường, cũng không để ý góc phố kia có một bóng người

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.