Thề Không Làm Thiếp

Chương 7-2: Trùng sinh (2)




Edit: Lăng Mộ Tuyết

"Hầu gia, ngươi làm sao vậy, có phải thân thể không khỏe hay không?"

Cảm giác hơi thở của nàng tới gần, hắn không chút suy nghĩ nghiêng người: "Ta không sao, ngươi nên đi chuẩn bị đồ ăn sáng đi." Tiếng nói khàn khàn kia mang theo sự bất đắc dĩ.

Có thể lấy một chút sự khôn khéo khi nàng đối mặt với Nhị nương chia cho hắn hay không?

Hắn không muốn thấy loại "Quấy rầy" khờ dại lại mơ hồ này.

"A... Được, ta lập tức đi chuẩn bị." Nghĩ thầm rằng hắn không thích chính mình quá thân cận, trong lòng nàng có chút mất mác, nhưng hết cách, nàng cảm thấy quan hệ của bọn họ cũng đang dần dần được cải thiện.

Đi đến trước bàn trang điểm, đang muốn lấy cái lược, nàng phát hiện chính mình giống như quỷ, còn có vạt áo của nàng... Đang muốn kêu ra tiếng, nàng vội vàng che miệng lại, quay đầu xác định nàng không khiến hắn chú ý, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, lập tức chỉnh sửa xiêm y, khoác áo lên, dùng lược chải qua, vội vội vàng vàng rời khỏi.

Lần này, cuối cùng nàng cũng hiểu vì sao Mật Nhi lại nói lát sau mới quay lại... Đây thật sự là hiểu lầm lớn!

May mắn, Hầu gia không nhìn thấy, hu.

Đợi nàng đi rồi, Phiền Bách Nguyên nâng trán, khẽ thở dài, may mắn, nàng không biết hắn nhìn thấy, ài.

Sáng sớm, sau khi dùng cơm xong, Dương Như Tuyên và hai nha hoàn cùng thu dọn bàn ăn rồi lui ra khỏi phòng, đợi thật lâu sau, Phiền Bách Nguyên vẫn không đợi được nàng, buồn bực nàng lại đi đâu vậy.

Vốn muốn nhắc nhở nàng rửa sạch bình sứ bách bảo... Nghĩ kĩ, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, trong nháy mắt khi cửa mở, hắn hỏi: "Mặc Ngôn, có nhìn thấy thiếu phu nhân không?"

"Thưa Hầu gia, khi thuộc hạ vừa tới, nhìn thấy thiếu phu nhân đi tới chủ ốc."

"Chủ ốc?" Hắn trầm ngâm.

Hắn nhắm mắt trầm tư, suy nghĩ quan ấn giấu trong bình sứ nhất định có quan hệ với Nhị nương, dù sao muốn lấy được quan ấn của phụ thân, chỉ có nhân tài bên cạnh mới có thể làm được, mà đương nhiên bà ta biết ngày hôm nay phụ thân vào triều sớm sẽ cần dùng đến, bởi vì hắn hiến kế cho Tam hoàng tử, làm cho Tam hoàng tử có thể quét sạch tham ô bên trong Hộ bộ, thân là Hộ bộ thượng thư phụ thân nhất định phải lấy quan ấn đóng dấu trên công văn Tự Thanh.

Cho nên... Nhị nương vốn định lấy việc này để đuổi Dương Như Tuyên ra khỏi phủ?

Việc giấu quan ấn này nói lớn không lớn, lmt.lqd, nói nhỏ không nhỏ, nhưng muốn hưu thê, lý do đã cực kỳ đầy đủ.

"Hầu gia, cần thủ hạ đi tìm thiếu phu nhân về hay không?" Mặc Ngôn nhìn mặt gửi lời, nhìn sắc mặt hắn thì có thể đoán ra nhất định đã xảy ra chuyện có quan hệ với Dương Như Tuyên.

"Không." Bây giờ tìm nàng về, chỉ sợ chẳng có ích gì.

Đương nhiên, hắn cũng có thể kêu Mặc Ngôn không dấu vết đưa tiễn quan ấn về chủ ốc, nhưng như vậy, dường như sẽ phá hoại kế hoạch của Dương Như Tuyên.

Tuy hắn không biết nàng sẽ đối phó với Nhị nương như thế nào, nhưng Nhị nương đối phó nàng, khẳng định nàng đã làm chuyện gì khiến Nhị nương không hải lòng, cho nên, biện pháp bảo vệ nàng tốt nhất, sẽ là để người bên người nàng đến thay đổi tình cảnh.

Đang suy nghĩ, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Phiền Bách Nguyên khẽ nâng mắt, chỉ thấy Hạnh Nhi bưng nước đi tới.

Phiền Bách Nguyên cong môi cười, đợi Hạnh Nhi vào phòng, sau khi lạnh nhạt kêu một tiếng Hầu gia, hắn mới thấp giọng nói: "Hôm qua bản hầu gia đụng đến bình cổ bách bảo thấy nó đầy bụi bẩn, ngươi đi xử lý đi."

Hạnh Nhi khẽ kinh ngạc, đây là lần đầu hắn nói chuyện với nàng, nhưng nàng vẫn dịu ngoan mang theo khăn vải đi lau sạch bình cổ bách bảo, mà còn cực kỳ cẩn thận, mỗi góc, nữ trang xinh xắn cũng không buông tha.

Làm việc cẩn thận là chuyện tốt, nhưng nàng cứ lau như vậy, rốt cuộc nàng phải lau tới bao giờ thì mới phát hiện trong bình sứ có quan ấn?

Phiền Bách Nguyên giương mắt liếc Mặc Ngôn một cái, mày Mặc Ngôn nhíu lại, giống như làm chuyện xấu khiến hắn có chút khó xử.

Nhưng sau khi Phiền Bách Nguyên nhìn chằm chằm, hắn chỉ có thể yên lặng lấy một viên đạn từ trong lồng ngực ra, thừa dịp Hạnh Nhi di động bước chân, đạn bắn vào dưới chân nàng, khiến chân của nàng bị vấp, thuận thế ngã vào bình cổ bách bảo và một số đồ cổ khác, đương nhiên cũng thấy quan ấn cất giấu bình sứ.

‘Khuông khoảng’ mấy tiếng, giống như tiếng hạt châu khẽ rơi, thanh thúy êm tai giống như một thủ khúc nghê thường, nhưng mà Hạnh Nhi không có một chút nhã hứng thưởng thức, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trắng xanh nhìn đồ cổ quý hiếm bể vỡ đầy đất.

Làm sao bây giờ? Hạnh Nhi trừng mắt nhìn trên mặt đất, đầu óc trống rỗng.

Nghe Mật Nhi nói, sáng sớm thấy thiếu phu nhân và Hầu gia cùng ngủ trên giường, có nghĩa là Hầu gia đang dần dần tiếp nhận thiếu phu nhân, nhưng hôm nay nàng lại gây họa... Nàng trộm dò xét vẻ mặt Phiền Bách Nguyên, đã thấy hắn ngoảnh mặt làm ngơ, ngược lại là Mặc Ngôn đi về phía nàng - -

"Ngươi không sao chứ?" Hắn duỗi tay về phía nàng, trên thực tế hắn rất áy náy.

Hầu gia lại muốn hắn xuống tay với cô nương người ta, lòng hắn đau như đao cắt.

"Ta không sao, nhưng..." Sao Hạnh Nhi có thể tiếp tục trầm ổn, gặp phải chuyện lớn như thế này vẫn không nhịn được mà run sợ. Nàng không sợ bản thân bị phạt, chỉ sợ sẽ gây tai họa cho thiếu phu nhân: "Hầu gia, tất cả đều do nô tỳ tay chân vụng về, mới khiến những đồ cổ này bị vỡ, Hầu gia muốn xử phạt nô tỳ như thế nào cũng được, chỉ cầu Hầu gia - - "

"Thu dọn đi." Hắn không kiên nhẫn xua tay.

Ngay ngày hôm sau khi Dương Như Tuyên vào cửa, hai nô tì bộ dạng như muốn xông lên trước phá nát yết hầu ngoan độc của hắn, hắn đã biết chủ tớ các nàng tình thâm, không cần nhấn mạnh trước mặt hắn.

"Oa?" Nàng có phần nghi hoặc.

Không phải Hầu gia rất lạnh nhạt với người ngoài sao? Cho nên, lmt.lqd, rất lạnh nhạt với người ngoài, không có nghĩa là hắn hành sự nghiêm khắc sao?

Nhưng, ngu ngơ chỉ trong chốc lát, nàng vội vàng thu dọn mảnh nhỏ trên đất, lại nhìn thấy trong đống mảnh vỡ hỗn độn... Hạnh Nhi nhìn rõ vật đó, đôi mắt xinh đẹp mở thật lớn, như là nhìn thấy điều gì khó tin vậy, nhìn về phía Phiền Bách Nguyên, đang suy nghĩ kĩ thứ này tại sao lại xuất hiện ở đây, bên ngoài lại truyền tới tiếng bước chân cùng với tiếng mắng mỏ giận dữ càng lúc càng gần, khiến nàng đứng dậy ngó ra ngoài.

Ngoài cửa, Kha thị không ngừng khiển trách Dương Như Tuyên, mà bên cạnh mặt Phiềnn lão gia lại là tái mét.

"Nương, ta lấy quan ấn của phụ thân làm gì? Huống hồ ngay cả quan ấn đặt ở đâu ta cũng không biết, chuyện này..." Dương Như Tuyên rất muốn cười khổ, nhưng đang ở trước mặt Phiền lão gia nên không dám lộ ra một chút ý cười.

Việc này thật là mạc danh kỳ diệu (không hiểu ra sao cả) khiến nàng muốn cười.

Sáng sớm nàng đến chủ ốc là muốn tạo áp lực với Kha thị, muốn nàng nhả phân lệ của Mai Trinh viện ra, kết quả lại nhìn thấy mọi người trong chủ ốc bận rộn đến ngã ngửa, mở thật nhiều hòm không biết đang tìm cái gì.

Kha thị vừa thấy nàng đến, lập tức nói nàng trộm quan ấn của Hộ bộ thượng thư.

Buồn cười chính là, dường nhưphụ thân lại tin, cho nên mới áp giải nàng quay về Mai Trinh viện.

Nghe nói, Hộ bộ bị vu oan tham ô, thậm chí có quan viên quan tướng Hộ bộ cho mượn ấn lưu, hoặc là dùng quan ấn để vay nợ, lại từ trong đó kiếm được lợi ích, cho nên hôm nay khi lâm triều tất cả quan viên Hộ bộ đều phải mang quan ấn vào triều, đóng dấu Tự Thanh.

Nàng hiểu phụ thân có bao nhiêu sốt ruột, nhưng bởi vì sốt ruột nên mới dễ dàng tin tưởng Kha thị, thật sự hồ đồ... Nàng có thể hiểu Hầu gia bị lãnh quên ở Mai Trinh viện này là vì sao rồi, mà chỉ sợ không vì việc này phụ thân cũng sẽ không đến thăm hắn, thậm chí đến khi con trai chết mới chịu đến cũng không chừng.

Dương Như Tuyên nhìn thoáng qua hàng loạt hạ nhân đi theo sau Phiền lão gia muốn đến Mai Trinh viện để tìm đồ, trên thực tế, cũng có chút tức giận, nhưng về phương diện khác, nàng bắt đầu lo lắng mình quá mức khinh địch, có lẽ thật sự Kha thị đã giấu quan ấn trong Mai Trinh viện.

"Lão gia, nếu Bách Nguyên đã thức dậy, không bằng chúng ta soát phòng của hắn trước đi." Kha thị thấy cửa phòng ngủ mở ra, thì kề tai nói nhỏ với Phiền lão gia.

Dương Như Tuyên liếc mắt, bắt đầu hoài nghi Kha thị muốn trừ khử không chỉ có chính mình, còn có Phiền Bách Nguyên.

Dám động vào nàng cũng thôi đi, nhưng nếu động đến người Hầu gia, nàng nhất định sẽ không tha thứ.

"Cũng được, cứ soát phòng của Bách Nguyên trước đi." Nói xong, hai người đã đi vào trong phòng.

Mà Hạnh Nhi nghe thấy đoạn đối thoại ngắn kia mặt đã sợ đến không còn chút máu.

Đây là chuyện gì? Tìm quan ấn? Quan ấn thật sự là ở chỗ này... Nàng căng thẳng nắm chặt quan ấn trong tay, giống sợ bị người khác nhìn thấy.

Nên làm gì bây giờ? Tuy nàng không rõ vì sao quan ấn lại ở trong phòng Hầu gia, nhưng chỉ cần nàng giao quan ấn ra, đổ mọi chuyện lên người Hầu gia... Không được, thiếu phu nhân bảo vệ Hầu gia như vậy, còn nữa một khi Hầu gia gặp chuyện không may, thiếu phu nhân cũng không thể toàn thân mà lui, rốt cuộc nàng nên làm gì bây giờ? 

Đang cẩn thận suy nghĩ, Phiền lão gia còn chưa điều tra ra, Phiền Bách Nguyên phía sau đã thấp giọng mở miệng: "Hạnh Nhi, vừa rồi rốt cuộc ngươi nói tìm thấy cái gì trong phòng hạ nhân?"

Hạnh Nhi kinh ngạc trừng to mắt, lmt.lqd, trái tim bùm bùm nhảy lên.

Hầu gia nói lời này là có ý tứ gì?

"Hạnh Nhi, ngươi tìm thấy cái gì?" Dương Như Tuyên đi vào trong phòng, thấy sắc mặt nàng trắng bệch đáng sợ, lại thấy trên mặt đất một mảnh bừa bãi, không khỏi hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi hả?"

"Nô tỳ..."

"Như Tuyên, nha hoàn này của ngươi nôn nôn nóng nóng, sáng sớm đi đi dọn dẹp phòng của Xuân Liên và Hạ Liên, lại nói ở gầm bàn tìm thấy một thứ, sợ tới mức chạy vào trong phòng, còn làm bình cổ bách bảo và một đống đồ cổ khác đổ vỡ, đến bây giờ ta còn không biết rốt cuộc nàng tìm thấy cái gì." Giọng Phiền Bách Nguyên vững vàng, nhưng sắc mặt có phần buồn bực, giống như bất mãn Hạnh Nhi xúc động quấy nhiễu thanh tĩnh của hắn.

Dương Như Tuyên sững sờ nhìn hắn, như là nghe được chuyện khó tin vậy.

Hắn gọi tên nàng... Nàng thậm chí cho rằng hắn không biết tên nàng, bởi vì hắn chưa từng gọi, còn nữa, nàng chỉ kêu Hạnh Nhi bưng nước cho hắn súc miệng, không kêu Hạnh Nhi xử lý phòng hạ nhân...

Nàng nhìn Hạnh Nhi, mở miệng trước Kha thị nói: "Hạnh Nhi, ngươi nhặt được cái gì?"

Hạnh Nhi cực lực bảo trì trầm ổn, chậm rãi mở lòng bàn tay ra: "Thiếu phu nhân, khi nô tỳ xử lý phòng hạ nhân, tìm thấy cái này dưới gầm bàn, nô tỳ vừa thấy là quan ấn, sợ tới mức chạy tới hỏi Hầu gia nên xử trí như thế nào, cũng không cẩn thận làm chân đụng vào bình cổ." Lý do người ta đã tìm cho nàng rồi, nàng chỉ cần theo đó mà nói thôi.

Tuy nàng không hiểu vì sao Hầu gia lại dẫn đường cho nàng, nhưng nàng nghĩ tới, làm như vậy là an toàn nhất.

"Chẳng lẽ là Xuân Liên và Hạ Liên trộm?" Ngoài mặt Dương Như Tuyên kinh ngạc, trong lòng lại nghi hoặc, nhưng nàng vẫn tiếp nhận quan ấn, tất cung tất kính (kính cẩn lễ phép) đưa cho Phiền lão gia.

"Theo ta thấy, căn bản chính là ngươi trộm đi, bây giờ còn giá họa cho hai nha hoàn đã bán ra khỏi phủ, chuyện như vậy ngươi cũng làm ra được." Kha thị liếc nhìn quan ấn, cười đến cực lạnh.

"Nương, ta trộm đi như thế nào? Ta vẫn luôn ở Mai Trinh viện, càng không quen phía bên chủ ốc." Dương Như Tuyên tạm thời nén hoài nghi qua một bên, toàn tâm ứng phó Kha thị.

"Ai biết được? Nhưng muốn nói là do hai nha hoàn đã bán ra khỏi phủ gây nên, cũng thật sự quá gượng ép."

Dương Như Tuyên chứa ý cười lạnh nhạt, biết Phiền lão gia đang âm thầm quan sát mình, chỉ cần có chút ngừng lại hoặc chần chờ, chỉ sợ thật sự để cho Kha thị vu oan thành công.

"Phụ thân, con dâu có thể mời Cổ quản sự tới hỏi hay không, hôm qua khi hai nha hoàn kia bị bán ra khỏi phủ, có thể nhìn chằm chằm hai nha hoàn đó mãi đến khi hai nàng xuất phủ hay không?" 

Phiền lão gia ve vẩy tay, Cổ Đạo Học ở ngoài cửa lập tức tiến vào: "Lão gia, hôm qua khi Xuân Liên và Hạ Liên xuất phủ, nói có vài thứ đặt trong phòng hạ nhân phải đi về lấy, trùng hợp là Tiểu Tiết chọn mua lương thực đúng lúc vận chuyển tới đây, tiểu đích đi thanh toán ngân lượng, ước chừng có khoảng một khắc thời gian không nhìn thấy hai nàng."

"Cổ quản sự, tiểu Tiết kia mỗi ngày đúng giờ đều đến?"

"Đúng."

"Phụ thân, nếu hai nha hoàn kia biết rõ thời gian làm việc và nghỉ ngơi trong phủ, thừa dịp kia vào trộm quan ấn, rất hợp lý, đúng không?" Dáng người Dương Như Tuyên mềm mại hỏi.

Kha thị thấy Phiền lão gia khẽ gật đầu, sắc mặt tức giận nói: "Ngươi có chứng cớ gì mà vu oan là hai nàng trộm?"

"Nương, ta bán Xuân Liên và Hạ Liên ra khỏi phủ, chính là vì tay chân các nàng không sạch sẽ, hôm qua còn trộm trâm cài của ta."

"Nếu hai nàng đã trộm đồ, lmt.lqd, sao còn có thể trộm quan ấn của lão gia nữa?"

"Có lẽ là bởi vì Mai Trinh viện không phải chỗ tốt để xuống tay, mới có thể động đến chủ ốc, hôm qua sau khi chúng ta thu lại tất cả vật ăn cắp, thì muốn Cổ quản sự bán ra khỏi phủ, có thể là thừa dịp kia chạy đến chủ ốc trộm đi quan ấn, dù sao hai nàng không biết chữ, tưởng nhầm quan ấn thành vàng cũng không phải không có khả năng, còn nữa, trước kia hai nàng là nha hoàn của nương, đối với tình hình trong chủ ốc nhất định quen thuộc."

Kha thị nghe vậy, sắc mặt đại biến: "Lời này của ngươi là mắng ta nuôi hai nha hoàn ăn cây táo rào cây sung?"

Phiền lão gia nghe đến đây, đột nhiên xua tay, thấp giọng hỏi: "Đợi một chút, vì sao Mai Trinh viện không phải chỗ tốt để xuống tay?" Sắc mặt Kha thị nháy mắt tái mét, đang muốn giải thích, vẻ mặt Dương Như Tuyên đã ủy khuất mà nói: "Phụ thân, bởi vì hai tháng này Mai Trinh viện vẫn không được nhận phân lệ, mà nương lại không đồng ý cho ta dùng tiền thưởng mà trước đây Hoàng thượng ban cho Hầu gia, tháng này ngay cả tiền lương cũng chưa có thể chia nha hoàn."

Phiền lão gia không dám tin trừng mắt nhìn Kha thị, Kha thị cắn răng nói: "Tháng trước đón dâu dùng nhiều một chút, tháng này mới muộn có mấy ngày, ta còn chưa kịp kêu người đưa tới!"

"Vậy thì đa tạ nương." Dương Như Tuyên lả lướt hạ thấp người, tư thái đoan trang, giơ tay nhấc chân đều là phong phạm tiểu thư khuê các: "Phụ thân, đã tìm được quan ấn, vậy thì xin phụ thân nhanh chóng tiến cung, cũng đừng để kẻ gian có cơ hội vu oan phụ thân." Nàng nói đúng trọng tâm, còn có vài phần chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, khiến Phiền Bách Nguyên khẽ nhếch miệng cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.