Thanh Sắc Cấm Dụ

Chương 42




Lang Hi vừa mới gác máy, liền nhìn thấy Khâu Lâm từ trong góc lấm la lấm lét chui ra, vẻ mặt tò mò, lén lút quan sát cử chỉ của anh.

Lang Hi nhíu nhíu mày, lạnh giọng hỏi: "Bàn xong rồi?"

Khâu Lâm đi theo Lang Hi nhiều năm, đối với tính cách kiệm lời của anh cũng hiểu biết ít nhiều, vừa nghe lời này liền biết Lang Hi đã không định so đo chuyện hắn nghe lén.

Khâu Lâm lập tức bày ra bộ dạng nịnh hót, nhăn mặt nhíu mày nói: "Làm sao đã bàn xong? Đại boss, anh cũng không phải không biết đám người kia có bao nhiêu đáng sợ, cắn chết không buông, tớ nói tới miệng khô lưỡi khô bọn họ vẫn cứ lắc đầu..."

Lang Hi hừ lạnh: "không bàn xong, vậy cậu ra ngoài đây là gì?"

Khâu Lâm chuyển động tròng mắt, cợt nhả nói: "không có gì... Tớ chỉ đi ra hít thở không khí, nghỉ ngơi một chút, sửa sang lại ý tưởng, đầu óc thanh tỉnh mới có thể tiếp tục đàm phán tốt không phải sao?"

Khâu Lâm chân chó tiến lên, vẻ mặt nhiều chuyện hỏi: "Vừa rồi là chị dâu gọi điện tới sao?"

Lang Hi thản nhiên nhìn hắn một cái: "không phải."

Khâu Lâm thất vọng xíu xiu, lại chần chừ hỏi: "Kỳ thật chị dâu thông minh mạnh mẽ như thế, chúng ta không nhất định phải làm như thế... Chuyến đi lần này nếu là lúc trước đã có thể thuận lợi bàn xong, nay lại thật tiện nghi cho đám lão già ăn tươi nuốt sống kia, thật đúng là có chút đáng tiếc!"

Lang Hi đứng ở bên cửa sổ, từ trên cao nhìn xuống dòng người qua lại đông đúc bên dưới, sau một lúc lâu mới thở dài, nói: "Khôi Hoằng muốn chân chính đứng vững trong ngành giải trí truyền thông này, hiện tại tài chính không đủ, mặc dù miễn cưỡng xoay vòng vốn, nhưng cũng không thể phát triển lạc quan trong tương lai..."

"Vậy thì thế nào?" Khâu Lâm chẳng hề để ý nhún vai, tự tin nói, "Dù sao lúc trước thu mua Khôi Hoằng cũng không phải vì muốn phát triển nó, chẳng qua là có việc cần đến, vài năm nay cũng đã được chúng ta cơ cấu lại, dù cho xảy ra chuyện gì, mất thì mất, chúng ta lại không bị thiệt!"

Lang Hi lắc lắc đầu: "Lệnh mới đã được chuyển đến, trong khoảng thời gian này thế cục ở thành phố T cậu cũng biết, vẫn rung chuyển không ổn định như trước, sợ là lần này vị mới tiền nhiệm kia phải có chút động tác!"

Lang Hi quay đầu nhìn hắn, trầm giọng nói: "Cái khác tạm thời có thể buông liền buông, có thể giữ thì giữ, không thể giữ thì đổi lấy cái lớn... Khôi Hoằng này, nhất định phải giữ vững!"

Khâu Lâm bĩu môi, không cho là đúng than thở nói: "nói đến nói đi... Lão đại anh cũng là vì chị dâu mà thôi? cô ấy ở Mia, cùng chúng ta đều không có liên hệ gì, mặc dù Khôi Hoằng xảy ra chuyện, cũng không liên lụy đến cô ấy? Hơn nữa, không phải còn có Chu gia làm chỗ dựa sao..."

"không!" Lang Hi thản nhiên đánh gãy lời hắn, giải thích nói, "Chu gia không có khả năng trở thành chỗ dựa của cô ấy!"

Khâu Lâm khó hiểu: "cô ấy cũng coi như là người của Chu gia, tuy rằng không gì có quan hệ huyết thống, nhưng rốt cuộc thì trên danh nghĩa vẫn là cháu gái! Chu lão gia có thể bỏ mặc cô ấy chịu thiệt sao?"

Lang Hi trong ánh mắt hiện lên một chút trào phúng: "Ông ấy chỉ biết nghĩ đến lợi ích của Chu gia trước!"

Lang Hi xoay người lại, hờ hững nói: "Tôi muốn giữ lại một Khôi Hoằng sạch sẽ, không phải là vì sợ liên lụy đến cô ấy, tôi chẳng qua là muốn cho cô ấy một chỗ dựa!"

Khâu Lâm há miệng thở dốc, đột nhiên liền hiểu được ý tứ của Lang Hi.

Xem tình hình hiện nay, Hàn Tả Tả rất có thể đã quyết định ở trong giới giải trí gây dựng sự nghiệp, nếu như Lang Hi buông tha cho Khôi Hoằng, như vậy về sau nếu Hàn Tả Tả có cần cái gì, thì rất khó để trợ giúp rồi.

Khâu Lâm sâu kín thở dài: "không nghĩ tới, ngay cả lão đại như anh đều luân hãm... Chị dâu quả nhiên cường đại, em thật ngưỡng mộ và sùng bái! Bất quá, lão đại a, anh thực sự bỏ được nhiều thứ như vậy sao? Phải biết rằng, chỉ tính sơ sơ nguồn vốn của Khôi Hoằng, chúng ta vài năm nay vất vả, đã có thể tương đương nước biển ngoài khơi rồi a!" (Ish: nói khoác quá anh ơi @.@)

Lang Hi không mấy để ý nói: "Sợ cái gì? Về sau cơ hội còn nhiều mà!"

Khâu Lâm vốn có tính thích mạo hiểm, hơn nữa làm người rộng rãi, oán giận hai câu xong rồi liền ném ra sau đầu, xoa xoa tay đi bên cạnh Lang Hi, hung tợn nói: "Lão đại, chúng ta nhất định phải vặt trụi lông đám lão già kia!"

Lang Hi đạm mạc ít lời, nhưng bản thân lại phát ra khí thế mười phần, đi thẳng đến chỗ ngồi ngồi xuống, vẻ mặt lạnh lùng, mặc kệ trên bàn đàm phán không khí đang căng thẳng gay gắt, anh vẫn duy trì bộ dáng bất động, bình tĩnh thản nhiên.

Mà cứ trưng ra bộ mặt không chút cảm xúc như vậy, ngay trước mặt đối thủ đàm phán, liền có vẻ bí hiểm vô cùng, đặc biệt ánh mắt Lang Hi trong lúc đó lại vô cùng tự tin khí phách, càng làm cho bọn họ hạ thấp khí thế, còn chưa bắt đầu, trong lòng đã mềm nhũn run rẩy rồi.

Có Lang Hi ngồi đó, Khâu Lâm lập tức giống như được đánh máu gà (Ish: ý là hăng hái hẳn lên), đàm phán trong nháy mắt nghịch chuyển nghiêng hẳn về một bên.

Lang Hi ở nước ngoài bận rộn cho cuộc đàm phán sinh tử quan trọng, mặc dù hết thảy tiến hành không mấy thuận lợi, trong lòng lại còn vướng bận một mình Tả Tả phải chống đỡ trong nước, sợ bởi vì không có hắn làm chỗ dựa, sẽ khiến cô chịu ủy khuất.

Kỳ thật Lang Hi lo lắng là vô ích, Hàn Tả Tả quả thật không dễ bị ức hiếp đâu nha.

Vốn cùng Tô Tinh Việt bàn bạc đâu vào đáy, ngày hôm sau lấy ông làm tiên phong, triển khai phản kích, nào biết kế hoạch còn không có bắt đầu, cư nhiên liền chết non.

Tính tới tính lui che giấu sợ đối thủ biết được kế hoạch của cô, cuối cùng lại không ngờ tới bị một Tang Đồng bạo phát làm kế hoạch phá sản!

Hàn Tả Tả vẫn cảm thấy cô bạn tốt này của mình quả thật thiếu muối ah, gặp được vấn đề có thể trốn liền trốn, đối với chuyện gì cũng không muốn đối diện, có thể không nhìn liền ngoảnh mặt bỏ đi, quan trọng nhất là, đầu óc còn không được nhạy bén thông minh nữa ah!

Nhưng ngốc cũng có cái tốt của ngốc, tỷ như phương pháp chạy tới bệnh viện làm kiểm tra lấy giấy xác nhận chứng trong sạch, việc này ngay cả người thông minh như Hàn Tả Tả cũng không thể nghĩ ra được nha.

Tuy rằng nông nỗi, nhưng hiệu quả rất rõ ràng!

Nếu nói Tang Đồng dựa vào quy tắc ngầm để thượng vị, bán thân thể quan hệ với Dương Húc Văn để được đi cửa sau, như vậy một bảng báo cáo kết quả phụ khoa, liền đủ để cho lời đồn tự sụp đổ.

Đặc biệt Tang Đồng hiếm khi nổi nóng phát uy, không chỉ làm đám đông phóng viên có mặt tại hiện trường kinh sợ, cũng đánh động được hầu hết người xem hiện trường được quay trực tiếp lúc đó!

Thậm chí ngay cả Hàn Tả Tả, cũng bị hình tượng lãnh diễm cao quý của cô ấy làm cho kinh ngạc á khẩu hồi lâu.

Sau đêm đó, nữ ca sĩ đứng đầu Mia - Tân Đình tại tiết mục của mình đã lên tiếng tán dương ủng hộ Dương Húc Văn, dõng dạc kêu gọi mọi người chống lại những tin đồn vô căn cứ, cùng nhau đứng ra bênh vực sự thật.

Có Tân Đình tiên phong, ngày hôm sau, Vinh Hiển của Lạc thị cũng lên tiếng phát biểu, vô số nghệ sĩ nổi tiếng giới giải trí đều cùng nhau kí tên, tỏ rõ lập trường: ủng hộ Dương Húc Văn, tin tưởng Tang Đồng.

Trong lúc nhất thời tình thế hoàn toàn bị nghịch chuyển, Tang Đồng lấy hình tượng người bị hại giành được sự đồng tình của vô số fan, đồng thời mức độ nổi tiếng tăng mạnh, những buổi tuyên truyền cho liveshow cũng tiếp tục tiến hành, hơn nữa bởi vì đoạn sóng gió này, tuy rằng hình tượng Tang Đồng bị chút tổn hại, nhưng không thể phủ nhận là đối với hoạt động tuyên truyền cũng có tác dụng thúc đẩy mạnh mẽ!

Hàn Tả Tả nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần liveshow có thể thuận lợi tổ chức, địa vị của Tang Đồng về sau khẳng định sẽ càng thêm vững chắc.

Thời gian cấp bách, Hàn Tả Tả trấn an Tang Đồng một phen, cũng không có tinh lực bồi cô hảo hảo điều tiết tâm lý, liền lao đầu vào việc chuẩn bị cho đêm liveshow sắp tới.

Thời gian nghỉ hè thậm chí so với bình thường đi học còn muốn bận rộn hơn, Hàn Tả Tả hận không thể mọc thêm ba đầu sáu tay, lúc này cô mới chính thức cảm nhận được làm người đại diện vất vả biết bao nhiêu.

không chỉ cần có một đầu óc tốt, còn phải có một ánh mắt độc đáo, mà trọng yếu hơn là có thể mở rộng các mối quan hệ!

Hàn Tả Tả đối với những người bỏ đá xuống giếng trong lần tin đồn "quy tắc ngầm" này, ở ngoài mặt cùng bọn họ cười cười nói nói, trong lòng lại khinh bỉ đến cực điểm.

Nhìn thấy Tang Đồng một lần nữa vực dậy hình tượng, liền muốn tiến lại mượn hơi, thời điểm gặp chuyện không may người nào người nấy đều lẩn nhanh nhất!

Nhưng không có biện pháp, ai bảo con người đều là ích kỷ đâu, hám lợi tránh hại vốn chính là bản tính con người.

Thời điểm liveshow sắp bắt đầu, Lang Hi mới từ nước ngoài trở về.

Mặc dù luôn bận rộn, Hàn Tả Tả cũng dành ra chút thời gian tới sân bay đón anh, đây chính là sau khi hai người bọn họ ở chung một chỗ, lần đầu tiên tách ra lâu như vậy!

Nghỉ hè trong sân bay người rất nhiều, hành khách rậm rạp chật ních cả lối đi, nhưng dù là như thế, Hàn Tả Tả chỉ cần liếc mắt một cái liền thấy được Lang Hi.

"Tứ... Lang Hi!"

Lang Hi nghe thấy tên mình, theo thanh âm nhìn qua, ánh mắt sáng lên, liền vội vàng hướng phía cô đi tới.

Chung quanh tất cả đều là người tới người lui, Lang Hi không chút nào để ý, một tay xách giỏ, cánh tay rãnh rang còn lại liền đặt trên gáy Hàn Tả Tả, một chữ cũng chưa nói, liền cúi đầu hung hăng hôn cô.

Thiên ngôn vạn ngữ biến mất nơi môi lưỡi hai người giao nhau, lòng tràn đầy tưởng niệm cũng từ đó mà dâng lên mãnh liệt.

Giống như người khát nước lâu ngày rốt cục tìm được nguồn nước, ham muốn mãnh liệt dùng sức mút vào, hoàn toàn không để ý ánh mắt của người khác.

Hàn Tả Tả cố sức níu lấy bả vai anh, một bên thừa nhận nhiệt tình như hỏa, một bên còn không quên may mắn.

Cũng may cô dự kiến trước, vừa mới hô lên không phải "Tứ thúc", bằng không những người không rõ còn không loạn tưởng sao!

Lang Hi bất mãn cắn cắn lưỡi của cô, càng thêm cường thế, lặp đi lắp lại nghiền nặng đè ép cánh môi mềm mại của cô, dây dưa kéo cô cùng trầm luân với anh.

Rốt cuộc cũng là ở trước ánh nhìn của mọi người, Hàn Tả Tả vẫn có chút cố kỵ, để mặc anh hôn trong chốc lát liền dùng lực đẩy anh ra, đỏ mặt nhỏ giọng nói: "Người nhiều như vậy, anh chú ý hình tượng một chút!"

Lang Hi nghiêm trọng bất mãn, nhíu mày nói: "Quản người khác làm gì!"

Hàn Tả Tả liếc mắt xem thường: "Người ta ngại ngùng anh có hiểu hay không a!"

Lang Hi nghĩ nghĩ, thành thực nói: "không hiểu! anh chỉ biết "phi lễ chớ nhìn’!"

Hàn Tả Tả tức giận trừng mắt nhìn anh liếc mắt một cái, lôi kéo anh rời khỏi sân bay: "Về nhà trước đã, ngồi máy bay lâu như vậy nên nghỉ ngơi một chút..."

trên xe taxi, Lang Hi một phen ôm lấy Hàn Tả Tả, gắt gao ôm chặt cô hỏi: "Có nhớ anh không?"

Hàn Tả Tả quẫn bách ghé vào trước ngực hắn, chóp mũi là hương vị quen thuộc làm cho cô nhịn không được tham luyến, lặng lẽ ngắm lái xe phía trước, phát hiện hắn không có ngạc nhiên, mới nhẹ giọng hừ hừ nói: "Nhớ! Nhớ đến nỗi lòng em đều đau!"

Lang Hi vừa nghe, tự nhiên như chốn không người đem bàn tay to đang đặt trên vai cô dời xuống, nhẹ xoa bóp ngực cô, nghiêm trang hỏi: "Nơi này đau?"

Hàn Tả Tả kinh hãi, nâng tay hất móng vuốt của hắn ra, hung tợn cảnh cáo nói: "Đừng động tay động chân! Muốn làm cái gì về nhà đóng cửa nói sau!"

Lang Hi nghe vậy, thành thành thật thật gật gật đầu: "Được, về nhà làm!"

Hàn Tả Tả: "..."

Hàn Tả Tả trước đó cũng không cảm thấy có bao nhiêu nhớ nhung Lang Hi, hai người ngày nào cũng nói chuyện điện thoại với nhau, hơn nữa công việc của cô đầu ắp mặt tối, càng không có thời gian để tâm đi nhớ nhung anh, ngay cả trong những giây phút nghỉ ngơi hiếm hoi giữa những lúc bận rộn, mỗi khi cô ở một mình, cũng không có cái loại tâm tình ‘một ngày không thấy như cách ba thu’.

Nhưng hôm nay vừa nhìn thấy anh, Hàn Tả Tả mới phát hiện bản thân là như thế tưởng niệm, thế cho nên từ tối hôm qua bắt đầu cô đã phấn khởi không hiểu, lúc này tựa vào trong lòng anh, chỉ cảm thấy lòng tràn đầy vui sướng, thậm chí ngay cả Lang Hi thốt lên câu nói kinh người, cô đều im lặng vui sướng hưởng thụ!

Hàn Tả Tả cẩn thận đánh giá anh, sờ sờ mặt anh đau lòng hỏi: "Trong khoảng thời gian chắc là công việc rất nhiều, sao anh lại để mình gầy như vậy? Hình như còn phơi nắng đen ra nữa!"

Lang Hi "Ân" một tiếng, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Bên kia mặt trời rất lớn... Lúc không có anh, em không gặp chuyện gì chứ?"

Hàn Tả Tả lúc trước là không nghĩ cho hắn thêm phiền toái, lúc này sự tình đều đã giải quyết, liền nhịn không được oán giận nói: "Đừng nói nữa, anh cũng không biết em có bao nhiêu sốt ruột đâu! Tuy rằng ‘thoát chết trong gang tấc’, nhưng mỗi khi nghĩ tới còn có kẻ địch ẩn núp trong bóng tối, làm sao em có thể an tâm? Em vẫn luôn dò xét rất lâu, đến bây giờ vẫn chưa có được tí manh mối nào!"

Hàn Tả Tả miệng nói thoăn thoắt, hai ba câu đã đem những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này kể xong.

Lang Hi vừa nghe cô nói, vừa theo thói quen vuốt vuốt mái tóc của cô, trầm ngâm hồi lâu mới mở miệng nói: "không vội, mặc kệ là ai, uổng phí tâm sức lớn như vậy, trong lúc nhất thời sẽ không có thêm hành động gì nữa. Cẩn thận một chút sẽ không có việc gì."

Hàn Tả Tả nghe hắn nói như vậy, tâm tình liền yên ổn rất nhiều, âm u hừ lạnh: "Để em bắt được, em sẽ khiến cho hắn hối hận tại sao lại được sinh ra trên cõi đời này!"

Đến nhà trọ, Hàn Tả Tả lập tức chạy đi mở nước nóng cho hắn, còn giúp hắn chuẩn bị tốt quần áo tắm rửa.

"Chú tư có đói bụng không, em làm chút đồ ăn cho anh nhé?"

Lang Hi nhíu mày: "trên máy bay đã ăn rồi, anh đi trước tắm rửa."

"Ừa!"

Hàn Tả Tả tận dụng chút thời gian, vội vàng gọi vài cuộc điện thoại hỏi xem tiến triển công việc, chờ an bài xong xuôi, Lang Hi cũng đã tắm xong đi ra.

Quần áo cô chuẩn bị cho hắn bị hắn bỏ qua không có mặc, Lang Hi chỉ dùng một chiếc khăn tắm lớn quấn lại thân dưới, tóc vẫn còn đang nhỏ nước, dọc theo đường cong cơ bắp chảy xuống, phá lệ dụ hoặc khiến người mơ màng.

Hàn Tả Tả nhíu nhíu mày: "Nhanh lau khô tóc rồi đi nghỉ ngơi một lát đi, chênh lệch múi giờ sẽ có chút khó chịu..."

Lang Hi bắt được tay cô, thản nhiên nói: "không vội..."

Lôi kéo tay cô đặt trên lồng ngực lõa lồ của mình, Lang Hi có thâm ý nói: "Trước em hãy sờ sờ, nhìn xem trên người anh gầy bao nhiêu?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.