Thanh Quan

Chương 58-59: Cục diện vi diệu ​




Đây là lần nói liên tiếp nhiều nhất của hắn. Cô cười quay đi, không bao lâu sau tự mình bưng lên hai đĩa thức ăn và một bình rượu ngũ hương.

- Sao dám để bà chủ Ngô tự mình làm, ngại quá, ngại quá.

Hắn cũng có chút nóng lòng. Dù hắn biết cô gái này không thể động vào, nếu không chọc giận lão phó bí chủ tịch Vương Trường Canh, thì không phải chuyện đùa.

Thấy hắn buồn bực ngồi ăn cơm, ngay đến uống rượu cũng cúi gằm xuống, cô cười hì hì, khẽ nói:

- Hôn nay, cám ơn anh.

Hắn khoát tay, ăn một miếng thịt, ai da một tiếng, nói:

- Hỏng rồi, anh Lưu đi rồi, tôi lại không mang theo tiền.

Cô mân mê môi, quát:

- A, chị kết nghĩa của cậu không mời cậu một bữa cơm được sao?

Hắn cúi đầu, không đáp lại, cô đứng bên rót rượu cho hắn. Suốt bữa cơm, hắn liên tục nấc.

- Không có gì muốn nói với tôi?

Thấy nét mặt cau có của hắn, cô hỏi.

- Chuyện này, hay là nói với phó chủ tịch huyện Vương đi, hai nhà các vị có quan hệ thân thiết, tiết lộ một chút tin tức có lẽ có thể dễ nói chuyện.

Hắn nghĩ đến tình cảnh của cô, nói ra suy nghĩ của mình.

- Tôi thấy, cậu lo thiên hạ không loạn mới đúng.

Cô quả thật là một cô gái khôn khéo, liền hiểu ngay dụng ý của hắn. Cô khẽ vuốt mái tóc dài ra sau gáy, nói:

- Vậy cũng tốt, dù sao tôi cũng mệt rồi.

Nói xong, cô vắt chân lên. Hắn thấy rõ ràng tại chỗ xẻ cao có màu đỏ tươi.

Cô nhìn hắn, cười mà như không cười. Có chút men rượu, hắn chỉ cảm thấy đầu óc của mình quay cuống, cắn một cái vào da thịt trắng ngần của cô, rồi quay người hoảng hốt quay đi.

Chỉ còn mình cô cười đầy ý vị trong căn phòng.

Vài ngày sau trong huyện triệu tập một cuộc họp. Trong cuộc họp thảo luận chuyện thường vụ, phó cục trưởng cục công an tuổi đã lớn, lại có bệnh, cho nghỉ dưỡng lão. Chức phó cục công an do Lưu Đại Hữu, người đã phá được vụ án buôn lậu lớn và có nhiều kinh nghiệm bắt giam và phá án đảm nhiệm. Trong hai tháng ngắn ngủi, y đã liên tiếp thăng chức, trong thời gian ngắn đã trở thành nhân vật nổi tiếng trong huyện, người người đều muốn làm thân.

Mấy ngày nay Tần Mục lại nhàn rỗi. Sau khi quay về thôn Tây Sơn, không có chuyện gì liền đi đây đó, tìm hiểu dân tình. Chỉ có điều khi gặp lại anh Lâm, tính tình anh Lâm vẫn rất cổ quái, nói đến xem hắn bị dày vò thành bộ dạng nào rồi.

Hôm đó, hắn đang ngồi trò chuyện cùng mấy người trẻ tuổi trong làng tại sân phơi, Lý Kim Bưu bị bắt hy vọng ra ngoài làm việc của bọn chúng đã tiêu tan, lại nghe nói các chị, các thím tại công ty chạm khắc gỗ của hắn kiếm được mấy trăm đồng, trong lòng hứng khởi, đến hỏi xem hắn còn tuyển người không.

Hắn biết, muốn thay đổi triệt để suy nghĩ của mọi người cần đến mấy đời mới làm được, do đó liền bắt đầu từ những nhu cầu ăn, mặc, ở là những yêu cầu thiết thực nhất của người dân, dạy bảo những người trẻ những ý tưởng, suy nghĩ mới.

- Tiểu Tần, tiểu Tần.

Hồ Lão Tứ nhanh chân chạy tới, vừa chạy vừa gọi:

- Mau về nhà cậu xem xem, có người có huyền đặc biệt đến lắp đặt đường dây điện thoại cho thôn chúng ta.

Điện thoại? Đây căn bản vẫn là một vật rất hiếm ở trong thôn. Hắn còn chưa di chuyển, bảy tám tên thanh niên đã nhanh chân chạy về phía nhà hắn.

Hắn cười với Hồ Lão Tứ, nói:

- Không ngờ, thôn Tây Sơn chúng ta bây giờ cũng lắp điện thoại. Đây là lúc nó xuất hiện đầu tiên của trấn Hà Tử phải không?

Hồ Lão Tứ xoa xoa tay nói:

- Không ngờ tới, thật sự không thể ngờ tới!

Y kích động nhìn hắn, chợt nhận ra dường như hắn đã sớm biết chuyện này, nghi hoặc hỏi:

- Có phải cậu sớm đã biết rồi?

Hắn cười nói:

- Chú Tứ, tôi không phỉ là thần tiên, biết gì chứ, đi, đi xem xem.

Miệng nói vậy, nhưng trong lòng hắn biết rõ, trước đây Qúy Chí Cương quấy rầy Ngô Cúc, chắc chắn cô vẫn chưa nói với Vương Trường Canh. Nhưng lần này y muốn gây khó khắn cho Vương Trường Canh, đặc biệt lại liên quan đến chuyện dùng súng. Ngô Cúc là người không khéo như vây, biết là lớn chuyện rồi, nên đã nói chuyện đó với Vương Trường Canh, những thay đổi kỳ diệu xảy ra từ đây. Vương Trường Canh rất để ý đến cô con gái riêng, xác định giữ khoảng cách với Qúy Thu, mà nghiêng về Bạch Quang Lương, thắt chặt quan hệ.

Lần lắp đặt điện thoại này, chính là Vương Trường Canh và Bạch Quang lượng cho hắn chút tín hiệu, ý tứ rất rõ ràng. Anh làm tốt công việc tại thôn Tây Sơn, lập thành tích, bên họ sẽ không quên anh, chắc chắn tạo điều kiện cho anh. ủy ban huyện lắp điện thoại cho anh rồi, có chuyện gì nhớ thông báo lên.

Hắn dám khẳn định chuyện này không phải do Qúy Thu sắp đặt. Lúc này hắn chỉ mong bản thân mình ở đây cả đời, không liên lạc với ai.

Tình hình có chút biến chuyển tốt đẹp, hắn mang trong mình suy nghĩ đó, bước vào nhà.

Người của bưu điện làm việc rất nhanh, buổi sáng còn chưa có đường dây điện thoại, buổi chiều đã có thể gọi điện.

Hồ Lão Tứ lần lượt gọi điện cho ủy ban huyện và thị trấn, cảm ơn sự quan tâm của các vị lãnh đạo đối với thông Tây Sơn, toàn nói những lời khách sáo.

Hắn nhìn Lão Tứ vui vẻ cảm ơn cái này, cảm ơn cái nọ, đến khi y gọi xong, hắn mới cúp máy, gọi cho Lưu Đại Hữu.

- Anh Lưu, nghe nói anh thăng chức rồi, có phải nên mời cơm, uống rượu không?

Hắn thản nhiên cười nói trong điện thoại.

- Chú Tần, cậu đang ở đâu? Chị Trương của cậu sớm đã nói phải mời cậu một bữa ra trò. Cậu có ở huyện không? Tôi đi đón cậu luôn.

Thấy hắn gọi điện đến, y rất vui.

- Được, không dám phiền anh, tôi vẫn ở thôn Tây Sơn, thôn đã lắp điện thoại rồi, tôi đây không phải nhanh chóng thông báo cho anh sao.

Hắn lại nói:

- Mấy hôm nữa tôi lên huyện làm chút việc, đến lúc đó tha hồ cho anh tiêu pha.

- Vừa hay đến nhà tôi ăn cơm.

Lý Đại Hữu nói sang sảng.

- Đừng, đừng làm chị Trương vất vả. Cả ngày đã làm việc mệt rồi, lại khiến chị vất vả vì chúng ta? Hay là ăn ngoài đi, ừ, Phú Qúy Môn.

Hắn suy nghĩ một hồi rồi nói.

- Được, đến khi lên huyện, tôi ra bến xe đón cậu.

Hai người nói mấy câu khách khí rồi hắn cúp máy.

Buổi tối, Hồ Lão Tứ vui như cười được con dâu mới, hoa chân múa tay suôt, kêu thím Hồ gọi Vũ Tiểu Thiên kế bên nhà Tần Mục đến, gọi cả Chu Ái Quân, Hứa Lục nữa. Bốn người bắt đầu uống rượu.

Nữ nhân trong thôn không được lên bàn ngồi nên ở phòng bên cạnh, Thím Hồ đang nấu vài món. Hà Tinh, thím Tề, thím Hồ còn có cả cha mẹ Hứa Lục cũng ăn ở đây.

Rượu qu ba tuần, Hồ Lão Tứ liền đưa ra kiến nghị, sửa chữa căn phòng của Tần Mục trong thôn, một trưởng thôn ngồi trong căn phòng nhỏ rách nát, sau này có người đến thì mặt mũi biết để đâu.

Tần Mục liền nói:

- Chú Lão Tứ, chúng ta không làm công trình lớn, căn phòng đó vẫn rất tốt, bên trên lót thêm vài lượt cỏ, mưa không dột là được.

Hồ Lão Tứ nói gì cũng không nghe, hai người liềm bắt đầu anh một ly, tôi một ly, liền tranh cãi. Chu Ái Quân và Hứa Lục nhờ chuyện hợp tác chạm gỗ mà trở nên thân thiết, cũng đỏ mặt tía tai.

- Cạch cạch cạch!

Trong nhà mọi người đang say sưa uống rượu, bên ngoài có người đập cửa.

Hắn cũng đã uống khá nhiều, đi ra mở cửa, người trẻ trong thôn liền kinh hoàng gọi:

- Trưởng thôn, không hay rồi bà nội anh Cửu sắp không xong rồi.

Bà nội anh Cửu không phải ai khác, chính là bà ngoại của Chu Tiểu Mai.

Hắn vừa nghe vậy, men rượu đã giảm đi phân nửa, vội vàng gọi Hồ Lão tứ. mọi người tan cuộc vui, vội vàng đến nhà Chu Tiểu Mai.

Bà ngoại Chu Tiểu Mai vẫn có bệnh, cũng không nghiêm trọng, vẫn uống thuốc, không có chuyện gì lớn. Ai ngờ tối hôm đó bà thấy khó chịu, mấy bà vẫn hay nói chuyện cùng bà cho rằng bệnh cũ tái phát, nhưng chẳng mấy chốc, người đã không thở nữa.

Khi bọn họ đến bà đang hấp hối, gần như không nhận ra ai nữa. Nhưng khi hắn bước đến trước mặt bà, người chỉ còn chút hơi thở cuối cùng, bà mở to mắt, giơ tay lên, nhìn rõ hắn hơn bao giờ hết.

Hắn vội nắm lấy tay bà nói:

- Bà à, cháu là Tần Mục, cháu ở đây.

Bà cụ chậm rãi gật đầu, môi run run, nhưng không nói thành lời. Hắn vội ghé sát tai vào miệng bà, nghe được bà nói yếu ớt:

- Tiểu Mai nhờ... cháu... chăm sóc cẩn thận.

Đây là một bà cụ nói, trong chốc lát hắn thấy khóa mắt mình cay xè, ra sức gật đầu, nói:

- Bà yên tâm, cháu nhất định chăm sóc tốt chị Tiểu Mai.

Mặt bà lộ vẻ tươi cười, dần nhắm mắt lại. đúng lúc mọi người khóc than thì bà cụ lại mở mắt ra, giọng yếu ớt:

- Không ra khỏi cửa được, không ra khỏi cửa được.

Hắn ngơ ngác, hiểu ngay ý bà, nắm chặt tay bà nói:

- Bà à, bà cứ yên tâm, Tần Mục cháu sẽ đưa bà ra cửa.

Bà vừa nghe thấy thì nghiêng đầu, cười thản nhiên, đầu cúi xuống, cứ vậy mà ra đi.

Theo phong tục trong thôn, đưa tang người già phải có con trai đánh phiên, không có con trai, cháu trai thì anh em sẽ làm chuyện này. Nhưng đời người nhiều nhất chỉ được đánh phiên hai lần. Con trai bà sớm đã ra đi, lại lại chỉ có một mình trong thôn, cho nên trước lúc chết bà cho rằng mình đã sống uổng phí, lúc chết ngay đến người đánh phiên cũng không có.

Hắn nhận việc đánh phiên này cũng coi như nhận bà làm mẹ nuôi.

Ngày đưa tang thì hắn để tang, đôt giấy, đưa bà về với phần mộ tổ tiên. Quỳ bên mộ liên tiếp ba ngày, khiến hắn có chút mệt mỏi, lại tạm thời chưa liên lạc được với Chu Tiểu Mai, nên đám tang của bà ngoại cô đều do hắn thu xếp, khiến hắn gầy đi rất nhiều.

Sau đám tang vài ngày, Chu Tiểu Mai viết thư báo đã liên lạc được với một số khách hàng Hoa kiều bên Châu Âu, chuẩn bị liên lạc thêm vài người nữa., cùng đến thôn Tây Sơn xem hàng. Dù trong thư không hề nhắc đến hắn, nhưng từ những hàng chữ đó, hắn có thể nhận ra sự nhớ nhung của cô, không đánh lòng nói chuyện bà ngoại cô qua đời. Hắn viết thư kể về sự thay đổi trong thôn, cũng nói trong thôn đã lắp điện thoại, có chuyện gì có thể trực tiếp gọi điện về.

Sau một loạt chuyện, khí hậu đã ấm dần lên, Lưu Đại Hữu gọi mấy cuộc điện thoại kêu hắn lên huyện. Y không mời hắn một bữa thì cảm thấy bất an. Hắn liền mắng y thật thà quá, tiêu tiền cũng nóng vội như vậy. Trương Thúy đứng bên nói Tấn Mục lớn rồi mà còn đùa với Lý Đại Hữu, cũng không biết con gái nhà ai có thể trị được hắn.

Sau khi cúp máy, hắn liền nhớ đên Chu Tiểu Mai, buồn bã trong lòng, lại thêm bức thư từ trung ương gửi về càng khiến hắn buồn hơn, liền chắp tay đi ra ngoài, vừa hay nhìn thấy Hà Tinh đang nắm tay thím Tề cười nói.

- Chuyện vui gì vậy, nói cho tôi nghe nữa, để tôi vui lây.

Hắn lấy lại tinh thần, tươi cười đến trước mặt Hà Tinh.

Mặt Hà Tinh đỏ lên, vội rút tay lại, cúi đầu, xoắn xoắn vạt áo của mình, chân còn đá lung tung, như có vật gì đó tầm thường trên đất bị cô đá đi.

Hắn nheo mắt, nhìn thấy một cái rễ cây lớn như bàn tay trên đất, sau cô, liền nhặt nó lên.

Thím Tề đứng bên tủm tỉm cười:

- Trưởng thôn, cậu xem, cái này giống cái gì?

Hắn nhìn kỹ rễ cây, tự nhiên thật có những vật thật thần kỳ, rõ ràng là một nam một nữ đang hôn nhay thắm thiết. Hắn đã hiểu nguyên nhân khiến hai người cười khi nãy, liền cười nói:

- Rõ ràng như vậy mà hai người cũng nhìn không ra. Cũng đúng, hai người có thể không biết, ở nước ngòai đây là một động tác lễ nghi thông thường.

Hắn nói có chút văn vẻ, thím Tề nghe không hiểu, nhưng Hà Tinh đã hiểu, bĩu môi không tin, nói:

- Tầm bậy, làm gì có người như... như vậy chứ.

Tần Mục cười nói:

- Em chưa từng ra nước ngoài nên em sao biết được? Đợi có cơ hội, đưa em đi mở rộng tầm mắt.

- Cái gì? Ra nước ngoài?

Hà Tinh và thím Tề ngẩn người ra. Đặc biệt là thím Tề, đi lên huyện thôi cũng như phải đi cả năm, ra nước ngoài phải ngồi xe bao lâu mới đến?

Chớp mắt lại mười ngày trôi qua, lúc này đã bắt đầu cày bừa vụ xuân, hắn cũng rất bận rộn, vẫn không có thời gian lên huyện.

Ngày đó có người gọi hắn từ ruộng về thôn, ngay sau đó hắn nhận điện thoại của Chu Tiểu Mai. Cô nói cô đã đưa được người đại diện của bảy công ty lên chuyến xe về huyện Tây Sơn rồi. Giọng cô đầy phấn chấn, xem ra đã đạt được cam kết cơ bản với các công ty đó. Chỉ cần hàng bên hắn qua được sẽ có thể mang lại mấy vụ làm ăn lớn. Hắn cười khích lệ cô vài câu, vẫn không để lộ tin bà ngoại cô đã qua đời.

Gác máy, hắn vô cùng hưng phấn. Hắn thấy thế giới này quá yên lặng. Chuyện nhỏ dù liên tiếp nhưng vẫn chưa làm được gì cho dân chúng ca ngợi, cũng có chút uất ức trong lòng.

Hắn chào Hồ Lão Tứ rồi vội vã đi về phía thị trấn. Từ khi Quách Tự Tại làm trưởng trấn tại trấn Hà Tử, hắn vẫn chưa đến chào hỏi, chuyện này có chút thất lễ. Hơn nữa mối quan hệ giữa La Vạn Hữu và Bạch Quang Lượng cũng khá tốt, thôn Tây Sơn vẫn đang trong thời gian khảo nghiệm, vẫn cần sự cho phép của hai vị lãnh đạo trực tiếp.

Người đầu tiên hắn đến thăm là Quách Tự Tại. từ sau khi vị thân tín của chủ tịch huyện này đến trấn vẫn chưa công tác gì nhiều, xem ra sớm đã nhằm vào khu khai phá thôn Tây Sơn, chờ cơ hội này để nổi tiếng.

Quả nhiên, đối với chuyện đến thăm của hắn thì Quách Tự Tại rất vui vẻ, kéo gần khoảng cách với Tần Mục, dường như không hề có cảm giác như trưởng trấn. Khi nghe nói mấy hôm tới thôn Tây Sơn sẽ có khách đến, y càng vui mừng hơn, liền chuẩn bị xe lên huyện.

Thấy vậy hắn liền sáng mắt, không nhắc đến chuyện đi tìm La Vạn Hữu. trước đây, khi ở bên Bạch Quang Lượng y vẫn chưa tỏ vẻ gì, hôm nay đã xuống đến trấn Hà Trư, chắc chắn ít nhiều sẽ nảy sinh mâu thuẫn với La Vạn Hữu.

Khi hai người đến thị trấn, đã là 11h trưa. Theo ý Tần Mục thì đến chiều hãy báo cáo lên huyện nhưng mà Quách Tự Tại lại nóng vội, kéo hắn đến phòng Bạch Quang Lượng, vừa hay lại thấy Vương Trường Canh đang ngồi uống trà ở đó.

- Tự Tại, anh xem anh kìa, đã thành chủ tịch thị trấn rồ, vẫn còn hấp tấp như vậy.

Bạch Quang Lượng không hề có ý trách y mà ngược lại rất thích y.

- Nếu không phải có chuyện tốt, tôi cũng không dám vào văn phòng của anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.