Thanh Mai Sự

Chương 3




“Ta sai rồi ta sai thật rồi!”

Bùi Nhược Ngu tự động nằm dài trên bàn, bày ra bộ dáng tiêu chuẩn ‘ta chính là cá trên thớt’, “Cho ngươi đánh đó, cho ngươi đánh đó.”

Nhưng Tô Diên Trạch vẫn không thèm đếm xỉa tới hắn, nằm một bên bàn lấy sách che mặt.

Tuy nghĩ sao cũng vẫn không ra rốt cuộc hắn làm thế nào phát hiện được quá trình phạm tội này, nhưng đại bộ phận lương tâm khiển trách vẫn khiến Bùi Nhược Ngu thành thật nhận lỗi.

“Uy! … Tô Diên Trạch!”

Tô Diên Trạch để lộ một bên mắt, nhẹ nhàng dùng mục quang ‘Ta có quen với các hạ sao’ liếc hắn.

Bùi Nhược Ngu thở dài: “Vậy ngươi muốn thế nào?”

“… Có muốn mách lại với Bùi thúc thúc không?”

“Hay ta lấy đồ của ta cho ngươi ném?”

“… Có chịu không?”

“Vậy thôi cho ngươi ném ta xuống suối luôn!”

Tô Diên Trạch gạt sách ra, nghiêng mặt dị thường nghiêm túc suy nghĩ một hồi, sau đó gật đầu.

“Chủ ý hay.”

Hoa tươi đón xuân xán lạn đến chẳng ra làm sao. Mấy khóm nguyệt quý cũng đã trổ nụ non mềm to bằng viên thuốc tễ. Ngoài hiên cây bạch quả đứng dựa bên tường, những phiến lá hình quạt đều xòe rộng, còn từng tầng từng tầng lục thẫm, xanh ngắt một màu. Ngay cả con mèo tam thể cũng cuộn tròn bên hồ, lười biếng híp mắt lại thành một đường chỉ.

Tô Diên Trạch dựa vào khung cửa bán nguyệt điêu hoa, cách lớp màn lụa màu đỏ bạc, hai con chim sặc sỡ trong lồng ríu ra ríu rít liên hồi.

Bùi Nhược Ngu từ trong ngọn đèn cánh sen ở phía sau ngẩng lên gương mặt thê thảm, “Đây, xong rồi.”

Trên tờ giấy được gấp gọn gàng mà hắn rất không tình không nguyện đưa đến tay đối phương, trịnh trọng viết mấy chữ to tướng.

Tự nguyện để Tô Diên Trạch sai bảo trong suốt một tháng. Bắt đầu có hiệu lực từ hôm nay. Bùi Nhược Ngu.

“Chữ ‘Ngu’ thiếu một chấm.” Tô Diên Trạch nhìn sơ qua một lần nữa rồi trả lại hắn, “Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn in một dấu tay lên mặt?”

Sao lại dễ dàng bị vạch trần như thế! Bùi Nhược Ngu oán hận bĩu môi, đành phải thêm vào.

“Ngoan ~” Tô Diên Trạch nhận lấy cất giữ. “Ai đổi ý là chó con nha.” Hài lòng cười tủm tỉm.

Bùi Nhược Ngu nhíu mày, trên mặt tràn đầy bi thống, nhưng không thể không gật đầu, sau đó nhìn Tô Diên Trạch đắc ý dào dạt xoay người sang phía khác.

Nhất thời, dường như ảo giác, cảnh xuân càng thêm đẹp.

Kỳ thực những ngày tháng sau đó trôi như tên bay, bên ngoài hoa liều mạng nở rồi liều mạng tàn, Tô thúc thúc ở Giang Nam lo liệu sinh ý ngoài thư đến mỗi tháng, thi thoảng cũng ghé thăm một chuyến. Biếu Bùi thái phó trà Bích loa xuân, biếu Bùi phu nhân măng diêm biển cùng son phấn mà nàng thích, còn tiện thể mang về kéo Trương Tiểu Tuyền, ô lụa Tây Hồ, quạt Vương Tinh Kí gì đó, thế nhưng trong mắt Bùi Nhược Ngu những thứ này đều không bằng mấy gói kẹo mạch nha hoặc là ô mai Tô Thị.

Tô thúc thúc nói chuyện buôn bán bên kia muốn ổn định cần phải mất một thời gian nữa, không chừng lần sau quay lại sẽ cân nhắc chuyện mua nhà ở kinh thành.

Bùi phu nhân ôm Tô Diên Trạch còn chặt hơn ôm Bùi Nhược Ngu, vành mắt đỏ hoe nói: “Trạch Nhi ở đây vừa ngoan vừa thông minh, ta rất thương nó. Nếu một ngày nào đó nó chuyển đi, ta thật sự không đành.”

“Nói vậy ngươi sắp dọn đi?” Chờ Tô thúc thúc đi rồi, Bùi Nhược Ngu nhìn Tô Diên Trạch đang thẫn thờ, hỏi.

“Chưa nhanh thế đâu. Hại ngươi thất vọng rồi.” Tô Diên Trạch liếc tà hắn.

“Cũng không thất vọng lắm…” Bùi Nhược Ngu cười hì hì bốc một nắm kẹo mạch nha nhét vào miệng.

Ngày tháng cứ thế trôi qua, hai tiểu tử tuy có tranh cãi ầm ĩ vài lần nhưng cũng không dẫn tới xích mích gì to tát, bất quá số lượng mấy tờ khế ước dạng ‘tùy quân sai bảo XX ngày, Bùi Nhược Ngu’ trong tay Tô Diên Trạch cứ tăng dần khiến hắn có chút buồn bực.

Tô Diên Trạch thật ra cũng không cố ý làm khó hắn, ngoại trừ bắt đầu từ hôm nào đó không cho hắn bốc phét về chiều cao với mình, còn có mỗi ngày theo lệ cũ đánh hắn ba quyền —— bất quá Bùi Nhược Ngu đang cực kỳ lấy làm lạ, Tô Diên Trạch mấy ngày nay luôn có vẻ thiếu ngủ, ngáp dài nện hắn ba cái xong, dụi dụi mắt bày vẻ mặt ‘Ngươi đừng quấy rầy ta’ rồi ngủ tiếp.

“Uy ngươi sao vậy?” Bùi Nhược Ngu lay hắn, “Đến giờ đi học rồi.”

Tô Diên Trạch không đáp, cả người rúc vào trong chăn, chỉ để lộ một góc trán, trắng trẻo mịn màng.

Bùi Nhược Ngu nhảy xuống giường, lại quay đầu nhìn hắn, dường như không muốn rời mắt.

Kỳ thực… Có đôi khi…

Cũng không đáng ghét lắm.

Tiên sinh ra hai áng văn, tựa hồ có việc gấp về nhà trước. Đám học trò tụm năm tụm ba tụ tập một chỗ chơi đùa, ngay cả những đứa mọt sạch cũng nhàn nhã ngồi trên bậc thềm trong viện trò chuyện.

Bùi Nhược Ngu duỗi lưng vươn vai, mấy con chim sẻ ban nãy đùa giỡn trên nhánh đào bên ngoài thấy có người ra liền hoảng sợ bay đi. Dòng suối nhỏ từ sau núi một đường chảy xuống băng qua toàn bộ khuôn viên lớp học, còn vòng một vòng lớn quanh mấy gốc đào, cuối cùng luồn dưới chân mình chảy đi. Tiếng nước róc rách, không nhanh không chậm.

Tô Diên Trạch gục đầu trên bàn ngủ ngon lành. Mặt vùi trong cánh tay, hơi nghiêng về phía Bùi Nhược Ngu, hàng my cong dài. Hoa văn trên tay áo bị phản xạ ánh lên da thịt hắn, vẽ nên một lớp vàng óng mỏng manh, còn lại đều là một mảnh trắng hồng mịn màng hấp dẫn vô hạn.

Bùi Nhược Ngu lúc này mới phát hiện bộ dáng hắn lúc ngủ thật sự rất đẹp.

Một Tô Diên Trạch bình thường kiêu ngạo không ai bì kịp, thì ra lúc an tĩnh lại có thể nhu thuận như thế.

Khiến người nhịn không được, muốn khi dễ a.

“Uy! Bùi Nhược Ngu!” Cổ đột nhiên bị ai đó xách lên, đầu tiên bị tấm áo choàng vàng nhạt chắn trước mặt, kế tiếp buông xuống một tràng cười toe toét. “Nhìn gì thế?”

Là Trương Hoài Dao. Trương tiểu công tử nhà Trương đại học sĩ.

“A?”

Trương tiểu công tử đặt mông ngồi xuống giữa hắn và Tô Diên Trạch, trên mặt mang một nụ cười thần bí, “Ngươi có biết tại sao mấy hôm nay Đỗ Đình Trúc không tới không?”

Bùi Nhược Ngu quay đầu nhìn, cái bàn đằng sau đích thực ít nhất đã ba ngày không thấy bóng người.

“Không phải bị bệnh sao? —— Hay là phong hàn gì đó?”

“Bậy bậy bậy —— phong hàn cái gì!” Trương Hoài Dao kéo đầu hắn qua, thận trọng ghé bên tai hắn thì thầm: “Hắn —— gặp —— phải —— quỷ ——!”

Bùi Nhược Ngu sắp cắn nát cả môi, nhưng vẫn nhịn không được.

“Phụt ——” Hắn ‘phách’ một tiếng vỗ lên trán Trương tiểu công tử cười ha ha, “Ta thấy chắc là tại hắn gặp phải ngươi thì có.”

Trương Hoài Dao liền tặng hắn một quyền, “Ta nói thật mà! Ban nãy nghe ngoài kia có mấy người nói, giờ ngay cả giường cũng không xuống nổi, trong nhà hắn phải mời thiên sư về đốt vài lá bùa, còn đang làm phép!”

“… Ách?”

Hồi tưởng lại, Đỗ Đình Trúc quả thật có vẻ không ổn…. Ít nhất mấy hôm trước, chỉ vì ngủ trong giờ học mà bị tiên sinh phạt đứng ở góc tường hết hai lần. Cảnh tượng hắn cúi đầu đỏ mặt, vì trốn tránh ánh nhìn của mọi người mà liều mạng chui ra sau tấm màn trúc vàng hươm đã cuốn lên phân nửa, dường như đang hiện ra trước mắt.

Sau đó không tới học nữa, nói là sinh bệnh.

“Ngươi xem ngươi xem, có phải rất kỳ quái?” Trương tiểu công tử trên mặt tràn đầy vẻ u buồn khó hiểu, khoanh hai tay, “Có cần… đến thăm một chút không?”

Bùi Nhược Ngu không để ý đến hắn, vòng qua thân hình người trước mặt, ngẩn ngơ ngắm nhìn Tô Diên Trạch đang ngủ đến say sưa dưới ánh nắng mai.

Thế là hắn cũng ngủ.

Đằng sau đột nhiên ào một tiếng một trận hàn ý, từ đầu đến lưng, nhanh chóng lan tràn. (tức là bé Ngu bị bé Dao xối nước cho tỉnh =)))

“Ngươi không sao chứ? Bộ dạng cứ như sắp chết.”

Trong cỗ kiệu hồi phủ, Bùi Nhược Ngu huých huých cánh tay người bên cạnh.

Tô Diên Trạch cặp mắt đo đỏ như thỏ con vừa tỉnh ngủ, đặc biệt bất mãn liếc Bùi Nhược Ngu, lại thêm đang không có tinh thần, cũng lười đáp lời hắn.

“Có đến đông thành thăm Đỗ Đình Trúc không? Ta đã hẹn với bọn Trương Hoài Dao rồi, cùng đi đi?”

“Không đi.”

“Đi đi mà, tại sao không đi?”

“Không muốn đi.” Tô Diên Trạch quay qua cửa sổ ngáp một cái.

“… Ngươi lại lười biếng chứ gì! Tối nay ngủ không được thì đừng tới tìm ta!”

Tô Diên Trạch lập tức sửng sốt, khuôn mặt đỏ lên như bị nói trúng tim đen, Bùi Nhược Ngu tựa hồ không để ý, hắn vén màn kiệu nói vọng ra ngoài: “Đưa ta đến đông thành!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.