Thanh Mai Sự

Chương 2




Sau đó Bùi phu nhân thường trong vài trường hợp ở trà hoa hội, quay sang những vị quan liêu thái thái chỉ mang theo khuê nữ tới, tao nhã vén tay áo rộng lớn viền thêu hoa tinh xảo mà giải thích rằng: “Thật ra hai nam oa nhi này cũng rất hòa thuận —— chỉ là thi thoảng hơi náo loạn chút thôi.”

Nhưng Bùi Nhược Ngu không hề cảm thấy hòa hảo.

Ý niệm này bắt đầu từ lần nọ khi hắn leo cửa sổ vào phòng, chân vô ý giẫm lên chỗ đá lởm chởm trong hồ cá bên cửa sổ, khiến chân hắn sưng đến tận một ngày trước khi đi học mới lành.

Mà mãi cho đến rất lâu sau này, hắn cũng đều cố lấy hết dũng khí đi về phía Tô Diên Trạch, hiên ngang lẫm liệt vươn ra tay trái hoặc tay phải.

“Đây này, hứ, cho ngươi đánh đó!”

Tô Diên Trạch thì hoặc nhu hòa như bình minh hoặc điềm đạm như nắng chiều ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt bốc mùi của hắn, đôi mắt to trong ngần như hồ nước đắc ý nheo lại.

Trong lớp học mọi người đã đi hết.

Bùi Nhược Ngu vì không đối được câu đối nên bị tiên sinh đánh cho mười hai roi, hồng ngân tích tụ trong lòng bàn tay còn muốn diễm lệ hơn cả hoa đào trong viện.

Sống mũi cay xè, ủy khuất cùng bất mãn lại thêm cơn đau rát buốt, hung hăng dụi dụi cặp mắt đỏ hoe. Vừa rồi bị đánh đích thực bởi vì Tô Diên Trạch còn ở đây, nên nỗ lực ngoan cường ngay cả hai hàng mày cũng không hề nhíu dù chỉ một chút. Mà hiện tại khi chỉ còn lại một mình nằm dài trên bàn cực kỳ không tình không nguyện chấp nhận số phận bị ‘phạt chép sách mười lần’, có làm sao cũng không kiềm nén được nữa.

Không hề mong đợi, một giọt nước mắt thật to cũng tự động rơi xuống trang giấy, hại chữ ‘đào’ khó khăn lắm mới viết ra được nhũn thành một mảnh, trang giấy trắng thuần khiết bỗng nhiên hiện lên một đốm xanh đen, trông hệt như bầu trời mênh mông đang sụp tối bên ngoài.

Bùi Nhược Ngu ảo não muốn chết, hắn một phen túm lấy trang giấy kia vò thành một đoàn dùng sức mà ném. Cục giấy bật lên ba phát vừa vặn đáp xuống bàn của Tô Diên Trạch. Mặt bàn cũng đen bóng khắc hoa văn chìm như của mình, phản chiếu ánh sáng lấp lánh.

Giấy nghiên mực được sắp xếp ngay ngắn. Cái ống đựng bút khắc hoa cắm đầy bút kia im ắng nhu hòa ngồi ở một góc bàn.

Bùi Nhược Ngu liếc nhìn nơi đó, nhếch mép cười giảo hoạt.

Ngay sau lớp học là một gò đất, phóng mắt nhìn qua sẽ thấy được một con suối nhỏ từ bên trên đổ xuống, bàng bạc uyển chuyển một dòng, xuyên qua rặng cây cao thấp xum xuê, lại chảy bên dưới ngôi nhà lợp tranh nơi bọn họ học. Trong viện có vài gốc đào, là tiên sinh năm ngoái đặc biệt nhờ người đến sau núi bứng xuống, mà giờ đã đua nhau phồn thịnh nở hoa.

Hoàng hôn đầu xuân nói sao cũng vẫn còn khá lạnh. Bùi Nhược Ngu ngồi bên dòng suối, moi những thứ giấu trong ngực ra. Nghiên mực vân nhuyễn của Tô Diên Trạch, bút lông cừu của Tô Diên Trạch, ống đựng bút khắc hoa của Tô Diên Trạch… Toàn bộ những thứ trên bàn đều bị hắn dùng y phục gom hết, xếp hàng trước mặt.

Sau lưng hương hoa đào ngọt ngào đến phát ngấy. Cánh hoa như mưa bụi buông theo gió, phiêu phiêu rơi trên vai thiếu niên.

Bùi Nhược Ngu khẽ cắn môi, sau mấy tiếng chủm chủm, những thứ kia đều đã chìm xuống đáy. Cây bút lông bằng gỗ hoàng dương đánh một vòng ưu nhã trên mặt nước, nháy mắt bị dòng suối chảy xiết cuốn mất, chỉ còn vết mực sóng sánh nổi lên.

Bùi Nhược Ngu ngồi tại chỗ, bàn tay thả trong nước không muốn rút lên. Làn nước mát lạnh như tơ lụa, khẽ vỗ về vùng da bị rát, cảm giác thoải mái thoáng chốc men theo thần kinh chảy vào lòng. ‘Tốt nhất nên đi ngâm nước giếng…’ —— lời của ai đó, cũng không hẳn chỉ là trêu cợt mình?

Người hắn thoáng run lên, vội vén tay áo, dùng sức mò mẫm trong nước. Đá nhọn, cát mịn, thậm chí cả lũ cá không kịp thoát, lướt qua đầu ngón tay, duy chỉ thứ mình muốn tìm là không thấy.

Mặt trời đã bị mây bao phủ chỉ còn hé một góc nhỏ, thân cây xám sẫm gần như sắp chuyển sang xanh tím. Bùi Nhược Ngu lúc này mới mang theo chút ủ rũ bỏ cuộc, giũ giũ cánh tay. Những câu tự an ủi như ‘Tô Diên Trạch đáng kiếp’, ‘Ai bảo Tô Diên Trạch xấu xa như vậy’ lặp đi lặp lại trong đầu cũng thủy chung không thể khiến mình triệt để hết ray rứt. “Cùng lắm hôm nay cho hắn đánh ba… bốn quyền là được rồi.” Quyết định vậy đi! Bùi Nhược Ngu đứng lên phủi phủi đất cát trên người, mới được hai bước, đã nhịn không được quay đầu nhìn lại lần nữa.

Cánh hoa rơi xuống suối, nhu hòa dán trên mặt nước lấp lánh trong veo.

Một phần rực rỡ, hai phần yêu kiều.

Chép sách mười lần thế nào cũng không thể hoàn thành. Bùi Nhược Ngu vừa đi vừa đá mấy hòn đá nhỏ trên đường trở về phủ, một bên suy nghĩ xem nên nói dối thế nào, đâu thể nói ‘Tiên sinh dạy quá giờ’ —— Tô Diên Trạch đã về trước, vừa nói ra nhất định sẽ bị vạch mặt.

Thế thì khó tránh bị phạt quỳ thêm hai canh giờ nữa.

Lúc rẽ qua ngõ lại bắt gặp Tô Diên Trạch. Hắn đang dựa vào cửa ngõ nhàn nhã lật sách.

Cư nhiên chưa về nhà.

“Ngươi ngươi ngươi…” Bùi Nhược Ngu không khỏi trừng mắt thật to nhìn hắn.

Tô Diên Trạch thấy hắn tới, bèn gấp sách lại, “Ta chỉ tùy tiện dạo quanh, về thôi.” Nói xong quay đầu quan sát một lượt từ đầu đến chân hắn.

“Gì a?” Bùi Nhược Ngu bị hắn nhìn đến chột dạ.

“… Không có gì.” Tô Diên Trạch nhìn vết bùn trên vạt áo hắn cùng những cánh hoa ẩn trong tay áo suốt dọc đường vẫn chưa rơi ra, lắc đầu, xoay người đi trước.

Lúc về đến nhà thỉnh an, quả nhiên bị hỏi ‘sao lại muộn như vậy’, “Tiên sinh hôm nay giảng trễ một chút.” Tô Diên Trạch vẻ mặt thản nhiên cười đáp.

Bao che quá rõ ràng. Hài tử ngoan hiền Tô Diên Trạch lâu lâu nói dối cư nhiên không hề đỏ mặt. Chưa kể hắn đứng ở cửa ngõ chờ mình lâu như thế.

Hắn với mình nên như nước với lửa mới phải.

Bùi Nhược Ngu không dám tin nhìn hắn chằm chằm. Mãi cho đến khi Tô Diên Trạch quay mặt qua nói với hắn ‘Uy chén canh của ngươi sắp đổ rồi kìa.’

—— Đây là loại cảm giác mà ngay cả bản thân cũng không rõ.

Là cảm kích hay là chán ghét? Bùi Nhược Ngu tự cốc đầu mình suy nghĩ nửa ngày vẫn không sao thống khoái. Vì vậy ngay lúc Tô Diên Trạch vừa bước vào phòng, quyết định gọi hắn lại.

“Uy! Có chuyện này…”

“Ân?” Nha hoàn đã sớm thắp đèn, Tô Diên Trạch đứng trước bàn mở quyển Thi kinh ra, “Ta sẽ không giúp ngươi chép sách mười lần đâu.” Ngữ khí không cho thương lượng.

“A?”

“Nga… Xét thấy ai đó có tình huống đặc biệt,” Tô Diên Trạch nhìn tay hắn, dùng móng tay nhẹ nhàng bắn đi giọt mực dư đọng lại trên bút, trưng ra nụ cười ‘ta thật thiện lương’ với hắn. “Mấy quyền hôm nay cứ ghi nợ vào ngày mai là được rồi. Ta không ngại ~ “

“…” Bùi Nhược Ngu bị nghẹn họng chẳng nói được lời nào, hắn siết chặt nắm tay, thở hồng hộc ngồi trở lại noãn các của mình. Ôm ngực bắt đầu ảo não tại sao lúc đó mình không nổi xung ném luôn cái bàn của hắn xuống suối.

Màn đêm dần sâu.

Tô Diên Trạch gác bút, duỗi duỗi cánh tay đã mỏi nhừ. Những cơn ngáp dài cứ như kéo tơ từ trong thân thể không ngừng tuôn ra.

Mà tên gia hỏa vô tâm vô phế bên kia đã sớm ngáy ầm ĩ. Hắn cách ánh đèn kiễng chân ngóng sang, mới yên tâm rón rén đi qua định đặt mấy tờ giấy vừa viết xong lên bàn hắn.

“Tô Diên Trạch, ngươi là tên gia hỏa vô lại.” Người nằm trên giường vừa nói mớ vừa oán hận siết chặt nắm tay, âm cuối rõ ràng chưa dứt, đã một lần nữa chìm vào mộng đẹp.

Tô Diên Trạch dừng động tác lại, sau đó không chút do dự thu tay về.

Mộng rất dài rất đẹp. Côn trùng trú đông ngoài cửa sổ nương theo ánh trăng sáng tỏ bắt đầu kêu vang không ngừng.

Ý niệm chôn giấu tự bao giờ, lặng lẽ bén rễ thật sâu.

Tầng tầng, lớp lớp.

Tô Diên Trạch hôm nay thủ hạ bất lưu tình. Một hai ba bốn năm sáu, sáu quyền thật mạnh nện lên vai.

Bùi Nhược Ngu đau đến trợn mắt nhe răng, suốt dọc đường đến lớp đều xoa xoa vai, “Ta van ngươi lần sau đừng đánh có một chỗ!” Bùi Nhược Ngu ghé mặt qua lộ ra biểu tình oán niệm ‘đau chết người a’.

Tô Diên Trạch làm như không thấy.

“Đây rốt cuộc là chuyện gì?!” Tiên sinh cầm cây roi trúc vỗ chan chát lên cái bàn trống rỗng của Tô Diên Trạch.

Đồng học đều quay đầu lại nhìn với ánh mắt vô cùng nghi hoặc. Tô Diên Trạch đứng giữa một mảnh bàn tán xôn xao “Chẳng lẽ là bị trộm?”, “Nhảm nhí! Trong lớp làm sao có trộm được?”, cúi đầu không đáp.

Bùi Nhược Ngu ngồi đằng sau cảm thấy lúc này mình nên cười đến hưng phấn mới phải, hắn dùng sức nhếch mép nhưng lại cười không nổi.

“Hừ! Ngươi thu dọn cũng thật sạch sẽ!” Tiên sinh biết mười mấy học trò trong lớp này toàn là công tử nhà quan quý nhân trong kinh thành, duy chỉ mỗi Tô Diên Trạch mang thân phận dự thính, cũng may bình thường hắn luôn ưu tú thông minh, bằng không thế này nhất định sẽ bị đuổi ra ngoài. Nhưng giấy bút nghiên mực toàn bộ đều không có thật sự là quá bất kính với lão phu tử, “Sao ngươi không vác cả bàn về nhà luôn?!”

Ngay tức khắc xung quanh vang lên vài tiếng cười khúc khích không nén được, Tô Diên Trạch khuôn mặt đỏ hồng, chỉ cắn chặt môi, không hề đưa ra bất kỳ lời giải thích nào.

Rõ ràng đã trả thù thành công.

Nhưng Bùi Nhược Ngu làm sao cũng không thể hả hê khi địch gặp họa, thậm chí còn có một chút day dứt, vô thanh vô tức bành trướng trong lòng. Cuối cùng hắn định thần lại, hiên ngang lẫm liệt đứng lên.

“Tiên… tiên sinh!”

Nhất thời mọi tầm mắt đều chuyển sang người hắn. “Chuyện gì?” Tiên sinh nhìn thẳng hắn.

“Cho, cho hắn ngồi chung bàn với con đi.” Thanh âm tới chữ sau cùng đã mỏng đến sắp không thành tiếng. Khuôn mặt Bùi Nhược Ngu cũng nóng bừng lên.

Đợi đến khi Tô Diên Trạch ngồi xuống đầu bàn bên kia, Bùi Nhược Ngu bận rộn chuyền giấy bút của mình qua. Đồng thời trong lòng cân nhắc nên nói gì cho phải.

Là ‘Không cần đa tạ’ hay ‘Đừng khách khí’ đây?

Sau khi tiên sinh xoay người đi đọc sách, trái lại là Tô Diên Trạch mở miệng trước.

“Lần sau…” Động tĩnh nhẹ nhàng, nhìn không ra biểu tình trên mặt hắn, chỉ là khóe môi khẽ mấp máy như có như không. Bên ngoài nắng ấm chiếu sáng một góc bàn.

“Có ném đồ, nhớ đừng ném ở thượng nguồn con suối.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.