Thánh Khư

Chương 48: Bảo Tàng Ngưu Ma Vương (1)




Nó đã đứng lên, cơ thể khổng lồ cao phải đến một trăm mét, giống như một ngọn núi màu đen, ánh mắt mãnh liệt nhìn ra bên ngoài.

Nhưng nó cũng không xông ra. Chỉ nhìn một lát, nó chậm rãi rút đi, núi rừng lay động, lá rụng rơi xuống lả tả.

Sở Phong nhìn thấy nó biến mất sau một ngọn núi lớn. Đi vào càng sâu, ở đó có nhiều ngọn núi Hồng Hoang hơn.

Phải mất một lúc lâu, Sở Phong mới nhìn xuống người. Trên người hắn đầy máu thú, còn có mồ hôi lạnh.

Cuối cùng, hắn cúi đầu nhìn con Tam Vĩ Thú chỉ còn lại hai chân sau, một phần cơ thể. Còn lại thì đã bị nát thành bún dưới một kích kinh thiên kia.

“Đây là quái vật gì vật? Thiếu chút nữa chúng ta đã hóa thành thịt nát.” Sở Phong sợ hãi hỏi. Đến bây giờ hắn vẫn còn cảm nhận được cơ thể của mình vẫn còn lạnh.

“Hắc Thần Viên.” Con nghé vàng viết ra ba chữ. Sau đó, nó viết thêm một hàng nữa: “Qua một năm rưỡi nữa, ta sẽ làm thịt nó.”

Tuy rằng Tam Vĩ Thú chỉ còn có hai chân sau, nhưng phỏng chừng cũng nặng mấy trăm cân. Sở Phong khiêng lên, một đường đi vội, rất nhanh đã về đến nhà.

Hắn đơn giản làm sạch con thú. Sau khi lột da, hắn dùng thanh đoản kiếm màu đen chặt con thú ra thành từng khúc nhét vào hai cái tủ lạnh lớn.

“Có thể rất nhiều ngày sẽ không cần ra ngoài.” Sở Phong thở phào một tiếng.

Con nghé vàng lắc đầu, trịnh trọng nói cho hắn biết, hắn phải ra ngoài mỗi ngày.

Sở Phong há miệng thở dốc, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu. Hắn biết vào trong đó ma luyện, đích xác thu hoạch sẽ rất lớn. Ứng đối với đủ loại nguy hiểm, đối với hắn mà nói, hắn sẽ được lột xác.

Ví dụ như bây giờ, so sánh với trước khi vào núi, hắn đã mạnh hơn rất nhiều. Tâm tính, dũng khí, kinh nghiệm đều tăng một khoảng lớn.

Sở Phong biết, hiện giờ dị biến thiên địa không ngừng tăng lên. Hắn nhất định phải giải phóng được một phần nhỏ dã tính của mình.

Nói một cách khác, cứ bị động chờ hoàn cảnh ác liệt và tàn khốc xuất hiện, đến lúc đó hắn phải cần dùng máu và sinh mệnh của mình để đổi lấy kinh nghiệm, mất sẽ nhiều hơn được.

Mấy ngày tiếp theo, ngày nào Sở Phong cũng vào núi, ma luyện bản thân, luyện quyền bên trong.

Lực đạo quyền ấn của hắn càng lúc càng lớn. thể ngộ tám thức cũng càng lúc càng sâu, lại còn có lý giải hoàn toàn mới, khiến cho uy lực Ngưu Ma Quyền tăng vọt.

Về sau, hắn cũng đã luyện thành thức thứ chín của Đại Lực Ngưu Ma Quyền. Khi chém giết với một con hung cầm dài mười mấy thước, hắn đã sử dụng, huy động sức mạnh càng mạnh hơn.

Thích già quăng voi!

Sở Phong xem ra, đây không phải thần thoại, mà là cơ thể đã mạnh đến một tình huống nhất định. Hắn muốn tự mình thể nghiệm.

Mấy ngày qua, Sở Phong thường xuyên lui tới ngọn núi lớn Hồng Hoang. Hắn giống như trải qua một trận lột xác. Từ khẩn trương, đổ mồ hôi lạnh, không thể nhìn thấy máu, hắn đã dần dần trở nên bình tĩnh, trấn định, ung dung, có thể sinh tồn trong thâm sơn nguyên thủy, chiến đấu kịch liệt mà vẫn sống sót.

Hắn không ngừng luyện quyền, tiến hành củng cố, lĩnh ngộ toàn bộ chín thức của Ngưu Ma Quyền.

Trong núi, đại thụ sum xuê, tồn tại từ rất xưa, che thiên lấp địa. Khi Sở Phong đến đây, con nghé vàng còn chưa đến, chỉ có một mình hắn.

Éc....

Một tiếng chim rít gào, giống như bạo lôi, nổ vang bên tai hắn. Giữa không trung, một con ác điểu màu đen nhanh chóng lao xuống, mang theo một trận gió.

Con quái điểu đen thui, dài hơn mười thước, giống như được ô kim đúc thành, mang theo sự sáng bóng của kim loại. Ngay cả móng vuốt cũng đều là màu đen, phong duệ vô cùng.

Răng rắc.

Sở Phong tránh đi, trốn đằng sau một tảng đá nặng ngàn cân. Móng vuốt sắc bén kia trực tiếp cắt đứt tảng đá, cảnh tượng thật sự khủng bố.

Ánh mắt con cự cầm màu đỏ, lãnh khốc, tàn bạo, vừa nhìn thì biết nó rất hung mãnh.

Nó lớn như vậy, đủ để ăn hết một con voi.

Phù!

Gió lớn phồng lên. Nó lại lao xuống, không thèm quan tâm khu rừng. Lông chim màu đen cứng như thép, bẻ gãy toàn bộ cành lá đại thụ.

Sở Phong không sợ. Trải qua nhiều ngày rèn luyện, hắn giống như được thoát thai hoán cốt. Khi hành tẩu trên đại địa Hồng Hoang này, hắn vẫn bình tĩnh, quả cảm mà dũng mãnh.

Một trận chiến kịch liệt bùng nổ, giằng co ước chừng khoảng một khắc.

Cuối cùng, Sở Phong nhảy dựng lên, đánh tới con cự cầm giữa không trung.

Lúc này, chín thức quyền ấn như ấn bàn ngất trời, cương mãnh bá đạo, có thể đánh vỡ tất cả mọi ngăn cản, toàn bộ đánh thẳng vào ngực con cự cầm.

Lồng ngực con cự thú nổ tung, lông và máu văng đầy trời. Con hung cầm rít lên một tiếng chói tai, muốn xuyên thủng màng nhĩ của người ta.

Phụt!

Ngực của nó nứt ra, sau đó vỡ nát, xuật hiện một cái lỗ máu, máu tươi phun ra.

Thi thể khổng lồ rơi xuống, nện thẳng trên mặt đất. Vùng núi kịch chấn, cổ thụ chung quanh lay động mãnh liệt, cũng có núi đá quay cuồng.

Sở Phong tắm máu con cự cầm, đứng im không nhúc nhích. Hắn rất tỉnh táo, sớm đã không còn sự khẩn trương như mấy ngày trước, trấn định nhìn hết thảy.

Sau đó, hắn vác thi thể đầy máu của con cự cầm lên người.

“Hôm nay ăn thử món thịt chim xem sao.”

Ở nhà, hắn dọn dẹp một chút, dùng thanh đoản kiếm màu đen cắt nhỏ ra, sau đó làm món thịt chim kho tàu và thịt chim chiên giòn, bày cả một bàn thức ăn.

“Quả nhiên là rất ngon.” Sở Phong tán thưởng.

Quan trọng là, mấy món thịt rừng săn giết mấy ngày qua đều ẩn chứa năng lượng kinh người, bổ sung nhu cầu cơ thể, giúp cho hắn nhận ra được chỗ hữu ích khi luyện quyền, thể chất tăng mạnh.

Bò...ò...

Con nghé vàng cũng vô cùng thỏa mãn, bụng phình lên. Mấy ngày qua, nó rõ ràng đã béo lên, khá múp míp.

“Mày nên thành thật ở nhà. Tao đến chỗ Lưu bá, còn có Triệu Tam gia nữa, biếu cho họ chút thịt rừng.” Sở Phong ăn no, sau đó nói với con nghé vàng.

Mấy ngày qua, hắn mang cho họ một ít thịt rừng, khiến Lưu bá của cửa hàng đồ cũ và Triệu Tam gia của xưởng sản xuất vũ khí đều khen không dứt miệng, cho rằng loại thịt rừng này ngon vô cùng.

Đương nhiên, hắn không dám nói đây là thịt của cự thú.

Sắc trời chạng vạng, Sở Phong mang theo hai bao thịt bước vào trong viện, không tự chủ được bước đến chỗ gieo hạt giống. Hắn muốn kiểm tra lại.

Đáng tiếc, vẫn không có hạt nào nảy mầm.

Con nghé vàng thấy Sở Phong nhìn nó, cả người không được tự nhiên, cảm thấy Sở Phong đang có ác ý, nhất thời trừng mắt trâu, sau đó đóng rầm cửa phòng một cái.

“Thôi đi, mày cho rằng không có phân trâu của mày thì tao không làm gì được sao? Bây giờ, ngoại trừ phân rồng, có cái thứ bài tiết của con vật nào mà tao tìm không được chứ. Nếu không phải lo lắng khinh nhờn Tây Vương Mẫu, còn có Cửu Thiên Huyền Nữ, tao đã sớm ra tay rồi.” Sở Phong nói, sau đó cười ha hả.

Bò....ò...

Cả gian phòng lay động, con nghé vàng đã thẹn quá hóa giận.

Sở Phong không thèm quan tâm đến nó, yên lặng bước đến ngã tư đường.

Khi hắn quay về, trăng sao đã thưa, trời cũng đã sắp khuya. Bởi vì Lưu bá ở cửa hàng đồ cũ và Triệu Tam gia của xưởng chế tạo vũ khí đều kéo hắn ở lại uống vài chén rượu nhỏ.

Khi còn cách nhà một khoảng cách, Sở Phong nhìn thấy một luồng kim quang. Hiển nhiên con nghé vàng này đang lén lút từ trong viện đi ra, co đầu rụt cổ.

Nó làm ra vẻ giống như một tên trộm, vèo một tiếng tiến vào vườn trái cây phía Đông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.