Vừa tránh thoát ba
phát súng bất ngờ đó, An Tịnh Tuyết liền nhanh như cắt kéo Trần Phùng
còn đang sửng sờ vào phía sau một gốc cây lớn. Cô mở ba lô, lấy ra một
con dao đa chức năng của Thụy Sĩ, trong lòng âm thầm chán nản không
thôi. Vì đi dã ngoại nên cô không mang theo bất kì thứ vũ khí có lực sát thương lớn hay có thể tấn công từ xa nào. Bây giờ, ngoài việc cầm con
dao này và cận chiến, cô không còn cách nào khác.
“Ngồi yên ở đây, dù có tiếng động gì cũng không được ra!”
Trần Phùng nghe vậy liền từ trong cơn hoảng loạn tỉnh lại. Cậu ta vội vàng kéo tay An Tịnh Tuyết, lắp bắp hỏi:
“Vậy, vậy cậu thì sao?”
An Tịnh Tuyết không thèm nhìn bộ dáng run như cầy sấy của cậu ta, chỉ giật mạnh tay ra rồi lao vào rừng rậm. Trước khi bóng dáng của cô hoàn toàn
biến mất, Trần Phùng chỉ nghe được trong gió truyền tới một câu trả lời
nhàn nhạt:
“Tìm người giúp đỡ.”
--- ------ ------ -------
An Tịnh Tuyết đã từng trải qua một thời gian huấn luyện rất dài trong rừng rậm, vì thế tốc độ di chuyển của cô cực kì nhanh và không hề để lộ bất
kì tiếng động nào. Cô giống như đã hòa làm một với cây cỏ nơi đây, nếu
không phải là người có kinh nghiệm chiến đấu trên ba mươi năm, tuyệt đối không thể phát hiện ra cô, huống chi là bọn “sát thủ không chuyên” đang mai phục kia.
Rất nhanh, An Tịnh Tuyết đã phát hiện ra trong lùm cây cách chỗ ẩn nấp của Trần Phùng hai mươi mét về phía Tây có hai
người đàn ông đang trốn. Cô thả chậm bước chạy, bắt đầu chuyển sang giai đoạn tấn công bất ngờ.
Khi chỉ còn cách bọn chúng chưa đến ba mét, cô bỗng nhiên nghe được tiếng nói chuyện.
“Khỉ thật, con nhỏ đó lanh quá! Chúng ta làm sao đây, hay là tới thẳng chỗ đó luôn?”
Tên mặt xẹo vừa nói xong, tên chột mắt bên cạnh liền suy nghĩ một chút rồi đáp:
“Đợi thêm ba phút. Nếu tụi nó ló đầu ra thì bắn, còn không thì theo như ý mày.”
Tên mặt xẹo nghe xong liền thở nhẹ một hơi, sau đó hạ nòng của khẩu súng săn trên tay xuống.
“Mệt chết tao, đợi suốt cả đêm qua đến giờ, buồn ngủ chết mất. Má, nếu không phải do con nhỏ đó ra giá cao, tao mới không điên mà tham gia với mày
đâu. Dạo này chính phủ quản vụ súng ống đạn dược kĩ lắm, không cẩn thận
là tử hình như chơi.”
Tên mắt chột cũng chẳng vui vẻ gì, quay sang nói:
“Không chỉ chính phủ đâu, Huyết Long bang cũng tham gia vào việc này. Tao nghe nói, vì muốn giữ vị trí hùng bá Châu Á, Huyết Long bang chỉ cho phép
đàn em của bọn chúng dùng vũ khí thôi. Mấy kẻ lang bạt không nơi không
chốn như tao và mày mà bị chúng bắt gặp, cánh tay này, đừng mong giữ
được!”
“Chặt tay? Xử nặng thế cơ à?” Tên mặt xẹo có chút hoảng sợ.
”Đương nhiên, Huyết Long bang mà, như vậy là còn nhân từ chán rồi đấy. Xong vụ này, tao với mày lặn một thời gian, đợi tình hình ổn định rồi thì lại
tiếp tục làm ăn. ”
”Mà mày đã hỏi địa điểm nhận nốt số tiền còn lại chưa thế ?”
”Mày yên tâm, cái gì chứ tiền bạc tao không bao giờ qua loa. Con nhỏ đó hẹn
xong việc cứ đến dưới chân núi nhận tiền. Tiền nó đã gói sẵn, để trong
phòng vệ sinh thứ ba của khu nhà nghỉ ấy. ”
Tên mặt xẹo nhận được câu trả lời liền an tâm. Hắn một lần nữa cầm khẩu súng săn lên, mất kiên nhẫn nói:
”Đi thôi. Chắc con chuột đó muốn chúng ta phải đến tận nơi phá hang. Nhanh nhanh rồi chuồn, tao mệt lắm rồi.”
Ai ngờ, đi đã được mấy bước, nhưng hắn vẫn không nghe được đồng bọn phía
sau có bất kì động tĩnh nào. Nghĩ rằng tên mắt chột muốn lười biếng, hắn liền khó chịu quay đầu lại.
”Mẹ mày, đi nhanh lên!”
”Phụt.”
Tên mặt xẹo còn chưa kịp phản ứng đã phát hiện cổ mình phun ra máu tươi như xối. Hắn trừng lớn hai mắt nhìn thủ phạm, vẻ mặt kinh hoàng xen lẫn
không thể tin, sau đó liền ngã phịch xuống.
An Tịnh Tuyết nở một
nụ cười vô cùng xinh đẹp, sau đó đẩy cả xác của tên mắt chột đang dựa
vào thân cây xuống mặt đất. Sau khi thấy hai cái xác đã ngã chồng lên
nhau, cô liền chặt vài cành cây gần đó rồi phủ lên. Xong việc, cô lau
sạch vết máu dính trên dao và tay rồi rời đi.
“An Tịnh Tuyết, cậu về rồi!”
Trần Phùng vừa phát hiện người tới là An Tịnh Tuyết, trái tim đang đập dồn
dập liền thả lỏng. Cậu ta vội vàng chạy đến bên cạnh cô, hỏi:
“Người đâu, kẻ vừa bắn chúng ta đâu rồi, bọn chúng không làm gì cậu sao?”
An Tịnh Tuyết thản nhiên đi qua cậu ta, sau đó xách ba lô từ dưới gốc cây lên, đáp gọn:
“Bọn họ là thợ săn, ban nãy vì nhìn nhầm chúng ta là gấu nên mới nổ súng mà thôi. Lúc tôi đến, bọn họ đã xin lỗi và đi rồi.”
Trần Phùng nghe vậy cũng không nghi ngờ gì thêm, nhẹ nhõm thở phào một hơi.
Cậu ta không hề biết rằng, ngọn núi Bàn Long này đến loại thú ăn cỏ bình thường cũng ít ỏi vô cùng, thú dữ còn không có, nói gì đến thợ săn. Tuy nhiên, cậu ta không có ý định tìm hiểu, cũng không có ý định kể việc
này cho bất kì ai. Lý do rất đơn giản, bởi vì cậu ta sợ mất mặt. “Mỹ
nhân cứu anh hùng”, tưởng tượng thôi cũng đã thấy buồn cười rồi.
“Này này, cậu đi đâu đó?”
Trần Phùng vừa hồi hồn lại liền phát hiện An Tịnh Tuyết đã đi được một quãng đường rất xa, vội vàng hấp tấp chạy theo.
An Tịnh Tuyết làm như không nghe thấy tiếng kêu khản cổ của cậu ta, vừa đi vừa hát, dáng điệu vui vẻ vô cùng. Cô nhìn lên bầu trời rực rỡ nắng
vàng trên đầu, khóe miệng nhếch lên một đường cong ngọt như thạch tín.
Chậc, xem ra cô đắc tội không ít người nha, mới đây mà đã có thêm một kẻ muốn giết cô rồi. Sẽ là ai đây, là ai nhỉ? Thật tò mò quá đi~