Thâm Sơn Có Quỷ

Chương 39




Sáng sớm hôm sau, lúc Mai Như thức dậy đã thấy Tiểu Xuân đang chôn mình trong chăn, tóc cũng không để lộ.

Mai Như duỗi lưng, sau đó vỗ vỗ chăn.

“Muội muội, dậy đi.”

Tiểu Xuân lẩm bẩm gì đó. Mai Như thử kéo một góc chăn, túm chặt lấy bên còn lại, sau đó kéo mạnh một cái, chăn đã bị kéo ra.

Tiểu Xuân dưới chăn trông như con rùa, rút người lại.

Mai Như cười.

“Ta nói này, sao vậy, mới sáng sớm muội đã luyện công cái gì vậy?”

Tiểu Xuân đột nhiên ngẩng đầu.

Mai Như sợ đến suýt nhảy dựng lên. Mặt Tiểu Xuân đỏ rực, ánh mắt mơ màng, tóc xốc xếch, dáng vẻ như người say rượu.

“Ối, muội bệnh à?”

Tiểu Xuân lắc đầu, Mai Như ngồi vào cạnh nàng: “Muội bị làm sao?”

Tiểu Xuân nhếch miệng, nàng kéo tay Mai Như, Mai Như cảm thấy tay Tiểu Xuân rất nóng.

Tiểu Xuân mở miệng, giọng nói yếu ớt.

“Mai Như, ta, ta hình như bị gì rồi.”

Mai Như cười ha ha nói: “Bị gì chứ?”

Tiểu Xuân: “Không, không phải là ta bị gì, mà là hắn bị gì mới đúng.”

Mai Như càng nghe càng hồ đồ.

“Rốt cuộc là ai hả?”

Tiểu Xuân hít thật sâu, định kể lại chuyện hôm qua, dưới lầu lại đột nhiên truyền đến một giọng nói đứt quãng nhưng rõ to.

“Luyện luyện luyện——luyện công buổi buổi—–buổi sáng—–!!!”

Tiểu Xuân, Mai Như: “….”

Ngô Sinh ở bên dưới ngửa cổ gào lên, Mai Như hít mũi một cái, nói với Tiểu Xuân: “Ban nãy muội định nỏi gì?”

Tiểu Xuân lắc đầu, mặc áo ngoài: “Đi thôi, đi xuống trước đã.”

Mai Như gật gật đầu: “Được.”

Ra khỏi cửa phòng, khí bên ngoài vừa tươi mới vừa sảng khoái. Mai Như vô cùng hưởng thụ dãn gân cốt, sau đó nói với Tiểu Xuân: “Có đi gọi cái tên kia không?”

Vừa nhắc đến Lý Thanh, đầu óc Tiểu Xuân lập tức trở nên trống rỗng. Nàng nói với Mai Như: “Tỷ, tỷ đi gọi hắn đi, ta xuống dưới xem có gì cần giúp đỡ không, hôm qua ta cũng chẳng giúp được gì.”

Mai Như: “Có gì cần giúp chứ?”

Tiểu Xuân nhắm chặt hai mắt, đẩy Mai Như về phía phòng Lý Thanh, khi đi ngang qua cầu thang, nàng cũng xoay người đi xuống lầu, Mai Như tỏ vẻ kì quái nhìn bóng lưng của nàng.

“Chuyện gì vậy?”

Tiểu Xuân thuận lợi chạy xuống lầu, ai ngờ lại vô tình tông phải một người ở chỗ cửa lầu.

Tiểu Xuân bị đụng đến mức ngồi bẹp xuống, khi cái mông của nàng sắp chạm đất thì tay lại được túm lại. Hạ Hàm Chi kéo Tiểu Xuân đứng lên hệt như xách một con gà con, Tiểu Xuân thấy rõ mình đụng phải ai thì vội vàng sửa sang lại quần áo, nhanh chóng đứng vững.

“Khụ, Chưởng viện.”

Hạ Hàm Chi cau mày.

“Vội vàng hấp tấp, cô đang làm gì đấy hả?”

Tiểu Xuân cúi đầu lắp bắp: “Không có, không có gì.”

Hạ Hàm Chi nhìn nàng, nhướn mày, giọng nói có vẻ trêu chọc.

“Đây là lần đầu tiên cô gọi ta là Chưởng viện, chẳng lẽ có chuyện gì cần nhờ ta à?”

Tiểu Xuân bình tĩnh lại, nói với Hạ Hàm Chi: “Đúng là có.”

“Ồ?”

Tiểu Xuân nhìn Hạ Hàm Chi, nói: “Chuyện tỷ võ huynh đã chuẩn bị đến đâu rồi?”

Đây cũng không phải là vấn đề mà Tiểu Xuân chỉ nghĩ ngợi lung tung mà có, đây là việc mà tối qua lúc ngủ nàng đã nghĩ kĩ, cuối cùng lại bị Lý Thanh làm gián đoạn. Bây giờ nhìn thấy Hạ Hàm Chi, nàng lại nhớ ra.

Còn tám ngày nữa là đến hẹn tỉ võ giữa Hạ Hàm Chi và Vệ Thanh Phong, mục đích của trận tỉ võ thì không cần phải nói nữa, giống như lvs đã từng nói, lần này, nếu như Hạ Hàm Chi thắng, có lẽ mọi thứ ở Kiếm Các sẽ thay đổi.

Hạ Hàm Chi thoạt nhìn không hề kinh ngạc khi Tiểu Xuân hỏi như thế, một tay y cầm Tinh Hà, một tay khác buông thõng bên hông. Hạ Hàm Chi từ trên cao nhìn xuống Tiểu Xuân, cười nhạt nói: “Ta đã chuẩn bị xong, cám ơn sự quan tâm của cô.”

Tiểu Xuân muốn nói, ta không quan tâm đến huynh chút nào đâu.

“Hạ đại ca, huynh, huynh nắm chắc mấy phần?”

“À…” Hạ Hàm Chi nhướn mắt, giống như đang suy nghĩ. Một lúc sau, y khẽ nói: “Kiếm thuật của Vệ Thanh Phong cao mình, kiếm lại đứng đầu trong hàng vạn kiếm, phần thắng của ta e rằng không cao.”

Tiểu Xuân nhăn mặt: “Hạ Hàm Chi, vẻ mặt của huynh giả tạo quá đi.”

Hạ Hàm Chi khẽ nhướn mày, kinh ngạc nói: “Vậy à?”

Tiểu Xuân khẽ cắn răng: “Huynh cảm thấy huynh có thể thắng?”

Hạ Hàm Chi cười cười, chỉ là lần này, nụ cười không phải là nụ cười đùa giỡn như ban nãy.

“Tiểu Xuân, cô phải nhớ kĩ, trước một đối thủ lớn mạnh như Vệ Thanh Phong, cô chỉ cần làm một chuyện.”

Tiểu Xuân: “Làm gì?”

Hạ Hàm Chi: “Tin tưởng kiếm của mình.”

Tiểu Xuân không nói.

Mỗi lần nàng cảm thấy Hạ Hàm Chi sắp giảng đạo, nàng lại không muốn để ý đến y. Đây là một ý nghĩ vô cùng trẻ con, Tiểu Xuân cũng tự biết điều này.

Hạ Hàm Chi nhìn cô gái nhỏ trước mặt, cười nhạt nói: “Cô không muốn ta thắng?”

Tiểu Xuân cười khan hai tiếng: “Nào có, thân là đệ tử của Thanh Đào viện, ta đương nhiên hy vọng Chưởng viện của mình thắng.”

Hạ Hàm Chi: “Thật sao?”

Tiểu Xuân: “Đương nhiên là giả rồi.”

Hạ Hàm Chi: “…..”

Hòa nhau một ván, Tiểu Xuân vui sướng đi vào trong sân, Ngô Sinh và Vương Thành đang sắp xếp bàn, Thanh Đào lâu khá đơn sơ, không có chỗ ăn cơm riêng, cho nên bình thường đều là ăn trong sân. Tiểu Xuân đi đến, Ngô Sinh vừa nhìn thấy nàng, liền cười chào hỏi.

“Tiểu tiểu tiểu, tiểu sư muội.”

Tiểu Xuân: “…..” Nàng nói với Ngô Sinh: “Thôi bỏ đi, huynh gọi ta là Tiểu Xuân đi.”

Ngô Sinh hơi đỏ mặt: “Không, không không không tốt lắm đâu.”

Tiểu Xuân: “Có gì không tốt, không phải huynh cũng bảo chúng ta gọi tên huynh sao.”

Ngô Sinh ngây ngốc cười một tiếng: “Vậy, vậy được được được.”

Tiểu Xuân nhìn dáng vẻ si ngốc của y, cũng vui vẻ theo, nghĩ thầm, tên này ngốc hệt như Lý Thanh.

Vừa nghĩ đến Lý Thanh, trong đầu Tiểu Xuân đột nhiên hiện lên tình cảnh tối hôm qua, nàng bị hắn ôm vào lòng, Lý Thanh mạnh mẽ cường tráng như thế, khi nàng ngã xuống, cảm giác mình thật nhỏ bé vô cùng.

Nhớ đến thân thể của Lý Thanh, mặt Tiểu Xuân lại nóng lên.

Ngô Sinh lại không chú ý đến điều này, ánh mắt của y đã bị vạc dưa muối hấp dẫn.

“Củ củ củ cải của ta ta ta!” Hai tay Ngô Sinh run rẩy chỉ vào vạc dưa muối: “Củ củ củ cải cải cải của ta bị bị bị bị—-”

Lòng Tiểu Xuân hơi căng thẳng, nàng nhớ hôm qua khi Lý Thanh hóa thành kiếm, đã chui vào bên trong vạc dưa muối, nàng đã đi đến bới dưa muối lên. Thật ra thì nếu chỉ là một thanh kiếm bình thường, thì chắc sẽ chẳng nhận ra được, nhưng kiếm Thái Âm lại có dáng vẻ thế kia, khiến giữa mớ củ cải có một lỗ hổng như bị búa bổ vào, nhìn thoáng qua là thấy.

Ngô Sinh: “Chuyện, chuyện gì thế này?!”

Tiểu Xuân: “Ặc, có thể là có sâu?”

Ngô Sinh gào lên: “Sâu sâu sâu sâu—-!?”

Tiểu Xuân cảm thấy lí do này hình như hơi khó tin, khi nàng đang định thêu dệt thêm thì Hạ Hàm Chi đã đến.

Ngô Sinh vốn còn định bi phẫn thêm một lúc, nhưng lại không dám càn rỡ trước mặt Hạ Hàm Chi, y điều chỉnh vẻ mặt lại, sau đó hành lễ với Hạ Hàm Chi: “Chưởng, chưởng viện.”

Vẻ mặt Hạ Hàm Chi như đang xem trò vui, y đến trước vạc dưa muối, khoanh tay nhàn nhã nhìn vào.

Thấy dấu vết kia, ánh mắt Hạ Hàm Chi lập tức trở nên nghiền ngẫm.

Y liếc Tiểu Xuân một cái, Tiểu Xuân bị y nhìn, lòng càng trống rỗng.

“Trông có vẻ là sâu thật đấy.”

Tiểu Xuân: “….” Từ lúc nào mà Hạ Hàm Chi đã ngốc như vậy rồi, Tiểu Xuân thầm nghĩ.

Ngô Sinh hiển nhiên là không nghĩ vậy: “Chưởng chưởng viện, cái cái cái này không không giống là sâu.”

Tiểu Xuân rất muốn phụ họa gật đầu, nhưng nàng cố nhịn.

Vẻ mặt Hạ Hàm Chi không tỏ vẻ gì: “Có thể là một loài sâu đặc biệt lớn.”

Ngô Sinh: “Nhưng, nhưng nhưng nhưng mà…”

Hạ Hàm Chi không đợi y nói xong, gằn từng chữ nói: “Ta nói, nó có thể là loài sâu đặc đặc biệt lớn.” Y cố ý nhấn mạnh các chữ, khiến người nghe hiểu ý nghĩa trong lời mình.

Ngô Sinh hiển nhiên cũng không phải kẻ ngốc.

“Đúng đúng đúng, dường như là sâu sâu.”

Hạ Hàm Chi hài lòng gật gật đầu: “Ừ.”

Tiểu Xuân: “…”

Lúc này, Mai Như dẫn Lý Thanh xuống lầu. Tiểu Xuân ban đầu vẫn cố tập trung sự chú ý của mình vào vạc dưa muối, không nhìn thấy, mãi đến lúc Mai Như lên tiếng, Lý Thanh đã đứng sau lưng nàng rồi.”

“Mọi người làm gì vậy, sao đứng tập trung ở đây?”

Tiểu Xuân nhúc nhích, sau lưng nàng là thứ gì đó rắn chắc, Tiểu Xuân không quay đầu lại cũng biết đó là thứ gì rồi.

Lúc Lý Thanh bị Mai Như kéo sang đây, lại đúng lúc nghe thấy Tiểu Xuân, Ngô Sinh và Hạ Hàm Chi đang nói chuyện, hắn nghe thấy giọng Tiểu Xuân, lập tức đi đến sau lưng Tiểu Xuân, kéo tay nàng.

Tiểu Xuân bị Lý Thanh nắm tay lại không được tự nhiên. Nàng giơ tay gãi gãi mặt, thừa dịp này rút tay khỏi tay Lý Thanh.

Lý Thanh cúi đầu.

Tim Tiểu Xuân đập loạn nhịp, cảm thấy mình rất kì lạ.

Ngô Sinh phí sức giải thích với Mai Như chuyện đã xảy ra, Mai Như cười nói: “Có chuyện gì đâu, chờ ăn xong mớ củ cải này, lại dọn dẹp sạch sẽ cái vạc, ta sẽ muối quả mơ cho mọi người.”

Ngô Sinh khá bất mãn với đề nghị này.

“Củ củ củ cải rất ngon mà.”

Môi đỏ của Mai Như nở nụ cười, ngón tay khẽ vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngô Sinh, Ngô Sinh lập tức mơ màng.

Mai Như: “Ta làm mơ muối ngon lắm đó.”

Ngô Sinh: “Vậy, vậy vậy à.”

Mai Như: “Được rồi, cho cưng thêm hai ngày, sau đó đưa cái vạc không cho chị đây nhé.”

Ngô Sinh: “Được được được được.”

Mai Như cười một tiếng đã lập tức thu phục được Ngô Sinh triệt để, Tiểu Xuân bên này lại chẳng thể rút tay khỏi tay Lý Thanh.

Lý Thanh vẫn kiên trì kéo tay Tiểu Xuân, ban đầu Tiểu Xuân còn vờ như không thấy cái tay kia, một lúc gãi gãi mặt, lúc lại sờ sờ mũi, kiểu gì cũng không để tay xuống, cũng không chịu nhìn Lý Thanh.

Mà nàng không nhìn Lý Thanh, thì ánh mắt lại chạm phải ánh mắt của Hạ Hàm Chi.

Hạ Hàm Chi nhìn động tác của Tiểu Xuân, lại nhìn Lý Thanh, đầu khẽ lắc lắc.

Tiểu Xuân rất không ưa dáng vẻ đã nắm chắc mọi chuyện này của y, nàng bĩu môi, xoay người kéo cổ tay Lý Thanh.

Lý Thanh khẽ giật mình, Tiểu Xuân ngẩng đầu, thấy hắn đang cười.

Nụ cười của hắn cũng giống như hắn vậy, đều chỉ có thể diễn tả bằng một chữ—–ngốc.

Ngốc, nhưng lại rất ấm áp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.