Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi

Quyển 1 - Chương 10: Xin lỗi




“Tiểu thư!” Phía sau truyền đến thanh âm của nha đầu, mà lúc này bước chân của Thượng Trang lại dừng không được.

Tới cửa chính, loáng thoáng nhìn thấy xe ngựa kia quay đầu quẹo về phía bên trái mà đi. Nàng cắn răng một cái, không có tiếp tục bước ra cửa chính mà là chạy dọc theo tường vây bên trái, chạy được một đoạn.

Giờ khắc này, nàng cũng không biết rốt cuộc là mình bị làm sao vậy, đột nhiên lớn tiếng kêu lên: “Công tử, xin đợi một chút!”

Nàng cũng không biết một tiếng này hô lên, người bên ngoài phủ có nghe được hay không.

Nhưng, nhưng nếu không nghe được, thì nàng cũng sẽ không kêu lại lần hai.

Cho tới bây giờ, nàng đều là người biết giữ quy củ, lần này, phải nói là nàng đã phá lệ.

Vừa chạy nàng vừa hỏi mình vô số lần: Vì sao, muốn đi ra ngoài?

Chắc có lẽ là do nàng rất nhanh sẽ tiến cung. Như vậy, sẽ không còn cơ hội nói với hắn câu ‘Cảm ơn’, cho nên nàng mới có thể có dũng khí lớn như vậy.

Phải không?

Hỏi, nhưng là cảm thấy tâm trạng rất là rối ren.

Nàng chỉ nghe thấy, tiếng thở dốc nặng nhọc của mình.

Nha đầu ở phía sau, rốt cuộc cũng không có đuổi theo nàng, mà, bên ngoài tường vây cũng không có bất cứ thanh âm nào truyền đến.

Nàng không khỏi có chút thất vọng.

Bước chân cũng từ từ chậm lại, tay vỗ tường vây, cúi đầu, thở phì phò.

Cách một lát sau, dường như nghe tiếng bánh xe chuyển động.

Càng ngày càng gần.

Nàng giật mình kinh ngạc, đứng cách bức tường mà hỏi: “Xin hỏi, phải.....” Nói được một nửa, bỗng nhiên im lặng, nàng cũng không biết phải xưng hô với hắn như thế nào.

Nghe bên ngoài có người nói: “Công tử nhà ta cũng tự mình đến tặng thuốc, ngươi còn muốn gì nữa?”

Giọng nói người nọ lạnh như băng, không nghe ra một tia ấm áp. Mà nàng, rất nhanh liền nhận ra, đó là giọng nói của Mạc Tầm!

Hết sức kỳ lạ, nơi nào đó ở trong lòng, tự nhiên lại có chút cao hứng.

Như vậy, thật sự là hắn!

Hít một hơi thật sâu, nàng mở miệng nói: “Ta chỉ là, muốn nói tiếng cảm ơn.”

Mạc Tầm lập tức giật mình, kinh ngạc ngoái đầu nhìn lại công tử nhà mình một cái. Hắn còn tưởng rằng, An Lăng tiểu thư kia là muốn công tử nhà hắn đứng trước mặt nàng mà giao thuốc. Cũng không nghĩ, người ta chỉ muốn nói câu —— cảm ơn.

Nói, nói ra, cảm thấy cả người cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.

Thượng Trang dựa tường, khóe miệng cười yếu ớt.

Bên ngoài, rốt cuộc truyền đến thanh âm của hắn: “Hôm nay nếu không phải xe ngựa của ta cản tiểu thư, có lẽ tiểu thư cũng không bị thương. Thuốc này, nhân tiện nói lời xin lỗi.”

“Công tử!” Mạc Tầm muốn mở miệng, lại thấy hắn ta giơ tay lên, ý bảo hắn đừng nói chuyện. Hắn cắn răng, là hắn lỗ mãng, muốn chỉnh An Lăng tiểu thư kia, lại làm công tử phải đến xin lỗi, hắn thực là đáng chết!

Thượng Trang hơi nắm chặt hai tay, một khắc này, nàng có loại xúc động, muốn đi ra ngoài, nhìn thấy hắn.

Nhưng, nàng biết, không thể nào thực hiện điều đó được.

Gia đinh canh cửa, sẽ ngăn nàng lại.

Bỗng nhiên người bên ngoài lại hỏi: “Không biết danh tánh tiểu thư?”

Nàng giống như giật mình hoàn hồn, cuống quít mở miệng: “Thượng......” Lập tức, lại giật mình. Nàng là choáng váng đến đầu óc đần độn sao? Bây giờ, nàng làm sao còn là Thượng Trang gì nữa chứ? Nàng là đại tiểu thư An Lăng phủ.

“An Lăng Vu.”

Hôm nay gặp nhau, nàng cũng dùng thân phận An Lăng Vu, không phải sao?

Nhưng, vì sao, nàng lại cảm thấy có chút tiếc nuối?

Nói chung, đã có một lần nói chuyện với nhau, thì nàng cũng không còn cách nào dùng lại thân phận của mình nữa.

Người nọ khẽ cười một tiếng, mở miệng nói: “Vậy thì, sau này còn gặp lại.” Dứt lời, Thượng Trang liền nghe được thanh âm của bánh xe ngựa chuyển động.

Rồi sau đó, thanh âm kia, càng ngày càng xa.

Nàng thậm chí cũng chưa kịp hỏi tên hắn.

Sau này còn gặp lại......

Aizzz.

Nàng nhịn không được bèn cười, làm sao còn có cơ hội chứ?

Sau này, nàng phải vào cung rồi, từ đó, bọn họ sẽ cách xa nhau, làm sao còn giống như tường vây An Lăng phủ này chứ?

Bức tường cung điện kia, một mình trải qua

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.