Tất Cả Mọi Người Đều Cho Rằng Tôi Thích Cậu Ta

Chương 11




Sau khi trò chơi mở lên, Thương Tấn cũng không phân lực chú ý lên người Diệp Chu nữa.

Diệp Chu thu dọn xong, cầm kẹo chuẩn bị rời đi, ánh mắt đảo qua, thấy được cửa sổ trò chơi của Thương Tấn.

Là một người sống thực tế, loại chuyện chơi game như này luôn cách cậu rất xa.

Nếu như không nhìn thao tác của Thương Tấn, Diệp Chu tuyệt đối không nghĩ tới nữ sinh váy tung bay vung tiên khí, đầu đội trang sức đơn giản là Thương Tấn, nói chính xác là nhân vật trong game của Thương Tấn.

“Cậu chơi nhân vật nữ?” Diệp Chu không nhịn được nhìn Thương Tấn thêm mấy lần, thực sự quá ngoài ý muốn.

Ngược lại Thương Tấn cũng không cảm thấy đây là chuyện kinh thế hãi tục gì, chỉ là một trò chơi mà thôi, dù là nick nam hay nick nữ, chỉ cần thao tác tốt, khác nhau hoàn toàn không lớn. “Ừ.”

Hạ Thương Chu.

Chỉ là tên nhân vật không chút nữ tính.

Diệp Chu kéo ghế lại, vô cùng tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Thương Tấn.

Thương Tấn liếc cậu một cái, thấy trò chơi ánh lên trong đôi mắt cậu thì không nói gì, tiếp tục thao tác trong tay.

Nào biết lúc này Diệp Chu thầm não bổ.

Không nghĩ tới Thương Tấn lại chơi nick nữ, không biết cậu ta có thể thật sự ngụy trang thành cô em dùng kiểu nói chuyện đáng yêu không.

Nếu bị đàn ông đuổi theo tỏ tình trong trò chơi, vậy thì càng tốt.

“Ha ha ha ha…”

Thương Tấn khoanh tay, tựa lưng vào ghế liếc cậu một cái, nói: “Cậu cười ngớ ngẩn gì vậy?”

“Tại sao cậu lại chơi nick nữ?” Diệp Chu thật sự không nghĩ ra nguyên nhân người như Thương Tấn lại chơi nick nữ. “Cậu thích dạng nữ sinh này?”

Thương Tấn nhếch miệng hỏi: “Thế nào, nếu tôi thích, cậu định phát triển theo kiểu này?”

Diệp Chu lạnh lùng nói: “Hơi sớm để mơ đó.” Nói xong cậu trực tiếp đứng lên, thừa dịp người trong phòng 405 còn về, quay lại phòng mình.

Xòe tay ra, viên kẹo có giấy màu hồng bao quanh, Diệp Chu bĩu môi, ném viên kẹo kia vào hộp bút.

Gần đây đội bóng rổ của trường tổ chức thi đấu hữu nghị với trường ngoài, Diệp Chu vô cùng cảm ơn việc cuối cùng sự kiện trường học tổ chức này cũng có thể lôi kéo sự chú ý của mọi người.

Trong lớp có hai thành viên đội bóng rổ, theo thứ tự là Từ Dương Quân phòng Diệp Chu và Chiêm Hình phòng Thương Tấn.

“Rốt cuộc là ai nói chơi bóng rổ sẽ được chào đón.” Từ Dương Quân dùng bao cổ tay lau mồ hôi, nhìn át chủ bài của đội bị một đám nữ sinh vây quanh, lại nhìn mình cô đơn bóng chiếc, không khỏi đau buồn.

“Được rồi, giờ nói cái này thì có gì hay.” Diệp Chu vỗ lưng Từ Dương Quân một cái, nói. “Không sao, sẽ có nữ sinh phát hiện vẻ đẹp của cậu.”

Từ Dương Quân tức giận nói: “Tớ muốn đi trên con đường thần tượng mà!”

“Đi nhanh đi, ăn cơm, chết đói rồi.” Hôm nay Diệp Chu cũng là tiện đường đi ngang qua, thành viên trong đội bóng rổ đang luyện tập, thấy một đám người đứng ngoài vây xem, cậu cũng qua xem một chút. Kết quả chỉ tùy ý nhìn một cái đã bị Từ Dương Quân bắt được. Cậu ta mãnh liệt yêu cầu Diệp Chu làm cổ động viên cho cậu ta.

Diệp Chu liếc cậu ta một cái: “Chỉ luyện tập bình thường thì cần nhóm cổ động làm gì.”

Từ Dương Quân hùng hồn nói: “Người khác đều có, chỉ tớ không có, rất mất mặt đó!”

Có một nam sinh cổ động cho mình cũng không vinh quang bao nhiêu mà…

Hai người thu dọn đồ đạc xong đang chuẩn bị rời đi, kết quả huấn luyện viên đội bóng rổ đột nhiên ra giữa sân bóng gầm một tiếng: “Luyện như vậy mà còn muốn nghỉ ngơi? Tiếp tục!”

Các đội viện trố mắt nhìn nhau, mọi người vốn đã mặc quần áo tử tế lập tức cởi áo khoác để sang một bên.

Diệp Chu đồng tình nhìn Từ Dương Quân cúi đầu ủ rũ một cái, nói: “Cố gắng lên, tớ đi ăn cơm!”

“Chu!”

Diệp Chu mới đi được hai bước đã bị một giọng nói phía sau gọi lại.

“Chiêm Hình?” Vì Thương Tấn, thật ra thì Diệp Chu vẫn luôn cố gắng tránh việc tiếp xúc với thành viên phòng 405.

“Có thể cầm bình nước nóng về phòng cho tớ được không?” Chiêm Hình có chút khó xử nhìn đội bóng, nói. “Tớ không chắc lúc nào mới rời đi được.”

Diệp Chu hiểu rõ. Nếu học sinh không lập tức đưa bình nước nóng về ký túc xá, hoặc sẽ bị để ở cửa phòng ăn, hoặc sẽ đặt cạnh phòng tắm, nếu đến lấy muộn nhất định có xác suất bị người khác lấy mất.

“Không thành vấn đề, cậu để bình nước nóng ở đâu?”

“Bậc thang đầu tiên bên trái, hàng thứ hai phòng ăn cửa Bắc. Thân bình màu xanh da trời phía trên có một cái ô nhỏ viết 405.”

Chính xác đến vị trí, không khó tìm lắm.

Sau khi Diệp Chu cơm nước xong, đến cửa phòng ăn quả nhiên thấy được bình nước của Chiêm Hình, giống với miêu tả của cậu ta như đúc.

Xách bình nước ung dung lắc lư về phía phòng trọ, tới trước cửa thì gặp được Chu Văn Đạo vừa trở về từ thư viện, hai người vừa đi lên vừa nói chuyện.

Khi đi tới tầng hai, bình nước nóng trong tay Diệp Chu khẽ lung lay một cái, cậu ngừng một chút.

“Sao vậy?”

Diệp Chu nhìn chằm chằm bình nước hồi lâu, nói: “Không có gì, có lẽ là ảo giác.”

Lại lên một tầng, lúc lên khúc quanh tầng ba, Diệp Chu mới bước lên hai bậc hai, bình nước nóng rơi xuống, ruột phích rơi ra, bịch một tiếng, nước văng khắp nơi, từ lúc Diệp Chu phát hiện có gì đó không đúng đã để ý một chút, hiện tại có việc ngoài ý muốn xảy ra, cậu lập tức nhảy sang bên cạnh một bước. Ai ngờ chân phải không kịp ổn định mạnh mẽ trật xuống khiến cậu quỳ gối ngay trên bậc cầu thang.

Khoảnh khắc đó, Diệp Chu chỉ thấy đau đến nước mắt cũng muốn thi nhau trào ra.

Ngay lúc tai nạn xảy ra, Chu Văn Đạo chỉ kịp nâng một tay Diệp Chu nhưng vẫn không nâng được, cậu thấy Diệp Chu quỳ dưới đất một lúc lâu cũng không đứng lên liền cẩn thận hỏi: “Chu, cậu đang thương chiếc bình mất đi sao?”

Mồ hôi trên trán Diệp Chu chảy xuống, đôi môi cậu run rẩy: “Tớ thương tiếc cho sức khỏe chết đi của mình. Cảm giác chân sắp tàn tới nơi rồi.”

“Mẹ nó!” Chu Văn Đạo nâng Diệp Chu lên như đang nhổ cà rốt, vừa nâng vừa kêu. “Cậu bị phỏng?”

Tớ tình nguyện bị nóng…

Thời tiết đầu thu dù không quá lạnh nhưng bình thường đều mặc quần dài giày thể thao. Bình nước nóng cách mặt đất 20cm có bể tan tành cùng lắm là nóng chân một chút, cách giày thể thao cũng không bị phỏng quá nghiêm trọng. Nhưng bị trật thì không giống vậy, thậm chí Diệp Chu còn hoài nghi xương cậu bị đẩy sai chỗ rồi.

Diệp Chu lau mồ hôi nói: “Trước tiên phải quét dọn chỗ này chút đã.”

Chu Văn Đạo vội la lên: “Quét dọn cái gì! Đi phòng y tế trước!”

Diệp Chu đúng là cảm giác mắt cá chân mình đau rát, đầu gối cũng không kém nhiều, không cần nhìn cũng biết chắc đã bầm một mảng lớn, Diệp Chu cũng không cậy mạnh, để mặc Chu Văn Đạo đỡ xuống, tay lấy điện thoại ra gọi cho Trần Thiệu lúc này chắc đang ở trong phòng, để cậu ta giúp thu dọn hiện trường tai nạn một chút.

Trên đường đến phòng y tế, Diệp Chu sâu sắc cảm thấy học kỳ này thật sự là bất lợi năm hạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.