Từ lỗ tai Bối Hiểu Ninh truyền xuống sống lưng một dòng điện, “Không nói cho ngươi.”
“Muốn tại phòng khách luôn sao?” Lăng Tiếu tham lam mà hít hà cái mũi, từ trong áo Bối Hiểu Ninh truyền ra một hương vị thơm mát. Gặm cắn dọc theo cổ hắn đến bên miệng, môi tiếp xúc với nhau, cả hai cũng không hề do dự hay bất an, ôm nhau tới bên giường. Thân thể Lăng Tiếu khẽ nghiêng về phía trước, Bối Hiểu Ninh đã bị đè lại ở trên giường.
Hung hăng ôm lấy người trong lòng một trận vuốt ve cắn mút, Lăng Tiếu không thể chờ đợi được nữa mà bắt đầu xé xuống quần áo cả hai người. Mặc dù lúc còn ở nhà Lăng Tiếu hai người cũng thường xuyên cởi trần, nhưng lúc đó là vì ăn cơm nóng hoặc buổi sáng tỉnh dậy còn chưa kịp mặc quần áo. Lần này không giống như vậy, Bối Hiểu Ninh và Lăng Tiếu sắp làm chuyện gì đấy(///v///), đều tự nhiên có chút chút kích động cùng khẩn trương. Lăng Tiếu cúi xuống, môi dừng lại ngậm thứ nho nhỏ trước ngực Bối Hiểu Ninh, làm nó hiện lên màu hồng hồng, một bên dùng đầu lưỡi hết lần này đến lần khác chơi đùa dụ dỗ, một bên cởi quần lót của hắn ném ra đất. Hô hấp Bối Hiểu Ninh dần dần loạn…
(*) thân kinh bách chiến: ta nghĩ là kinh nghiệm đầy mình~ =.=|||
Bối Hiểu Ninh kinh hoảng muốn vươn tay ngăn cản, Lăng Tiếu ngay tại miệng đối phương phiên giang đảo hải-sông cuộn biển gầm dừng dừng đầu lưỡi lại, “Hư▬nhắm mắt lại.”
Lăng Tiếu mặc sức cắn liếm cắn dây dưa đầu lưỡi Bối Hiểu Ninh, đồng thời bàn tay nắm chặt giơ ngón cái lên, dọc theo đỉnh mẫn cảm di chuyển nhịp nhàng từ trên xuống dưới, nhẹ nhàng cọ xát làm nó đứng lên. Một ít chất lỏng trong suốt đã chảy ra, rất nhanh làm cho ngón cái ma xát càng nhanh không thể nào kháng cự lại kích thích………..
“Ưm…. Tiếu……..Ân……….Đừng………chờ một……ha…………….” Lời nói muốn ngăn cản của Bối Hiểu Ninh bị đầu lưỡi giảo hoạt biến thành từng tiếng vô nghĩa đơn độc. Bối Hiểu Ninh ôm lấy bả vai Lăng Tiếu, khoái cảm khó có thể nói lên lời từng trận từng trận đánh úp khiến hắn muốn mất đi lý trí……………….
Cảm giác được cơ thể Bối Hiểu Ninh có biến hóa, Lăng Tiếu tăng nhanh tiết tấu trên tay. Bối Hiểu Ninh ưỡn lưng, mọi âm thanh huyên náo trong nháy mắt đều trở nên tĩnh lặng. Lăng Tiếu nhẹ vuốt vuốt phân thân còn run run, da thịt dần khôi phục lại cảm giác mềm dẻo. Lăng Tiếu ngẩng đầu, khuôn mặt Bối Hiểu Ninh hai gò má ửng hồng giờ phút này thoạt nhìn như một trái đào chín trơn bóng mượt mà. Không đợi hắn hoàn toàn qua cơn thở dốc, ngón tay Lăng Tiếu liền dọc theo trên da thịt Bối Hiểu Ninh tìm về phía một nơi mẫn cảm khác. Bối Hiểu Ninh run run, mở mắt, hơi nước phủ kín hai tròng mắt trong veo hiện lên một tia sợ hãi.
“Xoay người lại.” Tiếng nói trầm thấp của Lăng Tiếu đã trở nên khàn khàn.
Bối Hiểu Ninh trở mình, đem mặt vui sâu vào lớp chăn mền. Lăng Tiếu quì trên giường, tay trái kéo vòng eo mảnh khảnh của Bối Hiểu Ninh, tay phải vẫn còn lưu lại chất lỏng ấm áp liền đem ngón giữa chậm rãi thăm dò vào huyệt khẩu đang gắt gao khép kín.
Cảm giác bị dị vật xa lạ xâm nhập làm Bối Hiểu Ninh không nhịn được nhăn chặt mày. Lăng Tiếu cúi người, cánh môi co dãn không mất đi sự dẻo dai lấp đầy lỗ tai Bối Hiểu Ninh, đầu lưỡi nhẹ nhàng vẽ loạn theo hình dáng lỗ tai, luồng khí ấm áp, ẩm ướt dịu dàng từng đợt tiến vào trong tai, “Sợ hãi sao?”
“Không……sợ….” Lời còn chưa dứt, tay phải Lăng Tiếu di chuyển vài cái, lại cho vào thêm một ngón tay thứ hai, chuyển động mấy lần sau lại tách ra khoảng cách giữa hai ngón hay. Thân thể Bối Hiểu Ninh run rẩy, co rút lại một chút, hai tay túm chặt lấy chăn.
Thanh âm từ tính kèm theo tiếng thở dốc nặng nề của Lăng Tiếu lần nữa vang lên, “Ta… chịu không nổi.” Y rút ngón tay ra, thẳng lưng, đem vật thể nóng bỏng đặt ngay trước cửa vào vì mất đi ngón tay mà lại gắt gao khép chặt. Lăng Tiếu nắm lấy kéo căng hai cánh mông, chậm rãi đẩy về phía trước, thẳng đến khi hung khí (**) hoàn toàn vào hết. Bối Hiểu Ninh phân không rõ là thống khổ hay sung sướng là “Ân”một tiếng, thân thể từ từ cứng ngắc, sống lưng chảy ra một tầng mồ hôi.
(**) hung khí: hẳn ai cũng biết nó-là-cái-gì-đấy. ///~///
Lăng Tiếu hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi phun ra, từ từ đong đưa phần eo. Cảm giác đau đớn xé rách cùng một tia khoái cảm mơ hồ lập tức từ phía sau lan tràn ra toàn thân từng tấc da thịt Bối Hiểu Ninh. Đau đớn cùng khoái cảm lẫn lộn tuôn ra khỏi yết hầu, “A! …. Ân…Tiếu…….Chậm…Chậm một chút… Đau…”
Thanh âm Bối Hiểu Ninh run nhè nhẹ, pha lẫn vài tầng ai oán thở hổn hển. Lăng Tiếu nghe vậy vào tai, tất cả lại biến thành kích thích tại nơi đang bị vây trong trạng thái cực độ hưng phấn làm y xúc động. Y không thể kiềm chế mà gia tăng tốc độ rút ra đẩy vào, huyệt khẩu gắt gao bao vây lấy cự vật thô to cứng rắn không nhịn được mà rùng mình, liền nhận lấy cọ xát thô bạo mà rất nhanh lại co rút.
Đại não Lăng Tiếu nhanh chóng lâm vào trống rỗng, một tiếng rống giống như thống khổ lại thỏa mãn, ý chí Lăng Tiếu trong nháy mắt tan vỡ giữa không trung lại như bị giam hãm giữa âm thanh trùng kích va chạm…
Hai thân thể đầy mồ hôi vẫn còn đang gắn kết với nhau nằm sấp trên giường. Lăng Tiếu nghiêng nghiêng nhẹ cắn trên khuôn mặt nộn nộn mềm mềm của Bối Hiểu Ninh, hơi thất vọng nói: “Như thế nào mà lại nhanh như vậy?”
“Còn nhanh?! Ngươi muốn đau chết ta sao?”
“Thế đau không?”
“Mẹ nó đau chứ! Không tin ngươi thử xem!”
“Ta thấy ngươi kêu rất thích thú mà a.”
“Ngươi đi chết đi!”
“Hừm! Đều tại ngươi, từ lúc gặp được ngươi nha, đại ca đây không có được phát tiết, nghẹn muốn chết.”
Bối Hiểu Ninh một tay đẩy Lăng Tiếu từ trên người xuống quay lại, “Ngươi muốn lừa đứa ngu nào đây?! Không có phát tiết lần nào? Ngày đó Ny Đế Á thì làm gì ha?!”
“Trời đất chứng giám! Bọn ta chưa từng làm cái gì hết á, thật luôn! Lúc ấy ta cứ nhắm mắt là lại nghĩ đến ngươi, cũng không biết phải làm sao, còn tưởng từ nay về sau sẽ không lên nổi nữa.”
“Vậy còn bạn gái ngươi? Ta thấy nàng, hai người đều mặc áo ngủ đấy còn gì?”
“Ông trời có mắt! Bọn ta ở Bắc Kinh hai ngày, ta vẫn nghĩ đến chuyện chưa gọi điện thoại cho ngươi, cái gì cũng chưa cùng cô ấy làm! Lúc ngươi chạy đến nhà ta, chúng ta mới về đến thay áo ngủ, ta ngay cả tay còn chưa có chạm qua cô ấy!” Lăng Tiếu vẻ mặt cực kỳ ủy khuất.
Bối Hiểu Ninh nâng tay tát cho y một cái lên cái mặt đẹp trai, “Ngươi đừng có mà chiếm được tiện nghi liền khoe mẽ khôn lỏi!”
Lăng Tiếu vùi mặt vào cổ Bối Hiểu Ninh, dùng sức cọ cọ, “Hiểu Ninh▬▬Sau này ta chỉ có thể làm với một mình ngươi thôi, ngươi lúc nào cũng phải an ủi trái tim yếu ớt của ta a!” (=.=……….)
Bị Lăng Tiếu cọ cọ sát sát một hồi lâu, Bối Hiểu Ninh đột nhiên nhớ tới cái gì, giơ tay đẩy mặt Lăng Tiếu ra, “Ngươi trước kia không phải thẳng sao?”
Lăng Tiếu gật đầu.
“Không hề chạm qua nam nhân khác?”
“Đương nhiên không có.”
Bối Hiểu Ninh nheo chặt hai mắt, “Thế làm thế quái nào mà ngươi lại hiểu rõ cách làm thế hả?!”
“Hắc hắc, không được thịt heo, chẳng lẽ cũng không được xem heo thế nào sao?” (có mà ca xem phim con heo! =v=)
Bối Hiểu Ninh đạp Lăng Tiếu một cước, “Ngươi mới là heo!”
Lăng Tiếu lại cười hì hì dán lên người Bối Hiểu Ninh, “Thực ra…ta hỏi người đi trước nha, gọi điện đến hỏi Cát Ân.”
“Ngươi nói cái gì?!” Bối Hiểu Ninh muốn nhảy dựng lên trên giường ý chứ, “Muốn chết hả?! Loại chuyện này mà cũng có thể đi hỏi người khác?!”
“Thế thì phải làm sao bây giờ? Ta không muốn để ngươi phải đau đớn mà.”
“Ngươi… Ngươi có thể lên mạng mà tìm a!”
“Thời kỳ hòa bình này a, mấy trang web đen đó tìm cũng không ra.”
Bối Hiểu Ninh xoay mặt sang một bên, “Ngươi đồ thối không biết xấu hổ, cư nhiên đúng là đã tìm….”
Một lát sau Lăng Tiếu ngồi dậy châm một điếu thuốc. Bối Hiểu Ninh lấy tay chọt chọt y mấy phát, đột nhiên nhớ ra cái đồ ‘hung phạm’ làm trò xấu xa này, “Này? Tại sao ta lại là người bị đè?”
“Bởi vì ta cao hơn ngươi.”
“Nói bậy! Ai nói là cao thì được đè lùn?”
“Bởi vì ta cường tráng hơn ngươi.”
“Vớ vẩn! Ta chưa từng nghe ai nói qua gầy hơn thì nhất định phải bị đè.”
“Bởi vì ta lớn hơn ngươi.”
“Lớn tuổi hơn thì được đè bé sao? Không có đạo lý!”
“Ta nói không phải tuổi.”
Bối Hiểu Ninh sửng sốt, cưỡi lên người Lăng Tiếu, “Tiểu đệ đệ lớn thì có thể khi dễ người khác sao? Luật ở đâu quy định thế hả?!”
Lăng Tiếu phun khói thuốc lên mặt Bối Hiểu Ninh, “Pháp luật không quy định, kinh tế học quy định thế á.”
“Hả?” Bối Hiểu Ninh nghi hoặc nhìn Lăng Tiếu.
“Ngươi xem a.” Lăng Tiếu nghiêm trang bắt đầu khoa tay múa chân, “Tiểu đệ đệ của ngươi so với ta nhỏ hơn, nếu như ngươi tới, ta sẽ chỉ sướng bằng như thế này.” Lăng Tiếu lấy cả bản tay so với một chén cơm bé tý, “Nhưng nếu là ta tới, ngươi sẽ sướng như thế này.” Lăng Tiếu lại lấy tay so với cả một chậu nước rửa mặt to đùng, “Như vậy mới phù hợp với nguyên lý phân phối tài nguyên làm cho lợi ích được lớn nhất nha.”
“Ngươi…” Bối Hiểu Ninh nghẹn lời, túm lấy bóp cổ Lăng Tiếu, “Ngươi đừng có mà ở đó nói hươu nói vượn! Ta bây giờ liền thử xem ngươi có sướng nhiều hay không?”
Lăng Tiếu dụi tàn thuốc, không đợi Bối Hiểu Ninh đè lại mình, xoay người liền đè lại hắn dưới thân, “Đây là tự ngươi trêu chọc ta.”
“Ngươi muốn làm gì?!” Bối hiểu Ninh giãy dụa, tứ chi bị đè thành hình chữ đại.
“Ngươi nói ta muốn làm gì? Vừa nãy chỉ là khai vị thôi, bây giờ mới là món chính nha.”
“Uy! Ta còn đau nha!”
“Không sao, Cát Ân nói, làm nhiều nhiều thì không đau nữa.”
“Ngươi có nhân tính hay không hả?!”
“Không có.”
….
Ôi H……………. giờ thì ta đã hiểu nỗi lòng của hủ khi edit H… lần đầu tiên nên là edit xong rồi ta vẫn thấy…. *cần truyền gấp nhóm máu O* …. đúng là cảm giác nó khác chỉ đọc thôi! =))) khục khục