“Ngươi đang tính toán cái gì vậy, Thái thượng lão quân?”
Bối Hiểu Ninh ngẩng đầu, “Ân, ta đang tính đã ở chỗ này của ngươi vài ngày rồi, chắc cũng nên gọi điện cho mẹ ta một cái.”
“Vậy mau gọi đi.”
“Ta không thể gọi ở nhà ngươi được, chẳng may mẹ ta nghi ngờ rồi tra ra mọi việc, như Trương Suất á, bà gọi lại thì lộ hết trơn hết trọi còn gì? Tốt nhất là cứ ra ngoài gọi điện.”
“Ra ngoài hả?” Lăng Tiếu mở cửa sổ trông ra bên ngoài, nắng vàng rạng rỡ, “Mấy ngày này nắng cuối thu vẫn còn gắt, không bằng chúng ta tiện thể đi bơi luôn đi?”
“Ta sao cũng được, đến bể bơi rồi mua quần bơi là được.”
“Chứ sao, không dọn đi không lẽ chờ thuê người giúp việc dọn a?”
“Được quá nha! Ta vốn đang nghĩ tối nay gọi Lý tỷ lại đây dọn. Ai da, lại tiết kiệm được thêm một khoản nha. Chờ ta đem cho ngươi tiền lương của nàng a.”
“Thôi khỏi, ta cũng không muốn cướp bát cơm của người khác.”
Cơm nước xong xuôi ở tiệm bán thức ăn nhanh, Lăng Tiếu dừng xe lại ven đường, Bối Hiểu Ninh cầm thẻ điện thoại mới mua ra trạm điện thoại công cộng bắt đầu gọi điện. Chuông kêu ba lần bên kia mới có người nghe máy.
“Uy?” (alô)
“Mẹ.”
“…”
‘Mẹ?”
“Hiểu Ninh. Ngươi đang ở đâu đây?”
“Bây giờ con ở bên ngoài.”
Bối Hiểu Ninh tay cầm ống nghe, hai tròng mắt thì dán chằm chằm lên cái otô đen của Lăng Tiếu. Lăng Tiếu không biết nhìn thấy cái gì, hạ cửa sổ xe, thò đầu ra ngoài hướng lên phía trước. Tầm mắt Bối Hiểu Ninh bị buồng điện thoại chặn lại, không thấy được là y đang nhìn cái gì.
“Ngươi mấy ngày nay ở đâu?”
“Con ở nhà đồng nghiệp.”
Lăng Tiếu đẩy kính mát lên đỉnh đầu, mở cửa, xuống xe rồi ngồi xổm xuống.
“Ân, ta có gọi điện thoại cho Trương Suất, nó nói ngươi có ở lại đó một ngày thì bạn gái nó về.”
Bối Hiểu Ninh nuốt nước miếng một cái: nguy hiểm thật! May mà mình chưa có nói là ở lại nhà Đại Chủy nha! (nhắc cho ai k nhớ na~ Đại Chủy = miệng rộng, nó là cái biệt danh của Suất ca na~)
“Ân, bạn gái hắn vất vả lắm mới lại được nghỉ phép.”
Một con chó Schnauzer(*) xuất hiện trước mặt Lăng Tiếu. Trên cổ nó có vòng cổ tròng dây xích dài, cầm đầu dây là một mỹ nữ mặc cái váy siêu ngắn.
“Ngươi bao giờ thì về?”
“Mẹ à… Ngày đó tại hôn lễ… Không phải như mọi người nghĩ đâu.”
Lăng Tiếu bắt được con Schnauzer, dùng sức xoa xoa cái đầu nó hai cái. Nó lại có vẻ rất không thích, giãy giãy rồi cào cào móng vuốt muốn chuồn, nhưng mà bị chủ nó liều chết bắt túm lại. Lăng Tiếu vừa đè nó lại, bắt đầu xoa xoa sờ sờ cái bụng.
“Thế là chuyện gì xảy ra? Tiểu Tinh cũng có nói cho chúng ta.”
“Tiểu Tinh… Tiểu Tinh là hiểu lầm a.”
“Người nam kia là ai?”
“Y là…”
Lăng Tiếu ngẩng đầu không biết nói gì đó. Mỹ nữ kia đổi tư thế chân một chút, che miệng, cười đến run rẩy cả người. (=.=*)
“Y là thích nam nhân, thầm mến con rất nhiều năm rồi, con chưa từng để ý đến y, nhưng là y vẫn cứ dây dưa với con. Không biết y làm thế nào mà biết chuyện con kết hôn, liền chạy đến quấy rối.” (=))))
“Hả?! Sao ta chưa từng nghe nói qua chuyện này a?”
Lăng Tiếu rốt cục cũng buông tha con Schnauzer đã bị y làm cho nhìn thật là khổ sở, đứng dậy, hơi cúi đầu, vui vẻ cợt nhả với chủ nhân của con chó.
“Loại chuyện này có gì đâu mà nói. Hơn nữa con cũng không nghĩ y lại điên như vậy, cư nhiên chạy đến phá cả hôn lễ.”
“Lúc đó Tiểu Tinh nói ngươi cũng…”
“Cho nên mới nói là nàng hiểu lầm mà mẹ. Mẹ à, ông nội và cha vẫn còn tức giận sao?”
Lăng Tiếu lấy di động ra đưa cho chủ nhân của con chó. Mỹ nữ đỏ mặt cầm lấy điện thoại di động, ấn ấn vài cái, sau đó đưa điện thoại lại cho Lăng Tiếu, khoát tay áo, dắt con Schnauzer đang sốt ruột muốn chuồn đến không chịu được đi.
“Ông nội ngươi không tồi nhưng là cha ngươi còn cực kỳ tức giận. Bất quá trước mắt cứ như thế này, ta đầu tiên phải hảo hảo nói chuyện với ổng đã, ngươi ngày mai trở về giải thích lại một chút. Có cái gì phải trả lời thành thực cái ấy, ta cũng biết ngươi là không có khả năng… Aiz, nhưng mà hôm đó thực sự là rất mất thể diện nha. Ngươi về cũng nên đi một chuyến qua nhà Tiểu Tinh a…”
Lăng Tiếu cài lại kính mát lên mặt, đưa mắt nhìn mỹ nữ rời đi, quay đầu lại, vắt chéo hai chân dài dựa vào xe, đem hai cánh tay duỗi ra một chống lên xe, một đút túi quần, nhìn về phía Bối Hiểu Ninh. Ánh nắng mặt trời mạnh mẽ chiếu rọi trên khuôn mặt y, cái mũi cao hạ xuống một cái bóng dài tràn cả xuống môi. Hai cánh môi mím chặt tạo một độ cung tuyệt đẹp cùng với cái cằm đầy tạo thành một cặp hoàn hảo không chê vào đâu được. (nguyên văn : thiên y vô phùng)
“Hiểu Ninh?… Hiểu Ninh?!”
“A? Uy?”
“Làm gì thế? Có nghe thấy ta nói gì không?”
“Ân, nghe thấy được. Mẹ, cái chìa khóa phòng con mẹ cầm nhớ đưa lại cho con nha, qua vài ngày nữa đi làm con còn phải về đấy ở.”
“Ân, rồi, chờ ngươi về ta liền trả cho ngươi, điện thoại với ví của ngươi cũng đều ở đấy cả. Ngươi mấy ngày nay trên người làm gì có tiền hả?”
“Nga, không sao, con mượn của đồng nghiệp. Vậy được rồi, mai con lại gọi điện cho mẹ.”
Buông điện thoại, Bối Hiểu Ninh đi tới bên cạnh xe.
“Gọi xong rồi?”
“Ân.”
“Nói rõ ràng rồi?”
“Ân.”
Bối Hiểu Ninh lên xe, không thèm nói thêm câu nào. Lăng Tiếu nhìn hắn một cái, tưởng là hắn gọi điện thoại thấy không thoải mái nên không có hỏi lại. (Ninh ca dỗi á~ =v=)
Tới bể bơi, Bối Hiểu Ninh đi mua quần bơi với kính bơi, lại cùng Lăng Tiếu đến nhà tắm thay quần bơi, sau đó hai người đến bể bơi thử nước.
Lăng Tiếu khom lưng, dẩu mông (///*v*///), vẩy vẩy nước trong bể lên người, đột nhiên nói: “Vương Tinh từng nói cho bọn ta nàng biết cả trên mông ngươi có bao nhiêu cái nốt ruồi á biết không?”
“Thì sao nào?” Không hiểu y tại sao không đầu không đuôi mà nói một câu như vậy, Bối Hiểu Ninh kỳ quái quay sang nhìn y.
Lăng Tiếu lộ ra vẻ mặt đắc ý thỏa mãn, “Bây giờ ta cũng biết rồi nha.” (*cười gian* ê hê hê hê)
Bối Hiểu Ninh giơ một chân lên, một cước đạp cái mông đang vểnh lên của Lăng Tiếu bay luôn xuống bể.
Một đống bọt nước bay qua bay lại, Lăng Tiếu từ trong nước ngoi lên, vuốt một vốc nước trên mặt, “Một cái.”
Bối Hiểu Ninh nhấc chân định đạp thêm một phát lên mặt y, Lăng Tiếu nhanh tay, túm luôn mắt cá chân hắn lôi xuống nước. Không đợi Bối Hiểu Ninh phản ứng lại, Lăng Tiếu làm tới đè hẳn hắn xuống đáy bể, bị đè trên lưng Lăng Tiếu, tứ chi Bối Hiểu Ninh vừa giãy vừa cào loạn xà ngậu~. Bối Hiểu Ninh ngộp ngộp chịu không được, lại uống thêm mấy ngụm nước, chờ hắn giãy được khỏi Lăng Tiếu, bơi được lên mặt nước, Lăng Tiếu sớm đã chuồn nhanh như cá rồi a~. Trong liền hai giờ kế tiếp, hai người vẫn liên tục tìm cơ hội đá đối phương từ trên bờ xuống nước, hoặc ở trong nước túm đối phương đè đến đáy nước.(Ninh ca suốt đời bị đè na~ =)))
Ánh mặt trời dần dần tắt, nhiệt độ cũng từ từ giảm, số người trong bể bơi cũng càng ngày càng ít. Lăng Tiếu và Bối Hiểu Ninh cũng bắt đầu mệt, hai người cùng bò lết lên bờ rủ nhau đi tắm.
Lăng Tiếu hành động cực nhanh, tẩy rửa xong trước đi ra ngoài. Chờ đến lúc Bối Hiểu Ninh mang túi đi ra khỏi cửa bể bơi, Lăng Tiếu đã đang chống khuỷu tay lên đầu gối ngồi ở ghế dài bên ngoài một bên hút thuốc một bên gọi điện thoại.
“…”
“Hắn thực sự nói như vậy?”
“…”
“Vậy thì ta gặp hắn.”
“…”
“Nói với hắn không cần thiết như vậy, hắn muốn tìm chính là ta.”
“…”
“Ân, được rồi, không được thì gọi điện cho ta.”
Lăng Tiếu buông điện thoại, nặng nề cau mày lại, thở dài.
“Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?” Bối Hiểu Ninh ngồi vào bên cạnh Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu vừa ngẩng đầu, biểu cảm liền thay đổi, giãn mày ra lại cười nói, “Ân? Nga, không có chuyện gì. Đi thôi, về nhà.”
Về đến nhà, vừa vào phòng Lăng Tiếu liền thả mình lên ghế salon, hét ầm lên “Mệt chết đi”, rồi mở TV. Bối Hiểu Ninh để quần bơi của hai người vào phòng vệ sinh, lúc đi ra hỏi: “Buổi tối ăn gì?”
Lăng Tiếu lờ đờ nằm dựa lưng lên mấy cái gối trên ghế salon nhướn mắt, “Cái gì cũng được.” Sau đó liền chăm chú nhìn trần nhà không thèm di chuyển nữa.
Bối Hiểu Ninh mở tủ lạnh nhìn một chút, nhớ lại trước đây mẹ làm canh rong biển như thế nào, quyết định thử xem, lại lấy thêm ra một túi rau sống, chuẩn bị làm một đĩa rau xào.
Làm tan đá, rửa thức ăn. Cắt hành, tỏi, gừng, hâm một ít xương sống, bật nồi cơm điện, cho thêm nước, cho xương vào nồi. Bận bịu một lúc có vẻ gần được rồi, Bối Hiểu Ninh nhìn qua xem trên ghế salon, Lăng Tiếu tay chân đã duỗi thẳng cẳng thiếp đi từ lúc nào.
Bối Hiểu Ninh đi qua, tắt TV, cầm một cái chăn mỏng trên salon đắp cho y. Lông mi Lăng Tiếu khẽ giật giật, mặt lại nhăn lại. Bối Hiểu Ninh nhất thời nghịch ngợm, lấy ngón cái cùng ngón trỏ nghĩ muốn kéo giãn mày y ra, nhưng cứ đẩy ra, tức thì đôi lông mày rậm lại lập tức nhăn lại, lại đầy ra, lại nhăn lại…
Lăng Tiếu túm được tay hắn, ngồi dậy, Bối Hiểu Ninh liền bị dọa~
Điện thoại di động của Lăng Tiếu reo, y vội vàng nghe máy.
“Uy?”
Bối Hiểu Ninh chợt nghe thấy đầu dây bên kia vọng ra tiếng gào đứt quãng: “… Đại ca… Không ổn rồi…”
“Làm sao vậy?!” Lăng Tiếu nhảy vọt dậy khỏi ghế salon.
“Đi… đàm phán không thành rồi… Chúng động thủ…”
“Các ngươi đang ở đâu?!” Lăng Tiếu chạy vội ra hướng cửa.
Bối Hiểu Ninh không nghe được đầu dây kia nói thêm cái gì, chỉ thấy Lăng Tiếu vẻ mặt càng ngày càng phẫn nộ, cuối cùng nói: “Ta lập tức đến!” rồi cúp máy.
Bối Hiểu Ninh cũng chạy tới cửa, “Làm sao rồi? Ngươi đi đâu?”
Lăng Tiếu vội vàng mang giày vào, “Có chút chuyện, ta đi ra ngoài một chút.”
“Nhưng mà… thức ăn cũng xong rồi.” Bối Hiểu Ninh cũng không biết như thế nào mà mình có thể nói ra một câu như vậy, hắn chỉ cảm thấy bất an, không muốn để Lăng Tiếu đi.
“Ta sẽ về sau, ngươi cứ ăn trước, không cần chờ ta.” Lăng Tiếu xoay người mở cửa.
Bối Hiểu Ninh vươn tay kéo y lại, “Có phải quán bar xảy ra chuyện rồi không, ta đi cùng với ngươi nha?”
“Vớ vẩn! Ngươi cứ ở yên nhà, ta lập tức trở về!”
Bối Hiểu Ninh không thể làm gì khác hơn là buông tay, mắt thấy Lăng Tiếu rời đi, hắn rốt cuộc cũng ngồi không yên. Mở TV ra, xem một lúc, cái gì cũng xem không vào. Thức ăn đã xong, hắn tắt bếp, đi qua đi lại trong phòng vào lần, cảm thấy tâm trạng mình giống như kiến bò trên chảo nóng (sốt ruột không yên). Tự bắt mình ngồi xuống, thay đổi mấy kênh TV khác, trong lòng vẫn không yên.
Cứ như vậy miễn cưỡng qua một đêm, đến rạng sáng Lăng Tiếu vẫn là không có trở về. Bối Hiểu Ninh cũng cảm thấy nhẫn nại không nổi nữa, nghĩ muốn gọi điện thoại, mới phát hiện căn bản là hắn không có nhớ số điện thoại của Lăng Tiếu, muốn đến quán bar, lại sợ thời gian dài như vậy, người cũng đã sớm rời đi. Nghĩ tới nghĩ lui, cắn răng gọi điện thoại cho Vương Tinh. Vương Tinh đang ngủ, nghe Bối Hiểu Ninh muốn biết số điện thoại của Lăng Tiếu, cũng không hỏi nhiều liền đưa cho hắn.
Bối Hiểu Ninh biết số điện thoại, gọi mãi nhưng bên kia cũng không có người nghe máy. Bối Hiểu Ninh cảm giác được giọng nói và mắt mình bắt đầu bốc hỏa. Lại goi, vẫn không ai nghe máy. Bối Hiểu Ninh nhắm mắt lại hít sâu một hơi, quyết định gọi một lần cuối cùng, nếu còn không nghe máy hắn liền trức tiếp đến quán bar.
Ngay lúc Bối Hiểu Ninh tưởng rằng sẽ không ai nghe máy thì điện thoại lại thông.
“Uy?” Không phải là giọng của Lăng Tiếu.
Bối Hiểu Ninh cố gắng làm giọng mình nghe thật là bình tĩnh, “Xin chào, đây là điện thoại của Lăng Tiếu phải không?”
“Đúng vậy. Đại ca bây giờ không tiện nghe điện thoại. Ta là Lâm Uy, xin hỏi ngươi là ai vậy?”
“Nga, Lâm ca, ta là Bối Hiểu Ninh, chúng ta đã từng gặp qua ở nhà tắm công cộng. Tiếu y… không sao chứ?”
“Nga, ra là ngươi. Ngươi chờ một chút, đại ca ra rồi đây.”
Một lát sau.
“Uy? Ai đấy?”
Bối Hiểu Ninh lúc này mới phát hiện thanh âm trầm thấp từ tính của Lăng Tiếu vốn là dễ nghe như vậy.
“Tiếu.”
“Hiểu Ninh? Làm sao vậy?”
“Không có việc gì, ngươi sao… không thấy trở lại?”
Đầu dây bên kia trầm mặc trong giây lát, “Ta lập tức trở về.”
“Nga, vậy tốt lắm.”
Buông điện thoại, trong ngực Bối Hiểu Ninh thoáng cái thông suốt thoải mái. Lại nhìn lại tờ giấy ghi số điện thoại, vững vàng nhớ kỹ trong lòng, sau đó hắn đứng lên, bật lại bếp ga, hâm lại toàn bộ thức ăn.
—————
(*)Schnauzer: một giống chó Đức. Thường thấy nó trông dư lày:
Nha, chương này vừa edit ta vừa tủm tỉm nha~ =v= nhờ Tiếu ca bị thương nên sắp có đậu hủ ăn rùi~