Tam Sinh Tam Thế - Thập Lý Đào Hoa

Chương 17: Mưa máu gió tanh, cũng thành tro bụi




Ngủ đến nửa đêm, bên ngoài có người gõ cửa cộc cộc.

Vì lạ giường nên ta ngủ không được sâu, vừa nghe người đó đập cửa một cái, liền đứng dậy với áo choàng rồi ra mở cửa.

Dưới ánh sao lạnh lẽo bên ngoài, lại là Nại Nại mắt hoe đỏ đang đứng trước mặt ta, trong tay là cục bột nhỏ đang chìm sâu vào trong giấc ngủ. Vừa nhìn thấy ta, cặp mày đang chau lại đã giãn ra, vội vàng thưa chuyện: “Hôm qua thượng thần nói canh ba là tiểu điện hạ sẽ tỉnh lại, bây giờ đã qua canh ba rồi, tiểu điện hạ vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, ngược lại gương mặt lại càng lúc càng đỏ, tiểu tì rất lo, những cũng chẳng có cách nào, mới phải kinh động đến thượng thần…”.

Cơn ngái ngủ lập tức tan đi một nửa, Nại Nại bước vào phòng châm nến, ta ôm cục bột nhỏ lên giường, sờ nắn một lượt từ đầu đến chân mới thấy yên tâm trở lại.

Tửu lượng của trẻ nhỏ đương nhiên là rất thấp, nhưng ta không ngờ tửu lượng của cục bột nhỏ lại thấp đến mức này. Thấy Nại Nại vẫn rất sốt ruột, ta bèn cười, an ủi nàng ta: “Trẻ nhỏ bình thường bị say rượu trái cây thì canh ba là tỉnh dậy, nhưng lần này ta đã đánh giá thấp cục bột nhỏ, xem ra nó sẽ ngủ tới tận sáng mai. Mặt nó đỏ phừng phừng như thế này là tốt, ấy là do hơi men bốc lên, ngươi đừng lo lắng quá”.

Nại Nại liền thở phào nhẹ nhõm.

Ta nhìn đôi mắt đỏ hoe của nàng ta, giật mình, nói: “Chắc từ lúc bế cục bột nhỏ về ngươi vẫn thức suốt, phải không?”.

Nàng ta ngại ngùng cười cười.

Bản thượng thần là một thượng thần biết nghĩ cho người khác, đương nhiên không chịu nhìn Nại Nại nửa đêm thức trắng như thế này, nên đã cởi áo của cục bột nhỏ ra, đắp chăn mây lên, đẩy nó vào nằm một bên giường, rồi cười hiền hòa với Nại Nại: “Lát nữa ta độ chút tiên khí cho nó, đảm bảo ngày mai nó lại chạy nhảy tung tăng, nhưng trẻ nhỏ uống rượu khi tỉnh dậy nên ăn chút cháo loãng, ngươi cứ về ngủ trước đã, dưỡng sức sáng mai còn nấu cháo mang qua đây”.

Nại Nại ngần ngừ một lát, nói: “Nhưng e rằng tiểu điện hạ sẽ quấy rầy thượng thần nghỉ ngơi…”.

Ta khẽ vỗ vỗ vào gương mặt của cục bột, nói: “Ngươi nhìn nó ngủ say thế này, giờ có lăn nó đến điện Khánh Vân, nó cũng không biết, làm sao có thể quấy rầy ta nghỉ ngơi được”. Nại Nại nhoẻn cười, quỳ xuống chào ta, rồi thổi tắt nến, mới cung kính lui gót.

Mặc dù cục bột nhỏ không hề hấn gì, nhưng khuôn mặt và cơ thể không ngừng vã mồ hồi, bề ngoài nhìn như ngủ rất say, nhưng thực sự là rất khó chịu. Ta lấy một chậu nước, làm phép khiến cho căn phòng ấm lên một chút, rồi giở chiếc chăn mây mà nó đang đắp ra, cởi hết quần áo của nó, lau người cho nó từ canh tư cho đến khi mặt trời mọc.

Đêm nay chẳng phải là đã quấy rầy ta nghỉ ngơi sao? Ta ngậm ngùi trong lòng, rồi lại mặc từng chiếc áo vào cho cục bột, giờ mới hiểu rằng nuôi một đứa trẻ không dễ dàng gì, trong lòng không khỏi thán phục Dạ Hoa.

Lúc Nại Nại bưng cháo tới, ta vẫn đang thu dọn, còn chưa kịp bưng chậu nước đi.

Nại Nại im lặng nhìn chậu nước dưới sàn, lặng người chốc lát, rồi quỳ xuống vắt chiếc khăn trong chậu, bê chậu nước đi.

Lúc nàng ta đẩy cửa trở vào ta đã rửa mặt xong, đang ngồi nếm cháo. Bát cháo này vừa ngon vừa mát, sợ trẻ con kén ăn, còn cho thêm đường. Đêm qua ta sai nàng ta quay về nấu cháo thực ra chỉ là kiếm cớ, lúc đó ta biết rằng, hôm nay cục bột nhỏ sẽ không sớm tỉnh lại. Bản thượng thần thật anh minh, hôm nay quả nhiên cục bột nhỏ vẫn mê man, chưa hề tỉnh lại, tất nhiên chẳng thể ăn được bát cháo ngọt này.

Ta bần thần nhìn bát cháo.

Nếu như bát cháo kia cũng biết suy nghĩ, nó sẽ nghĩ mình khổ sở bị đảo qua đảo lại trong nồi lâu như thế, khó khăn lắm mới được đơm lên bát, nhưng giờ đây đành chờ nguội đi, rồi bị đổ bỏ, hẳn sẽ buồn rầu ai oán biết bao.

Nghĩ thế nên ta sụt sùi mấy tiếng.

Nại Nại mỉm cười: “Tiểu điện hạ vẫn chưa tỉnh lại, cháo để nguội sẽ không ngon, thượng thần vẫn chưa ăn sáng phải không ạ? Nếu không chê, xin thượng thần nếm thử tài nghệ của tiểu tì”.

Nàng ta đã có lời như thế, sau khi khách sáo từ chối hai lần, ta cũng cười hì hì dùng bữa. Ăn hết báo cháo đó, mười tám tiên nga hầu hạ ta ngày hôm qua đã đến trước mảnh sân vuông nhà ta, hai người đứng đầu bê đồ ăn sáng, mười sáu người còn lại thì bưng các loại hoa quả. Ta thầm thở dài, đúng là đẳng cấp của thiên giới, Linh Bảo Thiên Tôn đãi khách quá hậu, quá chu đáo.

Ta đã ăn sáng rồi, định bảo hai tiên nga dẫn đầu bưng đồ ăn sáng đi, nhưng nhìn thấy trong đĩa đựng rất nhiều loại bánh điểm tâm, cục bột nhỏ đã ngủ gần một ngày rưỡi, tỉnh lại chắc là sẽ đói bụng, thế nên sai hai nàng để đồ ăn lại. Ta chỉ giữ lại Nại Nại ở trong phòng để trông cục bột nhỏ, còn ta đi cùng đám tiên nga ấy tới ngâm nước suối trời ở chỗ Linh Bảo Thiên Tôn.

Những con đường trên Cửu Trùng Thiên được điểm xuyết bởi rất nhiều những hòn non bộ vừa lớn lại vừa dài dằng dặc, nhìn trông rất đẹp mắt, nhưng lại không hề tiện lợi. Một số con đường vốn rộng rãi, nhưng ở giữa lại đặt những tảng đá lớn, dài, bèn bị tách thành hai con đường hẹp.

Nếu đi trên những con đường như thế sẽ phải chú ý, tuyệt đối không được nói chuyện thị phi của người khác, nếu không bên kia tảng đá, chính là nhân vật chính của chuyện thị phi này, thực không hay chút nào cả. Nếu như vị chủ nhân này là một người vừa lợi hại vùa nhỏ nhen thì càng không hay nữa.

Như bây giờ, bên kia tảng đá là hai tiểu tiên nga không biết là người hầu ở chỗ nào, thực sự cần phải cảm kích lòng độ lượng của bản thượng thần, không phải là nhân vật chính nhỏ nhen, nếu người hôm nay hai nàng ta gặp phải là Ti Mệnh Tinh Quân thì…. chậc chậc chậc.

Ban đầu ta dừng bước, chỉ vì hai tiểu tiên nga đang nhắc đến công chúa Mậu Thanh. Đêm qua ta không đợi đến khi Dạ Hoa xử lý xong mà đã quay về nhà nghỉ, tuy cảm thấy quá trình công chúa Mậu Thanh và Tố Cẩm làm loạn lên thật là vô vị, nhưng cũng có chút hứng thú với kết quả. Giống như xem một câu chuyện, tuy mới xem được một nửa, đã đoán được kết cục rồi, một nửa quá trình còn lại cũng có thể đại khái đoán được, nhưng rốt cuộc vẫn phải lật đến đoạn kết, để xem xem mình đoán có đúng không. Bây giờ, đúng là ta đang có tâm trạng này.

Một trong hai tiểu tiên nga đó nói: “Mậu Thanh đến từ Tây Hải đó, lần đầu tiên tôi gặp nàng ta đã biết nàng ta là một kẻ không chịu an phận, đêm qua quả nhiên xảy ra chuyện”. Người kia đáp: “Cũng không biết nàng ta đã phạm phải lỗi gì, ta hỏi Hồng Uyên tỷ tỷ về chuyện tối qua của Dạ Hoa Quân, tỷ ấy nhất định không chịu nói, còn mắng cho ta một trận nữa”.

Người trước than: “Có lẽ là một chuyện không muốn để người khác biết, mới khiến quân thượng nhất định phải đuổi Mậu Thanh về Tây Hải. Lại nghe nói đêm qua nương nương của chúng ta đến cầu xin cho Mậu Thanh, còn quỳ nửa đêm liền trong thư phòng của quân thượng”.

Người sau lại than một tiếng: “Sao nương nương phải làm thế, có điều nói lại thì nương nương của chúng ta đúng là một vị nương nương có một không hai, xinh đẹp lại hiền lành, không hiểu sao quân thượng lại không sủng ái người. Từ khi ta được phân tới điện của nương nương, còn chưa bao giờ thấy quân thượng đến thăm nương nương. Lần trước tên thiếu gia do ả mãng xà ở Bắc Hải sinh ra quấy rối nương nương, Thiên Quân thì giận dữ đùng đùng, ấy vậy mà khi lúc Tuyết Chúc tỷ tỷ chạy đến thư phòng báo cho quân thượng, quân thượng còn chẳng thèm ngẩng đầu lên nhìn”.

Người trước cũng thở dài một tiếng: “Bây giờ quân thượng đã bị thượng thần cửu vỹ hồ ở Thanh Khâu mê hoặc, ta nghe nói Tiên tộc cửu vỹ hồ chuyên mê hoặc người. Vị thượng thần này sẽ là chính phi của quân thượng. Bây giờ ả còn chưa kết hôn với quân thượng, đã bám dính lấy quân thượng như thế, không biết sau này kết hôn rồi sẽ như thế nào. Mấy tháng trước quân thượng bị ả quấn lấy, ở suốt Thanh Khâu, nương nương sợ quân thượng đắm chìm trong tư tình mà bỏ bê chuyện triều chính, nên mới sai Khinh Họa tỷ tỷ đến Thanh Khâu nhắc nhở, nào ngờ đã uổng công, bị đuổi quay về”.

Người sau bèn than tiếp: “Haizz, nương nương của chúng ta hiền lương từ bi thế, sau này sẽ bị vị thượng thần ở Thanh Khâu ấy giày vò mất thôi”.

Hai người im lặng một lát, bên này mười tám tiên nga đi cùng ta đều nín thở, hai tiên nga dẫn đầu bèn đi qua tảng đá đó.

Ta giơ quạt chặn họ lại. Hai tiên nga ấy sợ sệt nhìn ta, ta chỉ cười xòa với họ.

Hai tiểu tiên nga bên kia đang cao hứng, sự im lặng kia chỉ là tạm thời mà thôi, hẳn là họ đang cảm khái cho Tố Cẩm. Vì ta đã từng trải qua những năm tháng tuổi trẻ như họ, nên hiểu rằng ngay sau đó họ sẽ nhắc cửu vỹ bạch hồ chuyên mê hoặc người là ta.

Sống đến ngần này tuổi quả nhiên không uổng. Một tiên nga cất tiếng: “Tỷ có nghe nói, vị thượng thần ở Thanh Khâu đó đã mười bốn vạn tuổi không?”.

Người kia kinh ngạc kêu lên: “Những mười bốn vạn tuổi á! Vậy vậy vậy chẳng phải là bà già sao? Hơn quân thượng những chín vạn tuổi, có thể làm bà nội của quân thượng rồi! Da mặt ả dày thật đấy, tuy là có hôn ước với quân thượng, nhưng hơn quân thượng nhiều tuổi như vậy mà đòi chiếm quân thượng, đúng là quá lắm”.

Người trước cũng hùa theo: “Đúng thế đúng thế, già mà còn không biết xấu hổ, chắc chắn là dùng phép thuật để mê hoặc quân thượng đây mà. Híc, chỉ hy vọng quân thượng sớm nhìn rõ bản chất của thượng thần ấy, hiểu được tấm chân tình của nương nương nhà ta đối với người, trở về bên cạnh nương nương”.

Những lời này coi như là tổng kết rồi, có lẽ các nàng ta tám chuyện đã tận hứng.

Cứ tưởng chỉ được nghe tin đồn về Mậu Thanh, nào ngờ nô tỳ của thứ phi Tố Cẩm lại nói xấu ta. Những lời của họ mới cay độc làm sao, nếu ta vẫn còn là Tiểu Thập Thất trên núi Côn Luân năm nào, chắc chắn sẽ dạy cho các nàng ta biết thế nào là lễ độ. May mà đã thanh tu bảy vạn năm, bây giờ ta đã đạt đến cảnh giới quên mất mình là mình, coi mọi chuyện thế gian chỉ như mây bay ngang trời, chẳng buồn tính toán với họ, chỉ vẫy hai tiên nga định đi qua tảng đá lại, che quạt, nén giọng hỏi: “Ta vẫn còn nhớ, trong quy củ của thiên giới, có một điều luật là không được bàn bừa chuyện của thượng thần phải không?”. Hai tiểu tiên nga ấy ngây ra, gật đầu kêu đúng, lại vội vàng nói: “Những lời nói bậy của hai cung nga đã đã khiến thượng thần nổi giận, bọn tiểu tì sẽ phải báo lên cấp trên, trừng phạt bọn họ, chỉnh đốn quy củ”.

Ta hắng giọng một cái, nói: “Giận thì không giận, nhưng vô tình nghe những lời này, không được quen tai lắm thôi”, rồi gấp quạt lại, vỗ vỗ lên vai họ, dịu dàng nói: “Tuy nói vậy nhưng ban nãy hai ngươi cũng thật lỗ mãng quá, nói xấu người khác sợ nhất là bị phá hỏng giữa chừng. Nếu vừa nãy các ngươi đi qua đó, sẽ khiến hai tiểu tiên nga ấy xấu hổ nhường nào, bối rối biết bao. Người ta đã phạm phải quy củ của thiên giới, sớm muộn cũng bị trừng phạt, vậy thà cứ để người ta nói cho sướng miệng đi, các ngươi cũng có thể theo lý là trừng phạt cho sướng tay. Thiên Cung lớn như thế này, vẫn nên để người ta hiểu rằng, quy củ được lập ra không phải là để không, phải không? Nhưng nói lại, trong hậu cung kỵ nhất là ầm ĩ, hai tiểu tiên nga này tính tình có hơi hoạt bát, không thích hợp sai bảo ở đây, các ngươi nên suy nghĩ, tìm một cung thích hợp cho người ta”.

Hai tiểu tiên nga rất nghe lời, liên tục gật đầu khen phải.

Hai nàng đi chấp pháp, mười sáu tiên nga phía sau thì vẫn theo hầu ta.

Ngày hôm nay ngâm nước suối, vì không có cục bột nhỏ nghịch nước bên cạnh, nên ta cảm thấy hơi chán.

Trong mười sáu tiên nga theo hầu có hai người thạo âm luật, ta bèn bảo họ gảy đàn tỳ bà, để cho ta giết thời gian. Tuy họ đàn rất hay nhưng cũng không thể so được với Mặc Uyên năm nào. Ban đầu nghe còn thấy mới mẻ, nhưng càng nghe lại thấy càng nhạt nhẽo, nên ta bảo họ thôi không đàn nữa.

Tiếp tục ngâm mình thêm một lát rồi ta mặc lại xiêm y, bảo mười sáu tiên nga đứng nguyên tại chỗ, còn mình thì lựa mấy quyển sách đem từ khu nhà “Nhất Lãm Phương Hoa” tới, vừa ngâm mình vừa đọc, cũng có thể giết thời gian.

Vừa đi tới cổng của “Nhất Lãm Phương Hoa”, đang định đẩy cửa bước vào, thì cánh cửa bỗng bật mở ra. Trong tay Dạ Hoa đang bồng cục bột nhỏ vẫn li bì, một cánh tay đẩy cửa, nhìn thấy ta hắn lại ngây người ra, rồi cau mày lại.

Khi mới gặp Dạ Hoa ở Thủy Tinh cung ở Đông Hải, ta đã biết là hắn không dễ gần, là một thiếu niên lạnh lùng. Chỉ là từ khi qua lại với ta tới nay, dường như hắn chưa từng tỏ vẻ lạnh lùng trước mặt ta, lúc nào cũng cười như gió xuân thoảng qua, khiến ta quên đi mất bản tính lạnh lùng của hắn. Vẻ mặt hiện giờ của hắn quả thực khiến ta cũng phải rùng mình.

Mắt hắn sầm lại, mãi sau mới cất tiếng: “A Ly giống như bị uống say, ta hỏi kỹ, nó ngủ từ tối qua đến giờ vẫn chưa tỉnh, rốt cuộc là sao?”.

Ta nhìn cục bột nhỏ mặt đang đỏ hồng trong lòng hắn, bình tĩnh đáp: “Chẳng qua hôm qua ta cho nó uống hai bình rượu, khiến nó say thôi mà”.

Hắn cau mày: “Nó uống say, ngủ tới giờ chưa tỉnh, sao nàng không báo cho ta một tiếng, cũng không đưa nó tới phủ Dược Quân xem sao?”.

Ta kinh ngạc thốt lên: “Sao lại chiều chuộng trẻ con như vậy, lúc còn nhỏ ta uống trộm rượu của Chiết Nhan, say bốn, năm ngày chưa tỉnh, đâu có thấy cha mẹ ta đưa ta đi chạy chữa. Cục bột nhỏ lại không phải là một cô nương, ngươi chiều chuộng nó như thế, khó mà tránh khi lớn lên nó sẽ ẻo lả, yếu đuối”.

Hắn im lặng một hồi, rồi bước qua ta, gằn giọng: “A Ly không phải do nàng nuôi lớn, nàng luôn chỉ coi nó là con ghẻ, chưa bao giờ yêu thương nó như con ruột phải không? Nếu A Ly là con do nàng dứt ruột đẻ ra, thì ngày hôm nay nàng có nói như vậy không?”. Ta lặng người, đến khi phản ứng lại với những lời của hắn thì cảm thấy toàn thân lạnh toát.

Trước đây thường nghe người ta nói là “lạnh thấu tim”, ta còn tự hỏi mãi lạnh thấu tim là lạnh như thế nào, giờ đây rốt cuộc đã được nếm trải mùi vị ấy.

Tuy ta chưa từng sinh con, nhưng cũng hiểu rằng, nếu là đứa con do Bạch Thiển ta dứt ruột đẻ ra, thì có lẽ hắn cũng sẽ chẳng đau lòng như thế. Ta thương xót cục bột nhỏ nhỏ dại, mẹ nó đã nhảy xuống Tru Tiên đài, sống trên đời ba trăm năm mà không có mẹ chở che, đáng thương biết bao, từ trước tới giờ ta đối với cục bột nhỏ đều là thật lòng thật dạ. Bây giờ lại bị nói như thế này.

Ta rũ rũ tay áo, nhìn theo bóng hắn cười nhạt, nói: “Lão thân sao có thể sinh ra được đứa trẻ hoạt bát đáng yêu như thế này, đáng thương thay cho vị liệt nữ sinh ra A Ly lại nhảy xuống Tru Tiên đài. Lão thân học nghệ ở núi Côn Luân, tu đạo tiêu dao, chứ không theo Tây phương cực lạc, chẳng tu thành lòng dạ bồ đề, đương nhiên chẳng đối tốt với A Ly. Vị thứ phi trong cung của Dạ Hoa Quân, theo như lão thân thấy cũng là người từ bi thiện lương, nhất định sẽ coi con ngài như con đẻ. Từ rày về sau hãy gọi thứ phi của ngài đến chăm sóc cho A Ly, chớ để nó phải chịu khổ vì ta nữa”.

Bóng hắn bỗng khựng lại, lúc sau mới nói: “Nàng đừng nói những lời đó chọc giận ta, ta không hề có ý đó”. Đoạn ôm cục bột nhỏ vội vội vàng vàng đến phủ Dược Vương.

Nhìn theo bóng hắn đang dần khuất, ta bỗng cảm thấy thật chán chường. Đang định quay mình bước vào trong sân, thì Nại Nại bước đến trước mặt.

Đôi mắt nàng ta đỏ hoe, nhìn ta, giống như nhìn thấy Quán Thế Âm đại từ đại bi ở Tây phương, vội vã kéo tay áo ta run run nói: “Thượng thần có thấy ai vừa từ trong sân đi ra không?”.

Ta vỗ vỗ trán, dịu giọng hỏi: “Sao thế?”.

Những giọt lệ long lanh lăn từ khóe mắt đỏ hoe của nàng ta chầm chậm lăn xuống, nàng ta nghẹn ngào nói: “Xin thượng thần trách phạt tiểu tì, đều là lỗi của tiểu tì cả. Thượng thần đối với tiểu điện hạ tốt như vậy, nếu là chủ nhân của tiểu tì tái sinh cũng sẽ phải cảm tạ thượng thần, lần này vì tiểu tì, mà tiểu điện hạ rơi vào tay Tố Cẩm nương nương, tiểu tì, tiểu tì…”.

Ta thấy nàng ta lắp bắp hồi lâu mà không nói tiếp được, lời lẽ lung tung, không có trọng điểm, thì gõ quạt nhắc nhở: “Giờ đừng nói những lời thừa thãi nữa, vừa nãy ngươi nói để cục bột nhỏ rơi vào tay Tố Cẩm là có ý gì?”.

Ta vừa nhắc nhở đã khiến nàng ta tìm được cốt lõi sự việc, từng chuyện từng chuyện đều nói hết sức rõ ràng. Hóa ra hôm nay khi ta được các tiên nga ở chỗ Linh Bảo Thiên Tôn dẫn đi, thứ phi Tố Cẩm đã dẫn bốn tiên nga tùy tùng đến “Nhất Lãm Phương Hoa”. Nói là sáng sớm đi tản bộ, được một đạo tiên khí mà thần thánh không thể xâm phạm chỉ dẫn, vô ý đi đến gần khu nhà mà ta ở, định đến chào hỏi chủ nhân của tiên khí này, thì nhìn thấy cục bột.

Tạm thời không nói đến chẳng có vị thần tiên nào trong khắp bốn bể tám cõi có được tiên khí mà thần thánh không thể xâm phạm, ta là người có trái tim rộng lượng, chỉ coi đây là những lời tán tụng vô lý mà thôi. Nhưng đêm qua Tố Cẩm cùng Dạ Hoa và Mậu Thanh không biết đã diễn trò đến mấy giờ, mà sáng sớm tinh mơ còn có tinh thần tản bộ đến tận chỗ của ta, thì khiến ta muôn phần khâm phục.

Nghe nói Dạ Hoa không bao giờ cho phép Tố Cẩm gặp cục bột nhỏ, cũng không cho phép nàng ta lại gần “Nhất Lãm Phương Hoa”, là khuôn mẫu khắp bốn bể tám cõi, nàng ta cũng phải luôn giữ quy củ phép tắc, không hiểu hôm nay bị làm sao, mà dám mạo phạm cả hai điều. Nại Nại không chịu cho Tố Cẩm vào nhà, nàng ta là một tiểu tiên nga coi nhà, nhưng cũng cố gắng làm tròn phận sự. Sau khi Tố Cẩm hậm hực rời khỏi “Nhất Lãm Phương Hoa”, Nại Nại coi sóc cục bột nhỏ, rồi đến hậu viện lấy nước. Lấy nước về thì phát hiện không thấy cục bột đâu nữa. Nại Nại cho rằng Tố Cẩm kia đã ôm cục bột đi mất, liền cuống quýt đuổi theo, thì gặp ta.

Ta vỗ vai nàng ta, an ủi: “Là Dạ Hoa ôm cục bột đi, không liên quan gì tới Tố Cẩm, ngươi chớ nên lo lắng quá”.

Nghe Nại Nại thuật lại, xem ra nàng ta rất đề phòng vị thứ phi của Dạ Hoa. Từ đầu đến cuối của chuyện này khẽ chạy qua chạy lại trong đầu, ta cũng đoán được ra. Đại khái là phu nhân mà Nại Nại theo hầu trước đây – chính là bà mẹ đã gieo mình xuống Tru Tiên đài của cục bột nhỏ, trước khi nhảy xuống Tru Tiên đài, cũng từng có vướng mắc với Tố Cẩm.

Hiện giờ Dạ Hoa đối xử rất tệ với Tố Cẩm.

Trong đầu ta chợt lóe lên, bèn ngắt lời Nại Nại: “Có phải thứ phi Tố Cẩm kia có liên quan đến chuyện mẹ của cục bột nhỏ nhảy xuống Tru Tiên đài không?”.

Mặt nàng ta trắng bệch, ngừng lại một hồi mới đáp: “Thiên Quân đã có chỉ, không được phép nhắc lại chuyện này, những tiên nga biết chuyện đều bị Thiên Quân chuyển đến các núi tiên, không được ở Thiên Cung nữa”.

Câu trả lời của Nại Nại tuy không thể coi là câu trả lời, nhưng sắc mặt trắng bệch kia đã thừa nhận, lòng ta bỗng rúng động, cũng hiểu ra đến năm, sáu phần. Vì tộc cửu vỹ bạch hồ nhà ta không phải là một tộc thú chạy bình thường, cả đời chỉ có thể tìm một bạn đời duy nhất, ta sống đếm mười mấy vạn năm cũng chưa từng thấy chuyện hai hồ ly cái tranh một hồ ly đực. Vì thế, nếu như có hai hồ ly cái cùng tranh một hồ ly đực, sẽ giở những thủ đoạn nào ta cũng không rõ lắm. Nhưng may mà khi còn ở phàm giới, ta cũng đọc không ít những bản dã sử như “Lã hậu truyện”, đủ để ta có thể suy luận rằng trước đây thứ phi Tố Cẩm kia chẳng hề mẫu mực như bây giờ, vì tranh được sủng ái, cũng đã ép mẹ của cục bột nhỏ nhảy xuống Tru Tiên đài. Năm nay cục bột nhỏ ba trăm tuổi, có thể thấy chuyện mẹ cục bột nhỏ nhảy xuống Tru Tiên đài cũng đã gần ba trăm năm, chắc chắn chuyện này đã gây nên sóng to gió lớn. Năm trăm năm trước ta từng bị Kình Thương đả thương, hôn mê suốt hai trăm năm, nhưng khi ta tỉnh dậy sau giấc mộng dài, lại chưa hề nghe thấy gần đây Cửu Trùng Thiên có tin đồn gì thú vị, hóa ra những lời Nại Nại nói không sai, câu chuyện kinh hoàng ấy đã bị Thiên Quân dẹp đi. Thiên Quân bây giờ đúng là một Thiên Quân có tình có nghĩa, hẳn còn niệm tình thứ phi Tố Cẩm kia là tiểu thiếp của ông ta, mới góp tay giúp đỡ, có điều nhờ sự giúp đỡ của ông ta, Tố Cẩm ngày nay mới trở thành mẫu mực của Thiên Cung.

Haizz, đúng là một quá khứ mưa máu gió tanh.

Chuyến này bị Dạ Hoa và Nại Nại quấy rầy, cũng may không làm cụt hứng tìm sách của ta.

Vốn cho rằng khắp Cửu Trùng Thiên đều là những người nghiêm chỉnh đường hoàng, sách vở chẳng qua chỉ là những loại kinh Đạo kinh Phật tu thân dưỡng tính. Vì ta cảm thấy chán ngán nên mới nghĩ rằng cho dù là kinh Đạo kinh Phật cũng phải đọc, nhưng lại không buồn giở qua giở lại, bèn lấy mấy quyển truyện, liếc qua thấy có mấy cuốn ta chưa đọc, cũng khá thú vị. Ta cười với Nại Nại: “Phu nhân trước đây chắc cũng có phẩm vị”. Đang định mang mấy cuốn truyện này đến suối trời để ngâm mình tiếp, thì bên ngoài cửa cạch một tiếng, rồi từ từ mở ra.

Ta ngẩng đầu lên nhìn, con người mẫu mực trong hậu cung của Dạ Hoa, với khuôn mặt mỉm cười đang đứng sau khung cửa.

Ta thầm than trong lòng, con người mẫu mực này cũng giữ mẫu mực lâu quá, thân tâm đều mệt mỏi, hôm nay dám ngang nhiên trái lệnh Dạ Hoa hai lần, chẳng trách trước đây có người phàm trần từng nói “thái quá cũng như bất cập”, phàm chuyện mà làm quá thì sẽ giống như con thiêu thân.

“Mẫu mực” nhìn thấy ta, nhún mình làm bộ chào, nói: “Vừa nãy muội muội có tới, nhưng không gặp được tỷ tỷ, đang định tới suối trời chào tỷ tỷ, chẳng ngờ tỷ tỷ lại quay lại, muội muội bèn vội vàng chạy sang, may mà còn gặp được tỷ tỷ…”.

Lời lẽ của nàng ta vô cùng chân thành, trên gương mặt chẳng hiểu sao chẳng lấm giọt mồ hôi nào, hơi thở cũng không hề gấp gáp, chẳng có vẻ gì là “vội vàng chạy sang”.

Vì sáng sớm nay ta đã bị hai nữ tỳ của con người mẫu mực này đơm đặt, trong lòng hơi khó chịu. Giờ lại nghe nàng ta gọi tỷ tỷ, tỷ tỷ không ngừng, cơn tức khó khăn lắm mới nén xuống được, giờ lại bùng lên. Ta rất ghét nghe người ta gọi mình là tỷ tỷ, vì hồi nhỏ ở cùng với Huyền Nữ, ả luôn gọi ta là tỷ tỷ. Cái gai Huyền Nữ này đã đâm vào trái tim ta bao nhiêu năm, giờ lại nghe “mẫu mực” gọi ta là tỷ tỷ, cái gai ấy lại đâm vào tim càng nhanh, càng mạnh hơn.

Thuở thiếu thời ta ngây thơ kiêu ngạo, vô cùng bướng bỉnh, gần mười vạn năm trôi qua quả không phải uổng công tu dưỡng, tính cách dần dần trầm lắng đi, lạnh nhạt dần, ưa nhàn nhã yên tĩnh, cho dù bây giờ con người mẫu mực này có hơi ngứa mắt ta, nhưng vẫn còn có thể cầm mấy cuốn truyện, nói: “Ngươi đã có lòng tới thăm ta như thế, sao lúc gặp nhau đêm qua không chào, mà phải đến tận bây giờ mới chào?”.

Khuôn mặt tươi cười của nàng ta cứng đờ lại.

Dưới gốc đào lớn bên cạnh có đặt một chiếc bàn đá, xung quanh bày dăm ba chiếc ghế đá, ta nhẩm tính mình chắc sẽ phải dây dưa với nàng ta cả canh giờ, nên bước qua đó ngồi xuống.

Con người mẫu mực đó ngây ra hồi lâu, rồi đứng thẳng người, nặn ra gương mặt tươi cười nói: “Thiên Cung không giống những nơi khác, nếu là một chuyến chào hỏi trịnh trọng, thì phải có những lễ nghi thích hợp mới được coi là chân thành, lịch sự. Chiểu theo lễ tiết của Thiên Cung, tỷ tỷ vừa tới Thiên Cung muội muội phải tới chào hỏi mới phải lẽ. Nhưng chuyện lớn như vậy mà quân thượng lại chẳng hề nói với muội muội, tối qua lần đầu gặp gỡ, muội muội không nhận ra tỷ tỷ, đã thất lễ, để tỷ tỷ phải chê cười. Sáng nay muội muội định đến chào hỏi tỷ tỷ, nhưng lại trễ giờ. Lần này muội muội chậm trễ như vậy, phải xin lỗi tỷ tỷ trước tiên”.

Lời của nàng ta hết sức kín kẽ, quả không hổ là mẫu nghi của Thiên Cung. Nhưng mấy tiếng tỷ tỷ vẫn khiến ta hoa mắt chóng mặt.

Ta vỗ trán, nâng chiếc quạt trong tay lên, gật đầu nói: “Lần đầu ta tới nên không hiểu quy củ của Thiên Cung, không sao, xem ra quy củ này rất thú vị, vậy ngươi hãy làm theo quy củ, mau mau hành lễ đi”.

Nàng ta lại ngẩn ra giây lát, rồi bình tĩnh nói: “Vừa nãy, muội muội đã chào hỏi rồi mà”. Câu này của nàng ta quả thực mới mẻ. Ta ngẫm lại từ đầu đến cuối một lượt, nhưng chỉ nhớ nàng ta có cúi người chào. Chẳng lẽ một cái nhún mình chào đó được coi là thứ phi của thái tử chào hỏi một thượng thần mất mười bốn vạn năm mới tu luyện thành sao? Quy củ của Thiên Cung xem ra cũng chả ra sao!

Ta thầm khó chịu, nhưng ta vẫn là một thần tiên độ lượng, mấy cái lễ suông này không thèm so đo tính toán, chỉ nuốt giận xuống, nghiêm trang nói: “À, đã chào rồi, cách chào này quả thực là bình dị gần gũi…”.

Lời còn chưa dứt, con người mẫu mực luôn đứng thẳng bên cạnh ấy, khi nãy còn chỉ làm động tác nhún mình chào đại khái, nay bỗng quỳ sụp xuống, chắp hai tay, phủ phục dưới đất. Bên ngoài cửa bỗng có vạt áo của ai đó lướt qua.

Ta nhếch mép, hắng giọng nói: “Ngươi lại làm gì vậy?”.

“Mẫu mực” ngẩng đầu lên, khuôn mặt hết sức dịu dàng, nói với vẻ chua chát: “Cái chào ban nãy là muội muội làm theo nghi lễ của thứ phi đối với chính phi, còn cái chào lần này, là để bái tạ ân nhân. Sự quan tâm mấy tháng nay của tỷ tỷ đối với A Ly khiến cho muội muội cảm kích vô cùng. A Ly từ nhỏ đã mồ côi mẹ, chắc là tỷ tỷ cũng từng nghe nói, nó nhận nhầm tỷ tỷ là mẫu phi của nó có lẽ là do tỷ tỷ băng dải lụa ở mắt, giống như mẹ nó lúc sinh thời, còn trông mong tỷ tỷ chăm sóc nó. Tình cảm của quân thượng dành cho mẫu phi của A Ly hết sức sâu nặng, năm đó mẫu phi của A Ly nhảy xuống Tru Tiên đài, quân thượng đã nhảy theo xuống, Thiên Quân đã cứu chàng lên, chàng chỉ còn thoi thóp thở, tu vi toàn thân đã mất sạch, phải nằm ở điện Tử Thần suốt sáu mươi năm. Khi ấy, nếu không phải là mẫu phi của quân thượng ngày ngày ôm A Ly đến trước giường của chàng, gọi phụ quân phụ quân, hết câu này đến câu khác, e rằng chàng đã không tỉnh lại. Tỷ tỷ xem, hoa đào khắp “Nhất Lãm Phương Hoa”, đều là do sau khi tỉnh lại, quân thượng đã trồng vì quá nhớ thương mẫu phi của A Ly. Hai trăm năm nay quân thượng chưa được vui vẻ một giây, tỷ tỷ giống hệt mẫu phi của A Ly, đó là duyên phận. Cái lạy này của muội muội, thực sự mong tỷ tỷ sớm thành hôn với quân thượng, để an ủi trái tim đã chết một nửa của quân thượng”.

Ta chết lặng nhìn “mẫu mực” giây lát, trái tim xao động.

Những lời trần tình của nàng ta kỳ thực vạch rõ sự hoang mang của ta.

Đã nghĩ đến chuyện bản thượng thần chỉ là thế thân của mẹ cục bột trước mặt cha cục bột, thì nên diễn giải dễ hiểu giản dị một chút. Nàng ta vòng vo tam quốc như thế này, may mà bản thượng thần anh minh, khi rong chơi ở trần gian đã từng đọc rất nhiều truyện, mới có thể lĩnh hội được ý tứ sâu xa trong lời nói của nàng ta, nếu đổi lại là Phượng Cửu bướng bỉnh, e là đã phí công sức của nàng ta. Nhưng cái lạy này của nàng ta rất hay, chỉ là uốn gối quỳ một cái, đem những lời vốn đã được chọn lựa, chuẩn bị kỹ càng nói ra một cách vừa thân thiết vừa tự nhiên.

Tuy ta hiểu được hàm ý trong những lời của “mẫu mực”, nhưng vẫn lấy làm tiếc vì không thể làm nàng ta toại nguyện, gây hấn với Dạ Hoa một trận, ép hắn phải trả lời yêu ta hay là yêu mẹ cục bột, cãi cọ ầm ĩ long trời lở đất.

Thực ra “mẫu mực” cũng chẳng dễ dàng gì, hiện giờ Dạ Hoa đối với nàng ta quả thực rất tệ, ngược lại nàng ta lại hết lòng với hắn. Trước màn kịch phong nguyệt chàng vô tình thiếp hữu ý, lòng chàng như sắt đá, mặc gió đông tây nam bắc chẳng ngả nghiêng, thiếp nặng tình khóc thầm bao phen. Nàng ta vừa khổ sở đau buồn vừa châm chọc tình địch của mình, còn phải nghiên cứu tình sử phong lưu của đối tượng, nhân tiện cũng châm chọc chính mình, đáng thương thay là châm chọc tình địch chẳng thành, còn mình thì lại bị châm chọc quá sâu cay, thực khiến người ta phải thở than thương cảm.

Ta đứng dậy, gõ quạt lên vai nàng ta, bình thản nói: “Rốt cuộc trong lòng ngươi muốn thứ gì, chẳng phải là thứ mà ai ai cũng muốn, làm thần tiên thì không cần quá thông minh. Haizz, có một chuyện cũng cần phải nhắc ngươi một câu, ta được khắp thần tiên trong bốn bể tám cõi triều bái, đều thi hành theo lễ của Thanh Khâu. Nếu như đã đường hoàng đến chào ta, thì phải tắm rửa trai giới trước ba ngày, ba ngày sau chín lạy ba quỳ thi lễ. Cái lễ này tuy lớn, nhưng cho dù là phu quân Dạ Hoa của ngươi thi lễ với ta, ta vẫn xứng đáng để nhận. Nhưng ta cũng chẳng thích thú gì đám tiểu thần tiên trịnh trọng thăm hỏi ta, chắp tay lại, thực lòng là được. Còn hôm nay ngươi nói phải đàng hoàng đến thăm hỏi ta, thì hãy theo lễ của Thanh Khâu nhà ta, làm không nổi thì đừng có nhắc đến cái quy củ gì đó của Thiên Cung trước mặt ta. Thêm vào đó, lão nương ta đây cũng chưa hề cho ngươi làm muội muội gì đó, ngươi nhỏ tuổi như vậy mà gọi ta là tỷ tỷ thì cũng thật thất lễ, hãy tuân theo lễ, gọi ta một tiếng thượng thần đi”.

Lời vừa dứt, lòng ta cũng thoải mái hơn. Mắt vô tình liếc thấy hai tay của nàng ta đang nắm chặt thành nắm đấm. Đồ trẻ ranh, mặt thì làm ra kín kẽ chu toàn, rốt cuộc vẫn chỉ là con trẻ.

Ta chậc lưỡi hai tiếng, rồi gọi Nại Nại, bước qua “mẫu mực” đang quỳ dưới đất, lại đến suối trời ở Thượng Thanh Cảnh.

Thật không nhận ra Dạ Hoa lại là một kẻ si tình.

Biết được điều này chẳng hiểu sao ta lại thấy lòng mình hơi buồn bực.

Nhưng lúc đầu hắn đã yêu mẹ của cục bột nhỏ quá sâu đậm, nếu đúng theo suy đoán của ta – “mẫu mực” vì tranh giành tình cảm đã ép mẹ của cục bột nhỏ nhảy xuống Tru Tiên đài…

Với tính cách lạnh lùng của hắn, sao còn chưa chém “mẫu mực”?

Ta vô tình lầm rầm nói ra miệng câu hỏi này.

Nại Nại đi bên cạnh bỗng khẽ giọng nói: “Thượng thần đoán không sai, đã từng chém một lần ạ”. Do dự một lát rồi nàng ta nói tiếp, “Khi ấy quân thượng tỉnh lại, người còn chưa khỏe, tâm tư trống rỗng, không hề muốn sống, cả ngày chỉ nhốt mình trong điện, đến tiểu điện hạ cũng chẳng thèm ngó ngàng. Mẫu phi của quân thượng là Lạc Tư nương nương lo lắng vô cùng, mới bảo nô tỳ đến an ủi quân thượng. Khi ấy, chỉ khi nô tỳ nói chủ nhân của nô tỳ tới, khuôn mặt của quân thượng mới hơi có phản ứng. Khi quân thượng tỉnh lại chưa đến hai tháng, Thiên Quân đã sai một cỗ kiệu đưa Tố Cẩm nương nương đến Tẩy Ngô cung. Ngày hôm đó trời rất đẹp, là ngày Hoàng đạo, vậy mà Tố Cẩm nương nương lại không thể vào được Tẩy Ngô cung, nô tỳ tận mắt chứng kiến quân thượng mặt lạnh như tiền đâm một kiếm vào ngực nương nương. Nô tỳ thấy đó là nhát kiếm chí mạng, tiếc là Thiên Quân lại đến kịp thời, cứu nương nương. Sau này, thượng thần cũng thấy cả rồi, nương nương là do Thiên Quân giữ lại, vào được Tẩy Ngô cung, nhưng quân thượng chỉ coi nương nương là cái lọ đựng mắt cho chủ nhân nhà nô tỳ thôi. Những cung nga hầu hạ nương nương thấy nàng ta đáng thương, nhưng nô tỳ lại cảm thấy nàng ta tự làm tự chịu”.

Ta kinh ngạc: “Đôi mắt?”.

Nại Nại cắn răng nói: “Đôi mắt của nàng ta, chính là ăn cắp trên người của chủ nhân số khổ của nô tỳ”.

Ta im lặng hồi lâu, bình thường gặp phải những chuyện kỳ lạ như thế này chắc chắn sẽ phải hỏi rõ ngọn nguồn, lần này chẳng hiểu sao trong lòng lại không muốn, chỉ buông một tiếng thở dài mà thôi.

Đôi mắt Nại Nại đã đỏ hoe: “Trước đây nô tỳ ngây thơ, chủ nhân của nô tỳ cũng ngây thơ. Sau này nô tỳ mới biết, lúc đầu chủ nhân cũng khó khăn lắm mới có thể sống bình an trong Thiên Cung ba năm. Lạc Tư nương nương nói quân thượng cho rằng che giấu tâm tư của mình thì có thể bảo vệ được chủ nhân. Nhưng ngài đã che giấu tình cảm trước các thần tiên bao gồm cả chủ nhân, cuối cùng cũng chẳng thể giấu giếm được người cần che giấu là Thiên Quân”.

Lời vừa dứt, đột nhiên gương mặt nàng trắng bệch, bỗng sực tỉnh, làn môi run run: “Nô tỳ lỡ lời”.

Nàng ta nói rất nhiều, phần trước còn có đầu đuôi, phần sau ta thực sự không hiểu mô tê gì, cũng không biết nàng ta lỡ lời gì, mà trong lòng bỗng mơ hồ, rối bời. Mang theo tâm trạng rối bời ấy, khi đi qua “Nhất Lãm Phương Hoa”, bỗng có một luồng khí lành bốc lên ập tới trước mặt.

Dẫn đầu hết thảy thần tiên bốn bể tám cõi, tiên khí có thể đạt tới cảnh giới siêu việt như thế, tổng cộng cũng chỉ có khoảng bốn, năm người. Bốn năm người này thì thượng thần Chiết Nhan hứng thú tao nhã, phẩm vị còn tao nhã hơn cả hứng thú lại là người siêu việt hơn cả.

Bây giờ, Chiết Nhan siêu việt đang túm tay áo đứng dựa bên tường của “Nhất Lãm Phương Hoa”, vui vẻ nhìn ta cười.

Ta ngẩn người ra.

Lúc Tố Cẩm quỳ lạy ta, bên ngoài cửa có vạt áo ai đó lướt qua, ta vừa liếc nhìn đã đoán đó là Chiết Nhan. Nhưng cứ tưởng lão đang ở Thanh Khâu cùng tứ ca, ai dè vạt áo hoa hòe hoa sói đó đúng là của lão ta.

Ta vì muốn trút giận nên mới nói những lời không hề khách sáo với Tố Cẩm, giờ nghĩ lại, thực sự hơi mất mặt thượng thần, lần này để Chiết Nhan nghe thấy những lời đó, khiến ta phải đỏ mặt xấu hổ.

Lão ta lại hí ha hí hửng, bước lên trước mặt ta, nói: “Bao nhiêu năm rồi không được thấy ngươi nhỏ nhen như vậy, hôm nay đứng dưới chân tường này lại được nghe thấy. Chân Chân luôn trách ta đưa ngươi đến Côn Luân là sai lầm, chỉ học được mỗi một nghề, mà lại là cái nghề mắng người ghê gớm, hoàn toàn chẳng còn chút gì ngây thơ hoạt bát lúc hắn dẫn ngươi đến. Xem ra bây giờ ngươi đúng là hết thuốc chữa rồi”.

Ta buồn bã ngẩng lên nhìn trời xanh. Giờ đây ta đã mười bốn vạn tuổi, theo như cách tính của người phàm, có thể ví như một bà lão già nua, nếu vẫn còn ngây thơ hoạt bát như thuở nhỏ, mẹ ôi, vậy chẳng phải là dọa người ta sao?

Vì ta luôn quen với sự già đi ấy, thế nên trong lòng mới có thể có những tính toán thấu tình đạt lý đến thế, nhưng Chiết Nhan lại không chịu quen với sự già đi ấy, ta chỉ có thể không thèm so đo với lão, đành phe phẩy quạt, nói với vẻ khiêm nhường: “Thứ phi của Dạ Hoa quả thực rất trái tai gai mắt ta, tuy ta luôn yêu mến những tiểu thần tiên nhanh nhẹn cơ trí, nhưng quá nhanh nhẹn cơ trí, đến mức chạy đến trước mặt ta ra vẻ thông minh, thì ta chẳng thích chút nào. Cho nên mới lấy tấm lòng của trưởng bối quan tâm tiểu bối, dạy nàng ta đôi câu. Thực sự không thể coi là nhỏ nhen được, lão quá khen rồi, quá khen rồi”.

Lão ta lại mỉm cười.

Thực ra trước đây Chiết Nhan không hay cười như vậy, nhưng gần đây ngày xuân đắc ý, ngày tháng vui vẻ, nên cũng tươi cười hớn hở hơn xưa. Ta cười đáp lại: “Hôm qua Dạ Hoa có dẫn ta lên Cửu Trùng Thiên, hôm nay lão đã chạy đến đây, không phải là muốn nghe lén chuyện của ta đấy chứ?”.

Lão hắng giọng một tiếng rồi ngưng cười, ánh mắt chuyển sang nhìn Nại Nại đứng cạnh ta. Nại Nại không hổ đã ở Thiên Cung lâu ngày, chỉ nhìn sắc mặt là hiểu được tâm ý người khác, lập tức cúi người chào: “Tiểu tì xin đến Thượng Thanh Cảnh trước để chuẩn bị hầu thượng thần”.

Ta hài lòng gật gật đầu.

Chiết Nhan chẳng bao giờ nghiêm túc, đợi Nại Nại đi khuất thì ngay lập tức lại tỏ ra trang nghiêm, đường hoàng. Dáng vẻ của lão khiến ta phát run trong lòng.

Ba trăm năm trước, sau khi ta hôn mê tỉnh lại, phát hiện tiên thể của sư phụ không cần dùng máu của ta để bảo quản, dáng vẻ lúc ấy của lão cũng như bây giờ, khuôn mặt trầm ngâm, gõ gõ lên giường băng trong động Viêm Hoa, thong thả an ủi ta: “Có lẽ Mặc Uyên sắp tỉnh lại”, hại ta mừng hụt.

Bây giờ, ta ngẩn ra nhìn đôi mắt vừa dài vừa nhỏ của lão, trong lòng dội lên một suy nghĩ, nhưng sợ rằng cuối cùng suy nghĩ này chỉ là hão huyền, nên đành tự dập tắt hy vọng.

Bỗng nghe tim mình nhói một cái, ta im lặng nắm chặt hai tay giấu vào ống tay áo, lạnh lùng nói: “Lão bỏ dáng vẻ ấy đi, ta chẳng sốt ruột đâu”.

Lão bèn thu lại gương mặt tươi cười mà trang nghiêm ấy, cười buồn, nói: “Nếu như ta nói Mặc Uyên đã tỉnh lại, thì ngươi cũng không sốt ruột chứ?”.

Vừa nãy trái tim hồ ly đập mạnh như đang nướng trong lửa đỏ, giờ đã xông thẳng lên mũi mắt ta. Ta nghe từ họng mình phát ra một câu: “Lão, lão lại lừa ta”. Câu nói này còn kèm theo hai tiếng sụt sịt.

Lão ta cũng ngây người, cau mày, rồi vỗ vỗ vào lưng ta: “Nha đầu, lần này tuyệt đối không lừa ngươi. Mấy hôm trước ta cùng Chân Chân đến Tây Hải một chuyến, gặp con trai cả của Tây Hải Thủy Quân. Lúc đó ta cảm thấy tiên khí trên người y có gì khang khác, bèn dùng truy hồn thuật tìm hiểu xem sao. Sau đó đã phát hiện trên người y có hai hồn phách. Một là của chính y, còn một”, lão ngừng lại, khẽ giọng nói, “chính là của Mặc Uyên – sư phụ ngươi”.

Ta cúi đầu nhìn đôi hài thêu hoa lấp lóa dưới gấu váy mình, đờ đẫn hỏi: “Làm sao người biết được, hồn phách còn lại trên người con trai của Tây Hải Thủy Quân là của sư phụ Mặc Uyên? Trước đây ta có đọc tiểu thuyết, bút kí của phàm trần, trong đó ghi chép nhiều chuyện kỳ quái, nói đàn ông có thể sinh con, có lẽ hồn phách mà lão tìm được kia, là của con trai do Tây Hải đại hoàng tử giấu cha mẹ y mang thai không chừng”.

Vì ta cúi đầu, cảnh trước mắt bỗng nhòe đi, không thể nhìn rõ vẻ mặt của Chiết Nhan, chỉ nghe thấy lão than một câu: “Dùng truy hồn thuật, đương nhiên có thể truy ngược nguồn gốc của hồn phách kia. Hồn phách ngủ say trên người của Tây Hải đại hoàng tử kia, ta đã truy tìm ngọn nguồn, thấy nó sống dựa vào linh lực tự thân của hồn phách đã tan nát, từng mảnh từng mảnh nhỏ gắn kết với nhau, thử hỏi khắp bốn bể tám cõi, còn có ai có thể dựa vào linh lực tự thân của hồn phách, kết nối những mảnh nhỏ lại thành một hồn phách hoàn chỉnh như thế? Chỉ có Mặc Uyên là có bản lĩnh này. Thêm vào đó, y là con đích của Phụ Thần, ta cũng do Phụ Thần nuôi dưỡng, từ nhỏ luôn bên nhau, tiên khí của y, đương nhiên ta quen thuộc hơn ai hết. Trước đây ngươi nói trước khi Mặc Uyên tan thành khói bụi đã dặn dò mười bảy đệ tử các ngươi đợi y, ta chỉ cho rằng đó là ý nghĩ của y gửi lại các ngươi mà thôi, để các ngươi đừng đau buồn vì y, xưa nay tuy rằng y nói là làm, nhưng rốt cuộc cũng không thể cưỡng được mệnh trời. Cho đến khi tìm được hồn phách ngủ say trên người Tây Hải đại hoàng tử của y, khiến ta phải thực sự bội phục, cả đời Mặc Uyên chưa từng làm người khác thất vọng, đây mới là bản lĩnh của một nam nhi kiêu hùng. Có lẽ y đã dùng bảy vạn năm mới có thể tập trung được hồn phách của mình, hồn phách này giờ vẫn còn phân tán một chút, tạm thời chưa thể quay về thân thể của y, đành nhờ tiên lực của người bên cạnh từ từ điều dưỡng, đợi đến khi điều dưỡng thành công mới có thể quay về cơ thể y, lúc đó y mới thực sự tỉnh lại. Chính vì như thế, Mặc Uyên mới phải để hồn phách của mình trú ngụ trên người của Tây Hải đại hoàng tử, để điều dưỡng. Nhưng căn cốt của vị hoàng tử này quá kém, tiên lực toàn thân ngoài khổ tu cho bản thân còn phải điều dưỡng cho Mặc Uyên, dần dần biến thành cơ thể suy nhược. Mặc Uyên đã ký gửi hồn phách của y trên một cơ thể không được tráng kiện, khó mà tránh được phải điều dưỡng mới tới bảy, tám vạn năm. Ta khám phá ra chuyện này, định lập tức báo cho ngươi, nhưng vừa quay về đã thấy ngươi thương tích đầy mình nên đành phải giấu, sợ sẽ làm ảnh hưởng đến tinh thần của ngươi. Hôm qua đợi ngươi ngâm mình ở suối trời một ngày, nghĩ ngươi cũng khỏe lên nhiều, hôm nay ta mới lên đây để báo cho ngươi hay”.

Lão nói một tràng dài rành mạch như vậy, từng tiếng từng lời đều rót vào tai của ta, nhưng trong đầu ta chúng lại kết thành một mớ bòng bong, tâm trí chu du khỏi chín tầng mây, khiến ta vừa vui sướng lại vừa choáng váng.

Chuyện mong mỏi suốt bảy vạn năm trời, hôm nay đã thành chính quả. Ta ngây ra như phỗng hồi lâu, mới hoảng hốt nắm lấy vướng mắc trong lời Chiết Nhan, cuống quít hỏi: “Sư phụ, người, người đã mượn tiên khí của Tây Hải đại hoàng tử để điều dưỡng, món nợ này phải trả sao đây?”.

Chiết Nhan ho một tiếng, thong thả nói: “Mặc Uyên đã chọn Tây Hải đại hoàng tử tất nhiên cũng có lý lẽ riêng, ta còn nhớ khi còn nhỏ Tây Hải đại hoàng tử có nợ Mặc Uyên một ân tình lớn, lần này, coi như để người ta báo ân đi”.

Nói rồi cánh tay đang đặt trên vai ta giơ lên, xoa đầu ta, lão nhíu mày hỏi: “Nha đầu, ngươi khóc cái gì cơ chứ?”.

Ta quẹt ngang quẹt dọc, đúng là đầm đìa nước mắt, đầu gối bỗng mềm nhũn, liền quỳ phịch trên đất, thậm chí còn níu tay áo của lão, ngượng ngùng nói: “Ta, ta chỉ sợ, sợ lần này lại mơ hão mà thôi”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.