Tam Sinh Tam Thế - Thập Lý Đào Hoa

Chương 16: Hai ngày chơi trên Thiên Cung




Đến Nam Thiên Môn, không nhìn thấy thiên tướng canh cổng đâu cả, chỉ nhìn thấy mấy con hổ đang ngủ gà gật, lông da vằn vện sáng bóng, vừa nhìn đã biết là linh vật có tu vi phi phàm.

Ta gõ gõ quạt, cười nói: “Nếu là lối vào Thanh Khâu chỗ ta, tốt xấu gì còn có Mê Cốc trấn giữ. Ba mươi sáu đại la thiên giới nhà ngươi sao lại để mấy con hổ giữ cổng thế này?”.

Dạ Hoa cau mày: “Hôm nay Thái Thượng Lão Quân mở đàn giảng đạo, có lẽ họ đến pháp hội chỗ Lão Quân rồi”. Rồi quay sang cười lạnh, nói với ta, “Nghe nói lúc ở phàm giới giúp Nguyên Trinh vượt qua kiếp số, Thiển Thiển nàng thường đàm luận về đạo với Nguyên Trinh, chắc là đạo căn thâm hậu. Đã bao năm nay Lão Quân giảng đạo không có đối thủ, một mình đứng ở ngôi cao vòi vọi khó tránh khỏi cô đơn, lần này nàng lên trời, hay là tranh luận với ngài một phen xem sao”.

Ta nuốt nước bọt, cười khan: “Quá khen, quá khen”.

Bên ngoài Nam Thiên Môn mây trắng mênh mang, một màu tím ngắt, qua Nam Thiên Môn lại là một cảnh tượng hoàn toàn khác. Vàng nén là đất, ngọc thạch là thềm, phỉ thúy là trúc, khí lành muôn cột, Thủy Tinh cung ở Tây Hải tráng lệ lung linh là thế mà còn kém xa. May mà trước khi lên đây, ta đã thắt dải lụa trắng đề phòng, nếu không hai mắt này không khéo cũng hỏng nốt. Thi thoảng có một vài con hạc tiên kêu lên một tiếng, sải cánh bay lên, ta ngạc nhiên than khẽ, nắm chặt hai tay Dạ Hoa thành thật nói: “Nhà ngươi thật nhiều tiền”.

Sắc mặt Dạ Hoa trắng rồi lại xanh một lát, nói: “Trên trời không phải cung thất nào cũng như vậy đâu”.

Chúng ta cứ từ từ thả bước.

Ngắm thật kỹ, sự giàu có phồn hoa trên Cửu Trùng Thiên này hoàn toàn khác với sự quê mùa no ấm ở Thanh Khâu, nhưng cũng có sự thú vị riêng.

Điều hiếm có nữa là thi thoảng có một vài cung nga đều cung kính lễ độ, dáng vẻ xinh đẹp, nhìn thấy dáng vẻ đeo dải lụa trắng kỳ quặc của ta đều không tỏ vẻ kinh ngạc, mà còn cung kính chào hỏi như với Dạ Hoa, khiến ta vui thích vô cùng.

Nghe nói năm Dạ Hoa ba vạn tuổi dựng phủ xây cung, Thiên Quân đã ban cho một tòa phủ đệ là Tẩy Ngô cung. Tên gọi thực là trang nhã.

Hôm nay đứng trước Tẩy Ngô cung, ta lại thấy hơi kinh ngạc.

Thực sự ta chưa bao giờ lên tới Cửu Trùng Thiên, nhưng không hiểu vì sao, lại luôn cảm thấy trước đây Tẩy Ngô cung không ảm đạm tối tăm như thế này, tuy không đến mức tường vàng ngói ngọc, nhưng cũng sáng sủa hơn, giàu sức sống hơn.

Đương lúc ta còn ngơ ngẩn thì bị Dạ Hoa kéo đi vào trong cổng.

Hắn chăm chú nhìn bức tường sau cổng, dò xét trái phải một hồi, rồi chỉ vào một chỗ, nói: “Nhảy đi”.

Ta hoang mang hỏi: “Sao cơ?”.

Hắn cau mày, một tay ôm ta, men theo bức tường vừa chỉ rồi nhảy một cái vào trong sân.

Trong lúc nhảy, trong lòng ta trào dâng một cảm giác thật khó nói lên lời, hóa ra trên Cửu Trùng Thiên này, vào nhà không nên qua cổng chính, mà đều nhảy qua tường sao?

Dạ Hoa phủi tay áo, bắt gặp vẻ mặt của ta, bối rối cười nói: “Nếu đi cổng chính thì sẽ làm kinh động mọi người, ồn ồn ào ào khiến người ta chán ghét, chẳng thà nhảy tường còn tiện hơn”.

Trong đầu ta lóe lên một ý nghĩ, ta lấy chiếc quạt gõ nhẹ lên vai hắn, nói: “Hôm nay chúng ta đi sớm, còn chưa tới giờ tiên quan Ca Quân đem công văn tới, có phải ngươi quên nhắc Ca Quân hôm nay không cần mang công văn tới Thanh Khâu, để hắn đi uổng công một chuyến? Nếu đi từ cổng chính vào sẽ kinh động đến tiên quan Ca Quân, đúng là hơi phiền phức mà. Ha ha, nói ra, hôm qua lúc chúng ta về động cũng hơi muộn, công văn tích trữ mấy ngày, xem ngươi phê thế nào?”.

Hắn cứng họng, mặt hơi đỏ, phẩy tay áo ngượng nghịu ho một tiếng.

Ta luôn lo rằng Dạ Hoa có hơi già trước tuổi, mới có năm vạn tuổi mà nhìn còn uy nghiêm trầm tĩnh hơn cả Đông Hoa, đến hôm nay mới để lộ thần sắc chỉ thiếu niên mới có kia, ta phe phẩy chiếc quạt, đắc ý vô cùng.

Nơi Dạ Hoa ở là Tử Thần điện, bên cạnh là Khánh Vân điện của cục bột.

Chẳng qua ta chỉ ở lại Cửu Trùng Thiên có hai, ba ngày, lúc đến đã âm thầm lại chẳng viện đến danh hiệu thượng thần, đương nhiên không thể bắt Dạ Hoa khua chiêng gõ trống sắp đặt một tẩm điện riêng cho ta. Đang định khiêm tốn đề nghị với hắn, hai ngày này cho ta ở bên Khánh Vân điện của cục bột là được rồi, hắn đã dẫn ta vào trong một tòa nhà riêng.

Ngẩng đầu nhìn lên, bên ngoài cửa sân treo một tấm hoành phi lớn, khắc bốn chữ triện: “Nhất Lãm Phương Hoa”.

Ánh mắt của Dạ Hoa sáng rồi lại tối, nói: “Đây là nhà của nàng”.

Ta phe phẩy quạt, trầm ngâm một lát, cảm thấy trên trời quả nhiên phô trương hơn hạ giới. Khi ta xuống trần giúp Nguyên Trinh lịch kiếp, vì là bề trên, mới được sắp xếp cho một căn nhà nhỏ. Lần này chỉ là lên trời ở hai, ba ngày, lại có thể được phân một tòa nhà lớn, một người là tiên đế một người là vua, đều là vua chúa, sao khí độ khác nhau một trời một vực.

Ta cảm thán một hồi, rồi đẩy cửa bước vào.

Kinh ngạc kêu lên, cánh cửa màu đỏ son vừa mở ra, hoa đào đầy sân, hoa đào đầy sân. Từ bên ngoài nhìn vào, khắp nơi đều là sắc hoa đỏ thắm.

Ta ngẩn ngơ, ấp úng nói: “Hóa ra ngươi đem ta lên đây là để trông vườn Bàn Đào của Thiên Hậu”.

Sắc mặt Dạ Hoa cứng đờ, khóe miệng giật giật, nói: “Vườn Bàn Đào rộng bao nhiêu, nàng tưởng rằng chỉ bằng mảnh sân này sao? Hoa đào ở đây là do ta trồng từ hai trăm năm trước, đến tận bây giờ mới nở hoa lần đầu”.

Tim ta không biết vì duyên cớ gì mà bỗng nhói lên một cái, chầm chậm bước vào trong sân, dùng chiếc quạt níu lấy một cành hoa đào. Cành hoa đào này diễm lệ, trang nhã biết bao.

Đúng lúc chiếc quạt thu lại, lại nghe thấy tiếng gọi sau lưng: “Nương… nương?”.

Ta quay lại, Dạ Hoa đứng trên một bậc thang cạnh mảnh sân, đôi mắt thấp thoáng ánh lên sau làn tóc đen, nhìn không rõ. Cánh cửa sau lưng hắn có một nữ tử ăn vận giống như cung nga đang đứng, tay trái còn bưng một bình hoa tinh xảo, tay phải vịn chặt vào cánh cổng màu đỏ son, nhìn ta chằm chằm, mắt chớp chớp, hai hàng lệ từ từ trào ra.

Tay ta run lên, mấy cành hoa bị chiếc quạt níu xuống bật lên, cũng rung rung, dường như rụng mất mấy cánh hoa, vương lả tả trên mình ta.

Nữ tử đó đã loạng choạng đi tới, ôm chặt lấy hai chân ta, nghẹn ngào nói: “Nương nương, đúng là người rồi, Nại Nại đã đợi người ba trăm năm, cuối cùng người đã trở về…”. Rồi vừa khóc vừa cười nói với Dạ Hoa: “Chiếc đèn Kết Phách đó quả là thánh vật, nương nương chẳng hề khác trước tẹo nào”.

Ta biết nàng ta đã nhận nhầm ta với ai đó, nhưng chân không rút ra được, đành dùng hai tay nâng nàng ta dậy. Nàng ta nước mắt lưng tròng ngẩng đầu nhìn ta, tuy rằng đôi mắt đẫm lệ nhưng sau đó là niềm vui khôn xiết. Ta vỗ vỗ vào dải lụa trắng băng quanh mắt, không nhịn được nói: “Tiên tử nhận nhầm người rồi, lão thân là Bạch Thiển ở Thanh Khâu, không phải là nương nương của tiên tử”.

Tiểu tiên nga tự xưng là Nại Nại ngẩn ra, nhưng vẫn ôm cứng lấy hai chân ta.

Ta đành quay sang nhìn Dạ Hoa đứng bên cạnh.

Hắn bước tới, một tay đỡ Nại Nại dậy, cũng không nhìn nàng ta, chỉ nhìn rừng đào trước mặt, lạnh lùng nói: “Đây là thượng thần Bạch Thiển của vương quốc Thanh Khâu, sẽ ở đây tạm vài ngày, ngươi nhớ hầu hạ nàng. Bây giờ ngươi nên đổi cách gọi, không được gọi là nương nương, mà gọi tôn hiệu của nàng, gọi là thượng thần đi”.

Nại Nại ôm chặt đôi chân ta hoang mang nhìn hắn, rồi lại hoang mang nhìn ta. Ta cười an ủi nàng một cái, nàng cũng không có phản ứng gì, chỉ dùng tay áo chấm chấm nước mắt, gật đầu thưa vâng.

Ta chỉ mang theo có hai bộ xiêm y, nên cũng không cần sắp xếp phức tạp gì, Dạ Hoa sai Nại Nại chuẩn bị đồ để ta đi tắm, dặn dò ta nghỉ ngơi đã, hắn đến Khánh Vân điện đón cục bột qua.

Gần đây Dạ Hoa rất thấu hiểu lòng người, nhận ra ta bị thương đi đường không tiện, lại biết trong lòng ta cũng nhớ cục bột, quả khiến ta cũng hơi hơi cảm động.

Rõ ràng là cục bột cũng rất nhớ ta, còn đang ở trong lòng phụ quân, vừa nhìn thấy ta, nó đã nhào nửa người ra, rối rít gọi “mẫu thân”, khiến ta sung sướng vô cùng.

“Choang”, bình hoa đào trong tay Nại Nại rơi xuống đất. Ta cảm thấy tiểu tiên nga này vẫn còn vương vấn với mẫu thân của cục bột nhỏ. Nếu bây giờ mẫu thân của cục bột nhỏ đã ngọc nát hương tan, không thể hưởng được hạnh phúc sum vầy, đã khiến cho mẹ kế như ta được hưởng lợi, ắt là tiểu tiên nga kia không đành lòng.

Hầy, hay cho một tiểu tiên nga trung nghĩa.

Dạ Hoa nói cục bột nhỏ chỉ bị kinh sợ một chút, nhưng không sao. Ta quan sát trái phải một lượt, thấy nó vẫn béo trắng mũm mĩm, lúc nhoẻn cười vẫn lộ hai lúm đồng tiền sâu hoắm, vẫn dáng vẻ ngây thơ hàng ngày, không cần phải lo ngại gì.

Rõ ràng là cục bột muốn nhào vào lòng ta, nhưng bị phụ quân của nó ôm rất chặt, giãy mãi mà không ra, lấy làm buồn rầu, ấm ức nhệch miệng nhìn ta.

Ta xoa xoa mái đầu nó, dịu dàng bảo: “Mẫu thân không được khỏe, con cứ để phụ quân bồng đi”.

Đôi mắt to của nó chớp chớp, khuôn mặt nhỏ chợt đỏ bừng lên, rồi nhăn nhó một lát, ấp úng nói: “A Ly biết rồi, mẫu thân có em bé đúng không?”.

Ta ngây ra: “Hả?”.

Nó xấu hổ vân vê mép áo nói: “Trong sách có viết như thế này. Có một vị phu nhân mang thai một em bé, người nhà họ không cho phu nhân đi bế đứa trẻ nhà người khác tới chơi đùa, sợ động, động…” nghĩ một lúc lâu, nắm tay nhỏ vung lên, nói rất quả quyết: “Đúng rồi, động thai”.

Ta choáng váng, ngoan nào, chỉ là một đứa trẻ ranh cao không hơn cọng tỏi, sao đã biết đến cái gọi là “thai”!

Dạ Hoa mỉm cười hỏi: “Con đọc được trong sách nào?”.

Cục bột nhỏ ngây thơ đáp: “Là sách Thành Ngọc cho con mượn”.

Ta nhìn thấy trán Dạ Hoa nổi gân xanh.

Chậc, chậc, chậc, vị Thành Ngọc Nguyên Quân từ phàm giới phi thăng thành tiên này quả là kỳ diệu, thật giỏi vuốt râu hùm. Ta bội phục hắn.

Nại Nại bên cạnh nghi hoặc hỏi: “Cho dù là thượng thần mang thai, sao tiểu điện hạ lại đỏ mặt?”.

Cục bột nhỏ duỗi hai cánh tay ra, cố gắng với lấy mặt ta thơm “choét” một cái, nói: “Bản thiên tôn vui mà, mẫu thân có em bé, bản thiên tôn không phải là người nhỏ nhất trên trời nữa”.

Dạ Hoa ngẫm nghĩ giây lát, rồi khẽ nói với ta: “Chi bằng sau khi kết hôn chúng ta lập tức sinh một đứa?”.

Ta ngẩng đầu nhìn xà nhà, khiêm nhường đáp: “Nếu đến lúc đó là do ngươi sinh, thì ta cũng vui vẻ góp phần”.

Hắn há hốc miệng, mãi lâu sau không nói được gì, giống như vừa nuốt phải một con ruồi vậy.

Vì lần này ta lên trời là để ngâm mình trong suối trời ở Linh Bảo Thiên Tôn, sắp xếp đâu vào đó rồi, liền đến Thượng Thanh Cảnh của Linh Bảo Thiên Tôn.

Ta đã phải mượn suối trời của vị Thiên Tôn này, đương nhiên cũng cần viện hết thân thế ra để đủ thấy được độ “chân thành”.

Nhưng hôm nay lại đúng dịp Thái Thượng Lão Quân mở Pháp hội, Linh Bảo Thiên Tôn là sư phụ của Thái Thượng Lão Quân, hẳn phải tham dự, không còn ở trong Ngọc Thần cung, chỉ có bảy tiên bá đứng hầu ở đại điện, cung kính chào: “Sau pháp hội của Lão Quân, Thiên Tôn ắt sẽ tới thăm cô cô”. Ta ung dung lấy viên dạ minh châu ra đưa cho họ, tiếp đó có mười tám tiên nga đứng xếp thành hai hàng, trong tay đều bưng nào là hoa quả, rượu trà…, dẫn chúng ta đến suối trời để trị thương.

Ta cũng hiểu một chút về lễ phép của Thiên tộc, mười tám vị tiên nga dẫn đường chính là lễ dành cho thượng thần. Ta nhịn một lúc, rồi lại hỏi Dạ Hoa: “Nếu là chính phi của ngươi tới đây ngâm mình, thì có bao nhiêu tiên nga dẫn đường?”.

Hắn ôm cục bột nhỏ dừng lại một lát, đáp: “Mười bốn”. Lại hỏi, “Thì sao?”.

Ta nắm cây quạt trong tay, rầu rĩ một hồi, sụt sùi nói: “Chẳng sao cả, chỉ cảm thấy gả cho ngươi, phẩm cấp của ta không tăng mà lại giảm. Như thế này không thể coi là một vụ mua bán hời được”.

Hắn im lặng, cắn răng đáp: “Nếu là đế hậu của Thiên Quân, thì có tới hai mươi bốn tiên nga dẫn đường, còn có bốn người tay chân nhanh nhẹn kỳ lưng cho nàng”.

Ta cười ha ha, tán thưởng từ tận đáy lòng: “Thế thì không tồi”.

Con suối trời này nằm sau một hòn giả sơn, là nơi cực kỳ thanh tịnh, khí bốc lên xung quanh đều có màu xanh, giống như lúc hỗn độn âm dương chưa phân, trời đất hỗn mang.

Cục bột nhỏ reo vui, nhờ tiên nga cởi áo, quần cho nó, rồi cơ thể trắng như bột nhảy xuống nước, nhưng không thấy lặn xuống mà chỉ nổi trên mặt nước, bì bạch đạp nước tung tóe.

Dạ Hoa đứng trên bờ nhìn một lúc, lại kiểm tra những món hoa quả rượu trà trong tay các tiên nga, quay đầu dặn ta: “Những loại rượu này đều là rượu hoa quả, chỉ có thể cho A Ly uống một chút, chớ cho nó uống nhiều. Mấy loại quả đầu mùa này cũng chỉ nên cho nó ăn mỗi thứ nửa quả”.

Ta gật đầu đồng ý, cảm thấy làm cha làm mẹ thật khó, lại nhìn ánh mắt hắn sáng rỡ, cảm thấy thật khâm phục.

Hắn ngẩn người, lại nở một nụ cười sáng như băng tuyết, nhẹ nhàng cầm lấy cây quạt trong tay ta, nói: “Trên chiếc quạt này vẽ hình hoa đào rất phong lưu, nhưng không thấy đề thi từ ứng với cảnh, hơi đáng tiếc, ta cầm đi bổ sung vào cho nàng, tạm thời nàng cứ ngâm mình ở đây, ngâm xong thì đến thư phòng tìm ta nhé”.

Nụ cười này của hắn khiến cho mắt ta hoa lên, không chú ý đã bị hắn cầm cây quạt đi mất.

Cục bột nhỏ đang khỏa nước tung tóe hỏi ta: “Sao phụ quân lại đi thế, sao không tắm cùng chúng ta?”.

Ta cười ha ha: “Trời giao mệnh lớn cho phụ quân con, phụ quân con phải đi làm nhiệm vụ rồi”.

Cục bột nhỏ đã uống quá chén.

Vì lúc chuẩn bị đi Dạ Hoa đã dặn dò kỹ, mấy thứ quả đầu mùa này chỉ cho cục bột nhỏ ăn nửa quả mỗi loại, đương nhiên ta cũng cho rằng rượu hoa quả cũng có thể cho nó uống nửa bình, nhưng không ngờ rằng, mới có hai nửa bình mà nó đã say rồi, ngây ngô cười với ta, đầu ngoẹo sang một bên rồi ngủ thiếp đi.

Nại Nại lo lắng nói: “Tiểu điện hạ lần đầu uống nhiều như thế, say thế này, hay là để nô tỳ đưa ngài đến phủ Dược Quân xin thuốc”.

Ta uống rượu đến hơn chục vạn năm, mà toàn uống thứ rượu cao cấp do Chiết Nhan nấu, cho dù khiêm tốn mà nói trong làng uống rượu thì ta cũng được coi là lão làng một nửa. Cục bột nhỏ lần này uống phải rượu hoa quả, chẳng qua là quả tiên ủ lâu ngày lên men mà thôi, thực sự không chuốc say nổi người, mà là uống hơi nhiều, không hề nguy hại gì đến cơ thể. Cục bột nhỏ say ngủ thiếp đi, chỉ vì chưa bao giờ uống nhiều, tửu lượng của nó lại quá thấp, ta bắt mạch tượng cho nó, khí huyết vẫn bình thường như ta, nếu chỉ vì muốn giải rượu mà tới phủ Dược Quân, thực là chuyện bé xé ra to. Ta lặng im một lát, rồi nói với Nại Nại: “Nam tử hán không nên chiều chuộng như thế, không sao đâu, ngươi đưa nó về cung ngủ là được, không đến ba canh giờ nó sẽ tự tỉnh thôi”.

Hai tiên nga vội vàng xốc cục bột nhỏ dậy, mặc quần áo vào, rồi Nại Nại bế nó về trước.

Lại ăn thêm một chút dưa, uống nốt chỗ rượu cục bột nhỏ đang uống dở, rồi mơ màng ngủ thiếp đi, đến lúc tỉnh lại đã là giờ Tuất, đã làm khó mười tám tiên nga trên bờ còn phải đứng đợi mà không dám oán hận. Ta rất sảng khoái, chải lại mái đầu, mặc áo choàng, nghĩ lại trên đường từ Ngọc Thần cung đến Tẩy Ngô cung vẫn còn những cảnh tượng lóa mắt, bèn lấy dải lụa trắng băng mắt lại.

May mà trong thời gian hai, ba tháng Dạ Hoa ở lại Thanh Khâu, ta cũng nắm được thói quen sinh hoạt của hắn. Ví dụ như ta còn nhớ trước đây giờ này thường bị hắn lôi dậy đi chơi cờ. Vì đã có tiền án ngay trước mắt, nên ta đoán giờ này hắn hãy còn ở thư phòng, lại nghĩ tới chiếc quạt giúp ta đuổi muỗi đêm qua, thế nên không về khu nhà “Nhất Lãm Phương Hoa” nữa mà đi thẳng đến thư phòng của hắn.

Bên ngoài thư phòng không có ai canh cửa, ta gõ gõ cửa, cũng không có ai thưa, khẽ đẩy cửa vào, cửa liền mở ra. Bên ngoài không có ai, nến vẫn cháy, chiếu sáng lung linh.

Bên trong bỗng vẳng đến tiếng nghẹn nghào của một người con gái. Trong lòng nhói mạnh một cái, ta sững sờ một lúc, lắng tai nghe. Gần đây bản thượng thần số rất đào hoa, liên tục gặp phải những chuyện sớm mận tối đào. Lần này cách một lần cửa, chẳng lẽ lại gặp vận son, được xem trò vui chốn khuê các của người khác ư?

Ta trấn tĩnh lại, cảm thấy Dạ Hoa tuy lạnh lùng trầm tĩnh một chút, chẳng qua là tuổi trẻ hăng hái, bầy tiên nga ta gặp hôm nay đều rất xinh đẹp, trong đêm hắn lại bầu bạn với một bàn công văn khô khan, hẳn rất phiền muộn, ta bỗng ngẩng đầu lên, bắt gặp một mỹ nhân như hoa như ngọc, diễm lệ tựa tranh vẽ đứng bên cạnh…

Trong lòng vừa cảm khái vừa kinh ngạc.

Dạ Hoa cắt đứt tơ tưởng với ta vốn là việc tốt, rất đáng để ta vui mừng xiết đỗi. Nhưng ta lại âm thầm thấy tiểu tiên nga xinh đẹp như hoa kia không được xinh đẹp như hoa cho lắm, càng không xứng với Dạ Hoa.

Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cảm thấy giật đổ mười tòa miếu cũng chẳng bằng hủy hôn, bèn vân vê cái tai đã nóng rực, định im hơi lặng tiếng, khẽ chân khẽ tay cưỡi đám mây màu chuồn đi.

Chân phải đang nhấc lên được nửa bước qua bậu cửa, thì nghe thấy tiếng Dạ Hoa dịu dàng vang lên: “Thiển Thiển, nàng đến rồi lại đi, rốt cuộc định làm gì?”.

Ta vỗ trán thầm than, đang bên người đẹp mà hắn vẫn còn có thể chú ý đến động tĩnh bên ngoài, đúng là một vị thần bất bình thường.

Ánh nến sau lưng nhảy nhót, ta chẳng tiến mà cũng chẳng lùi, Dạ Hoa thong thả nói: “Chiếc quạt ta đã đề thơ xong, nàng vào cầm lấy đi”.

À, hắn đã gọi ta vào, vậy thì ta đi vào cũng không thể coi là đường đột. Ta vốn cũng hơi tò mò, muốn xem tiểu tiên nga đang nức nở kia rốt cuộc trông như thế nào, được lời như cởi tấm lòng, liền lập tức hí hửng rẽ rèm che bước vào.

Bản thượng thận đúng là dự liệu không sai.

Bên trong quả có tiểu tiên nga.

Nhưng không phải là một tiểu tiên nga, mà là hai tiểu tiên nga.

Chỉ là hai tiểu tiên nga ăn vận rất bình thường, đều đang cúi đầu quỳ mọp dưới đất, người bên trái bờ vai đang rung rung, rõ ràng đang khóc thầm, không phát ra một tiếng nức nở nào.

Dạ Hoa đang ngồi sau thư án, phía trước chất đầy một đống công văn, bên cạnh đó đặt một bát sứ hoa xanh, canh trong bát vẫn còn bốc hơi nghi ngút. Điệu bộ đường hoàng thế kia, đây thực sự đâu phải vừa diễn ra một cảnh xuân tình.

Sóng lòng ta dâng trào cuộn thét, tràn qua núi cao tràn qua khe sâu, hóa thành một dòng chảy nhỏ, ta điềm nhiên thong thả bước tới đón lấy chiếc quạt trong tay Dạ Hoa, vừa nhìn mấy chữ đề trên quạt vừa hững hờ hỏi: “Trích từ bài nào ra?”.

Dạ Hoa viết chữ rất đẹp, trên mặt quạt chín chữ khải nhỏ chia thành hai hàng đều đặn, viết rằng “Nâng chén chúc gió đông, cùng nhau thong dong”. Vừa nãy khi xòe quạt ra, ta còn hơi sợ hãi, sợ rằng hắn sẽ đề mấy bài thơ khiến ta đau lòng như “Trước sau nào thấy bóng người, hoa đào năm ngoái còn cười gió đông” (32). Vì tuy ta tuổi đã cao, nhưng khi còn trẻ lại rất nhạy cảm, đến nay nhìn thấy thơ văn sướt mướt thì sẽ dễ dàng bị xúc động, thương cảm.

Chín chữ Dạ Hoa đề trên quạt khiến ta rất hài lòng.

Hồi lâu mà trong phòng vẫn lặng im, ta hiếu kỳ ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt kinh ngạc, sợ hãi của vị tiên nga bên phải.

Đôi mắt ấy rất đẹp, ta sống đến mười bốn vạn năm rồi mà chưa từng thấy người con gái nào có đôi mắt đẹp như thế. Gương mặt nàng ta chỉ đẹp hơn đám tiên nga mà ta gặp hôm qua một chút, nhưng đã bị ánh sáng lấp lánh của đôi mắt này che mờ, trở nên thật nhạt nhẽo vô vị.

Tạo hóa trêu ngươi, lại sinh ra gương mặt không tương xứng với đôi mắt như thế, thật khiến người ta phải tiếc nuối.

Làn môi tiên nga đó khẽ mấp máy, lâu sau, run run bật ra một cái tên, ta nghe rất rõ, lại là gọi tên người mẹ đã nhảy xuống Tru Tiên đài của cục bột nhỏ.

Ta xoa xoa dải lụa trắng trên mặt, vì đã mấy lần bị nhận nhầm cũng thành quen, nên ta cũng không cố gắng đi phân bua, mà chỉ nhấp một ngụm trà, lại dò xét tiểu tiên nga trước mặt từ đầu đến chân, dịu dàng khen: “Đôi mắt của nàng thật là đẹp”.

Đây vốn chỉ là một câu khen xã giao, huống hồ ta cũng rất chân thành, người bình thường hẳn rất thích, nhưng tiểu tiên nga đang quỳ trước mặt lại không như vậy, không những tỏ vẻ không thích, mà lại còn ngã ra đất, hai mắt nhìn chằm chằm vào ta, vừa kinh hãi vừa hoảng loạn.

Ta thấy rất khó hiểu.

Dung mạo bản thượng thần tuy rằng có không bằng tứ ca nhưng trong đám nữ giới ở Thanh Khâu vẫn luôn đứng hàng đệ nhất mỹ nhân. Không ngờ hôm nay, với dáng vẻ hàng vạn năm không đổi, chẳng những không thể thuyết phục được tiểu tiên nga trước mặt mà lại còn khiến nàng sợ hãi ngã lăn ra đất sao?

Dạ Hoa yên lặng gỡ dải lụa trắng băng mắt của ta, kéo ta đến ngồi cạnh hắn.

Hai tiên nga ở dưới, hai đôi mắt vẫn dán thẳng lên. Bốn ánh mắt bàng hoàng vẫn dán trên khuôn mặt già nua của ta, cực kỳ thiếu giáo dục, cực kỳ vô lễ, khiến ta cảm thấy không thích chút nào.

Dạ Hoa ngẩng lên, nói với hai tiên nga vẫn đang ngây dại nhìn ta: “Công chúa Mậu Thanh, Tẩy Ngô cung của bản quân quả thực không thể dung nàng, sáng sớm ngày mai, mời công chúa hãy về Đông Hải đi. Tố Cẩm, nàng vốn rất trọng tình nghĩa, nếu không nỡ xa công chúa, vậy thì nên xin Thiên Quân hạ chỉ, cùng gả nàng đến Đông Hải, nàng thấy thế nào?”.

Những lời lạnh thấu xương cốt của hắn đã khiến hai tiên nga đang quỳ dưới đất kia sắc mặt trắng bệch.

Ta ngây người, nheo mắt dò xét tiên nga khóc thầm không lên tiếng ở bên trái, mơ hồ nhận ra đường nét thanh tân của Đông Hải Thủy Quân, không phải công chúa Mậu Thanh thì là ai?

Nếu vậy, người quỳ bên phải, có đôi mắt không tương xứng với khuôn mặt kia, chính là người bị đồ đệ bất hiếu Nguyên Trinh của ta chọc ghẹo đến mức đòi treo cổ tự vẫn, kết quả là tự vẫn chẳng thành – thứ phi Tố Cẩm của Dạ Hoa rồi.

Ta vuốt tay áo, than thở một hồi, Nguyên Trinh ơi là Nguyên Trinh, dáng vẻ ngươi đẹp đẽ là vậy, thà trêu mình trong gương còn hơn đi trêu chọc vị thứ phi này. Giờ bị giáng xuống hạ giới sáu mươi năm, nếu không phải gặp sư phụ anh minh là ta, thì sáu mươi năm chỉ như một cái búng tay này, ngươi sẽ phải chịu biết bao đau khổ rồi.

Đôi mắt Tố Cẩm nhìn ta đã trong veo trở lại, còn Mậu Thanh bên cạnh vẫn thổn thức nghẹn ngào.

Ta thấy đêm qua Dạ Hoa hẳn rất giận dữ. Theo hiểu biết của ta, ngoài trận đấu với Huyền Nữ ở cung Đại Tử Minh ra, chưa bao giờ thấy hắn giận dữ như vậy. Trong lòng rất hiếu kỳ, ta cầm cây quạt lên nhưng vẫn chưa đi, chỉ bưng một chén trà nóng rồi tìm một góc ngồi xuống, im lặng chờ trà nguội.

Dạ Hoa rất giỏi giữ bình tĩnh, tiếng thổn thức nghẹn ngào của công chúa Mậu Thanh ấy khiến người nghe rất đau lòng, nhưng hắn vẫn dửng dưng, chỉ miệt mài đọc công văn.

Vì khi ta làm khách ở Đông Hải, đã được chứng kiến mối thâm tình của công chúa với Dạ Hoa, cảm động đến rơi lệ, bây giờ, thứ phi Tố Cẩm cũng đã lau nước mắt ba, bốn lần, nên ta cũng có thể giữ được bình tĩnh.

Nghe một lúc lâu, cuối cùng ta cũng đã hiểu ra, sở dĩ Dạ Hoa giận dữ như vậy là vì đêm nay công chúa Mậu Thanh dám ăn gan hùm mật gấu, định dùng một bát canh tình dược để lôi kéo hắn. Chẳng hiểu sao bát canh tình dược này lại có mùi vị không ngon, khiến Dạ Hoa vừa bê lên đã nhận ra, lửa tình chẳng nhen lửa giận đã bốc.

Tiểu tiên nga hầu bút mực của Dạ Hoa nhìn thấy chuyện lớn như vậy, theo quy củ của Thiên Cung liền vội vàng chạy đến chỗ thứ phi nương nương duy nhất trong cung của Dạ Hoa. Nói đến đây, lại không kìm được phải giơ ngón cái lên khen một tiếng, vị thứ phi Tố Cẩm này của Dạ Hoa đúng là hình mẫu của ngàn vạn hậu cung trong khắp bốn bể tám cõi, nhìn thấy Mậu Thanh hạ tình dược mê hoặc phu quân của mình, nhưng chẳng hề căm ghét, giận dữ mà lại còn cầu xin giúp cho nàng ta.

Khi ta bước vào phòng lấy chiếc quạt thì đã qua mất đoạn cao trào, chỉ còn lại màn sau mà thôi.

Ta đã rành rẽ sự việc, lại nghe hai người quỳ dưới đất kia khóc lóc một trận càng cảm thấy vô vị. Những đoạn chuyển cảnh trong những vở kịch ở phàm giới xem ra diễn còn đặc sắc, thú vị hơn thế này nhiều.

Vừa hay nước trà cũng nguội bớt, nhấp hai, ba ngụm xong, ta khép lại quạt, định ra về.

Đúng vào lúc muốn về mà chưa về kịp này, công chúa Mậu Thanh lại ôm lấy chân ta, thảm thiết xin: “Nương nương, lần trước Mậu Thanh đã nhận nhầm người, nhưng người đã giúp Mậu Thanh một lần, Mậu Thanh luôn ghi nhớ trong lòng, lần này Mậu Thanh cầu xin người, xin người hãy giúp Mậu Thanh lần nữa”.

Ta im lặng một lát, quay người lại, chẳng còn cách nào khác nói với Dạ Hoa: “Công chúa Mậu Thanh đã quỳ trước ta, nếu bảo ta quỳ lại thì thực không còn thể diện, thế nên không thể không nói hai, ba câu giúp nàng”.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn ta: “Nàng nói đi”.

Ta thở dài một cái rồi nói: “Thực ra chuyện này không phải lỗi do một mình công chúa Mậu Thanh, ban đầu ngươi cũng biết công chúa Mậu Thanh có tình ý với ngươi, nhưng ngươi vẫn đem nàng ấy lên Thiên Cung, tuy là để đáp ân tình của nàng ấy, giúp nàng ấy trốn tránh hôn sự với nhị hoàng tử của Tây Hải, đợi nàng ấy nghĩ thông rồi về Đông Hải. Nhưng nàng ấy lại không biết ngươi nghĩ như vậy, khó tránh được cho rằng rốt cuộc ngươi đã động lòng trước mình. Ngươi đã gieo cho nàng ấy suy nghĩ này, lại một mực làm chính nhân quân tử, không chịu động thủ, khác nào ép nàng ấy phải tự mình hạ thủ”.

Ánh mắt của Dạ Hoa rất phức tạp, nhưng chỉ lạnh lùng nhìn Mậu Thanh nói: “Nhưng ngươi đã nói là chỉ đến Tẩy Ngô cung của ta làm nữ tỳ là cũng mãn nguyện rồi”.

Ta ngáp một cái, nói: “Những lời của con gái nói khi đang yêu mà ngươi cũng tin được”.

Mậu Thanh khóc khóc mếu mếu mãi, ta gõ gõ vào cạnh chiếc quạt, nói với nàng ta: “Hãy nghe một câu của lão thân, ngươi hãy về Đông Hải thì hơn”. Nói rồi lùi hai bước nhích sang, khẽ phủi tay áo, nhân lúc Mậu Thanh còn chưa còn hoàn hồn, ta đã cầm quạt đi rồi.

Có điều gần bước tới bậu cửa ở gian ngoài ta đã bị Dạ Hoa giữ lại. Ta quay đầu nhìn hắn, hắn thả tay ra, đặt lên vai ta nói: “Trời đã tối rồi, nàng có tìm được cung nàng ở không?”.

Ta ngó xung quanh, nói không chắc chắn lắm: “Chắc là tìm được thôi”.

Hắn lặng im, rồi đáp: “Để ta tiễn nàng”.

Sau tấm rèm mỏng phản chiếu ánh nến lung linh, lại nghe tiếng thút thít của Mậu Thanh. Ta đắn đo một lúc, cảm thấy hai nàng đang quỳ trong kia chắc cũng mệt rồi, bây giờ Dạ Hoa tiễn ta đi, họ có thể nghỉ ngơi, lấy lại tinh thần, tranh thủ lát sau diễn trò càng hay hơn nữa. Như thế, trong lúc Dạ Hoa làm người dẫn đường cho ta, thì ta cũng không làm lỡ chuyện trọng đại trong hậu cung của hắn. Cho nên ta bèn để hắn dẫn đi, an tâm hưởng thụ sự ân cần này.

Ánh trăng như sương, gió mát thổi hiu hiu.

Suốt dọc đường Dạ Hoa không nói gì, thi thoảng chỉ hỏi đôi câu: “Có cành cây chẽ ra, đừng qua đó” hoặc “Bên đó có hai tảng đá, nàng đi cạnh ta đây”. Con đường mà hắn dẫn đi mấp ma mấp mô, vì mắt ta không tốt, nên dọc đường đều chú ý dưới chân, cũng chẳng có thời gian đâu mà nói chuyện với hắn.

Ta cũng hơi buồn ngủ, đi hết quãng đường này lại càng mệt, đến cổng khu nhà “Nhất Lãm Phương Hoa” ta chỉ muốn chạy thẳng vào ngủ một giấc cho xong.

Lại chuẩn bị bước qua bậu cửa.

Lại bị Dạ Hoa giữ lại.

Ta cực kỳ đau buồn ngẩng lên nhìn hắn nói: “Không cần tiễn nữa đâu, đoạn sau ta nhớ đường rồi”.

Hắn lặng người, không cười, nói: “Khu nhà này lớn hơn một chút, nàng nhớ đường không tốt, đương nhiên ta biết nàng cũng không đến mức đường về phòng cũng không biết”. Ngừng lại một lát, đôi mắt thâm trầm lại nhìn ta chăm chú, “Chẳng qua ta muốn hỏi nàng, sao cuối cùng nàng lại khuyên công chúa Mậu Thanh quay về Đông Hải?”.

Ta nhịn ngáp, ngạc nhiên hỏi lại: “Thế chẳng phải ngươi bảo nàng ta về Đông Hải sao?”.

Ánh mắt hắn tối sầm lại, nói: “Chỉ vì ta muốn nàng ta về Đông Hải, nên nàng cũng bảo nàng ta về Đông Hải sao?”.

Giọng của Dạ Hoa có vẻ không vui, ta nên thành thật gật đầu, hay là làm trái với lòng mình – lắc đầu, hay là bình thản không nói không rằng?

Bản thượng thần sống đến ngần này tuổi, đám thần tiên bạn bè ai ai cũng đều vui vẻ, hòa thuận. Xưa nay ta đều không chấp nhặt với đám thiếu niên già trước tuổi, huống hồ Dạ Hoa lại là một anh tài trong đám đó, gần đây hành sự lại điên đảo như bị rơi vào ma chướng, ta càng không thèm chấp hắn… Không biết nên trả lời ra sao, mới khiến hắn vừa lòng.

Ta còn chưa nghĩ được câu trả lời hắn thì đã vỗ trán cười khổ, nói: “Quả nhiên như thế”.

Nếu là một thần tiên, tu đến cảnh giới như ta, tự nhiên lại hiểu một số nhân tình thế thái, không nói đến mười phần, thì chí ít cũng tám phần hiểu được thái độ của người khác. Ta vừa liếc thấy nụ cười khổ trên mặt Dạ Hoa mang chút oán giận, lập tức hiểu rằng sự im lặng vừa nãy không hợp lý lắm, thế nên lập tức nhoẻn cười, nói với hắn: “Ta tuyệt đối không quên lần trước đã hứa sẽ cưới cho ngươi mấy thứ phi xinh đẹp, nhưng đã giúp ngươi nạp phi, thì cũng phải theo ý của ngươi, nếu ghép một đôi oán ngẫu (33) thì ấy là tội của ta”. Rồi ta lại gõ gõ chiếc quạt lên cổ tay, nhíu mày nói: “Lại nữa, nếu lòng dạ công chúa này không vừa, hôm nay có thể hạ tình dược, ngày mai không chừng còn làm ra chuyện kinh thiên động địa gì hơn, ở hậu cung phải nên thanh tịnh một chút mới tốt”.

Hắn im lặng hồi lâu, khó mà đoán được hắn đang nghĩ gì, lát sau mới lạnh lùng nói: “Ta cứ tưởng không cần hỏi nàng câu này, vừa nãy kéo nàng vào trong phòng, định xem nàng có ghen hay không, nào ngờ trước sau nàng chỉ xem trò vui”.

Tim ta đập thịch thịch, ôi, ta còn tưởng hắn chỉ gọi ta tới lấy quạt, chẳng ngờ lại còn có cả dụng ý này.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn ta, không biết là buồn hay vui, chỉ tiếp tục thờ ơ nói: “Trong tim nàng ta chẳng đáng giá mảy may nào. Bạch Thiển, có phải trong tim nàng chỉ có thể chứa một người? Nàng định đợi người ấy đến bao giờ?”.

Tim ta nhói lên một cái, nhưng không biết vì sao.

Lúc bỏ đi, sắc mặt Dạ Hoa rất khó coi. Đợi hắn quay về rồi, không kinh động đến Nại Nại, ta cũng về phòng nằm nghỉ.

Rõ ràng buồn ngủ díp cả mắt, mà giờ nằm trong chăn ấm đệm êm, ta lại trằn trọc không ngủ được, nghĩ mãi về cái nhói tim vừa nãy. Sắc mặt khó coi ấy của Dạ Hoa cứ bủa vây tâm trí ta, cho đến khi ta mơ màng thiếp đi mất.

Chú thích: 

32. Thơ Thôi Hộ, Đề Đô thành nam trang. 

33. Oán ngẫu: Một cặp căm ghét nhau (ND). 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.