Tam Nhật Triền Miên

Chương 29: Hợp gian?*




Liễu Dịch Trần bị bắt lấy nhất thời ngỡ ngàng, trong lúc hoảng hốt còn tính giải thích về hành vi ban nãy của mình, thế nhưng hành động đột ngột của Lâm Thiên Long lại khiến y ngớ người.

Sau đó niềm vui sướng khôn xiết như nhấn chìm y vậy, hành động thân mật đồng ý ngầm này của hắn khiến niềm tin chiếm lấy hắn của y tăng thêm vài phần.

Thuận ý nắm lấy côn th*t của hắn, vuốt ve lên xuống, Liễu Dịch Trần cắn nhẹ vành tai Lâm Thiên long, ngậm mút, liếm lộng.

“Ư…” Lâm Thiên Long rên một tiếng thật dài, hơi ngẩng đầu lên, để động tác của Liễu Dịch Trần dễ dàng hơn.

Dịu dàng cắn mút cổ của Lâm Thiên Long, y phục của Liễu Dịch Trần bị nước bắt ra từ bồn tắm làm cho ướt đẫm, cả cánh tay phải ngập trong nước, nhẹ nhàng vuốt ve.

“Thiên Long, nước lạnh rồi, lên giường được không.” Liễu Dịch Trần cắn vành tai hắn nói.

Lâm Thiên Long mơ màng gật đầu.

Gương mặt Liễu Dịch Trần gợi lên một đường cong, buông lỏng bàn tay nắm côn th*t của hắn, một tay ôm lấy eo hắn, một tay luồn xuống dưới khoeo chân, nhấc bổng hắn lên.

“A…”

Cơ thể đột nhiên lơ lửng giữa khoảng không, Lâm Thiên Long hốt hoảng hét lên, mở trừng mắt, theo phản xạ ôm lấy cổ Liễu Dịch Trần. Ngẩng đầu lên, vừa hay đối diện với đôi mắt cười mà như không cười, lập tức xấu hổ muốn chết.

Thân hình cao lớn bị một dáng người mảnh khảnh ôm trong lòng, Lâm Thiên Long cảm thấy tình hình lúc này quái dị vô cùng.

“Mau thả lão tử xuống.” Lâm Thiên Long giãy dụa muốn tuột xuống.

“Ha… Thiên Long… ha… Đừng cựa quậy lung tung.” Liễu Dịch Trần cũng chẳng thoải mái gì, Lâm Thiên Long là một nam nhân cao bảy thước, trọng lượng tuyệt đối không hề nhẹ, Liễu Dịch Trần chẳng cố sức, miễn cưỡng bế hắn lên thôi.

“Ngươi…” Nhìn ra Liễu Dịch Trần đang cố hết sức, Lâm Thiên Long cũng không dám làm loạn nữa, giờ hắn được y ôm trọn trong lòng, nhỡ đâu y hết sức, tuột tay làm mình rơi xuống đất, vậy cái bàn tọa của mình chẳng phải gặp họa rồi sao.

“Ha ha…” Thấy Lâm Thiên Long không giãy dụa nữa, Liễu Dịch Trần cười gian mấy tiếng, từng bước vững vàng đi đến bên giường.

Mặt Lâm Thiên Long đỏ ửng, vô cùng đỏ, đỏ đến mê người, quả khiến cho cơn thèm ăn của Liễu Dịch Trần bạo phát, đương nhiên, nếu y biết Lâm Thiên Long lúc này đang nghĩ gì trong đầu, thì e lang huyết sẽ lập tức sôi trào mất thôi.

Suy nghĩ của Lâm Thiên Long rất đơn giản, hắn chẳng qua chỉ nghĩ tới lễ thành thân của một huynh đệ trên sơn trại, sau khi bái thiên địa, tân lang sẽ ôm tân nương vào động phòng trong tiếng cười vui vẻ của mọi người.

Lúc này bị Liễu Dịch Trần ôm trong lòng, tự dưng lại có cảm giác thẹn thùng…

[Ngươi làm cái mẹ gì đó hả Lâm Thiên Long, bị đàn ông ôm mà cũng vui vẻ đến thế cơ à, ngươi thẹn thùng cái mẹ gì.]

Lâm Thiên Long thầm mắng chửi bản thân, hận không thể nói hết ra thành lời, thức tỉnh bản thân một chút. Thế nhưng những mảng ửng đỏ trên khuôn mặt lại chẳng chịu nghe lời, ngày một lan rộng ra…

Liễu Dịch Trần nhẹ nhàng đặt Lâm Thiên Long xuống giường, thuận thế đè cả người xuống, phủ lên thân thể hắn.

Cơ thể trần trụi của Lâm Thiên Long cảm nhận rõ ràng phía trong đùi mình, có một vật cưng cứng đang cọ vào. Mặt không khỏi càng thêm ửng đỏ, cố tỏ ra đáng sợ quát tháo:

“Mau lăn ra khỏi người lão tử…”

Liễu Dịch Trần cười đến mắt híp thành một đường kẻ, y biết rõ, Lâm Thiên Long lúc này chỉ là một con hổ giấy mà thôi.

Cúi đầu, ánh mắt sáng rực nhìn Lâm Thiên Long chằm chằm, ánh nhìn tập trung tại đôi bờ môi dày kia. Bởi ban nãy căng thẳng, mà đôi môi ấy bị cắn tới đỏ hồng lên, ướt át tươi tắn.

Khom người xuống, những sợi tóc mềm mại của Liễu Dịch Trần buông rũ trên mặt Lâm Thiên Long, có chút ngưa ngứa. Thấy mặt Liễu Dịch Trần ngày một sát lại, Lâm Thiên Long theo phản xạ nhắm nghiền hai mắt.

Không ngoài dự đoán, đôi cánh môi mềm mại kia đặt xuống, dán trên môi mình, đầu lưỡi nhẹ nhàng tách hàm răng ra, không chút kiêng dè chiếm cứ từng tấc không gian trong khoang miệng.

“Ư… ư…” Vốn là một nụ hôn nhẹ nhàng, dường như lại biến đổi trước sự dung túng không chút kháng cự của Lâm Thiên Long, đầu lưỡi mềm oặt ngang ngược khuấy đảo trong khoang miệng, nước miếng chưa kịp nuốt xuống chảy ra khóe miệng, Lâm Thiên Long có phần nghẹn ngào do hít thở không thông.

Nghe tiếng nghẹn ngào của Lâm Thiên Long vang lên bên tai, Liễu Dịch Trần thấy nhiệt độ trong cơ thể mình lại lần nữa phun trào, hai bàn tay gấp gáp du hí trên cơ thể đối phương, cảm giác tiếp xúc với cơ thịt săn chắc khiến y yêu thích chẳng nỡ rời tay.

“A…” Dục vọng trong cơ thể Lâm Thiên Long ngày một dâng trào, mỗi nơi bàn tay nhỏ của Liễu Dịch Trần lướt qua lại nóng bừng, nơi bị y vuốt ve nhạy cảm chết người.

Hai tay lục lọi chỗ y phục ướt đầm của Liễu Dịch Trần, cố sức xé ra, xoạt một tiếng, trường sam trắng tinh đã bị xé rách, để lộ ra làn da trắng nõn nà.

“Ha ha… Lâm Thiên Long… ngươi vội quá rồi đấy.” Liễu Dịch Trần ngẩng đầu, đôi môi sáng lóng lánh, khóe miệng còn vương một sợi bạc nối liền với khóe miệng Lâm Thiên Long.

“Má nó, làm thì làm mau đi.” Lông mày Lâm Thiên Long dựng ngược lên, xem chừng rất tức giận.

“Yêu cầu của Thiên Long, ta nhất định sẽ làm được.” Liễu Dịch Trần cắn lấy tai hắn. Động tác tay cũng nhanh hơn, mò thẳng xuống phía sau Lâm Thiên Long.

“Lão tử sợ ngươi…” Lời còn chưa hết đã nghẹn lại, vẻ mặt của Lâm Thiên Long đặc sắc vô cùng. Mật huyệt phía sau đột nhiên bị ngón tay thâm nhập, lập tức đói khát mà mấp máy.

“Lão tử muốn thượng ngươi.” Lâm Thiên Long đen mặt, hậu huyệt co rút lại, kẹp chặt lấy ngón tay của Liễu Dịch Trần. Cố gắng quên đi cảm giác thỏa mãn phía sau mà cất tiếng.

“Thượng ta?” Vẻ mặt Liễu Dịch Trần ngây ra chốc lát, xem chừng có vẻ buồn cười.

“Đúng vậy, ngươi chẳng phải là vợ của lão tử sao? Chồng thượng vợ, đây là lẽ đương nhiên.” Lâm Thiên Long cứ như đột nhiên trở nên hiểu biết, mắt sáng lên, lớn tiếng nói.

Đồng tử của Liễu Dịch Trần khẽ chuyển động, lập tức cười rộ lên, gật đầu nói, “Được thôi. Nếu như ta không thể thỏa mãn ngươi, thì để ngươi thượng ta.”

“Cái gì?” Lâm Thiên Long còn chưa kịp phản bác, ngón tay thâm nhập mật huyệt của Liễu Dịch Trần bắt đầu khuếch trương, “đường hầm” tham lam lập tức truyền đến cảm giác tê dại, sau đó chẳng màng đến ý chí của chủ nhân nữa, mềm yếu mở rộng lối đi bị bịt kín, nuốt lấy ngón tay thứ hai của Liễu Dịch Trần.

“A…” Lâm Thiên Long kêu lên đau đớn, phần eo như nhũn ra. côn th*t dưới hạ thân lại càng hăng hái run rẩy vài cái.

Có phần kinh ngạc rút tay ra, Liễu Dịch Trần thấy trên ngón tay mình dính một thứ chất lỏng dính dớp. Liễu Dịch Trần nhìn Lâm Thiên Long với ánh mắt ngỡ ngàng, y không thể tin nổi mình lại may mắn đến vậy, cơ thể Lâm Thiên Long lại tự tiết ra chất bôi trơn.

“Khốn kiếp!” Khoái cảm từ hậu huyệt bị hai ngón tay cắm vào khiến eo và chân Lâm Thiên Long mềm nhũn cả ra, chỉ có thể tức giận mắng chửi.

———

*Hợp gian: Theo bạn hiểu thì nó là thông dâm =_=

Hôm qua đi hỏi mấy thằng bạn, thằng nào cũng một câu: “Ha ha, hợp gian ấy hả? Chú phải hiểu chứ!” Hiểu, hiểu cái *beep* nhà tụi bây =”= *Cáu*

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.