Tam Nhật Triền Miên

Chương 28: Lần nữa ngoài ý muốn




Thế nhưng, bởi năm người kia hít phải khói đặc chưa chung hòa, để phòng ngừa Liễu Dịch Trần mới đưa bọn họ về.

Hai ngày chớp mắt đã trôi qua, tốp đại phu hợp sức lại vẫn không nghiên cứu ra được gì cả, thế nhưng may mắn là, năm người kia cũng không biểu hiện tái phát, thế nhưng vì lí do an toàn, Quan đại nhân vẫn quyết định để bọn họ ở huyện nha đủ bảy ngày.

“Này, mấy người kia không việc gì chứ.” Lâm Thiên Long ngâm mình trong nước ấm, cách một tấm bình phong hỏi.

“Chắc vậy.” Giọng nói dịu dàng của Liễu Dịch Trần vang lên từ phía bên kia.

Cầm cục xà bông bên cạnh bồn tắm, cũng không biết làm từ loại cây gì, xà bông màu vàng tỏa ra mùi hương thơm mát, không quá nồng, thế nhưng vẫn khiến Lâm Thiên Long cau mày xem thường.

Hứ, một đại nam nhân, tắm mà cũng cần mấy thứ thơm tho này à.

Lâm Thiên Long không khỏi nghĩ thế này.

Đúng thế, cục xà bông này chính là của Liễu Dịch Trần.

“Này, ngươi nói xem cái tổ chức gì đó kia, tại sao lại chế ra bột Trường Sinh.” Lâm Thiên Long vừa cọ̣ xà phòng vào người, vừa thuận miệng hỏi.

“Việc này, ta cũng không rõ nữa.” Liễu Dịch Trần không nghiêm túc suy nghĩ, tùy tiện trả lời. Cũng bởi lúc này sự chú ý của y hoàn toàn tập trung vào kẽ hở giữa các tấm bình phong liên tiếp nhau.

Lợi dụng kẽ hở nho nhỏ đó, Liễu Dịch Trần ở nửa phòng còn lại đang tập trung tinh thần thưởng thức mỹ cảnh Lâm Thiên Long tắm rửa.

Kẽ hở không hề lớn, chỉ rộng bằng hai ngón tay, thế nhưng cũng đủ để Liễu Dịch Trần rình trộm rồi.

Lâm Thiên Long đang tắm rửa có vẻ không nhận ra sự lơ đãng của Liễu Dịch Trần, cho rằng y đại khái lại đang suy nghĩ vấn đề gì đó cao thâm lắm, nên cũng không làm phiền y nữa, chuyên tâm vốc nước dội lên người mình.

Hơi nước từ bồn nước nóng lượn lờ bốc lên, làn da ngăm đen của Lâm Thiên Long trở nên mông lung, mái tóc đen dài luôn tùy ý vấn lên giờ buông xõa xuống, rủ trên bờ vai, vài giọt nước chảy xuống từ chân mày.

Thả lỏng toàn thân nằm trong bồn tắm, Lâm Thiên Long cảm thấy cơ thể thật thư thái, lâu lắm rồi mới được thoải mái ngâm mình trong bồn nước ấm thế này.

Cơ thể được sưởi ấm không buồn cử động nữa, mi mắt ngày một trĩu xuống, tầm mắt Lâm Thiên Long dần trở nên mơ hồi, lồng ngực phập phồng theo quy luật, cuối cùng, hắn cũng không chống lại cơn buồn ngủ của mình, dần ngủ say.

Liễu Dịch Trần vẫn luôn rình trộm lần đầu tiên chạy qua, hai tay y giữ lấy cánh tay hắn, tránh cho Lâm Thiên Long chìm xuống nước mà tỉnh giấc.

Có chút khổ não nhìn tư thế hai người lúc này, Liễu Dịch Trần không khỏi cười gượng.

Lâm Thiên Long lại thư thái như vậy, cả người trần trụi ngâm trong nước, thế nhưng Liễu Dịch Trần đứng bên ngoài bồn nước giữ hai tay hắn lại chẳng dễ chịu chút nào. Hai tay dán chặt lấy da thịt của đối phương, cánh mũi tràn ngập mùi hương của đối phương, mà vành tai của đối phương lại ngay sát mặt y, chỉ cần hơi cúi đầu là có thể liếm được bả vai của hắn, sự quyến rũ trần trụi này đối với Liễu Dịch Trần mà nói quả là khó nhịn.

Kiềm chế!

Kiềm chế!!

Kiềm chế!!!

Rốt cuộc… Liễu Dịch Trần vẫn không kiềm chế nổi, vươn đầu lưỡi, liếm tai Lâm Thiên Long một cái.

Chỉ một cái thôi, dục vọng toàn thân dường như trỗi dậy, cơ thể không vâng lời nóng bừng lên. Vị trí hai người tiếp xúc như phát ra một cơn tê dại, men theo dây thầy kinh xộc lên não Liễu Dịch Trần.

Ngón tay tiếp xúc với làn da căng mượt, nước da ngăm đen mà lại vô cùng mịn màng, chậm rãi vuốt ve và cảm nhận, tựa như có thể hút lấy ngón tay vậy, đúng là khiến cho người ta không khỏi đê mê quên lối về.

Khịt…

Liễu Dịch Trần hít một hơi.

Lâm Thiên Long chẳng hay biết gì quay đầu sang, đôi môi dày vừa hay cọ vào mặt y, rõ ràng biết rằng đối phương chỉ vô tình quệt vào thôi, thế nhưng lại cứ như một cái hôn, khiến y càng thêm hưng phấn.

Ngón tay bất giác sờ soạng ngực Lâm Thiên Long, mân mê hai “trái đỏ” trước ngực hắn, nhẹ nhàng vuốt ve, hai trái đỏ đáng thương bị vuốt ve mà bắt đầu nở ra, dần dần dựng lên.

Vừa dùng ngón tay chơi đùa hai đầu ti, vừa cắn mút lấy cổ Lâm Thiên Long. Mũi không chỉ ngửi thấy mùi hương nam nhân thuần túy mà còn thoang thoảng mùi hương dịu nhẹ.

Loáng thoáng nhận ra mùi hương ấy cũng từa tựa mùi hương trên người mình, Liễu Dịch Trần mỉm cười, đồng thời cũng ngày càng thấy không đủ. Ham muốn nhiều hơn nữa, muốn toàn bộ cơ thể Lâm Thiên Long đều nhuộm bởi hơi thở của mình, muốn hoàn toàn chiếm được hắn, muốn hắn hoàn toàn thuộc về mình…

“Ư…” Tiếng rên yếu ớt cắt ngang dòng suy nghĩ của Liễu Dịch Trần.

Nhìn chiếc cổ đã in vài vệt đỏ, Liễu Dịch Trần cười xấu xa. Đại tiệc mỹ vị bày trước mắt, cứ ăn trước cái đã, còn việc khác tính sau. Í́t nhất y cũng có thể khẳng định, Lâm Thiên Long không phải hoàn toàn bài xí́ch cùng y làm chuyện đó đó, hoặc là, nói cách khác, hắn còn rất hưởng thụ nữa kìa.

“Thiên Long, nước lạnh rồi, lên giường ngủ được không.” Liễu Dịch Trần dịu dàng thì thầm bên tai hắn.

Lâm Thiên Long mơ mơ hồ hồ, cơ thể nóng bỏng dường như không còn thuộc về mình nữa, hai trái đỏ trước ngực bị trêu đùa đến tê dại, vừa đau đớn lại vừa sung sướng, cứ như có một chú mèo đang cào trong lồng ngực mình vậy.

Hơi thở ấm nóng sau lưng như muốn bao trọn lấy mình, hô hấp nóng ran nhẹ thổi qua bên tai, mang theo hương thơm dìu dịu. Máu trong người như muốn bốc cháy. Một giọng nói dịu dàng khẽ gọi tên hắn:

“Thiên Long…”

Phần phía sau hắn nghe không rõ, dường như từ sau khi người kia gọi tên hắn, da thịt trên người bỗng trở nên vô cùng nhạy cảm, “người anh em” dưới kia thoát cái dựng thẳng lên, tốc độ quá nhanh, khiến hắn cảm thấy xấu hổ. Càng khiến hắn sợ hãi ấy là, mật huyệt phía sau theo luồng dục vọng dâng trào đang chậm rãi nhu động, “lối nhỏ” tư mật he hé mở, chờ mong một thứ gì đó tới lấp đầy.

“A…” Khó kìm nổi tiếng rên rỉ, Lâm Thiên Long đã có vẻ tỉnh táo lại. Hắn cảm thấy có một đôi tay mềm mại đang vuốt ve ngực mình, không ngừng khiêu khích hai trái đỏ.

Cắn hờ môi, hắn biết rõ bàn tay kia thuộc về ai, cũng cảm nhận rõ ràng tiếng thở gấp gáp bên tai, hắn biết, nếu cứ để mọi chuyện tiến triển thế này, chỉ e lại có lần ngoài ý muốn thứ ba.

côn th*t giữa hai chân bị dục vọng kích thích đến đau đớn, hi vọng cảm giác mềm mại kia có thể an ủi mình, Lâm Thiên Long nhắm nghiền mắt, kéo bàn tay đang ở trước ngực mình xuống giữa hai chân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.