Tâm Ma - Tiếu Kì

Chương 27: Ta Là Người Có Giáo Dục




Không lâu sau, từng đôi bóng người cao thấp dần xuất hiện, chính là lũ trẻ con trong thôn đang được cha mẹ dẫn đến lớp. Trong số những cái bóng nhỏ đó có cả Lý Vũ, khiến cho Lưu sư phụ có chút bất ngờ.“Chẳng phải nó vừa bị đánh trọng thương lúc tối hôm trước sao?” Lưu sư phụ nói nhỏ với chính mình.

“Không đúng! Tên trận sư kia lợi hại như vậy, chắc chắn không phải nhân vật bình thường. Mà tên nhóc này lại có quan hệ mật thiết với hắn, trên người hẳn là có bảo vật nào đó để phòng thân.”

“Lý gia, ngay từ khi vừa xuất hiện ta đã thấy kỳ lạ rồi, khi nào rảnh rỗi phải đi xem một chuyến mới được.”

“À mà khi nào ta chẳng rảnh rỗi.”

Lưu sư phụ khép hờ hai mắt để che giấu cái nhìn của mình về phía Lý Vũ, sau đó mỉm cười với đám học trò và cha mẹ của chúng rồi đi vào trong gian nhà lớn, tiếp tục việc dạy học.

Hắn ngồi ở phía trên giảng bài, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Lý Vũ. Mà cứ nhìn Lý Vũ, trong đầu hắn lại hiện lên thân ảnh của Lý Đại cùng trận pháp tinh diệu kia. Càng nghĩ đến trận pháp, trong lòng hắn càng cảm thấy chút nôn nóng

Hắn thật sự rất muốn nhìn xem bên trong trận pháp ấy như thế nào. Không ai biết suy nghĩ này của Lưu sư phụ, mà nếu biết thì cũng không hiểu mục đích là để làm gì.

“Không được!” Đột nhiên, Lưu sư phụ vỗ bàn đứng dậy, khiến cho cả lớp học giật mình. Từng cặp mắt tròn xoe, ngơ ngác nhìn hắn.

“Các con đọc sách tiếp đi, ta có việc phải ra ngoài một lát.” Lưu sư phụ không để ý đến vẻ thất thố của bản thân, vội vội vàng vàng đi về phía cửa. “Nếu sau giờ ngọ mà ta chưa quay lại, các con có thể về.”

Lời còn chưa nói hết, bóng dáng của Lưu sư phụ đã không còn thấy đâu. Sau đó, tại một nơi vắng vẻ trong thôn, thân ảnh gầy còm dần dần của hắn hiện ra. Nhìn xung quanh không có ai, cơ thể hắn nhoáng lên một lần nữa, chớp mắt đã đứng ở khu rừng bên ngoài thôn.

“Không thể nào có chuyện ta tính sai được.” Lưu sư phụ sải bước đi nhanh, sau đó lại biến mất. “Nhưng sao ta cứ có linh cảm sẽ không kịp nhìn cái trận pháp kia nhỉ?”

Mặc dù rất tin tưởng vào khả năng tính toán của mình, nhưng Lưu sư phụ vẫn cảm thấy rất bồn chồn. Thân ảnh của hắn cứ thế thoắt ẩn thoắt hiện, qua vài lần như vậy thì đã đi đến nơi Lý Đại bày trận vào hôm trước.

Nhưng lúc này, trước mắt hắn chỉ là một đám sương mù rất mờ nhạt, thậm chí nếu không nhìn kỹ thì cũng sẽ không nhận ra. Trên mặt đất lộ ra đại hán họ Long cùng thiếu niên đang nằm im bất động, không rõ sống chết.

Lưu sư phụ vội vã chạy tới, không tỏ vẻ gì là quan tâm đến hai thân ảnh tàn tạ kia. Hắn đi loanh quanh đám sương mù đang mỗi lúc một tan biến, thỉnh thoảng lại bò trên mặt đất, hai tay quờ quạng như muốn nắm lấy thứ gì.

“Không thể như thế được! Không thể như thế được!”

Theo tính toán của Lưu sư phụ, trận pháp này phải đến giờ tý, tức là khoảng một ngày sau khi kết trận, mới bắt đầu suy yếu. Vậy mà lúc này chỉ mới hơn một canh giờ trôi qua, trận pháp đã gần như biến mất chẳng còn lại gì.

“Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy?” Lưu sư phụ ngồi bệt xuống đất, vẻ mặt vô cùng thất lạc, hai mắt đỏ ngầu nhìn đám sương mù đã hoàn toàn tan ra, giống như chưa từng tồn tại ở đó.

Nhìn bình thường, tưởng chừng như chỉ cần sắp xếp các trận khí theo một trận đồ nhất định là hoàn thành được một trận pháp. Nhưng thực tế, mọi chuyện không đơn giản như vậy. Nó còn liên quan đến rất nhiều thứ khác mà chỉ có người bày trận mới có thể nắm bắt được.

Hơn nữa, đối với các trận pháp cao cấp, trong quá trình vận chuyển sẽ tự động thay đổi vị trí các trận khí so với lúc mới bắt đầu khởi trận. Vì vậy, cho dù có thấy rõ dấu vết của một trận pháp để lại thì cũng không cách nào biết được cách bày trận hay cách phá trận.

Không rõ vì sao Lưu sư phụ nhất định phải xem cho bằng được trận pháp của Lý Đại, nhưng có vẻ như việc này rất quan trọng. Đáng tiếc là, mọi chuyện lại không được như ý muốn của hắn.

Thật ra, không phải là tính toán của Lưu sư phụ có sai sót. Nếu như là khi khác, Thất Tinh Khốn Long Trận này đúng là sẽ kéo dài trong khoảng nửa ngày đến hai ngày. Tuy nhiên, lần này thì không như vậy, bởi Lý lão đã động tay động chân lên đó.

Sở dĩ Lý Đại có được trình độ trận pháp cao như vậy, công lao của Lý lão có thể nói là không nhỏ. Chính lão là người đã hướng dẫn cho Lý Đại những bước đi đầu tiên trên con đường này.

Mặc dù hiện tại sóng sau xô sóng trước, lão đã xa xa không bằng con mình trên phương diện trận pháp. Nhưng dù sao thì cũng là từ một khuôn đúc ra, cộng với tu vi cao hơn tới một đẳng cấp, phá đi trận pháp đã suy yếu được phân nửa của Lý Đại là chuyện không khó đối với lão.

Lý lão tạm thời không động đến Lưu sư phụ là có lý do của mình, nhưng cái tên Thái Dương Thần Điện kia dường như không có ấn tượng tốt trong mắt lão cho lắm. Vì vậy, lão nhất định không để cho Lưu sư phụ được toại nguyện, dù rằng không biết ý định thật sự của hắn là gì.

Trong lúc Lưu sư phụ mặt mày ủ dột tiếc nuối, đại hán họ Long cũng dần dần tỉnh lại. Hai con mắt sưng vù, tím đen của hắn khó khăn hé mở, nhưng rồi lại phải nhắm nghiền lại vì bị ánh nắng ban trưa chiếu thẳng vào.

Đại hán nghiêng người, cố gắng mở mắt ra lần nữa rồi ngồi dậy. Máu me bê bết khắp người, từng cơn nhức nhối chạy dọc khắp toàn thân, nhưng hắn dường như không quan tâm đến cảm giác này, nén đau lết về phía thiếu niên.

“Thiếu chủ!” Thanh âm khàn đặc của đại hán khe khẽ vang lên.

Trước tiếng gọi của đại hán, thiếu niên không có bất kỳ phản ứng nào, vẫn nằm im giữa một vũng máu đen ngòm. Hắn lúc này như một xác chết, mặt mày tím tái, tay chân lạnh toát, ngay cả hơi thở, nhịp tim cũng không nghe thấy.

“Thiếu chủ!” Đại hán nâng cánh tay thiếu niên lên, giọng nói yếu ớt càng thêm nghẹn lại, nước mắt cũng lả chả rơi xuống. “Long Ngạc thật có lỗi, không bảo vệ được thiếu chủ đến nơi đến chốn.”

“Ta thật có lỗi!” Đại hán gục đầu xuống đất, khó khăn thở ra từng hơi một. “Đều tại ta vô dụng, đã phụ sự giao phó của môn chủ…”

Trên khoảng đất trống giữa khu rừng, một thanh niên người gầy như que củi đang ngồi bệt dưới đất, ánh mắt ngơ ngác như người mất hồn. Cách đó không xa là một đại hán có vẻ ngoài bặm trợn, đang nằm ôm một cái xác khóc lóc. Ba người tạo thành một cảnh tượng có chút kỳ quặc.

Mặt trời mỗi lúc một lên cao, sau khi chạm đến đỉnh đầu thì cũng dần chuyển về phía tây, nhưng ba người kia vẫn giữ nguyên trạng thái như vậy. Lưu sư phụ thất thần, thiếu niên nằm im, Long Ngạc tự trách bản thân, không có gì thay đổi.

Mãi cho đến khi chạng vạng tối, hai mắt đầy tơ máu của Lưu sư phụ mới khẽ chớp một cái. Hắn đứng dậy, thở dài một hơi:

“Ài, coi như không có duyên vậy.”

Nghe thấy tiếng rên rỉ, Lưu sư phụ hơi xoay người lại, hơi nhíu mày. Hắn tiến về phía đại hán rồi ngồi xổm xuống bên cạnh, nghiêng cái đầu của mình gần sát mặt đất. Hắn hết nhìn đại hán rồi lại nhìn thiếu niên một lúc rồi nói:

“Ngươi khóc lóc cái gì? Tên nhóc này vẫn còn chưa chết mà.”

Tiếng khóc bỗng dưng im bặt. Long Ngạc ngẩng mạnh đầu, hai mắt ướt át nhìn người vừa lên tiếng:

“Ngươi nói thật chứ?”

“Hắn đã chết.” Lưu sư phụ ngồi thẳng người dậy, vuốt vuốt cằm nói. “Nhưng thật ra vẫn chưa chết.”

Long Ngạc không hiểu lắm, nhưng gương mặt có phần biến dạng không biểu lộ ra được điều này, hết nhìn thiếu niên rồi lại nhìn thanh niên gầy còm trước mắt. Lưu sư phụ đoán được suy nghĩ của hắn, liền mở miệng giải thích:

“Nhìn bề ngoài có vẻ như là chết rồi, nhưng thật ra vẫn còn một tia sinh mệnh chưa hoàn toàn bị mất đi, nếu bây giờ ngươi mang về chữa trị thì vẫn còn kịp.”

“Thật…thật sao?” Đại hán cố nhướng chân mày, giọng nói khò khè cũng đã rõ ràng hơn trước.

“Thật!” Lưu sư phụ nghiêm túc nói. “Ta là người có giáo dục, chưa bao giờ biết nói dối là gì cả.”

Long Ngạc nhìn thanh niên, tự dưng một cảm giác tin tưởng dần xuất hiện. Tuy nhiên, biểu cảm trên gương mặt của hắn vẫn không có gì là thay đổi, khiến cho Lưu sư phụ tưởng đại hán không tin lời nói của mình.

“Ài, nếu ngươi không thể nhìn thấy thì để ta chỉ cho ngươi vậy.”

Nói xong, Lưu sư phụ ngồi khoanh chân rồi nhắm hai mắt lại. Tay phải đưa lên, ngón trỏ và ngón giữa duỗi ra, chỉ thẳng lên trời. Sau đó, hắn từ từ hạ bàn tay của mình xuống trước mặt, hai ngón tay điểm vào giữa ấn đường.

“Thấu thiên nhãn!” Quát lên một tiếng, Lưu sư phụ đột ngột mở hai mắt.

Lúc này, đồng tử của hắn không còn là màu nâu đen mà đã chuyển sang màu đỏ, thậm chí còn phát ra một luồng ánh sáng dịu nhẹ, soi rõ từng góc cạnh trên gương mặt gầy gò.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.