Tâm Ma - Tiếu Kì

Chương 26: Cố Sự




Trước khi chuyển đến Tiểu Trúc thôn, Tiêu dược sư từng sinh sống ở nơi khác cùng nương tử và một cô con gái nhỏ. Ngày ngày, chồng thì chữa bệnh miễn phí cho dân nghèo, vợ thì vừa trông con vừa dệt vải, cuộc sống kham khổ mà êm đềm, hạnh phúc.

Nhưng sự yên bình ấy không kéo dài được bao lâu.

Một đêm nọ, tai họa bỗng ập đến. Một đám mã tặc từ đâu xuất hiện, cướp đi sạch sẽ mọi thứ trong thôn. Tuy nhiên, thôn trấn nhỏ bé ấy vốn rất nghèo nên bọn chúng chẳng cướp được gì.

Mang tiếng đi cướp mà chỉ đem về được vài con gia cầm, gia súc, một xe lương thực cùng một túi nhỏ ngân lượng, tên đầu lĩnh thẹn quá hóa giận, liền ra lệnh phóng hỏa, giết sạch người dân trong thôn.

Thừa lúc hỗn loạn, gia đình nhỏ ba người chạy trốn ra bên ngoài. Tiêu dược sư một tay dắt theo nương tử, một tay bồng con, băng qua rừng đêm thăm thẳm. Nhưng rất nhanh, phía sau họ liền có tiếng vó ngựa dồn dập đuổi theo.

Ba người bị bao vây giữa toán cướp dữ tợn, tiếng ngựa hí lồng lên vang dội cả khu rừng. Bọn chúng hung hãn vung vẩy từng thanh đao sắc bén, lấp loáng phản chiếu ánh lửa của những ngọn đuốc.

Sau đó, Tiêu dược sư không còn nhìn thấy gì nữa, giống như đã bị màn đêm phủ kín trên đôi mắt của mình. Vài ngày trôi qua, Tiêu dược sư tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trong một căn phòng tràn đầy hương khói.

Hỏi ra thì mới biết rằng đêm hôm ấy, vài vị cao tăng của Chân Quang Tự tình cờ xuất hiện, đánh đuổi bọn cướp rồi cứu được Tiêu dược sư, nhưng chỉ một mình Tiêu dược sư mà thôi.

Sau khi khỏe lại, Tiêu dược sư rời khỏi tự, chuyển đến Tiểu Trúc thôn sinh sống.

Mặc dù bề ngoài không có gì khác thường, nhưng trong lòng Tiêu dược sư chỉ còn là một mảnh hoang phế. Điều đó được thể hiện qua đôi mắt vô hồn, cùng những cơn ác mộng triền miên trong từng giấc ngủ.

Nếu như không phải mười năm trước gặp được mẹ của Tiểu Hà, có lẽ Tiêu dược sư vẫn còn phải sống như một cái xác không hồn cho đến tận bây giờ.

Đoạn ký ức đau buồn ấy đã qua rất lâu, Tiêu dược sư cũng không còn nhớ rõ gương mặt của những kẻ đã phá hủy cuộc sống êm đẹp của mình. Tuy nhiên, có một thứ trên người bọn cướp, mà cho dù có chết, Tiêu dược sư vẫn còn ghi nhớ: tất cả những kẻ đó đều bị chột một bên mắt.

Khi nghĩ đến con mắt của Lý Vũ, những ký ức tưởng chừng đã chôn rất sâu trong lòng Tiêu dược sư lại xuất hiện rõ mồn một, giống như vừa mới xảy ra vậy.

Đôi khi, nỗi buồn đau, nỗi hận thù khiến cho con người ta vô tình đem những đặc điểm của người này gán sang cho người khác, kèm theo đó là cái nhìn ác cảm dành cho đối phương.

Tiêu dược sư khép hờ đôi mi, ép cho một giọt lệ chảy dài xuống bên má. Dù sao thì cũng là người từng trải, Tiêu dược sư rất nhanh liền đem cảm xúc này của mình xua tan đi, một lần nữa chôn sâu ở trong lòng.

Tiêu dược sư thở ra một hơi rồi chui vào nhà. Nhưng thay vì về phòng ngay, ông ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn ở phòng khách, rót đầy chén trà rồi uống một hơi hết sạch.

“Cha vẫn chưa đi ngủ sao?”

Một giọng nói từ sau lưng khiến Tiêu dược sư giật nảy mình, quay lại thì thấy đó là Nhược Hà. Ông nhìn con gái, sau đó lại rót đầy chén trà, nhưng không uống mà cứ cầm ở trên tay, thật lâu sau mới mở miệng:

“Hà Nhi này, con có thích một tên độc nhãn long không?”

Mấy ngày gần đây, Nhược Hà thường bị hỏi mấy câu khá khó hiểu như vậy, nhưng chưa kịp trả lời hay có thắc mắc gì thì Tiêu dược sư lại nói rằng đừng để ý đến nữa.

Lần này cũng vậy, cô bé không biết cha mình có ý gì, đành ngáp dài một hơi rồi quay đi.

“Cha lại thế rồi, con đi ngủ trước đây.”

“Này! Cha hỏi thật đấy!” Dược sư gọi với theo.

“Con ngủ rồi, sáng mai còn phải dậy sớm đi học ở nhà Lưu sư phụ nữa.” Giọng Nhược Hà từ trong phòng vọng ra.

“Này!”

“Ài, bây giờ đã như vậy, mai mốt gả đi rồi chắc quên luôn bộ xương già này cũng nên. Không lẽ phải hỏi Tiểu Vũ phương pháp hấp hấp, tạo tạo gì đó thật sao?”

Không nghe thấy tiếng trả lời, Tiêu dược sư đành lắc đầu thở dài, uống cạn chén trà trong tay.

“Kiếm một người bầu bạn, sau này cũng bớt cô đơn.”

Kể từ sau chuyến đi đến Lý gia, Tiêu dược sư vẫn chưa nói chuyện hôn ước với con gái. Ông cho rằng Nhược Hà vẫn còn nhỏ, cứ để cô bé vui chơi thoải mái thêm vài năm nữa đã.

Mặt khác, nếu Nhược Hà không biết chuyện này, khi ở gần Lý Vũ cũng sẽ được tự nhiên hơn. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, chờ đến khi “rơm bén lửa” rồi thì nói ra tất cả cũng không muộn.

Trong khi đó, tại khu rừng bên ngoài Tiểu Trúc thôn, ánh trăng khuyết mờ nhuộm lên màn sương đêm ẩm ướt, làm cho bóng tối nơi đây càng thêm lạnh lẽo, u ám. Từng cơn, từng cơn gió thổi qua những tàn cây rậm rạp, tạo nên từng đợt âm thanh ghê rợn.

Hắc ảnh vẫn ngồi cạnh sương mù trận pháp của Lý Đại, không nhúc nhích chút nào, ngay cả mi mắt cũng chưa hề chớp lấy một cái. Hắn đang rất tập trung để quan sát xem trận pháp có biến hóa gì không.

Một đêm dài qua đi, mặt trời mang theo những tia nắng dần xuất hiện ở bìa rừng, xô từng bóng cây ngả dài lên mặt đất nơi hắc ảnh đang ngồi. Dưới ánh sáng ban ngày, hắc ảnh hiện ra là một người mặc y phục màu đen phủ kín từ đầu đến chân.

Ngồi lâu như vậy để quan sát, nhưng trận pháp này của Lý Đại thật sự không có bất kỳ biến hóa nào. Vẫn là một mảng sương mù kỳ dị, gió thổi cũng không làm lung lay được một tia khói.

“Phải đến giờ tý đêm nay trận pháp mới bắt đầu suy yếu” Hắc y nhân khép hờ hai con mắt trắng dã, chằng chịt tơ máu của mình, giơ bàn tay phải lên rồi bấm nhẹ vào từng đốt ngón tay.

“Về nhà một lát rồi quay lại vậy.” Hắn đứng dậy vươn vai, khiến cho từng đốt xương trên cơ thể kêu lạch cạch, sau đó chậm rãi hướng về Tiểu Trúc thôn, vừa đi vừa ngáp.

Khi còn cách lối vào thôn không xa, bộ y phục màu đen trên người hắn không biết từ bao giờ đã được thay bằng một bộ quần áo chỉnh tề, phủ lên trên một thân ảnh vô cùng gầy gò.

Thân ảnh gầy gò đi lại trong thôn một cách bình thường, có vẻ như vô cùng quen thuộc nơi đây.

Sau khi vào chợ mua một ít trái cây, hắc y nhân lại hướng về phía tây, nơi vắng vẻ nhất của Tiểu Trúc thôn mà đi. Cuối cùng, hắn rẽ vào một con đường ngoằn ngoèo, gấp khúc, uốn lượn, dẫn đến một vườn hoa.

Ngôi nhà nằm giữa khu vườn chính là nơi ở của hắn. Còn hắn, chính là Lưu sư phụ.

“Người của Thái Dương Thần Điện!” Cách nơi đó không xa, một giọng nói âm trầm khe khẽ vang lên.

Một cái bóng mờ dần xuất hiện, sau đó mỗi lúc một trở nên rõ ràng. Là một ông lão già nua, thân hình vừa cao vừa gầy, nhưng dáng đứng lại thẳng như một cây tùng, chính là Lý lão.

Ngay từ đầu, lão đã phát hiện ra Lưu sư phụ đang lén lén lút lút ở khu rừng bên ngoài Tiểu Trúc thôn.

Chính vì thế mà lão không ra mặt, chỉ âm thầm bảo vệ Lý Vũ từ xa, đồng thời hạn chế hành động của đại hán để Lý Đại dễ dàng thi triển bản lĩnh. Cũng chính lão đã phá hủy lọ thuốc khi Mộng Liên chuẩn bị cho Lý Vũ uống viên thứ hai.

Tất cả mọi thứ diễn ra ở đó, đều nằm trong tầm mắt của lão.

“Không ngờ lại là thầy dạy của Vũ Nhi.” Lý lão hừ lạnh một tiếng, ánh mắt băng lãnh nhìn theo bóng lưng Lưu sư phụ, thân ảnh từ từ tiêu tán đi trong gió. “Tạm thời không động đến ngươi vậy.”

Lưu sư phụ không hề biết mình bị theo dõi, vẫn vô tư đi vòng vào phía trong để mở cổng. Sau đó, hắn vừa ăn trái cây vừa dạo quanh khu vườn, ánh mắt hướng xuống những nụ hoa của mình, vô cùng chăm chú.

Những bước đi của hắn trông thì khá chậm chạp, nhưng nếu không để ý, khi nhìn lại đã thấy hắn đang đứng ở một bụi hoa khác.

Thỉnh thoảng, khi tìm thấy một chiếc lá sâu, hay bắt gặp một cánh hoa héo rũ, gương mặt của hắn lại tỏ ra vô cùng sầu khổ, giống như thứ vừa mất đi là một phần trong cơ thể vậy. Nhưng khi phát hiện một nụ hoa mới nở, chân mày của hắn lại giãn ra, nụ cười ẩn ẩn hiện hiện trên khóe môi.

Bộ dạng lúc này của hắn có thể nói là khác hoàn toàn so với vị thầy đồ nghiêm khắc mà đám học trò vẫn thường thấy. Bóng dáng gầy guộc cứ thế vòng qua vòng lại trong vườn, tâm trạng cũng lúc cao lúc thấp.

Mãi cho đến khi mặt trời lên cao hơn, nhìn cái bóng trên mặt đất chỉ còn dài gấp rưỡi cơ thể mình, Lưu sư phụ mới ngừng lại việc đang làm.

Hắn tiến vào trong gian nhà lớn, mắt đảo qua một lượt rồi khẽ phất tay. Ngay lập tức, từng chiếc bàn, từng cuốn sách mà hôm trước bọn trẻ làm cho đảo lộn lên đã quay trở lại vị trí vốn có, trông vô cùng ngay ngắn.

Xong xuôi, Lưu sư phụ ra đứng ở trước cửa, tay trái vắt sau lưng, tay phải hoành ngang bụng, ánh mắt nhìn xa xăm chờ đợi.

Bộ dáng của hắn lúc này hệt như một vị lão sư đã dạy học nhiều năm, khiến người bình thường nhìn vào lập tức sinh ra cảm giác tin tưởng, thậm chí dâng lên thái độ muốn tôn kính.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.