Tâm Đầu Hảo

Chương 28: Toàn thế giới




Edit: realllllchicken

Lúc này phim đã chiếu được hai phần ba, đang đến lúc cao trào, Lạc Thời đỏ mặt nói: "Không sao đâu, xem hết phim đi ạ, chắc là gần hết rồi."

Thấy thế Chu Trạch Đình cũng không nói chuyện nữa, tầm mắt dừng trên màn hình lớn.

Hai mươi phút sau, bộ phim kết thúc.

Ánh đèn trong rạp lần lượt sáng lên, các cặp đôi đứng dậy tay trong tay ngọt ngào.

Ánh sáng có chút chói mắt, cô nheo nheo mắt, sau khi thích ứng, mới từ sô pha đứng dậy, trên tay cô cầm hộp giấy chỉ còn chút bắp rang, đang định duỗi tay để lấy ly Coca mới uống một nửa.

Chu Trạch Đình thấy cô không dư tay, anh vươn tay ra cầm giúp.

Đồng hồ trên cổ tay anh phản chiếu ánh sáng qua đây, Lạc Thời chớp chớp mắt.

Chu Trạch Đình hơi cúi đầu, nói: "Đi ra ngoài đi."

Cô đi cạnh anh, ôm hộp giấy "Vâng" một tiếng.

Bộ phim vừa mới kết thúc, lối ra có chút đông đúc, huống chi phần lớn đều là cặp đôi, cửa nhanh chóng hẹp lại, bởi vậy phải mất khá nhiều thời gian để đi ra ngoài.

Lạc Thời an tĩnh đi theo bên cạnh Chu Trạch Đình, cúi đầu đi theo tốc độ của mọi người trên hành lang.

Chu Trạch Đình không thích tiếp xúc thân thể gần gũi với người lạ, bước chân anh rất chậm, tụt lại phía sau đám đông.

Qua ba phút, cô và anh mới chậm rãi di chuyển đến cửa.

Lối ra hơi ồn ào, mọi người đứng chắn ở đó, không nhúc nhích.

Động tác của Chu Trạch Đình dừng lại, cô đứng cạnh anh cách bên ngoài hai centimet, lắng nghe âm thanh bên ngoài.

Có vẻ như trong rạp chiếu phim có ai đó đã cầu hôn thành công, đoán chừng trong lòng rất kích động, nên đứng ở cuối hàng lang đưa cho các cặp đôi thứ gì đó.

Cô nhóm chân nhìn, hình như là hộp chocolate.

Người đàn ông cầu hôn này mang theo nhiều thứ như vậy, làm cô rất ngạc nhiên.

Có điều ngẫm lại cũng đúng, cầu hôn thành công là sự kiện tốt đẹp, nếu có thể, đương nhiên muốn chia sẻ với toàn thế giới.

Nếu là cô, cô cũng muốn như vậy.

Hận không thể cho toàn thế giới biết cô rất muốn có được người kia.

Dù sao cũng là ở rạp phim, hộp chocolate cuối cùng anh ta mang theo được tặng cho một đôi trước Lạc Thời.

Khi cô và Chu Trạch Đình đi ngang qua, anh ta ngượng ngùng cười, nói: "Không có kẹo mừng, nên tôi gửi cho hai người lời chúc phúc. Hy vọng hai người có thể bên nhau lâu lâu dài dài, ngập tràn tình yêu."

Lạc Thời 囧,anh ta coi cô và Chu Trạch Đình là một đôi?

Cô quay đầu mắt nhìn Chu Trạch Đình, vội vàng giải thích nói: "Anh đừng hiểu lầm, tôi và anh ấy không phải --"

Không chờ cô nói xong, người vẫn đứng bên cạnh bỗng nhiên chạm chạm cánh tay cô, Lạc Thời ngẩng đầu nhìn anh.

Chu Trạch Đình chỉ chỉ lối ra, "Đi ra ngoài thôi."

Tuy rằng cô không giải thích rõ ràng với người kia, nhưng từ trước đến nay cô luôn nghe lời Chu Trạch Đình, cười với anh ta một cái, rồi nhanh chóng đi ra bên ngoài.

Ra đến cổng soát vé, Chu Trạch Đình cầm ly Coca bỏ vào thùng rác, động tác ung dung.

Lạc Thời cùng đi qua, thuận tiện bỏ hộp giấy vào thùng, sau đó nói:"Anh Trạch Đình, tại sao anh không để em giải thích rõ ràng với người ta?"

Anh đi đến thang máy, âm thanh truyền tới, "Em đứng đó giải thích thì hành lang sẽ bị chặn, ảnh hưởng đến hoạt động của rạp phim."

Cô "À" một tiếng, thấy Chu Trạch Đình không quay đầu nhìn cô, thang máy vừa vặn đến, cô vội đi vào.

Trong thang máy không nhiều người lắm, anh đứng trước mặt Lạc Thời, tay bỏ trong túi quần, tầm mắt dừng trên mặt kính thang máy.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô phản chiếu rõ ràng trên đó.

Qua một phút đồng hồ, ngón tay trong túi quần khẽ nhúc nhích, hơi nghiêng mắt nhìn Lạc Thời, nói: "Em... Băng keo cá nhân trên trán bị rớt."

"Dạ?" Đầu óc Lạc Thời vẫn còn ngơ ngác, thì thấy Chu Trạch Đình vươn ngón tay thon dài mảnh khảnh, chỉ vào trán cô, "Nơi này."

Cô vội sờ sờ, miếng băng keo dâu tây không dính, chạm vào liền dừng trên tay cô.

Chỗ đó lộ ra miệng vết thương nhỏ nhỏ hồng hồng.

Lạc Thời nhìn chằm chằm băng keo cá nhân trên tay, nội tâm nhẹ giọng phản ánh chất lượng sản phẩm của nhà thuốc dưới tiểu khu. Trên trán xuất hiện chút lạnh lẽo, xúc cảm tơ lụa dán trên trán, cách tầng khăn lụa kia, cô có thể cảm nhận được độ ấm mềm mại của lòng bàn tay.

Cô còn chưa ngẩng đầu, âm thanh bên tai vang lên,

"Trán em bị sao vậy?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.