Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 15: Mưu Sĩ (thượng+trung+hạ)




Nho Nguyệt Trai cách nơi Tần đế dưỡng bệnh, Dụ Đức cung, không xa lắm, Tinh hậu lựa chọn nơi này thiết yến mục đích chính là để tiện bề theo dõi tình hình bệnh tình của Tần đế, cảnh vật nơi này cũng như một ngự hoa viên thu nhỏ, nhưng lại thiên về phần phong nhã hơn, Dận Không không ngờ bên trong hoàng cung lại có một nơi toát lên vẻ dân dã như vậy

Tinh hậu dựa theo vị trí tước vị mà bố trí chổ ngồi, ngoại nhân ngoài trừ Dận Không còn có Tiết An Triệu phụ tử, hoàng thất gia quyến chỉ có: Yên Lâm, Nguyên Tông, người mà hắn không ngờ tại buổi tiệc đêm nay là thái tử Yên Nguyên Tịch cũng có mặt

Đây là lần đầu tiên, Dận Không nhìn thấy phụ tử Tiết An Triệu

Tiết An Triệu vẻ bên ngoài trên dưới ngũ tuần, trắng trẻo, dáng dấp nho nhả, có chút vẻ tiên phong đạo cốt

Ngược lại trên người Tiết Vô Kị không tìm được chút mùi nho nhã nào, hắn da ngăm đen, thân hình cao lớn, diện mục anh tuấn, cả người tràn đầy vẻ uy dũng, đích thực là một mảnh tướng

Dận Không quan sát Tiết Vô Kị, với điều kiện của hắn, đối với nữ giới có lực sát thương rất lớn, nếu không phải Yên Lâm luyến ái Dao Như trước, sau đó lại bị Dận Không trong lúc vô y thu hoạch, e rằng nàng sẽ bị người này hấp dẫn

Quan sát Tiết Vô Kị ngoài Dận Không còn có Yên Nguyên Tông, ánh mắt Kỳ vường tràn đầy cừu hận và sát khí, lần đầu tiên Dận Không nhận ra cảm giác cừu hận đến tột cùng trên người Yên Nguyên Tông, trong lòng không khỏi đổ mồ hôi lạnh, nếu chuyện hắn và Yên Lâm bị tiết lộ, chỉ sợ vị Kỳ vương này bằng mọi giá sẽ giết hắn để thoả mối hận trong lòng

Dận Không đối với Tiết Vô Kị không khỏi sinh ra vài phần thương cảm, người này bất tri bất giác tự dưng thành vật thế mạng cho hắn. Nếu Yên Nguyên Tông thuận lợi đăng cơ, e rằng người đầu tiên hắn đối phó chính là gã Tiết hiệu uý kia

Dận Không cùng Yên Nguyên Tông, Yên Nguyên Tịch, Yên Lâm ngồi vào bàn, Tinh hậu bố trí cho hắn ngồi cùng với ba người, chẳng những muốn hắn trực diện đối đầu với thái tử, còn muốn hắn canh chừng Yên Lâm lúc nàng không kiềm chế được bản thân.

Dận Không hướng Yên Lâm cười, có câu nói: " là phúc thì không phải hoạ, mà hoạ thì tránh không khỏi", hắn chỉ có thể đem hy vọng ký thác lên người Yên Lâm, chỉ mong nàng có thể biết phân biệt chuyện nặng nhẹ.

Bàn chân ngọc của Yên Lâm dưới bàn nhẹ nhàng vuốt ve chân Dận Không, bản năng nũ tính của nàng từ lúc bị hắn khai phá, so với nữ tử bình thường thêm mười phần mãnh liệt

Âm thầm kêu khổ, Dận Không nhích lui lại cách xa Yên Lâm ra, nàng u oán nhìn hắn một cái, cũng may sự chú ý của mọi người đều tập chung vào Tinh hậu, Yên Nguyên Tông mặc dù thấy hành động của hắn, nhưng nhất định sẽ nghĩ Yên Lâm nhân cơ hội này trả thù, căn bản không thể nghĩ ra, Yên Lâm cùng Dận Không đang " đánh tình mắng tiếu"

Yên Nguyên Tịch cầm lấy chun trà, nhấp một ngụm nói:

-Hoàng hậu quả thật là đối xữ với Bình vương không tệ, bữa tiệc dành cho hoàng thất thế này mà lại mời Bình vương, không biết Bình vương đã dùng biện pháp nào để người coi trọng như thế?

Dận Không mỉm cười nói:

-Lấy cách thái tử đối xữ với kẻ ngoài, đương nhiên không cách nào hiểu được con người của hoàng hậu

Đã chọn phía đối đầu với Yên Nguyên Tịch, nên Dận Không cố kị như xưa nữa

Yên Nguyên Tịch cười lạnh nói:

-Ta mặc dù không biết suy nghĩ của hoàng hậu, nhưng lại biết chút tâm tư của ngươi.

Dận Không ra vẻ ngạc nhiên nói:

-Thái tử thì ra còn có khả năng này?

Hai mắt Yên Nguyên Tịch lộ ra tia hàn quang bức người nói:

-Bổn vương luôn nhìn rõ người khác, nhưng lại xem nhẹ Bình vương, Bình vương quả nhiên là cao thâm khó lường

Dận Không cười mỉm nói:

-Thái tử quá khen, sau này Dận Không muốn sinh sống yên ổn tại Tần đô này, còn phải nhờ đến sự chiếu cố của ngài

Yên Nguyên Tịch cười lạnh một tiếng nói:

-Có hoàng hậu chiếu cố ngươi, ta nào có thể làm được gì, Bình vương hình như xem trong ta rồi.

Yên Nguyên Tông nảy giờ vẫn bàng quan, đột nhiên mở miệng nói:

-Dận Không nói đúng, sau này chỉ sợ ta cũng phải phiền hoàng huynh chiếu cố!

Nguyên Tông đột nhiên nói một câu khiến cho Yên Nguyên TỊch sửng sốt im lặng tại chổ

Dận Không âm thầm cao hứng, sự kì thị của Yên Nguyên Tịch rốt cục đã làm khơi dậy sự phản cảm của Yên Nguyên Tông.

Lúc này cung nữ bắt đầu đem mon ăn lên, vừa lúc làm hoãn lại tình trạng giương cung bạt kiếm vừa rồi

.Ánh mắt của Yên Nguyên Tông vẫn quan sát Tiết Vô Kị, có thể nhận thấy tâm tình Kỳ vương đang vô cùng ủ dột lẫn bức xúc, nếu không vừa rồi hắn cũng không trước mặt thái tử thốt ra lời đó.

Tiết Vô Kị tác phong điềm đạm, cùng phụ thân đàm tiếu thế thái nhân tình, ánh mắt ngẫu nhiên hướng tới Yên Lâm, lập tức nhìn về hướng khác. Bằng trực giác, Dận Không nhận ra người này có tính ẩn nhẫn rất cao

Tinh hậu nâng chén nói:

-Đêm nay tại đây, ai da thiết yến, chính là vì chuyện đính ước của Lâm nhi cùng Tiết vệ uý.

Ánh mắt Nguyên Tông hiện lên tia thống khổ, bàn tay nắm chặt ly rượu.

Yên Lâm thừa dịp mọi người chú ý Tinh hậu, liền đưa tay nhéo Dận Không ngay bắp đùi thật mạnh, Hắn đau đến nỗi xuýt kêu lên thành tiếng, bèn cuốn quít cầm chun trà lên uống, để che lấy khuôn mặt đang vô cùng thống khổ, liếc nhìn Yên Lâm liền thấy nàng đang nhìn lên trăng non trên bấu trời đêm, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy nét xuân ý

Dận Không nhớ lại cảnh triền miên với nàng, nội tâm không khỏi nóng lên, một mỹ nữ như vậy lại hai hay dâng tặng cho Tiết Vô Kị, chẳng lẻ ta là thằng ngu ngốc

Ánh mắt Tinh hậu nhìn xuống bàn bốn người, nàng mỉm cười nói:

-Trường Bình công chúa Yên Lâm chính là nữ nhi bảo bối của ta, Tiết vệ uý hẳn là đã gặp qua, sao không đến làm quen một chút?

Tiết Vô Kị cuốn quít ngồi dậy, long hành hổ bộ đi tới trước mặt Yên Lâm cung kính nói:

-Vô Kị ngưỡng mộ vẽ tuyệt đại phong hoa của công chúa đã lâu.

Yên Lâm đột nhiên cười lên khanh khách nói:

-Cái người này thật là thú vị, ta nào biết ngươi là ai? Lại buông lời nịnh nọt, có phải phụ thân ngươi đã dạy cho ngươi?

Tiết Vô Kị vạn vàn lần không nghĩ tới Yên Lâm lại nói như vậy, trong lúc nhất thời vô cùng xấu hỗ

Dận Không âm thầm kêu: " nguy rồi" ,liền nghe Tinh hậu nói:

-Lâm nhi! Chớ có vô lễ!

Tiết Vô Kị ứng biến thần tốc, mỉm cười nói:

-Hoàng hậu không cần trách mắng công chúa, thần nghĩ, công chúa chỉ đùa vui một chút thôi.

Nói xong, Tiết Vô Kị quay sang thái tử ,Kỳ vương cùng Dận Không hành lễ, thái độ vô cùng cung khiêm. Dận Không đối với hắn sự khinh thường ban đầu mất dần đi, người này có thể chịu khuất nhục, không thể là kẽ tầm thường.

Yên Lâm điêu ngoa ngồi xuống, nếu không sợ Tinh hậu, có lẻ nàng đã sớm phất tay áo rời đi.

Tinh hậu hướng Tiết An Triệu cười nói:

-Tiết tướng quốc, sau này hai nhà chúng ta đã là thông gia rồi

Tiết An Triệu cười hai tiếng nói:

-Hạ thần nhận hoàng ân này quả thật vô cung vinh hạnh

Hắn mỉm cười nhìn về phía Yên Lâm nói:

-Cửu công chúa đơn thuần đáng yêu, hiền lương thục đức, khuyển tử có thể lấy cửu công chúa làm vợ, có thể nói kiếp trước có tu nhân tích đức

Công phu nói chuyện của Tiết An Triệu như lưu thuỷ hành vân, nếu nói Yên Lâm đơn thuần miễn cưỡng có thề được, nhưng trên người nàng có thể tìm được nữa điểm hiền lương thục đức quả thật nghe ra vô cùng nực cười

Tiết An Triệu lấy ra một cái hộp gỗ đàn hương, giao cho Tiết Vô Kị nói:

-Hôm nay là ngày hai ngươi đính hôn, làm thân phụ mẫu, lễ vật này tặng cho công chúa

Dừng lại một chút, Tiết An Triệu nói tiếp:

-Vô Kị từ nhỏ mẫu thân đã mất sớm, cái ngọc trâm này, lúc tiện nội lâm chung có nói, trong tương lai nếu Vô Kị lập thê, sẽ đem ngọc trâm này tặng cho thê tử của hắn

Giọng nói tràn ngập thâm tình, mọi người trong bàn tiệc đều dâng lên cảm xúc

Tiết Vô Kị cẩn thận cầm hộp gỗ đi tới trước mặt Yên Lâm, trãi qua việc vừa rồi, hắn trở nên bình tĩnh hơn, Tiết Vô Kị mỉm cười nói:

-Công chúa mời người nhận lấy

Hai tay vững vàng dâng hộp gỗ tới phía trước

Một ánh mắt chứa đầy hàn quang chiếu thẳng vào Yên Lâm của Tinh hậu, Yên Lâm đang định từ chối, liền bị khuất hạ, vươn tay nhận lấy hộp gỗ, nhẹ giọng nói:

-Cám ơn!

Tiết An Triệu ha hả cười nói:

-Sau này chúng ta đã là người một nhà, cần gì nói lời cám ơn khách sáo như vậy.

Yên Lâm nhỏ giọng thầm thì nói:

-Sau này, ngươi là ngươi, ta là ta, người nào với ngươi cùng chung một nhà!

Tiết Vô Kị chưa rời đi, liền nghe thấy lời này, thân hình nhịn không được có chút giật mình

Thái tử Yên Nguyên Tịch cười nói:

-Vô Kị! Sau này ta đã có thể gọi ngươi hai tiếng muội phu! Lại… Huynh đệ chúng ta cùng cạn chén nào

Hắn nâng chén lên.

Yên Nguyên Tông cười lạnh nói:

-Hoàng huynh! Có gấp quá không, bọn họ chỉ cần một ngày chưa thành hôn, thì không thể xưng hô như thế, Lâm nhi vẫn còn là con gái chưa chồng, hoàng huynh nên lo nghĩ một chút đến cảm thụ của nàng.

Trong lúc nhất thời, Yên Nguyên Tịch không biết nói như thế nào, hắn làm sao có thề nghĩ đến Kỳ vương luôn vô tranh, tránh xa quyền lực, hôm nay lại cùng hắn đối nghịch khắp nơi.

Tiết Vô Kị phản ứng nhanh, mỉm cười nói:

-Vô Kị được thái tử ân sủng như hôm nay thật khó thể có được, Vô Kị … uống trước một chén

Hăn giơ cao chén rượu, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, Yên Nguyên Tịch lạnh lùng nhìn Kỳ vương một cái, cũng đem chen rựou trên tay uống cạn, đặt chén rượu lên bàn, ánh mắt không che dấu phẫn nộ nhìn Yên Nguyên Tông

Tiết Vô Kị đem chén rượu đầy, hướng Yên Nguyên Tông nói:

-Kỳ vương điện hạ,Vô Kị có chổ gì không phải, xin lượng thứ bao dung

Hắn đã sớm nhìn ra, đêm nay Yên Nguyên Tông nhắm địch ý vào hắn mọi chổ, liền chủ động hướng Kỳ vương giao hảo, Tiết Vô Kị vô cùng linh hoạt, không hỗ là đại tướng Tần quốc

Yên Nguyên Tông miễn cưỡng đứng dậy, lạnh nhạt nói:

-Hôm nay là ngày đính ước, ta cũng không muốn làm mất vui, bất quá ta có một điều muốn nhắc nhở ngưởi, nếu có một ngày, ngươi có lỗi với Yên Lâm, ta là người đầu tiên không bỏ qua cho ngươi.

Tiết Vô Kị xấu hỗ cười cười, xa xa bàn phía trên, Tiết An Triệu có chút ngạc nhiên. Vị tướng quốc Đại Tần không nghĩ ra, vì Kỳ vương lại thay đổi đột biến như thế.

Đôi mắt đẹp của Tinh hậu hiện lên một sự thưởng thức, cái nàng chờ mong ở vị hoàng nhi từ rất lâu rồi nay đã xuất hiện

Tiết Vô Kị cuối cùng cạn chén với Dận Không, sau đó mới trở về chổ ngồi

Tinh hậu đang định hướng mọi người kính tửu, nhất thời Hứa công công ghé sát bên tai nàng nói nhỏ, ánh mắt Tinh hậu trong nhất thời trở nên kinh hoàng. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenhyy.com

Tinh hậu nhanh chóng đứng dậy, hướng Yên Nguyên Tịch nói:

-Làm phiền thái tử thay ta tiếp đãi tướng quốc phụ tử, ta có việc gấp phải rời đi

Tinh hậu không nói rõ chuyện gì, nhưng mọi người đều đoán ra được nhất định có liên quan đến bệnh tình Tần đế

Có chuyện này đặt trong lòng, mọi người tại bàn tiệc đều mất đi hưng phấn uống rượu

Ánh mắt Yên Nguyên Tịch không ngừng nhìn về hướng Dục Đức Cung, rốt cục không nhịn được, đứng dậy nói:

-Ta lo lắng phụ hoàng có chuyện, nên đi trước xem xét

Việc này bên ngoài xem ra không có quan hệ gì với Dận Không, nhưng chính là sự sanh tử của Tần đế sớm hay muộn lại ảnh hưởng rất lớn đến tương lai sau này, bên ngoài hắn giả vờ trấn tỉnh, nhưng nội tâm lại khẩn trương vô cùng

Tiết An Triệu giơ chén rượu nói:

-Nếu chủ nhân có việc gấp, lão phu đành cạn chén này, rồi xin cáo từ.

Dận Không cùng Yên Nguyên Tông định giơ chén cùng cạn, liền nghe từ Dục Đức cung truyền đến nhiều tiếng la, hai người nhìn nhau, trong chốc lát, gần như cùng lúc đứng dậy, hướng Dục Đức cung đi tới

Yên Nguyên Tịch sắc mặt xanh đen đang đứng trước cửa Dục Đức cung, bốn tên ngự vệ đang ngăn cản hắn không cho vào, Yên Nguyên Tịch cả giận nói:

-Nếu còn cản trở ta vào thăm phụ hoàng, cẩn thận ta đem bọn ngươi bầm thây vạn đoạn

Hứa công công nói:

-Thái tử chớ trách, hoàng hậu đã căn dặn qua, không có sự cho phép của người, thì bất luận kẻ nào cũng không được vào.

Yên Nguyên Tịch giận dữ hét lên:

-Ta là Đại Tần thái tử, chẳng lẻ còn không được phép vào thăm phụ hoàng sao?

Hứa công công nói:

-Xin thứ cho nô tài vô năng

Từng người đứng trước cửa Dụ Đức cung đều khẩn trương cực điểm, tình hình trước mắt sợ rằng không ai có thể biết được tình trạng của Tần đế như thế nào, Tinh hậu đã cự tuyệt mọi người vào trong, cố ý che giấu tình hình, để giành quyền nắm giữ sự chủ động

Yên Nguyên Tịch không khống chế được chính mình, hướng cửa cung bước nhanh lại

Bốn tên ngự tiền thị vệ nhất tề xoàn xoạt rút đao ra, trong lúc nhất thời tình trạng giương cung bạt kiếm xảy ra căng thẳng

Yên Nguyên Tịch tiến về phía trước từng bước một, bốn thanh đao đang chỉ trước ngực hắn, Yên Nguyên Tịch cười lạnh nói:

-Ta muốn xem các ngươi có cái gan giết ta hay không?

Hứa công công lạnh lùng nói:

-Thái tử không nên làm khó nô tài

-Thái tử!

Tiết An Triệu tiến lại gần Yên Nguyên TỊch vỗ nhẹ vai hắn, ý bảo cố gắng trấn tĩnh, Tần đế sanh tử chưa biết, nếu ở chổ này phát sinh xung đột, hiễn nhiên không phải là chuyện sáng suốt.

Nguyên Tông cùng Yên Lâm, đối với bệnh tình của Tần đế cũng vô cùng quan tâm, hai người cùng kêu lên:

-Hứa công công! Làm ơn cho chúng ta vào thăm phụ hoàng.

Mặt không có chút thay đổi, Hứa công công nói:

-Không có sự cho phép của hoàng hậu, bất luận là ai cũng không thể vào.

Tiết An Triệu mỉm cười nói:

-Chư vị không cần quá khẩn trương, hoàng thượng cát nhân thiên tương`, chắc là không có chuyện gì, các vị mau về trước để nghĩ ngơi, đợi hoàng hậu tuyện triệu, lúc âý đến cũng không muộn

Ánh mắt Nguyên Tịch dịu xuống, hắn cùng phụ tử Tiết tướng quốc đồng thời rời đi, Yên Lâm theo cung nữ hướng Ninh Tú cung xuất phát

Dận Không cùng Kỳ vương đi chung đường, Nguyên Tông vì việc đính ước của Yên Lâm nên vô cùng buồn rầu, bây giờ lại thêm lo lắng cho Tần đế, tâm tình của hắn đã rớt xuống cực điểm.

Hai người ra chổ đậu xe ngựa, nhưng không thấy xa phu đâu, Yên Nguyên Tông cả giận nói:

-Người đâu?

Qua hồi lâu mới thấy một người áo xám từ xa xa hoảng hốt bối rối chạy tới, nhìn kỹ chính là người đã đi Phong Lâm các đưa thiệp mời, Trần Tử Tô

Hắn đi tới, nhìn khuôn mặt đang giận dữ của Kỳ vương nói giọng run rẫy

-Kỳ vương… điện hạ, ta … ta vừa mới đi tiểu…

Yên Nguyên Tông trong lòng đang buồn bực không có chổ nào trút, liên một cước đá ngã Trần Tử Tô trên mặt đất, miệng nói:

-Yên Nguyên Tông ta, lại đi nuôi dưỡng loại phế vật này.

Kỳ vương cầm roi ngựa, hướng Trân Tử Tô đánh xuống liên hồi, trường bào của Trần Tử Tô liền có nhiều chổ rách nát

Dận Không cuốn quít cầm tay Nguyên Tông, buông lời khuyên nhủ:

-Vương huynh, nơi đây vẫn còn trong hoàng cung, nếu làm kinh động người khác sẽ có chuyện không hay!

Yên Nguyên Tông hung hăng hướng Trần Tử Tô nói:

-Cút! Ta không muốn nhìn thấy tên phế vật ngươi nữa

Lúc này một gã tiểu thái giám từ xa xa chạy lại nói:

-Kỳ vương điện hạ xin dừng bước!

Cơn giận của Yên Nguyên Tông vẫn còn chưa dứt, trừng mắt nhìn Trần Tử Tô một cái, mới hướng tiểu thái giám nói:

-Chuyện gì?

Tiểu thái giám nói:

-Hoàng hậu truyền lời bảo Kỳ vương điện hạ đêm nay ỏ trong cung hầu, tuỳ thời chờ đợi tuyên triệu.

Yên Nguyên Tông gật đầu, xem ra bệnh tình của Tần đế đã vô cùng nghiêm trọng, Tinh hậu lưu Nguyên Tông lại tám chín phần là vì chuyện sắp đặt ngôi vị hoàng đế

Đợi đến khi Yên Nguyên Tông rời đi, Trần Tử Tô mới lồm cồm từ mặt đất ngồi dậy

Kỳ vương ra tay thật mạnh, vết rách trên tấm trường bào của Trần Tử Tô lô ra vài giọt máu

Dận Không thở dài nói:

-Ngươi có làm sao hay không?

Trần Tử Tô lắc đầu, môi mím lại vì đau đớn

Dận Không tiến lại đở lấy hắn, nói:

-Ta tiễn ngươi về

Trần Tử Tô cảm kích gật đầu

Dận Không tự mình đánh xe ngựa đưa Trần Tử Tô đến phía bắc Tần đô, nơi này chính là nơi cư ngụ của đại đa số bình dân, đêm đã khuya, mọi người đều đang chìm vào giấc ngủ, chỉ có mấy gian nhà còn lộ ánh đèn, nhà Trần Tử Tô là một trong số đó

Dận Không dìu Trần Tử Tô xuống xe ngựa đi vào, bên trong liền nghe một thanh âm ôn nhu nói ra:

-Là Tử Tô trở về àh?

Ánh mắt Trần Tử Tô nhất thời lộ vẻ vô cùng hạnh phúc, miệng nói:

-Nhữ Nghiên, là ta

Âm thanh vừa phát ra chính là thê tử của hắn.

Dận Không đang muốn cáo từ, Trần Tử Tô liền nói:

-Bình vương điện ha mời đợi chút, Tử Tô có lời muốn nói với Bình vương.

Dận Không gất đầu, Trần Tử Tô vào bên trong đem tấm lót cho hắn ngồi xuống, sau đó đi vào phòng trong, Dận Không nghe có tiếng nước chảy, thầm nghĩ chắc là Trần Tử Tô hắn đang hầu hạ thê tử rửa mặt

Qua hồi lâu, Trần Tử Tô mới đi ra, hai ống tay áo vén lên cao được kéo xuống vội vã, miệng cười nói:

-Bình vương đợi lâu, chúng ta qua bên kia nói chuyện

Dận Không theo hắn vào thư phòng, hai người ngồi xuống ghế, Trần Tử Tô nói:

-Bình vương chớ trách! Nội tử đã không thể đi đứng gần năm năm nay, Tử Tô phải chiếu cố cho nàng tắm rữa

Dận Không cười nói:

-Trọng tình trọng nghĩa chính là việc đại trượng phu làm, ta làm thế nào mà đi trách tội tiên sinh.

Dận Không quan sát vết máu trên tấm trường bào, không biết thảm cảnh này, nếu phu nhân của hắn nhìn được, không biết sẽ có cảm tưởng như thế nào

Trần Tử Tô tựa hồ nhìn ra suy nghĩ của Dận Không, thấp giọng nói:

-Nội tử trời sanh đã mù, nhìn không thấy bô dáng của ta.

Dận Không kinh ngạc nhìn hắn, không nghĩ tới cảnh ngộ của Trần Tử Tô lại không may mắn đến như vậy, Dận Không cảm xúc nói:

-Hôm nay tâm tình của Kỳ vương không tốt, nếu không cũng không quá đáng đối với tiên sinh như vậy, đợi Kỳ vương hết giận, ta sẽ hướng nói với người một tiếng.

Trần Tử Tô cười khổ nói:

-Cảm ơn hảo ý của Bình vương, bất qua sau chuyện đêm này, Tử Tô đã hoàn toàn thất vọng đối với Kỳ vương, sau này sẽ không đi theo nữa

Dận Không thầm nghĩ, Kỳ vương môn khách mấy ngàn người, thiếu một, đối với Nguyên Tông chẳng đáng để ý

Trần Tử Tô thấp giọng nói:

-Dạ yến đêm nay tai hoàng cung chấm dứt sớm, Kỳ vương lại ở lại trong cung, có phải là bệnh tình của Tần đế có biến hoá?

Dận Không ngẩn ra, Trần Tử Tô như thế nào lại hứng thú với chuyện này, không biết hắn có lai lịch gì?

Trần Tử Tô cười nói:

-Bình vương không cần đa nghi, Tử Tô chỉ muốn giúp Bình vương phân tích một chút tình thế trước mắt

Dận Không thầm nghĩ, gã Tử Tô này có thể giài thích cái gì đây, hắn mỉm cười nói:

-Dận Không xin rữa tai lắng nghe.

Trần Tử Tô nói:

-Tần đế bệnh tình trầm trọng, sợ rằng ngày một ngày hai sẽ băng hà, hoàng quyền lúc này cạnh tranh càng quyết liệt. Thái tử Yên Nguyên Tịch mặt dù làm việc quyết đoán, quả cảm, song lại vô cùng lỗ mãng, lòng dạ lại hẹp hòi, không có tính khẳng khái, người này nêu lên ngôi, thì không tốt cho Đại Tần.

Trần Tử Tô ngừng lại một chút, rồi nói tiếp:

-Kỳ vương Yên Nguyên Tông lại danh lợi đạm bạc, tự cho mình là thanh cao, nhưng tính tình nhu nhược, tất nhiên dưới áp lực của Tinh hậu cũng sẽ gia nhập vào việc tranh đoạt ngôi vị, người này nếu đăng cơ, quyền lực đại Tần liền rơi vào tay Tinh hậu.

Dận Không mỉm cười nói:

-Trần tiên sinh có thể nhìn thấu như vậy, không biết thái tử cùng Kỳ vương ai đăng cơ sẽ tốt hơn?

Trần Tử Tô lạnh nhạt nói:

-Bất luận là ai lên ngôi đế vị, thì Đại Tần quá trình đi xuống cũng sẽ bắt đầu.

Dận Không thất kinh, Trần Tử Tô này dựa vào đâu mà suy đoán như thế?

Trần Tử Tô đứng dậy, ánh mắt lấp lánh thần quang, nét mặt tràn ngập tự tin, không còn cái vẻ thất vọng khi làm xa phu vừa rồi, hắn thấp giọng nói:

-Nếu thái tử lên ngôi, dựa vào tính cách của hắn, lập tức ra tay đối phó Tinh hậu cùng Kỳ vương. Thậm chí đối với bất cứ huynh đệ nào có thể uy hiếp ngôi đế, hắn cũng xuống tay. Tinh hậu là công chúa Đại Hán, Đại Hán Thành Đế sẽ không tự thủ bàng quan, liên minh Tần Hán đến lúc đó sẽ không còn.

Dận Không thưởng thức gật đầu, quan điểm của Trần Tử Tô và của hắn không bàn mà hợp

Trần Tử Tô tiếp tục nói:

-Nếu Kỳ vương lên ngôi, quyền lực Đại Tần thực tế nằm trong tay Tinh hậu. Lấy Tiết An Triệu cầm đầu nhóm Đại Tần quan lại, bọn họ nhất định sẽ không cam tâm để quyền lực rơi vào trong tay một người đàn bàn, lúc đó tình hình càng lúc, càng loạn hơn.

Suy luận của Trần Tử Tô làm cho Dận Không càng thêm cũng cố những dự tính của hắn, Trần Tử Tô mỉm cười nói tiếp:

-Tình thế tám nước bây giờ, Tần quốc mạnh nhất, nếu như Tần đê sống thêm mười năm, Tần quốc có thể thống nhất thiên hạ, không nghĩ tới người tính không bằng trời tính, mặc dù hắn tài giỏi như thế nào, vẫn không chạy thoát được vận mệnh con người

-Tiên sinh nghĩ, sau khi Tần đế băng hà, tám nước sẽ phát sinh biến hoá gì?

Dận Không cung kính thỉnh giáo

Trần Tử Tô nói:

-Tần đế chỉ cần vừa mất, địa vị bá chủ đại Tần tất nhiên không còn tồn tại. Nếu Tinh hậu cầm quyền, nàng muốn thâu tóm quyền lực trong tay tất phải dựa vào ngoại lực, chọn lựa tốt nhất là dựa vào Đại Hán, lúc đó Hán và Tần mối quan hệ vẻ ngoài coi như thêm phần khăng khít, nhưng thật ra uy cơ từ Đại Hán lại càng thêm nguy hiểm

-Trung Sơn quốc mặc dù đã xưng thần tử với Tần nhiều năm, nhưng quôc quân Trương Trí Thành bên trong lại không cam tâm như thế. Tần đế mất đi, chính là cơ hội để thoát li khỏi Đại Tần, gần đây Trung Sơn quốc hay lui tới với Đại Hán, không chừng lần này y dựa vào Đại Hán để mưu lấy độc lập

-Tề quốc thực lực trong tám nước, có thể nói thua Tần nhưng cùng Đại Khang và Đại Hán tương đương nhau, vài năm nay quốc quân Kinh Phong Đồng cố gắng phát triển thương nghiệp, quốc lực không ngừng tăng lên, mặt ngoài có vẻ coi trọng phát triển kinh tế mà không đâu tư binh lực, nhưng thực tế lại không ngừng tăng mạnh. Phía Tây ba nước Yên, Hàn ,Tấn hình thành một liên minh chặt chẽ, tiềm lực phát triển rất lớn, tuyệt đối không thể khinh thường

Trần Tử Tô đem vấn đề Dận Không quan tâm nhất, Đại Khang, nói sau cùng

Trần Tử Tô nói:

-Đại Khang mấy năm nay tuy không ngừng suy thoái, nhưng căn cơ vẫn còn. Đối với các nước đang có có mục đích xâm lược, Đại Khang trở thành mục tiêu chính, cũng may Hâm Đức hoàng đế cuối cùng cũng ý thức được điều này, gần đây đã nối lại quan hệ với các nước, tranh thủ thời gian tích súc quốc lực, chấn hưng lại Đại Khang, chỉ tiếc…

Trần Tử Tô đang muốn nói, lại thôi, tựa hồ có điều băn khoăn.

Dận Không cung kính nói:

-Trần Tiên sinh! Có điều gì xin cứ nói rõ, Dận Không nhất định tận tâm thụ giáo.

Trần Tử Tô gật đầu thưởng thức, rồi nói:

-Hâm Đức hoàng đế tuổi tác đã cao, nhưng đối với quyền lực cùng địa vị dục vọng lại không hề suy giảm, Đại Khang tương lai nguy cơ so với Đại Tần bây giờ có thể nghiêm trọng hơn.

Dận Không trong lòng trầm xuống, điều Tử Tô vừa nói, bản thân hắn vô cùng biết rõ.

Trần Tử Tô thấp giọng hỏi:

-Bình vương điện hạ chẳng lẻ không muốn trọng hưng Đại Khang, thống nhất thiên hạ?

Trần Tử Tô mỉm cười nói:

-Hiện tai trong tám nước, không có nước nào đủ thực lực thống nhất thiên hạ. Tần đế lâm bệnh sắp mất, Hâm Đức đế tuổi tác đã cao, còn lại quốc quân sáu nước vô luận là mưu kế hay tầm nhìn đều thua xa hai vị hoàng đế trên, trong thiên hạ sắp hình thành ba thế lực bình hành, Bình vương đã chiếm cứ thiên thời.

- Đại Khang hoàng tử đông đảo, nhưng không ai có thề đủ tiềm lực giành ngôi thái tử. Bình vương nếu ở lại Đại Khang, lấy địa vị của người mà nói tuyệt đối là không có cơ hội, nhưng người lại chớp lấy thời cơ, chủ động sang Tần làm vi chất. Bên ngoài có vẻ như là vạn phần nguy hiểm, nhưng thực tế lại thành công khi gia nhập vào dòng suối tranh đấu trong hoàng cung Đại Tần, xảo diệu chiếm lấy địa lợi.

-Bình vương trong lúc nguy nan tự thân chủ động làm vi chất, giãi thoát cho Đai Khang một cảnh chiến hoả trước mắt, làm cho sinh linh thoát khỏi một kiếp đồ thán, chính lá chiếm được dân tâm của dân chúng Đại Khang. Hơn nữa trong vòng một thời gian ngắn tại Tần đô, lại cư nhiên thu được sự tin cậy và coi trong của Kỳ vương cùng hoàng hậu. Tại Đại Tần địa vị được đề cao, điều này coi như là được nhân hoà. Thiên thời, địa lợi, nhân hoà cả ba thứ đều có, Bình vương chính là thiên mệnh ,nắm trong tay cơ hội thống nhất thiên hạ

Dận không trong lòng vô cùng kích động, Trần Tử Tô nắm c tình thế hiện nay vô cùng chuẩn xác, người này đích thật là tuyệt thế kinh tài, nếu có hắn trợ thủ, nghiệp lớn tương lai vô cùng hữu ích

Dận Không cung kính hướng hắn vái một lạy, Trần Tử Tô an nhiên nhận của Dận Không một xá, mỉm cười nói:

-Có câu nói, lễ hạ cho người, tất có sở cầu, Bình vương điện hạ muốn Tử Tô làm điều gì?

Dận Không chân thành nói:

-Dựa vào trí tuệ của tiên sinh, tất nhận ra Dận Không muốn cầu người cái gì!

Trần Tử Tô ha hả cười to, sừa sang lại trường bào rách bươm, cung kính quỳ xuống trước mặt Dận Không, Dận Không cuốn quít đở lên, nói:

-Tiên sinh hà tất phải như thế?

Trần Tử Tô nghiêm nghị nói:

-Tử Tô lạy ở đây là lạy đế vương của thiên ha, vị minh quân nhất thống giang sơn.

Dận Không kích động, nắm lâý tay đở hắn đứng lên

Trần Tử Tô nói:

-Tử Tô năm nay ba mươi ba, đã lăn lộn nhiều nơi, nhưng không thoả được sở cầu, hôm nay đã gặp minh quân, từ giờ trở đi, Tử Tô nguyện toàn tâm hiệp trợ Bình vương thành tựu nghiệp lớn


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.