Sườn Xám Và Quân Trang

Chương 55: 55: Phải Chịu Trách Nhiệm Với Việc Mình Đã Làm





SƯỜN XÁM VÀ QUÂN TRANG
Tác giả: Mai Thái Khấu Nhục Bao
Edit + Beta: Dung phi
‼️Truyện chỉ đăng duy nhất tại wattpad Sharonnn2010‼️
????????????
Chương 55: Dù sao đi nữa, con người cũng phải chịu trách nhiệm với việc mình đã làm.

Molders khỏe lại rất nhanh, đợi hắn ổn hết rồi thì cai ngục đưa hắn đi lao động.
Hắn không nói gì, chỉ làm theo.
Một tối nọ, Vân Cương về, đợi mãi không thấy hắn, sợ hắn lại có chuyện bèn sang bên doanh trại, cuối cùng tìm được Molders qua mấy bức rào.
Đoàn người bọn họ đang đứng chờ cạo tóc, có mấy người quan hệ không tệ với hắn vừa đi vừa hỏi: “Thượng tá, chuyện ở Auschwitz người Liên Xô nói là thật sao? Trong đó đốt người thật ạ? Có phải họ gạt chúng ta không? sao nước Đức vĩ đại của chúng ta có thể làm chuyện như thế?”
“Đúng đúng.” Mấy người bên cạnh cũng phụ họa.
Molders chỉ hơi khựng lại chứ không nói gì.
“Thượng tá, ngài tiết lộ chút đi.” Một hạ sĩ nói: “Có phải người Liên Xô vu khống chúng ta không?”
Molders vẫn im lặng, hắn phải trả lời họ thế nào đây?
Thấy hắn như thế, dần dà họ cũng hiểu chuyện là thật, cuộc đại diệt chủng thảm họa loài người kia không phải trò đùa.


Dù đa phần họ không thích người Do Thái, nhưng chưa ai nghĩ sẽ diệt hết họ bằng cách đó.
Vân Cương nhìn hắn mỉm cười, họ chạm vào vai nhau.
Một hạ sĩ thấy thế thì cười huýt sáo: “Này này, thượng tá đỉnh nha, lại một cô nàng chết mệt ngài nữa.”
Giọng người này không nhỏ, dù họ đã đi được một khoảng nhưng Vân Cương vẫn nghe thấy: “Sao?” Cô nhướng mày, suy nghĩ kéo đến.
Molders xụ mặt ngay, hắn lạnh lùng liếc anh ta: “Im đi!”
Hạ sĩ kia nhún vai, cũng không để tâm, lát sau còn nói tiếp: “Cô gái Liên Xô kia thì sao? Hình như dạo này không thấy đến tìm ngài?”
Tâm trạng Molders rất tệ, không biết Vân Cương có nghe thấy không, hạ sĩ kia cứ lải nhải không ngừng, hắn bèn bóp cổ gã đè lên lưới sắc, mặt lạnh như băng, giọng đáng sợ: “Không phải tôi nói cậu im đi à?”
Quân đội Liên Xô dẫn người thấy xôn xao thì cầm roi đến, quất mấy cái vào hai người: “Sao đây? Đã thành thế này rồi còn gây chuyện! Sao chưa thả ra nữa?”
Molders bị quật cũng không buông, hắn trừng mắt với người kia: “Coi chừng cái miệng của mày đấy!”
Vì hành động không bố láo đó mà Molders bị nhốt vào ngục.

Nơi này bốn phía là tường, không có ánh sáng, còn rất chật hẹp.
Hắn không biết mình đã ở đó bao lâu rồi, vì hắn đã hoàn toàn đánh mất nhận thức về thời gian giữa chốn tối tăm lạnh lẽo kia, nếu không phải là người có tâm lý vững vàng, hẳn hắn đã phát điên mất.
Mấy ngày này hắn đã nghĩ rất nhiều chuyện.

Ví dụ như trại tập trung, như chiến tranh, như Thẩm Vân Cương, sau đó mới thật sự ngộ ra đúng là họ đã đi xâm lược, dù mục đích ban đầu cũng vì chút đất đai không thỏa đáng bởi “hòa ước Versailles”.


Hắn cũng xem như là một tên lính, đã làm rất nhiều chuyện tội lỗi.
Hắn mù quáng nghe theo kẻ cầm đầu, tự nguyện trở thành một cỗ máy chiến tranh, kết quả hiện tại cũng là phải lý.
Molders nhớ đến Vân Cương, đêm đó cô đã nói gì? Hắn biết rất nhiều thứ tiếng, vậy mà lại không hiểu gì về tiếng Trung.
Chẳng biết đã bao lâu, hình như cửa sổ trên đầu đã mở, Molders nhìn ra ngoài, trời vẫn tối đen, hẳn đã về khuya.

Nhưng lần này khuôn mặt xuất hiện không phải là của cai ngục, thậm chí còn là một cô gái nhỏ xinh đẹp mười tám, mười chín.
“Mold, là em.”
Molders nhíu mày không nói.
“Sao anh không bảo gì cả vậy? Đang trách em không giúp anh à, em bị cha quản thúc, sợ bị phát hiện, em lo cho anh lắm.”
“Nastasia.” Molders lên tiếng, giọng không hề hào hứng gì: “Tôi đã nói với cô rất nhiều lần rồi, đừng đến tìm tôi nữa.”
“Vì sao?” Nastasia nhìn anh với vẻ say mê.
“Chúng ta không cùng một đường.”
“Vậy cô bác sĩ tóc đen kia cùng đường với anh sao?” Khuôn mặt xinh đẹp của Nastasia đột ngột trầm xuống: “Em quen anh trước, cô ta mới đến mấy ngày đâu? Chúng ta quen nhau hơn một năm rồi!”
Molders không muốn giải thích: “Tôi sắp ra tòa rồi, cô làm thế không ích gì cả.”
Nastasia nhỏ giọng: “Em không muốn anh chết, Mold, em giúp anh bỏ trốn, dù sao chắc chắn cha em cũng không đồng ý cho chúng ta.


Chúng ta cùng bỏ trốn đi.”
“Cô điên rồi!” Molders quát: “Cô đi đi, tôi chưa từng thích cô, cũng không muốn qua lại với cô nữa.”
Nastasia bị từ chối dứt khoát thì giận tím mặt: “Em biết chắc chắn là vì ả bác sĩ đó, em sẽ nói cha em bắn chết cô ta!”
Molders đã hết kiên nhẫn, hắn sải bước đến bên cửa sổ, bỗng đưa tay ra bóp cằm cô bé, lạnh lùng nói: “Nếu cô dám động đến cô ấy, dù có sắp chết tôi cũng không bỏ qua cho cô.”
Nastasia chớp mắt rồi bật khóc: “Em đã quen anh lâu vậy rồi, sao anh không thích em? Em đối xử với anh không tốt à? Một phạm nhân giống anh có tư cách gì từ chối em?”
Molders không rảnh lảm nhảm, hắn đóng sầm cửa lại.
Nastasia lau nước mắt, lại đứng ngoại gọi hắn hai lần nữa, thấy hắn không đáp thì bực bội dậm chân rồi chạy mất.
Lúc này Vân Cương đang làm việc thì một cô gái tóc vàng mắt xanh chạy xộc vào, nhìn quanh một lát rồi chỉ tay vào cô: “Cô, ra đây cho tôi!”
Thẩm Vân Cương không hiểu gì cả, nhìn quanh một lát rồi nói: “Cô đang nói chuyện với tôi à?”
“Chính cô, ra đây!”
“Đợi tôi lo cho bệnh nhân này xong được không?”
“Không được, ngay bây giờ!”
Vân Cương đành giao lại bệnh nhân cho trợ lý của mình, một nữ y tá nhỏ giọng bảo cô: “Đó là con gái quan chỉ huy trại đó, cô nhớ cẩn thận.”
Cô gật đầu, dù không biết mình đã làm gì chọc người kia, nhưng bây giờ cô chẳng sợ gì cả.
“Sao thế?” Thẩm Vân Cương chỉnh lại tay áo, híp mắt cười với cô gái nhỏ trông khá xinh xắn.
Nastasia không nói gì đã quật roi vào cô, lần này Vân Cương mới bực bội, cô nắm chặt cây roi hỏi: “Dù sao cũng phải có lý do chứ? Cô nghĩ mình là mẹ thiên hạ chắc?”
Người kia không ngờ cô nhanh nhẹn vậy: “Cô chờ đó, tôi sẽ bảo cha tôi đến bắn thủng đầu cô!”
Vân Cương đưa chân ra cản đường cô bé, hai người chỉ hơn kém nhau vài xen ti, nhưng nhìn là thấy Vân Cương có lợi thế hơn: “Vội vậy làm gì, cũng phải cho tôi lý do chứ?”

Nastasia hất hàm trợn mắt: “Cô không muốn chết thì sau này cách xa Mold ra một chút.”
“À vậy hả.” Vân Cương giễu cợt, ra là mèo nhỏ đến tìm, cô cười lạnh: “Tôi còn lạ gì của quý nhà cô nữa.”
“Cô nghĩ mình là ai, gì mà không lạ, cô dựa vào đâu mà nói thế?”
Vân Cương không cho ý kiến: “Hiếm cũng được, không lạ cũng vậy thôi, rốt cuộc cô muốn gì?”
Nastasia cũng nghẹn lại: “Dù gì đi nữa… Cô cũng không có tư cách chê anh ấy.”
Vân Cương cho cô bé chỉ là một con nhóc, không định đôi co nhưng vẫn thấy thú vị: “Em thích anh ấy, nhà em có đồng ý không?”
“Liên quan gì tới cô?”
“Ồ, vậy em có biết anh ấy sắp bị tử hình không?”
“Sao cô lại thế chứ?” Nastasia bất mãn: “Hờ hững như vậy, cô không lo cho anh ấy à?”
“Lo thì có ích gì?”
Nastasia trợn mắt với cô: “Tôi sẽ cứu anh ấy ra! Lúc đó anh ấy sẽ là của tôi.”
“Em thích là được.” Vân Cương biết người này chỉ được cái huênh hoang, cũng không để bụng, hạ chân xuống muốn đi.
“Cô là một ả đàn bà máu lạnh!”
“…” Vốn Vân Cương không muốn dính đến con nhóc này, nhưng nghĩ nghĩ vẫn quay người bảo: “Chị không biết vì sao em thích anh ấy, nhưng em có hiểu anh ấy không? Biết anh ấy là người thế nào không? Có hiểu lòng mình chưa?”
“Tôi không quan tâm” Nastasia hất hàm kiêu ngạo: “Tình yêu không có đúng sai, tôi có thể vượt qua tất!”
Vân Cương thấy cô bé thế này, bỗng sự chán ghét ban đầu vì thái độ cậy quyền cũng nhạt đi một chút, vẫn còn non và xanh lắm.

Cô bật cười rồi trả lời: “Nhưng dù sao đi nữa, con người cũng phải chịu trách nhiệm với việc mình đã làm!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.