Bên này, Lâm Tâm Nguyệt vừa chứng kiến cảnh sếp Hà anh dũng bắt cướp, bên
kia, Cao Ngạn Bác bưng thức ăn thơm phức ra phòng ăn, mới hài lòng lau
hai tay đi ra phòng khách, nhìn thấy ba mình trò chuyện vui vẻ với Lương Tiểu Nhu thì sửng sốt một chút, sau đó gật đầu chào cô.
Còn
Lương Tiểu Nhu lại bị bộ dạng ở nhà của Cao Ngạn Bác hù giật mình, rất
nhanh trong mắt Lương Tiểu Nhu hiện lên kinh ngạc và một ít cảm giác khó nói thành lời, hiện tại anh không giống sếp Cao nghiêm túc, cẩn thận
trong giờ làm việc nữa. Chẳng qua cô cảm thấy hình tượng Cao Ngạn Bác
thế này rất ấm áp, rất chân thực, không nhịn được nghĩ có thể thường
xuyên nhìn thấy bộ dạng này của anh là đủ rồi, Lương Tiểu Nhu bị suy
nghĩ này của mình hù dọa, vội vàng lắc đầu đem ý nghĩ kia đá văng khỏi
não, nhưng có một số thứ một khi đã cắm rễ sẽ rất khó trừ bỏ. Nếu như
Lâm Tâm Nguyệt có mặt, hai mắt cô nhất định tỏa ra ánh sáng xanh lè, hô
to có JQ (*gian tình.)
Bác Thông thấy Lương Tiểu Nhu ngây người
vì con trai mình, lắc đầu, quan tâm hỏi: “Tiểu Nhu, không sao chứ? Có
phải thằng Bác nhà bác chọc giận con không, con đừng sợ, cứ nói cho bác
Thông nghe, bác nhất định sẽ giúp con dạy dỗ nó.”
Cao Ngạn Bác
quả thật cảm thấy mình rất vô tội, rõ ràng anh chưa có nói gì hết, nằm
cũng bị trúng đạn, hơn nữa phát đạn này lại do ba của anh bắn. Ba, con
thật là con ruột của ba sao? Trong lòng ba, con trai không có chút trọng lượng nào à?
Lương Tiểu Nhu vội lắc đầu, cô thật không hi vọng
mối quan hệ giữa hai cha con họ vừa mới giải hòa lại xung đột vì cô:
“Không có, không có, con đang suy nghĩ về vụ án mà thôi.” Về phần có
đúng sự thật hay không, chỉ có Lương Tiểu Nhu mới biết.
“Ồ, thì
ra là thế, bây giờ đã hết giờ làm rồi không nên nghĩ tới chuyện công
việc nữa, nghỉ ngơi thật tốt mới quan trọng. Thân thể khỏe mạnh mới có
thể làm việc tốt, con nói có đúng không Bác?” Bác Thông xoay người nhìn
vẻ mặt còn đang buồn bực không hiểu sao mình bị ‘trúng đạn’ Cao Ngạn Bác hỏi.
“À, phải ạ.” Cao Ngạn Bác nghi ngờ nhìn quanh: “Tâm Nguyệt đâu?”
“Cô ấy đã tới đầu đường rồi.” Cổ Trạch Sâm từ trong phòng bước ra đáp:
“Thôi, vẫn là để em đi đón cô ấy.” Cổ Trạch Sâm có chút lo lắng, giọng
nói sốt ruột cầm chìa khóa liền đi ra ngoài.
Lúc Lâm Tâm Nguyệt
thong dong đi tới dưới lầu nhà Cao Ngạn Bác, liền thấy Cổ Trạch Sâm đang lo lắng nhìn chung quanh: “Sâm, sao anh ở đây, không phải em nói anh
không cần đi đón em à?”
Cổ Trạch Sâm nắm tay Lâm Tâm Nguyệt, nhéo nhéo chóp mũi cô: “Mọi người đều chờ em đến ăn cơm, còn hại anh lo lắng cả buổi, ngược lại em thì ung dung đi tản bộ ngoài này.” Cổ Trạch Sâm
thở nhẹ một hơi, bất đắc dĩ với chuyện Lâm Tâm Nguyệt thong thả dạo chơi này.
“Xin lỗi, xin lỗi.” Lâm Tâm Nguyệt làm nũng chui vào trong
lòng Cổ Trạch Sâm, hơi lắc lắc cánh ay anh, cọ cọ giống như cô dâu nhỏ
cúi đầu nhận sai, Cổ Trạch Sâm chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn cô như nói
thật hết cách với em.
“Vậy chúng ta mau lên thôi, em đói sắp chết rồi.” Lâm Tâm Nguyệt ôm bụng, vẻ mặt vô tội kêu đói, khiến Cổ Trạch Sâm cảm thấy rất dễ thưowng.
“Đáng đời, ai bảo em đến trễ như vậy.”
Dù miệng trách cứ nhưng Cổ Trạch Sâm lại thấy đau lòng cho bạn gái hơn,
nhanh chân kéo cô lên lầu, Lâm Tâm Nguyệt cười ngọt ngào đi theo sau.
Vừa vào nhà, Lâm Tâm Nguyệt đưa thuốc bổ và hải vị cho bác Thông: “Bác
Thông, lần trước vốn định mua tặng bác, nhưng có chút chuyện xảy ra, làm mất đồ, nên con lại mua ít thứ , mấy món này đều có lợi cho mắt của
bác, còn có chút thuốc bổ nữa.”
Bác Thông nhiệt tình hoan nghênh
Lâm Tâm Nguyệt, nhận quà, còn kéo tay cô bắt đầu lải nhải: “Con và Tiểu
Nhu đều có lòng giống nhau, nhưng về sau đừng có đi mua mấy thứ thuốc bổ như thế này, lãng phí tiền, thằng Bác mua cho bác còn chưa dùng hết,
còn nữa, con gái con đứa đi đêm một mình không tốt, lần sau nhất định
phải kêu thằng Sâm đi đón con, còn blab la bla …
Lâm Tâm Nguyệt làm bộ đáng thương nhìn Cổ Trạch Sâm: Sâm, cứu em, mau cứu em, em sắp đói chết rồi T_T
“Bác THông, mọi người đều đói rồi, chúng ta mau ăn cơm thôi. Có chuyện gì
lát nữa hãy nói.” Cổ Trạch Sâm nhận được tín hiệu cầu cứu của bạn gái
liền nhận mệnh cắt ngang lời nói của bác Thông.
“Phải ha! Xem bác hồ đồ chưa, Tiểu Nhu và Tâm Nguyệt chắc đều đói bụng lắm rồi, chúng ta
mau đi ăn cơm thôi, A Bác, mau dọn cơm.”
“Xem ra lần này cô thật
sự bị ép vào đường cùng rồi, cư nhiên chạy đến nhà tôi ăn chực.” Nhìn
Lâm Tâm Nguyệt nhàn nhã, Cao Ngạn Bác cười trêu.
“Ai cần anh lo, em thích!”
“Haiz, người đến ăn chực, đến trễ còn dám nói chuyện hùng hồn như vậy, tôi nói Sâm, cậu không trông nom cô ấy được à?”
“Sâm không nối giáo cho giặc là may mắn lắm rồi, anh còn hi vọng anh ta
trông chừng Tâm Nguyệt.” Lương Tiểu Nhu khinh bỉ nhìn người nào đó đang
cố gắng giúp Lâm Tâm gắp thức ăn.
Còn người nào đó đang chuyên
tâm săn sóc cho bạn gái hoàn toàn đem mấy lời này như gió thổi mây bay,
nhưng bạn trai thân ái của mình bị người ta bắt nạt, Lâm Tâm Nguyệt
không vui đáp trả: “Tôi thấy hai anh chị kẻ xướng người bè, rất ăn nhịp
nha.” Lâm Tâm Nguyệt vẫn không quên mục đích tới đây của mình, có người
tự mình đưa tới cửa, bỏ qua là kẻ ngốc!
“Đúng đó, đúng đó, A Bác
nhà bác có thể xuống phòng bếp lên được phòng khách, biết giặt quần áo,
mọi chuyện đều thông thạo, lại còn rất có hiếu với người ba là bác đây,
bình thường mua rất nhiều thuốc bổ cho bác, còn đưa bác đi chơi, đối xử
với người già rất tốt giống hệt như Tiểu Nhu.”
“Đúng đúng, Tiểu
Nhu nhà con cũng rất hiếu thảo, năng lực làm việc càng không cần bàn,
lại biết săn soc người nhà, còn có…” Mắt Lâm Tâm Nguyệt lòe sáng kim
quang xít lại gần bác Thông nói huyên thuyên.
…
Một già
một trẻ làm mai, à không, là hai người kiêm chức Nguyệt Lão kéo tơ hồng
tựa như vừa trải qua ngàn dặm xa xôi tìm thấy tổ chức, thấy đảng, kích
động xúm lại, bắt đầu nuôi nấng trao đổi sự nghiệp làm mai vĩ đại của
bọn họ.
Này! Này! Hai người các người có phải quá mức càn rỡ rồi
hay không? Đương sự ngồi ngay trước mặt hai người, hai người cư nhiên có thể bàn bạc công khai như vậy, Cổ Trạch Sâm nhìn một già một trẻ hưng
phấn thảo luận, lại liếc về phía hai khuôn mặt càng ngày càng đen của ai đó, bác sĩ Cổ cảm thấy áp lực rất lớn, anh muốn nhắc nhở bạn gái coi
chừng một chút, nhưng… cô nàng quá mức phấn khích, ngay cả nhìn anh một
cái cũng không nhìn.
Tuy trên mặt Cao Ngạn Bác cười cười, nhưng
càng nghe hai người nói, nụ cười trên mặt càng cứng ngắc, đôi đũa trên
tay anh càng nắm càng chặt, chữ ‘#’ càng xuất hiện nhiều trên trán, hận
không thể đem hai người này tiêu diệt ngay lập tức! Trên mặt Lương Tiểu
Nhu càng ngày càng nhiều vạch đen. _._||||
Bình tĩnh, bình tĩnh,
đây là ba và vợ yêu của anh em tốt nhà mình. Bình tĩnh, bình tĩnh, bình
tĩnh cái cọng lông! Hai người các người nói đủ rồi chưa, Cao Ngạn Bác ở
trong lòng lật bàn, nếu không phải vì thân phận của hai người, anh khẳng định đem bọn họ tiêu diệt, từ nay về sau bên tai không còn nghe mấy lời nói nhảm nữa.
“Chẳng lẽ hai người không đói? Nói lâu như vậy không mệt à?” Cao Ngạn Bác cười đến nghiến răng nghiến lợi.
Lâm Tâm Nguyệt và bác Thông rất muốn tra lời ‘Không!’, nhưng nhìn nụ cười
cực kì xán lạn của Cao Ngạn Bác và ánh mắt cảnh cáo của Lương Tiểu Nhu,
hai người cấu kết với nhau làm việc xấu liếc nhau, nét mặt còn chưa thỏa mãn cười khan.
Cho nên, bữa cơm ‘ấm áp hài hòa’ trôi qua, Lâm
Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm bị Cao Ngạn Bác quét ra khỏi cửa, thông báo
một câu không cho bọn họ ăn chực nữa. Vì vậy, lượng công việc hàng ngày
của Lâm Tâm Nguyệt bỗng nhiên tăng nhiều hơn, ngay cả thời gian tranh
thủ lên sân thượng hẹn hò với Cổ Trạch Sâm cũng không có, thế mới nói,
công việc làm mai quả nhiên không dễ làm, nhất là làm bà mai cho sếp
Cao, cái giá phải trả rất là lớn!