Trở lại bộ pháp chứng, Lâm Tâm Nguyệt tắm rửa, thay quần áo khác, mới phát hiện mùi trên người vẫn còn khó chịu như vậy, mặc dù cô không phải là người khiết phích
nhưng mùi ẩm mốc hôi thối của rác bám trên người làm cô chịu không nổi.
Lúc cô muốn đi vào phòng vật chứng thì thấy Lương Tiểu Cương cầm một khối thủy tinh lớn từ bên trong bước ra.
“Chị Tâm Nguyệt.” Lương Tiểu Cương thấy Lâm Tâm Nguyệt đi tới, vui vẻ gọi
cô, người mà Lương Tiểu Cương hâm mộ nhất, tôn kính nhất ngoài Cao Ngạn
Bác thì chính là Lâm Tâm Nguyệt. Nhưng, Cao Ngạn Bác khiến cho anh cảm
thấy anh ta rất nghiêm khắc, bởi vậy mỗi khi đối mặt với Cao Ngạn Bác
anh rất là sợ. Lâm Tâm Nguyệt thì ngược lại, mỗi lần nhìn thấy nụ cười
ấm áp của Lâm Tâm Nguyệt, anh cảm thấy rất thân thiết.
“Ừ.” Lâm
Tâm Nguyệt hài lòng nhìn Lương Tiểu Cương hiền lành mắc cỡ, nói cho
cùng, đàn ông con trai thời nay có mấy người còn như cậu bé này chứ? Chỉ thiếu là không có sự tự tin, quá mức nhát gan. Nếu cậu ta có thể tự tin hơn một chút, Lâm Đinh Đinh trong phim nhất định sẽ thích cậu ta, như
thế thì cuộc tình thầm mến của cậu sẽ không thất bại chấm dứt.
Cô có nên giúp cậu ta một tay không? Giúp cậu ta theo đuổi Đinh Đinh!
Lâm Tâm Nguyệt đảo mắt xoay vòng, khóe miệng vểnh lên, nếu người rất thân
thiết với cô có mặt ở đây nhất định sẽ gào to: Cô lại có ý nghĩ xấu gì
đấy? Đáng tiếc mọi người ở đây chỉ mới làm việc chung với nàng có ba
tháng thôi, tạm thời chưa nhìn ra bản chất ác ma trong người cô. Cao
Ngạn Bác cũng như những người khác bị lừa, đều nghĩ cô là người ngoan
hiền.
Thấy Lương Tiểu Cương đi ra ngoài, Lâm Tâm Nguyệt xoay
người liền thấy Cao Ngạn Bác như cười như không: “Nhìn bộ dạng này của
anh liền biết biểu hiện vừa rồi của Tiểu Cương không tệ.”
“Tiểu
Cương là người kiên trì, năng lực suy đoán cũng rất tốt. Chỉ tiếc cậu ta quá thiếu tự tin, khi bị người ta chất vấn lập tức sẽ bối rối, bắt đầu
nghi ngờ suy đoán của mình.” Cao Ngạn Bác nói lên đánh giá của mình dành cho Lương Tiểu Cương.
Lâm Tâm Nguyệt nghe lời Cao Ngạn Bác nói
xong, tay này nâng tay kia, tay kia nâng cằm: “Chính xác, làm một nhân
viên pháp chứng, có kiên trì là tốt, thế nhưng nếu ngay cả bản thân mình cũng không tin, không dám khẳng định suy luận của mình là đúng, vậy thì có chút phiền toái.” Suy nghĩ một chút, nói tiếp: “Nhưng em cảm thấy
sếp Tim nhất định sẽ có cách làm Tiểu Cương thay đổi.”
“Woa! Cô chụp cái mũ lớn như vậy cho tôi, tôi không dạy dỗ Tiểu Cương tốt thì không xong rồi.” Cao Ngạn Bác nói giỡn.
Lúc này Kelvin đi tới: “Sếp Cao, Tâm Nguyệt, tư liệu về chung cư Tây Cống đã được truyền tới máy tính của mỗi người rồi.”
“Làm phiền anh rồi.”
“Cám ơn anh.”
“Em về phòng làm việc xem tư liệu trước, chờ lát nữa chúng ta thảo luận
tiếp.” Lâm Tâm Nguyệt nói với Cao Ngạn Bác xong liền quay về phòng làm
việc.
Không lâu sau, Lâm Tâm Nguyệt xem xong toàn bộ tư liệu, đến phòng Cao Ngạn Bác.
“Tôi nhớ cô cũng ở khu Tây Cống.” Cao Ngạn Bác tùy ý nói.
“Đúng vậy, em ở gần hiện trường án mạng, cô gái phát hiện ra án mạng chính là em gái của em.”
“Oh, cô gái tràn đầy lòng hiếu kỳ kia à.” Cao Ngạn Bác gật đầu, anh có ấn tượng rất sâu với cô gái kia.
“Ừ, là con bé, mới đầu khi biết con bé là người đầu tiên phát hiện án mạng, còn lo lắng nó bị hoảng sợ. Ai dè, con nhỏ này không những không bị hù, trái lại lòng tò mò càng nhiều hơn.” Lâm Tâm Nguyệt lắc đầu, vẻ mặt rất bất đắc dĩ.
Lúc này, Mạc Thục Viện gõ cửa một cái, đi vào.
“Tắm lâu như vậy vẫn còn mùi rác bám trên người, nếu không phải là… (nội dung như trong phim, lượt bớt lượt bớt.)
“Chị nên cảm thấy may mắn là vật chứng chưa có bị đưa tới bãi chôn lấp rác,
nếu không thì không có tắm vài lần như vậy đâu…” Lâm Tâm Nguyệt vừa cười vừa nói.
"Được rồi, trở lại chuyện chính, chúng ta thảo luận về vụ án lần này.”
…
Buổi tối, sau khi lấy được báo cáo dấu vân tay Lâm Tâm Nguyệt và Cao Ngạn
Bác trở lại hiện trường án mạng tiến hành phân tích vết máu. Ngoại trừ
hiện trường không còn thi thể, những thứ khác đều không khác gì lúc
sáng, tuy rằng đã sớm quen với công việc này, nhưng mỗi lần đi đến hiện
trường án mạng vào buổi tối, Lâm Tâm Nguyệt đều nhịn không được nổi da
gà khắp người.
Phân tích vết máu xong, Lâm Tâm Nguyệt đi theo Cao Ngạn Bác đến bệnh viện thăm Cổ Trạch Dao. Thấy Cao Ngạn Bác dụ dỗ Cổ
Trạch Dao uống nước, Lâm Tâm Nguyệt ngồi bên cạnh nhịn không được chế
nhạo: “Nếu để nhân viên pháp chứng nhìn thấy sếp của bọn họ dụ dỗ bà xã
uống nước như dỗ con nít, nhất định sẽ bị cười nhạo nha. Hơn nữa hai
người đừng có quên, ở đây còn có một người sống sờ sờ là em đó ngen,
đừng có buồn nôn như vậy, da gà da vịt của em đều nổi lên rồi.” Lâm Tâm
Nguyệt cố tình chà xát cánh tay, làm bộ run rẩy.
“Đúng vậy, uống
nước mà cũng phải dụ dỗ, không cần buồn nôn như vậy.” Thanh âm quen
thuộc từ cửa truyền vào, Cổ Trạch Sâm đi tới ôm lấy Lâm Tâm Nguyệt.
“Đem buồn nôn làm tình thú, hai người không có tư cách nói.” Cao Ngạn Bác lập tức phản kích.
“Ai nha, bị nói trúng tim đen rồi, làm sao bây giờ.” Lâm Tâm Nguyệt tựa vào lòng Cổ Trạch Sâm nghịch ngợm nói.
“Ha ha, em đó, chị, em nói cho chị biết một tin tốt, Tế Minh sinh một bé
gái.” Cổ Trạch Sâm nuông chiều vuốt mũi Lâm Tâm Nguyệt, quay đầu báo tin vui cho Cổ Trạch Dao biết.
Nghe xong tin tức của Cổ Trạch Sâm,
tất cả mọi người đều vui mừng thay cho Tế Minh, Cổ Trạch Sâm để ý thấy
dáng vẻ mệt mỏi của Lâm Tâm Nguyệt.
Cổ Trạch Sâm giúp Lâm Tâm
Nguyệt vén mái tóc, anh biết cả ngày hôm nay cô đều bận rộn chuyện
chuyện vụ án ở Tây Cống, có chút đau lòng: “Mệt à, hay là anh đưa em về
trước?”
“Phải đó, Tâm Nguyệt để Sâm đưa em về đi, chị thấy bộ
dạng của em rất là mệt.” Cổ Trạch Dao nghe lời Cổ Trạch Sâm nói, liền
hối thúc Lâm Tâm Nguyệt về nghỉ ngơi.
Lâm Tâm Nguyệt biết hôm nay mình rất mệt mỏi, cũng không đạo đức giả nữa: “Vậy được rồi, chị Dao,
chúng em về trước, chị cũng nghỉ ngơi sớm nhé.”
"Ừ, cẩn thận một chút "
--- ------ ------ ------ ----- về nhà --- ------ ------ ------ ------ ---
Ánh mắt dịu dàng, động tác cẩn thận, Cổ Trạch Sâm giúp Lâm Tâm Nguyệt thắt
đai an toàn, điều chỉnh máy lạnh trong xe, nói: “Em ngủ một chút đi, tới nơi anh gọi em dậy.”
"Ừ" Lâm Tâm Nguyệt nhắm mắt lại, ngã vào lưng ghế dựa ngủ.
Nhìn khuôn mặt an tường của cô gái mình yêu ngủ, Cổ Trạch Sâm nhếch môi lên, giảm tốc độ xe chậm lại.
Đến nhà Lâm Tâm Nguyệt, Cổ Trạch Sâm không đành lòng đánh thức Lâm Tâm
Nguyệt đang ngủ say dậy, nhưng anh biết để Lâm Tâm Nguyệt về nhà nghỉ
ngơi sẽ tốt hơn.
Vì vậy, anh khẽ gọi cô: “Tâm Nguyệt, Tâm Nguyệt đến nhà rồi, dậy thôi.”
“Ừm, tới rồi à?” Lâm Tâm Nguyệt mở mắt mông lung hỏi.
“Phải, mau vào nhà tắm rửa rồi nghỉ sớm, biết không?” Cổ Trạch Sâm mở cửa xe,
cẩn thận dắt Lâm Tâm Nguyệt xuống, anh không quên bạn gái mình mới tỉnh
ngủ có bao nhiêu mơ hồ.
“Đã biết, anh lái xe cẩn thận, em lên nhà trước.”
"Ừ, ngủ ngon" Cổ Trạch Sâm cúi đầu khẽ hôn môi Lâm Tâm Nguyệt một cái.
"Ngủ ngon "