Sủng Vật Yêu Tinh

Quyển 2 - Chương 4




Sáng sớm Duẫn Hạo phẫn uất cực đỉnh ngồi hằm hằm trên điện, trong lòng liên tục mắng tiểu yêu tinh không biết tốt xấu.

Vì làm cho chính mình có thể kháng chiến thắng lợi lại không đả thương khiến bảo bối thương tâm thêm lần nữa, Duẫn Hạo mỗi đêm đều thừa lúc Tại Trung ngủ, phân phó thị nữ châm một lò hương giúp y ngủ ngon, canh chuẩn thời gian lẻn vào giúp y lau thân thể cùng bôi dược, sau đó lại vì y mà chuẩn bị hoa. Lo lắng y ghen nên đã không đi tìm phi tử hầu hạ, lại không nghĩ miễn cưỡng y, đành phải cố nén. Đã phải khổ tâm như vậy, mà y… y, y đã hồi báo như thế nào chứ?

Duẫn Hạo chỉ cảm thấy chính mình tức đến sôi người lại không chỗ phát hỏa, hôm qua trở lại tẩm cung liền học tiểu yêu tinh cái cách trút giận lên phòng ở, chẳng qua lực phá hoại của Duẫn Hạo hiển nhiên mạnh hơn Tại Trung, xong xuôi cung chính điện trên cơ bản đã nhìn không ra bộ mặt vốn có.

Cho dù là như vậy, hỏa trong lòng vẫn chưa tiêu đi. Trong đầu bắt đầu nghĩ cách nên như thế nào gây sức ép vào tiểu yêu tinh chết tiệt mới có thể nguôi lửa giận, trên mặt lộ ra một nụ cười âm trầm khủng bố, cười không ngừng khiến cả đại điện phút chốc trở nên băng lãnh.

Duẫn Hạo tinh thần rạng rỡ gấp trăm lần đáy mắt khóe miệng, tất cả đều là dấu hiệu cho thấy hắn đang hưng phấn không thôi, tiểu yêu tinh, ta đã cho ngươi quá nhiều thời gian, hôm nay làm vậy đều là vì ngươi. Trong lòng dần trở nên ổn định, động tác ôn tồn đi một chút, hai chồng tấu chương chỉ chốc lát đã bị xử lý xong, đặt sang một bên. Xoay người ra giá sách đằng sau tìm kiếm, trong lòng thầm nói, vốn là không nghĩ sẽ như vậy đối ngươi, ai bảo ngươi…

Duẫn Hạo tuy là rất yêu thương Tại Trung, chính là làm Vương, những năm gần đây mặc kệ là ai, ở trước mặt hắn lớn tiếng nói chuyện đều cũng có tội. Dường như chẳng ai có thể giống như tiểu yêu tinh kia, mọi cách trân trọng cẩn thận lấy lòng đối y đều vô dụng. Mới đưa ra biện pháp giáo huấn nho nhỏ như vậy đã phản kháng nháo hết cả lên rồi, thậm chí còn quyết tử chống đối đến cùng không chịu cúi đầu. Duẫn Hạo ngày thường đều được người khác cẩn thận đối đãi, trong lòng còn chưa kịp hờn giận người ta đã đến trước mặt qùy rạp thỉnh tội, mặt mày nhăn lại, không ai là không nơm nớp lo sợ. Vậy mà lại bị làm ra cái tình trạng này, tiểu yêu tinh đáng chết. Vị vương muốn gió được gió muốn mưa được mưa như hắn làm sao có thể chấp nhận tâm ý của chính mình bị người ta hắt hủi đến mức này.

Rất hiếm thủ đoạn có thể thu phục Tại Trung, mà Duẫn Hạo lại không phải biện pháp nào cũng nỡ xuống tay hạ thủ được. Nếu đã như thế, kia dùng phương thức mà cả hai chúng ta đều thích vậy. Theo góc sáng sủa tìm ra một quyển sách bìa cứng ghi — Mật tông hoan hỉ phật song tu chi long dương trân tàng bản.

Ngự thư phòng là nơi cất chứa các kì thư quý hiếm của thiên hạ, Duẫn Hạo thỉnh thoảng vào thời điểm trở nên tiểu nhân cũng có lui qua vài lần, bởi loại hình thư này vốn là đen tối toàn diện. Tùy tay mở ra vừa thấy, không chỉ có chữ mà còn có nhiều hình giải thích, nhìn kỹ, Duẫn Hạo cảm thấy yết hầu cơ hồ khô khốc, này tả rất cụ thể, nguyên một quyển thật dày. Tự lầm bầm, tiểu yêu tinh, tin tưởng ngươi nhất định sẽ thích. Ánh mắt Duẫn Hạo trở nên thâm ám mang theo một tia tà ác, khóe miệng mỉm cười, giống như đang nhìn thấy tiểu yêu tinh được nuông chiều kia. Nhịn không được nới lỏng cổ áo, đem một bát trà lạnh lớn uống cạn, khụ, hôm nay thật sự là quá nóng! (ngài đang xem sách gì vậy hả Vương thượng??? =))))



Tại Trung động động mắt, lười biếng duỗi dài người, vươn tay che miệng ngáp một cái thật to, cảm giác tựa hồ như đã ngủ thật lâu, xương cốt đều uể oải, đem cả ngươi chui vào chăn cọ loạn một phen, tiểu yêu tinh sau đó mới chợt ngóc đầu dậy, lần nữa quay ra xem xét vật thật to ở thắt lưng mình. Vòng trang sức bên hông theo động tác của y mà khẽ động, một phen cầm lên quan sát, vật này có cấu tạo khá tinh tế, thắt bên eo nhìn rất đẹp.

Tại Trung hướng về phía nó làm mặt quỷ “Hừ! Dám trói ta!”.

Phược tiên tác theo truyền thuyết chính là báu vật thiên đình, dùng để tróc nã tiên nhân thần thú dám trốn xuống thế gian, tiên yêu ma gì có pháp lực đều bị dây tơ này xử trí khiến toàn bộ pháp lực hoàn toàn biến mất, nhưng mà lại không làm bị thương nạn nhân. Bực một nỗi không biết tiên vật như thế nào lại rơi vào tay Duẫn Hạo, dùng báu vật này để trói tiểu yêu tinh thì thật sự có chút lãng phí.

Tiểu yêu tinh nhớ lại có chút hỗn loạn, lúc ấy trong đầu đều là hình ảnh tên Vương chán ghét kia lượn tới lượn lui khiến y đau đầu không chịu nổi, sau lại không biết như thế nào chìm vào giấc ngủ, mà ngủ thực ngon, tâm trạng vẫn luôn kinh hoàng cùng bất an không hiểu sao lại bình tĩnh được.

Hôm nay tinh thần Tại Trung hảo tốt, con ngươi đen bóng đảo qua đảo lại, nhìn kỹ căn phòng mình đã ở lâu nay. Hắn nói là bố trí riêng cho ta. Giường là bạch ngọc chế thành, chạm vào cảm giác thấy vừa nhẵn vừa mát, cột trụ giường có treo lụa sa mềm nhiều màu sắc, trên đỉnh có dạ minh châu tiểu yêu tinh thích. Lan can, bàn, tháp đều là bạch ngọc thạch lũ hoa tế mài mà thành, bốn phía rèm trúc được nửa cuốn lên gọn gàng, một tầng lục mỏng cũng được cẩn thận cột vào. Bên ngoài ánh nắng vốn rất gay gắt, nhưng mà đình lý này lại có cảm giác mát bức người, cái khô nóng bên ngoài như được cách biệt hẳn ra.

Tại Trung giơ chân nhảy xuống, đi lòng vòng, dây tơ kia đủ dài để y có thể ở trong đình lý tự do hoạt động. Xoay một vòng, liền ngồi ngay lên lan can gần đó, chân nâng lên dán tại cây cột “Nha. Hảo băng!” Khẽ kêu một tiếng, lại mang chân quấn lấy. Lấy tay sờ sờ, thật sự thích mát mẻ, lan can thượng cũng mát nữa. Vừa rồi mạnh mẽ nhảy vào như vậy nên có chút không thích ứng được, hiện tại chậm rãi sờ thật sự cảm thấy thật thoải mái, bắt đầu mang cả người dính vào. Ai, mát mẻ mát mẻ, thoải mái thoải mái!

Tại Trung thoả mãn thở dài, ngồi ở lan can dạng chân ôm cây cột, ha hả ngây ngô cười, đã sớm đem quyết tâm chán ghét Duẫn Hạo ném thẳng lên trời. Trong tay cầm mấy bông hoa ban nãy lấy trên bàn đưa lên miệng nhấm nháp, hắn là chuẩn bị cho ta ăn, ha hả, vừa tóp tép nhai vừa nhìn cảnh sắc bên ngoài.

Nhìn nhìn, tiểu yêu tinh đột nhiên trừng lớn mắt, ngay cả hoa cũng quên ăn, thân mình rướn ra phía trước xem, thiếu chút nữa đã ngã lộn cổ xuống. Tại Trung phản ứng cực nhanh ôm chặt lấy cây cột rồi xoay người đáp chân xuống đất, ở trong tháp không ngừng nháo lên, miệng kêu to,“Duẫn Hạo, Duẫn Hạo.”.

Vẻ mặt lo lắng mà bức thiết, trong thanh âm lộ ra vui sướng cùng hưng phấn vô cùng.

“Duẫn Hạo ngươi ở nơi nào? Ngươi mau tới nha.” Xem ra, yêu tinh ngốc này hoàn toàn không biết chính mình đã mạo phạm tới vị Vương tôn quý kia, khiến cho vị Vương đó đang ngồi nghĩ biện pháp giáo huấn y đâu.



Duẫn Hạo ngồi ở ngự thư phòng miên man bất định, như thế nào cũng không thể không nghĩ bậy, vốn là đã đói khát một thời gian dài như vậy, hơn nữa hôm qua dục hoả còn bị gợi lên mà không thể được thoả mãn, hơn nữa sách này thật sự là quá mức chi tiết. Thở dài thật sâu, không thể không thừa nhận, đối với tiểu yêu tinh kia, chính mình quả thật là không có biện pháp.

“Vương thượng, thái hậu hồi cung.” Thanh âm của người hầu từ ngoài cửa vang lên đã đem trầm tư của Duẫn Hạo kéo ra.

Nhanh như vậy? Không đúng, phải là sao bây giờ mới trở về. Hậu cung tan rã đã được hơn một tháng, lẽ ra nàng sớm nên xuất hiện, vì cái gì bây giờ nàng mới quay về? Người người đều nói nàng là mẫu nghi thiên hạ hiền thục đoan trang, sau khi tiên vương qua đời liền buông tay với trần thế mà quy ẩn nơi cửa phật, trông giữ lăng mộ làm bạn với tiên vương, là nữ nhân được đem ra làm chuẩn mực cho mọi nữ tử trên đời. Tuy nhiên Duẫn Hạo biết, nàng không phải như thế.

Đối với những kẻ được sinh ra trong hoàng tộc, tình cảm dù thân mật khăng khít đến đâu đồng thời cũng có thể đang tính kế lợi dụng nhau, cái gì cốt nhục huyết thống, huynh đệ như tay chân, nói trắng ra đều chỉ là công cụ để tranh đoạt quyền thế địa vị của nhau, cái gì huyết mạch tương liên máu mủ tình thâm, đều chính là một loại thủ đoạn mà thôi. Đế vương gia là những kẻ vô tình nhất trên đời, bọn họ vừa sinh ra đã bị sự giáo dục như vậy ảnh hưởng, nếu không làm được, ắt sẽ không có khả năng sống sót, Duẫn Hạo và vô số huynh đệ tỉ muội của hắn đều giống nhau, như thế mà lớn lên.

Thái hậu xuất thân thấp kém lại có thể yên ổn ngồi trên vị trí vương hậu, thậm chí còn đem Duẫn Hạo lên được ngôi Vương, chính vì nàng đã làm rất nhiều chuyện không thể tha thứ. Đại khái là đã làm nhiều lắm, vậy nên sau khi phụ vương của Duẫn Hạo qua đời, nàng vì tìm kiếm sự thanh thản trong tâm hồn mà rời xa hồng trần, mỗi ngày ăn chay niệm phật để rửa sạch tội nghiệt ngày xưa. Chính là dù có thế nào cũng không có khả năng chân chính buông tay thực sự.

Nàng sẽ trở về.

Duẫn Hạo luôn luôn đợi.

Nàng đối với Duẫn Hạo mà nói không giống như một mẫu thân, trong trí nhớ của hắn về nàng không có từ ái không có trách phạt cũng không có lãnh khốc, nàng vĩnh viễn đều mang theo vẻ ôn nhu lại vô cùng lạnh lùng. Cái thứ nhất nàng dạy cho Duẫn Hạo là âm mưu không từ thủ đoạn, cái thứ hai nàng dạy cho Duẫn Hạo là như thế nào tranh đấu đoạt được quyền thế. Nhưng Duẫn Hạo không hề cảm kích nàng, bởi nếu không phải chính mình có thể nhìn thấu mẫu thân, chỉ sợ hắn sớm đã trở thành vật hi sinh để nàng lợi dụng.

Đối với mẫu thân này Duẫn Hạo không yêu cũng không hận, nàng chính là tâm sự duy nhất trong lòng của hắn, đã đè ép rất nhiều năm, hắn chờ đợi để chấm dứt tâm sự này.

Rốt cục cũng đến lúc.

“Nàng hiện tại ở đâu?” Tùy tay đem thư đặt lên bàn, Duẫn Hạo mở cánh cửa thư phòng ra, biểu hiện vẻ mặt thích hợp của một hài tử sắp đi gặp mẫu thân sau mười năm xa cách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.