Sủng Thần Của Quân Vương

Chương 44






Trong lòng Hạ Vận không khỏi suy nghĩ về Tạ Lâm Khê.
Chỉ là hắn mới vừa suy nghĩ một chút, Tề Tĩnh Uyên đã ngáp một cái xuất hiện.
Tề Tĩnh Uyên không ăn mặc giống như trên triều đình, khá là thư thả.

Mái tóc y thậm chí còn có chút ngổn ngang, không hề lạnh lùng như lúc lâm triều, đột nhiên nhìn qua còn có mấy phần tiêu sái khi y còn là Thân vương năm đó.
Nhìn thấy Hạ Vận ở đây, trên mặt Tề Tĩnh Uyên chợt lóe vẻ kinh ngạc.
Cử chỉ này, lần thứ hai từ mặt bên chứng minh Tạ Lâm Khê ở trong lòng y đặc biệt bất đồng, quan hệ giữa hai người sợ là so với trong tưởng tượng còn thân mật hơn nhiều.

Nhận ra điều này khiến Hạ Vận có chút xuất thần.
Kỳ thực rất nhiều người ở đáy lòng đều ngầm thừa nhận Tạ Lâm Khê là một cây đao của Tề Tĩnh Uyên.
Thân là một cây đao, vận mệnh phần lớn là bị bẻ gẫy, cuối cùng là dập tắt, ngày sau ở trên sử sách cũng chỉ lưu lại một cái danh nịnh thần mà thôi.
Nhưng hiện tại xem ra, căn bản không phải như vậy.
Tề Tĩnh Uyên đối với Tạ Lâm Khê tín nhiệm đến cực điểm, ít nhất ở trước mặt hắn căn bản không cao cao tại thượng, không thể với tới giống như là ở trước mặt người ngoài.
Nhìn Hạ Vận rơi vào trong trầm tư, Tề Tĩnh Uyên cũng không có bịt tai trộm chuông đi trừng trị chính mình, y thần sắc tự nhiên ngồi ở bên cạnh, nói một tiếng Hạ Quốc công.
Hạ Vận ngẩng đầu, tập trung ý chí, rất nhanh cùng Tề Tĩnh Uyên nói đến chuyện Vân Nam.
Tề Tĩnh Uyên mặt mày mang theo vẻ buồn rầu nói: "Không thu được thuế của Vân Nam, là một chuyện rất không tốt.

Cảnh nội Đại Tề vận chuyển đường sông nhiều, thường xuyên cần khơi thông, mùa mưa đến ai cũng không thể bảo đảm có lũ lụt hay không.


Sợ là thu hoạch năm nay của những nơi khác cũng không ra sao, cuộc sống của dân chúng trải qua gian nan, cũng không thể gia tăng thuế má."
Hạ Vận gật đầu đồng ý, tăng thuế, càng mang nghĩ là có người chưa nộp thuế.
Thời điểm dân chúng không có cách nào sống tiếp, liền dễ dàng xuất hiện hiện tượng quan bức dân phản.

Hắn là võ tướng, không sợ chết trận ở biên quan, lại sợ cầm trong tay lưỡi dao sắc đối địch với dân chúng đại Tề tay không tấc sắt.
Tề Tĩnh Uyên nói: "Vậy Hạ Quốc công có thể có biện pháp gì để phía Vân Nam sớm ngày nộp bù thuế không."
Ánh mắt rất chân thành, câu hỏi cũng rất thành khẩn.
Hạ Vận biết phương diện liên quan đến dân sinh xưa nay y sẽ không làm nhiễu chuyện, vì dân chúng đại Tề mà từng đắc tội không ít người.

Cái này cũng là điểm trong lòng hắn tương đối bội phục Tề Tĩnh Uyên.
Lại nói đến việc thu thuế Vân Nam, việc liên quan đến lợi ích của tất cả mọi người đại Tề, không phải là chuyện của mình Tề Tĩnh Uyên.
Hạ Vận ở trong lòng nghiêm túc suy tính một phen, nói: "Năm đó Thái tổ cùng Vân Nam Vương có ước hẹn, chỉ cần Vân Nam Vương không có phản tâm, kinh thành sẽ không nhúng tay vào việc của Vân Nam.

Bây giờ nhiều năm qua đi, địa giới Vân Nam càng ngày càng không dễ khống chế, cũng không biết nếu như Thái tổ biết sẽ có ngày hôm nay, sẽ hối hận quyết định ngày đó hay không."
Lời này nói đến về sau, thậm chí mang theo mấy phần xem chuyện cười.
Chỉ là ý tứ bọn họ đều hiểu, quyết định của Thái tổ năm đó quả thực là treo trên đầu hậu thế một lưỡi dao sắc.

Sơ sót một cái liền sẽ bị lưỡi dao sắc bén này cắt đứt cổ.
"Thái tổ có hối hận hay không bản vương không biết, bản vương chỉ biết Vân Nam bây giờ là căn xương cứng, không dễ gặm.

Mà không dễ gặm, cũng không thể bỏ qua không gặm, bằng không ngày sau liền không thể gặm." Tề Tĩnh Uyên thở dài một tiếng nói.
Vân Nam Vương có dã tâm, mà không dám manh động.
Nói cho cùng hắn cùng mạch của Thái tổ càng ngày càng xa, nếu như lúc trước không có ước định, Vân Nam Vương hiện tại chỉ có thể tính là một nhánh của hoàng tộc.

Cho nên Vân Nam Vương muốn sinh ra tâm tư khác, cũng phải cần thiên thời địa lợi nhân hoà.
Hiện vào lúc này, hắn sẽ không manh động.
Nhưng giữ thuế không giao, vẫn có thể tức chết một số người.
Hạ Vận nói: "Vương gia lo lắng có đạo lý, không thể thả mặc cho Vân Nam Vương làm việc như vậy."
Nếu có thể, hắn thậm chí còn nguyện ý kinh thành mượn cớ sinh sự mà dụng binh với Vân Nam, cho dù tuổi tác đã lớn cũng vẫn nguyện ý lần thứ hai mặc giáp ra trận.

Đáng tiếc việc này chỉ có thể tưởng tượng, rất nhiều chuyện không phải hắn nguyện ý liền có thể trở thành sự thật.
Giờ khắc này, hắn chỉ có thể đem lực chú ý đặt vào chuyện trước mắt, vì vậy Hạ Vận nói: "Vân Nam Vương xưa nay thương yêu Vân Nam thế tử, bây giờ thế tử ở kinh thành, việc này nếu không thì thỉnh thế tử viết một phong thư xem sao?"
Thỉnh Tề Hàn Chương viết thư, nói tương đối hàm súc.

Tề Hàn Chương vốn là chất tử Vân Nam Vương đưa tới, lúc đó Vân Nam Vương để tỏ lòng chính mình trung tâm với đại Tề, cố ý đưa nhi tử mình thương yêu nhất đến kinh thành.
Tề Hàn Chương ở kinh thành nhiều năm rồi, những năm gần đây dựa vào thư từ duy trì quan hệ phụ tử với Vân Nam Vương.
Thời gian cùng khoảng cách mãi mãi vẫn là đồ vật hại người, chúng nó có thể đem một phần coi trọng biến thành vô tâm, có thể đem một phần tình phụ tử trở thành trống rỗng.


Năm đó là Vân Nam Vương thế tử được sủng ái, bây giờ ở trước mặt Vân Nam Vương t còn sót lại mấy phần lưu tâm ai cũng không biết.
Trong lòng Vân Nam Vương nghĩ như thế nào cũng không ai biết, mà trên mặt đối với Tề Hàn Chương là vô cùng cưng chiều, hàng năm đều sẽ từ Vân Nam đưa tới không ít thứ.
Trong tay Tề Hàn Chương có bạc, ngày tháng trôi quá có vẻ tiêu sái đến cực điểm, nhưng tình huống thật sự trong lòng bọn họ đều hiểu.

Tề Hàn Chương nhiều năm chưa trở lại, rất nhiều chuyện chỉ có thể nhịn, không thể dễ dàng biểu lộ.
Hắn không thể kết giao quần thần, thực sự không nhịn được bỏ chạy đi nghe diễn, chạy đến tửu lâu uống rượu.
Những người giao du với hắn nếu không phải là coi trọng bạc trong tay hắn thì cũng coi hắn là người ngu ngốc.
Quan hệ của hắn cùng Tạ Lâm Khê không tệ, lại bị đế đảng cho rằng là cùng phía với Nhiếp chính vương, cuộc sống cũng rất ưu phiền.
Bây giờ hắn kẹp ở giữa Vân Nam cùng kinh thành, tình thế vô cùng khó xử.
Tề Tĩnh Uyên nhướng mày trầm tư nửa ngày, sau đó y ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Lâm Khê vẫn luôn không lên tiếng, nói: "Lâm Khê, suy nghĩ của Hạ Quốc công ra sao?"
Tạ Lâm Khê vội đáp: "Quốc công nghĩ đương nhiên là tốt."
Quan trọng nhất là Tề Hàn Chương ở kinh thành cần phải sống, mà muốn sống sót liền phải làm một chuyện.
Viết một phong thư gửi cho Vân Nam Vương, có lẽ sẽ bị Vân Nam Vương cố sức chửi, mà tiếng mắng này hắn không nghe được.

Nhưng nếu như hắn không viết, vậy rất dễ dàng bị người khác an bài tội danh.
Tề Hàn Chương là một người thông minh, tự nhiên biết lựa chọn như thế nào.
Nghe đến câu trả lời của hắn, Tề Tĩnh Uyên hơi híp mắt tinh tế xem xét hắn một phen, sau đó thu tầm mắt lại, thần sắc bình tĩnh nói: "Quốc công nói có lý, tính tình của Hàn Chương bản vương biết rõ, phong thư này liền để hắn viết, chắc chắn Vân Nam Vương sẽ cho hai phần mặt mũi."
Hạ Vận khen một tiếng: "Thế tử đại nghĩa."
Tề Tĩnh Uyên có cũng được mà không có cũng được nhếch khóe miệng, thần sắc trong con ngươi tối tăm âm u.
Chuyện Vân Nam tạm thời có biện pháp giải quyết, Hạ Vận nói ra mục đích của chuyến đi lần này.
Đương nhiên, hắn cũng không trực tiếp mở miệng nói, vương phủ này có người của Tả gia, hắn muốn mang người đi.
Chỉ nói là tra ra được Tả gia có hài tử còn sống, là một thứ tử, tám tuổi, nếu như Tề Tĩnh Uyên có tin tức gì, hi vọng có thể giúp hắn tìm được người.
Nói đến đây, Hạ Vận lại nhìn về phía Tạ Lâm Khê nói: "Phương pháp tìm người của Tạ thống lĩnh vô cùng hữu hiệu, đứa nhỏ này vẫn là huyết mạch duy nhất của Tả gia, hi vọng Tạ thống lĩnh trở về Thiên Ngục Tư có thể giúp đỡ."
Tạ Lâm Khê khách khí nở nụ cười: "Quốc công nghiêm trọng rồi, hạ quan sẽ tận lực ổn thỏa."
Hạ Vận giật giật miệng, lúc này Tề Tĩnh Uyên nói: "Hài tử tám tuổi...! Trước đó vài ngày vương phủ của bản vương thật sự còn cứu được một đứa nhỏ đây..."
Hạ Vận không nghĩ tới y sẽ thừa nhận, nhất thời kinh ngạc không thôi, trên mặt lập tức nổi lên ý mừng, hắn đứng lên nói: "Vương gia, đã như vậy, có thể để ta gặp đứa nhỏ này một lần hay không."
Nói đến chỉ là thứ tử của Tả gia, không có quan hệ quá lớn với Hạ gia.

Nhưng hắn lại là huyết mạch duy nhất của Tả gia, huống hồ trên người đứa nhỏ này khẳng định có bí mật, tâm tư Hạ Vận muốn mang người về cũng có thể hiểu được.
Tả Mẫn chết rồi, những người khác của Tả gia là vô tội.
Về công về tư, việc này Hạ gia đều sẽ quản đến cùng.
Trên mặt Tề Tĩnh Uyên thì lại lộ ra vẻ áy náy, y nói: "Hạ Quốc công chớ nóng ruột, không phải bản vương không muốn để cho ngươi gặp, chỉ là đứa nhỏ này mấy ngày nay bị bệnh, vẫn đang dưỡng bệnh, hắn cũng không nguyện ý gặp người ngoài.

Như vậy đi, chờ hắn khỏi bệnh rồi, bản vương cùng hắn nói rõ tình huống, rồi lại tự mình dẫn hắn đến quốc công phủ để quốc công phân biệt ra làm sao?"
Hạ Vận hơi run, biết hôm nay hắn sẽ không gặp được người, cũng may đã rõ ràng thật sự còn một người như thế, vì thế hắn nói: "Đa tạ vương gia."
Tề Tĩnh Uyên ừm một tiếng.
Hạ Vận cũng không có ở vương phủ thêm, liền thuận thế đứng dậy rời đi.

Chờ hắn đi rồi, Tạ Lâm Khê nói: "Cũng không biết là ai trong lòng có quỷ, lặng lẽ tiết lộ việc này cho Hạ Quốc công."
"Ngày đó vì để che mắt chúng ta, Hạng Danh khi đó bẩm báo là đủ số thi thể, hiện tại đột nhiên lòi ra một người, cũng không tiện lộ diện nói cho Hạ gia chuyện Tả gia còn có người còn sống, có một số việc nhiều lời nhiều sai." Tề Tĩnh Uyên không bận tâm.
Tạ Lâm Khê nở nụ cười, trong lòng càng xác định việc này có liên quan đến Hạng Danh.
Chỉ là Quý Minh Nghị là một lão cáo già, Hạng Danh lại không phạm phải chuyện gì, hắn không tiện trực tiếp bắt người lại thẩm vấn, bằng không sẽ dễ dàng đánh rắn động cỏ nhiễu loạn kế hoạch của Tề Tĩnh Uyên.
Đối với một tên cáo già, làm cho hắn cảm thấy kế hoạch của chính mình không bị phát hiện sẽ luôn tốt hơn là để hắn đề phòng.
Tề Tĩnh Uyên nhìn hắn một chút, liền nhìn một chút, một bộ muốn nói lại thôi.
Cử chỉ tư thái này đều rất quái lạ, khiến Tạ Lâm Khê muốn làm bộ không thấy cũng không được.
Vì thế hắn buông tay, một mặt bất đắc dĩ cưng chiều nói: "Vương gia, với quan hệ của ta và ngươi, còn có chuyện gì không thể nói thẳng?"
"Cũng không phải là không thể nói." Tề Tĩnh Uyên chậm chậm rì rì nói: "Ta chính là đang nghĩ, phía Hàn Chương..."
Lời này y còn chưa nói hết, Tạ Lâm Khê đã rõ ràng, Tề Tĩnh Uyên nhìn hắn: "Ta biết những năm này những người khác đều sợ ngươi, chỉ có Hàn Chương vẫn không hề bận tâm những thứ này.

Bây giờ sự tình đến đây, Hàn Chương xác thực bị làm khó dễ, ta chính là sợ trong lòng ngươi không thoải mái."
Tạ Lâm Khê không nghĩ tới y lại đang cân nhắc chuyện này, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Qua trong chốc lát, hắn nói: "Vương gia, mỗi người sinh ra không có cách nào lựa chọn, chuyện mình phải đối mặt người khác sẽ không giúp được, thế tử cũng như thế."
Tề Tĩnh Uyên "À" lên một tiếng, y dịch chuyển tầm mắt, nói: "Xảy ra chuyện như vậy, trong lòng Hàn Chương sợ là cũng không tiện.

Thôi không đề cập tới hắn, ngươi nói đúng, mỗi người đều có khó xử của mình.

Ai ở trên đời này cũng không dễ dàng."
Tạ Lâm Khê luôn cảm thấy thời điểm y nói lời này có chút lãnh ý, thật giống như ở nơi mà hắn không biết đã trải qua nhưng việc không có cách nào kể rõ, cho nên khiến người này đầy thân hàn khí như vậy.
Nếu trong lòng đã quyết đoán, vậy việc Tề Hàn Chương viết thư rất nhanh liền được xác định.
Tề Tĩnh Uyên trực tiếp triệu Tề Hàn Chương vào cung, sau đó đương tiểu hoàng đế cùng Tề Hàn Chương nói rõ nguyên do.
Lời nói mặc dù không trực tiếp bộc bạch, nhưng ý tứ bên trong ai cũng biết.
Trên mặt Tề Hàn Chương có chút lúng túng, có chút không biết làm sao, cuối cùng gật đầu đồng ý.

Thời điểm đó hắn tận lực đè xuống tất cả tâm tình, tận lực khiến vẻ mặt của chính mình thoạt nhìn không khác gì thường ngày cả.
Khi Tề Hàn Chương rời khỏi hoàng cung vẫn tựa như lúc trước mà nói: "Hoàng thượng, hoàng thúc, ta đã lâu không gặp Tạ thống lĩnh, không bằng để hắn đưa ta xuất cung đi."
Tiểu hoàng đế tự nhiên đồng ý, chỉ là Tạ Lâm Khê là người bên cạnh Tề Tĩnh Uyên, hắn cũng không tiện mở miệng, nhìn về phía Tề Tĩnh Uyên.
Tề Tĩnh Uyên khẽ mỉm cười: "Lâm Khê, đưa thế tử xuất cung."
Tạ Lâm Khê đáp lại, Tề Hàn Chương lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.