Sủng Lâu Sẽ Thành Hôn

Chương 60: Ngoại truyện 2: Hạnh Phúc Giản Đơn




Hôm nay là sinh nhật tròn một tuổi của hai bảo bối Cố gia, không khí bao trùm khắp căn nhà, khách khứa ra vào tấp nập.

Mới sáng sớm, Thai Tử Vũ đã đến, không ngừng nhìn trái rồi lại nhìn phải Cố Duy Nhất nhét hai đứa nhỏ vào trong ngực hắn, "Cậu đang tìm cái gì?"

Thai Tử Vũ nhìn hai đứa nhỏ trong ngực đang chảy nước dãi, không khỏi xốc chăn một đứa lên nhìn, "A, thằng nhóc này có xx, là anh trai, bên trái là em gái."

Cố Duy Nhất đánh một cái thật mạnh vào đầu hắn, "Thai Tử Vũ, cậu là cái đồ lưu manh."

Thai Tử Vũ cắn răng, hắn đã trêu chọc ai đâu chứ, hai đứa nhỏ bé như vậy, cũng không phải hôm nào hắn cũng trông nó, sao phân biệt được nam nữ, sao phân biệt được ai là anh ai là em chứ!!!

Cố Duy Nhất nhướn mày, cô cũng chỉ tìm cớ chỉnh đốn hắn chút thôi.

Hai người nhốn nháo một lúc với nhau, Hề Tuyết nổi giận đùng đùng chạy tới, ngồi xuống sofa, Cố Duy Nhất lại gần, "Đây là bị gì thế, sắc mặt cậu sao lại khó coi như vậy?"

Hề Tuyết hung hăng trừng cô, "Còn không phải tại cậu."

"Tớ???" Cố Duy Nhất tự chỉ bản thân, không hiểu đầu đuôi ra sao, "Tớ đã làm gì?"

Hề Tuyết oán hận cắn răng, hạ thấp giọng nói, "Còn không phải cậu sinh ra long phượng thai sao, Tô Lương Tần lại cầm thú nói không thể kém hơn sư huynh được, nhất định phải khiến tớ cũng sinh một đôi song phượng thai!!! Cậu nói xem, đầu óc anh ấy có vấn đề phải không, long phượng thai mà dễ sinh như vậy, tất cả mọi người đều đã sinh rồi, đúng là suy nghĩ không bình thường!!!" Hôm nay là ngày quan trọng như vậy mà cũng không buông tha cô, buổi sáng còn làm hai lần nữa, cầm thú không ai bằng mà!!!

Cố Duy Nhất nghe Hề Tuyết nói nhiều như vậy, trên dưới nhìn qua Hề Tuyết, thấy sau phần cổ cô dấu hôn rõ ràng, trong lòng hiểu rõ, ôm bụng cười, "Hahaha, anh Lương Tần thật có tài mà..."

Sắc mặt Hề Tuyết không tốt nhìn cô, nói từng chữ, "Cố! Duy! Nhất!"

Cố Duy Nhất cười đến mức khóc ra nước mắt, nhìn ánh mắt cảnh cáo của Hề Tuyết, chậm rãi ngừng lại, nhưng vẫn không nhịn được cười, "Tớ không cười, không cười nữa, nhưng mà, tớ kiến nghị cậu nên nấu canh bổ cho anh Lương Tần đi, không thì anh ấy không chịu nổi nữa đâu..."

"Cố! Duy! Nhất!" Vẻ mặt Hề Tuyết dữ tợn, đưa tay ra muốn nhéo cô, Cố Duy Nhất sợ tới mức giật mình nhảy lên, vừa lúc Ngôn Mộc đi vào, chạy tới ngực anh, "Anh mau quản sư muội của mình đi, ban ngày ban mặt dám hành hung em!!!"

Ngôn Mộc ôm lấy eo cô, giọng nói trách cứ, "Mới ở cữ ra, đừng nghịch như vậy."

Cố Duy Nhất ôm cô Ngôn Mộc, làm mặt quỷ với Hề Tuyết.

Hề Tuyết giận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không dám đoạt người trong ngực anh đành giơ ngón tay với Cố Duy Nhất, quay đầu đi bắt gặp Tô Lương Tần thần thái sảng khoái bước vào, hung hăng trừng anh một cái rồi xoay người đi lấy đồ ăn.

Tô Lương Tần thấy ánh mắt hung tợn của Hề Tuyết, ngẩn người đi qua hỏi, "Vợ yêu của tớ bị sao vậy? Ai dám bắt nạt cô ấy?" Sáng sớm còn ôm hắn âu yếm, sao bây giờ thái độ lại trở mặt như vậy?

Cố Duy Nhất nghiêng đầu nhìn hắn, vẻ mặt đồng tình, cố tình hạ thấp giọng nói, "Vừa rồi Hề Tuyết có nói với em, anh Lương Tần, anh giống như là... không được..."

Sắc mặt Tô Lương Tần tối sầm, nổi giận đùng đùng đi thẳng qua chỗ Hề Tuyết, cô gái nhỏ này, một ngày không giáo huấn là không được!

Bàn tay Ngôn Mộc nắm lấy cằm Cố Duy Nhất, khiến cho cô phải ngẩng mặt lên nhìn mình, ánh mắt không tốt chút nào, "Cố Duy Nhất, trước mặt chồng mình mà lại nói người đàn ông khác không được, lá gan em ngày càng lớn rồi đó."

Cố Duy Nhất cười lấy lòng, "Chỉ là đùa một chút thôi mà, không nên tin là thật, không nên..."

Ngôn Mộc nhìn bộ dáng của cô, ánh mắt tối sầm lại, duỗi tay ôm lấy cô đưa lên tầng, Cố Duy Nhất cảm thấy không ổn, giữ lấy lan can sống chết không theo, "Anh muốn làm gì?"

Môi mỏng Ngôn Mộc sát lại tai cô, ái muội thổi khí, "Cố Duy Nhất, đã gần một năm, chẳng lẽ em không muốn anh?"

Cố Duy Nhất nhìn anh, con ngươi dụ hoặc không chợp mắt nhìn cô làm lý trí của cô cũng như bay mất, hôm nay vừa hết tháng ở cữ, anh không nhịn được nữa? Thôi vậy, thật ra từ sớm cô cũng không nhịn được rồi.

Nhìn ánh mắt giãy giụa của Cố Duy Nhất, đôi mắt Ngôn Mộc càng trở nên u ám hơn, không quản gì nữa, nửa ôm nửa kéo ôm cô lên lầu.

Mắt thấy trước mắt đã không còn bóng người, Thai Tử Vũ ôm hai đứa nhỏ, ba người trừng mắt nhìn nhau.

"Oaaaa..."

"Oaaaa..."

Hai đứa nhỏ đồng thời khóc lên, Thai Tử Vũ hoảng loạn nhìn bốn phía, muốn tìm người cầu cứu. Nhưng là, mọi người trong đại sảnh giống như đều ra ngoài hoa viên hết rồi, Thai Tử Vũ luống cuống tay chân, làm cái này không được, cái kia cũng không xong, mồ hôi đầm đìa trên mặt.

"Cần giúp đỡ không?" Một giọng nữ quen thuộc vang lên.

Thai Tử Vũ theo bản năng ngước mắt lên nhìn, hai mắt hơi dại ra sau đó lại khôi phục bình thường, "Đã lâu không gặp."

Doãn Huyên Huyên cười cười tới bên cạnh hắn, ôm lấy một đứa, giọng nói nhẹ nhàng, "Phải, lâu rồi không gặp, cũng hơn một năm rồi, anh sống có tốt không?"

Thai Tử Vũ và đứa nhỏ trong ngực mắt to trừng mắt nhỏ, thuận miệng nói, "Vẫn vậy, sao có thể tự khiến bản thân sống không tốt được chứ."

Doãn Huyên Huyên nghe được lời nói của hắn, có chút phức tạp nhìn qua, Thai Tử Vũ đang đùa với đứa nhỏ, cũng không ngẩng đầu.

"Tử Vũ, anh giống như khác với trước kia." Doãn Huyên Huyên chần chừ nói.

Thai Tử Vũ cười, ngẩng đầu nhìn cô, "Con người cũng không thể mãi không thay đổi, dù sao cũng phải làm cho bản thân thay đổi một chút, không phải em cũng thay đổi sao?"

Doãn Huyên Huyên cúi đầu, trên mặt lộ ra một nụ cười khổ, giọng nói lại không có gì khác biệt, "Đúng vậy, chúng ta đều thay đổi rồi." Trở thành người mà bản thân không bao giờ nghĩ tới.

Một tay Thai Tử Vũ chỉnh lại tư thế của đứa nhỏ trong lòng, đôi mắt lại bắt gặp người đang đi vào, trên mặt không nhịn được cười tươi. An Khả Thiến liếc hắn một cái, lại nhìn người ngồi bên cạnh, trên mặt không có biểu tình gì. Doãn Huyên Huyên, cô biết cô ấy, tuy rằng mấy năm gần đây không phải đại bạo nhưng fan cũng không ít, chỉ thiếu một cơ hội để nổi lên mà thôi.

Mà cái tên này, khi cô vừa quen Thai Tử Vũ, lúc hắn say đã nghe một lần.

An Khả Thiến xoay người lên tầng, Thai Tử Vũ thấy cô rõ ràng trông thấy mình nhưng lại giả bộ không thấy, tươi cười trên mặt ngừng lại, đứng bật dậy, gọi to, tức giận thành tiếng, "An Khả Thiến!"

Doãn Huyên Huyên kinh ngạc nhìn theo ánh mắt hắn, An Khả Thiến thản nhiên dừng bước thản nhiên nhìn hắn, vốn nghĩ nửa năm không gặp, người đàn ông này sẽ thành thục một chút, không nghĩ tới vẫn thiếu kiên nhẫn như vậy.

Thai Tử Vũ đưa đứa nhỏ trong lòng qua cho Doãn Huyên Huyên, sửa sang lại tây trang, đi tới, vẻ mặt tức giận, giọng nói lạnh lùng, "Vì sao giả vờ không thấy anh?"

An Khả Thiến nhíu mày, "Em tưởng anh và Doãn tiểu thư đang nói chuyện với nhau."

Thai Tử Vũ quay đầu nhìn thoáng qua Doãn Huyên Huyên, đôi mày sít sao nhíu lại, giải thích, "Anh với cô ấy không có quan hệ gì, em đừng hiểu lầm."

An Khả Thiến lộ ra vẻ mặt khó hiểu, "Hiểu lầm? Em cũng không hiểu lầm cái gì, chỉ là đơn giản cảm thấy không nên quấy rầy hai người nói chuyện thôi." Cô thực sự nghĩ như vậy mà, cảm thấy nếu tới đó sẽ cắt ngang hai người họ, làm cho mọi người khó xử, cho nên mới dứt khoát giả vờ như không thấy anh.

Thai Tử Vũ nhìn vẻ mặt chân thành của cô, không giống như đang nói dối, bỗng nhiên có chút bực bội, dùng sức nới lỏng cà vạt, tiến lên một bước, cúi đầu nhìn cô, "Em còn nhớ rõ chuyện đã đồng ý với anh không?"

Ở hôn lễ của Ngôn Mộc và Cố Duy Nhất, An Khả Thiến từng nói chỉ cần Thai Tử Vũ bắt được hoa của cô dâu sẽ suy nghĩ tới việc làm bạn gái của hắn. Chỉ là, lúc hôn lễ, nhiều cô gái chưa lập gia đình như vậy, Thai Tử Vũ là một người đàn ông, sao có thể biết xấu hổ mà đoạt hoa của người ta chứ, cho nên cuối cùng ước định của hai người cũng không thể thực hiện được.

Thai Tử Vũ thất hứa với An Khả Thiến, tự biết bản thân đuối lý, cũng không dám nhắc lại yêu cầu không an phận gì đó, hai người ái muội làm "bạn bè bình thường", thẳng tới nửa năm trước, An Khả Thiến được tiến cử sang Pháp học nửa năm, Thai Tử Vũ nắm chắc cơ hội, đợi lần này cô trở về, hai người sẽ tu thành chính quả, hôm nay vừa đúng lúc An Khả Thiến từ Pháp trở về.

An Khả Thiến gật đầu, trước sau như một không có biểu tình gì khác.

Thai Tử Vũ cảm thấy mình không thể đối mặt được với An Khả Thiến như vậy, giống như bị đánh, làm gì cũng không được.

Thai Tử Vũ bất đắc dĩ thở dài thỏa hiệp, "Rốt cuộc là em có ý gì vậy?"

An Khả Thiến buồn bực, "Ý tứ gì chứ? Không phải anh hỏi em có nhớ rõ ước định với anh hay không sao? Em nhớ rõ, vẫn luôn nhớ rõ."

Thai Tử Vũ, "..."

An Khả Thiến nói xong lập tức lướt qua anh đi ra ngoài hoa viên, khoé mắt đuôi mày đều mang vẻ tươi cười thẹn thùng.

Thai Tử Vũ đứng một chỗ suy nghĩ nửa ngày, sau đó, hai mắt dần sáng lên, trên mặt hiện ra tươi cười kinh hỉ, nhanh chân đuổi theo An Khả Thiến, ôm ngang cô lên, lớn tiếng, "Em đồng ý rồi, đồng ý rồi..."

An Khả Thiến kinh hô một tiếng, vòng tay ôm cô hắn, Thai Tử Vũ ôm cô quay vòng, vừa cười lớn vừa hô to, "Đồng ý rồi, đồng ý rồi..."

Doãn Huyên Huyên nhìn một màn trước mặt, trong mắt hiện lên vẻ cô đơn, cúi đầu cười khổ một tiếng. Cô gặp anh vào tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất, cũng đánh mất anh vào tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất, anh chính là hồi ức tốt đẹp nhất của cô, nhưng cô lại không phải người cả đời này làm anh quyến luyến. Người phụ nữ hạnh phúc trước mắt mới là người sẽ nắm tay anh đến lúc đầu bạc, anh đã cho cô những hồi ức đẹp nhất, bây giờ cô chỉ hi vọng, mỗi ngày anh đều sống thật tốt, thật hạnh phúc mà thôi.

Giao lại hai đứa trẻ cho cha mẹ Cô, Doãn Huyên Huyên cười chào tạm biệt.

An Khả Thiến nhìn bóng dáng cô đơn rời đi, duỗi tay ôm chặt lấy cổ Thai Tử Vũ, vùi sâu vào lồng ngực hắn, cô muốn cảm ơn tất cả mọi thứ, giúp cho cô được gặp hắn, gặp được nhau trên đời là chuyện đơn giản nhất nhưng cùng nhau hạnh phúc chính là chuyện khó nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.