Sủng Lâu Sẽ Thành Hôn

Chương 59: Ngoại truyện 1: Mang thai




Hằng tuần, theo thường lệ Ngôn Mộc và Cố Duy Nhất quay về Cố gia đại trạch ăn cơm.

Hôm nay, không khí trên bàn cơm trở nên nghiêm túc, chỉ vì một câu của Cố Duy Nhất, “Con mang thai.”

Vốn là chuyện vô cùng cao hứng, cả nhà Cố gia đang hí hửng lại vì khuôn mặt lạnh lùng của Ngôn Mộc, không khí dần trở nên quỷ dị.

“Không có khả năng.” Ngôn Mộc giữ nguyên bộ dạng tuyệt đối không thể được.

Cố Duy Nhất trầm mặt, “Anh có ý gì? Định nói đứa trẻ này không phải của mình?” Biết kết quả mang thai từ lâu nhưng cô không dám nào, chính vì sợ hãi phản ứng này của anh.

Ngôn Mộc chuyển mắt nhìn cô, đôi mắt tức giận, “Đừng nói chuyện khác, em biết ý anh không phải vậy.”

Trong lòng Cố Duy Nhất nổi lửa, ngẩng đầu, “Vậy anh có ý gì, em nghe không hiểu.”

Đôi mắt Ngôn Mộc nhìn chằm chằm cô một lúc, cố gắng áp chế cơn giận, đứng lên ra ngoài hoa viên nhỏ.

Cảm giác bức bách biến mất, Cố Duy Nhất thở ra một hơi, vỗ ngực, “Làm con sợ muốn chết, quả nhiên, đối mặt với thế lực ác không thể cúi đầu.”

Bà nội Cố, “Nhất Nhất, rốt cuộc chuyện như thế nào? Mang thai là chuyện vui, sao Tiểu Mộc lại có bộ dáng thế này?”

Ông nội Cố, “Nhất Nhất, con không phải đã làm chuyện gì có lỗi với Tiểu Mộc đấy chứ?”

Cha mẹ Cố không nói lời nào, chỉ nhàn nhạt nhìn Cố Duy Nhất, muốn cô đưa ra một lời giải thích hợp lý, nhưng biểu tình trên mặt rõ ràng là nghĩ Cố Duy Nhất làm sai, một chút quan hệ với Ngôn Mộc cũng không có.

Cố Duy Nhất méo miệng, cầm lấy đôi đũa bình tĩnh ăn cơm, “Con mang thai, anh ấy không vui thì mọi người tự hỏi anh ấy, có liên quan gì đến con, mọi người nhìn bộ dạng như tam đường hội thẩm này xem, như kiểu con làm sai chuyện vậy, chẳng lẽ thai phụ không phải lớn nhất sao?”

“Bảo bảo nhà ta thật đáng thương, còn chưa sinh ra đã không ai thích, về sau lớn lên như thế nào?” Cố Duy Nhất càng nói càng ủy khuất.

Cha Cố bất đắc dĩ cười cười, đứng dậy đi tìm Ngôn Mộc.

Cố Duy Nhất dùng ánh mắt khiển trách nhìn ba người ở lại, tiếp tục ăn cơm, giả vờ vô tội, “Con thực sự không biết chuyện gì.”

Mẹ Cố duỗi tay kéo bát thịt kho trước mặt cô ra, “Nói thật mau, bằng không sẽ không được ăn cơm.”

Ông bà nội Cố cũng vội đoạt đồ ăn trước mặt cô, Cố Duy Nhất gắp không đến, đành phải buông đũa, trừng mắt nhìn mẹ mình, “Rốt cuộc con có phải con ruột của mẹ không vậy?”

Mẹ Cố chỉ nhìn cô không nói chuyện.

Cố Duy Nhất bị nhìn đến phát sợ, đành phải xấu hổ cười cười, “Thật ra cũng không có gì, chính là anh ấy giống như không thích trẻ con, anh ấy không thích con cũng không thể không sinh phải không, cho nên…” Cố Duy Nhất làm động tác buông tay, tỏ vẻ bất đắc dĩ, đều là bắt buộc.

“Không thích trẻ con?” Mẹ Cố bắt lấy trọng điểm, “Con làm sao mà biết được? Mẹ thấy phản ứng của Tiểu Mộc không phải giống như vậy?”

Cố Duy Nhất há miệng, “Biểu hiện của anh ấy rõ ràng như vậy, bỏ của chạy lấy người rồi, còn không phải?”

Mẹ Cố bình tĩnh nhìn cô, “Nhất Nhất, nói thật.”

Cố Duy Nhất bĩu môi, cô không giấu nổi nữa, đơn giản ngả bài, “Thật ra cũng không có gì, Ngôn tiên sinh không muốn có con, tất nhiên sẽ làm đủ các loại biện pháp an toàn, đã vậy thì con liền giặc tới thì đánh, nước lên thì nhảy, cho nên lập tức, có thai…” Chỉ là chọc thủng áo mưa, chuyện lớn đến mức vậy sao?

Ông nội Cố, “…”

Bà nội Cố, “…”

Mẹ Cố, “…”

*

Thời tiết đầu mùa xuân có có chút se lạnh, hoa viên sớm đã yên tĩnh tỏa ra hương thơm ngào ngạt.

“Này…” Cha Cố đưa cho Ngôn Mộc một điếu thuốc, Ngôn Mộc tiếp nhận sau đó dùng bật lửa châm điếu thuốc cho cả hai, đưa lên hít một ngụm.

Hai người lặng yên một hồi lâu.

“Thế nào, không thích có con?” Cha Cố mở miệng trước đánh tan sự yên lặng.

Ngôn Mộc lắc đầu không nói gì.

Cha Cố liếc anh một cái, “Vậy thì vì cái gì? Chưa chuẩn bị tâm lý?”

Ngôn Mộc lại lắc đầu một cái sau đó gật gật.

Cha Cố nhướn mày, Ngôn Mộc nhìn ông, trên mặt tỏ vẻ nghi hoặc, “Cha, năm đó, bên ngoài phòng phẫu thuật, cha đã nghĩ gì?”

Cha Cố sửng sốt, năm đó, thân thể Kiều Chỉ không thích hợp để mang thai, cả mẹ cả con đều có khả năng không giữ nổi, ông đã từng có ý định bỏ đứa bé, chỉ là, Kiều Chỉ khi ấy liều mạng giữ lại. Cũng may, cuối cùng tuy là sinh non nhưng mẹ con đều bình an. Lúc ấy tâm tình ông thế nào? Hối hận, sợ hãi, tự trách, nếu không có đứa trẻ trong bụng này, mọi chuyện đều không xảy ra.

“Con sợ Nhất Nhất sẽ giống mẹ?” Cha Cố có chút đã hiểu rõ.

Ngôn Mộc thở dài một hơi, “Nhất Nhất sinh non, lúc sinh mới được có ba cân, thân thể từ nhỏ không tốt, hơn nữa sức khỏe mẹ cũng không tốt, con cảm thấy cô ấy không thể sinh con, cho nên con vẫn dùng biện pháp an toàn, nhưng cô ấy…” Một năm kia trong ký ức của anh, cha Cố đã rơi nước mắt trước mặt mình, cả đời này anh sẽ không quên được, anh thà cả cuộc đời này lưu lại tiếc nuối, cũng không muốn Cố Duy Nhất mạo hiểm vì một đứa trẻ.

Tới bây giờ Cố Diệp Thần mới hiểu được Ngôn Mộc đang lo lắng điều gì, muốn an ủi anh, lại không biết nói gì, có một số việc chính mình từng trải qua mới hiểu được thâm ý trong đó. Chuyện năm ấy Ngôn Mộc đều nhìn thấy, sợ là đã tạo thành vết thương trong lòng anh.

*

Cố Duy Nhất nằm trên giường ôm một quyển sách những điều cấm kỵ của thai phụ, mẹ Cố ngồi bên cạnh, đưa hoa quả tới miệng cô, “Ăn chút hoa quả đi.”

Cố Duy Nhất cũng không nhìn, cắn một miếng táo, mẹ Cố thấy bộ dạng vô tâm không phổi của cô, có chút bất đắc dĩ, “Đã trễ thế này mà Tiểu Mộc còn chưa về, con không định tìm nó nói chuyện à?”

Cố Duy Nhất cũng không ngẩng đầu lên, “Mẹ, mẹ không hiểu, phụ nữ cả đời này chỉ làm nữ vương hai gia đoạn, một là lúc yêu đương, hai là lúc mang thai. Thời kì yêu đương hẹn hò con không được hưởng, tất nhiên không thể bỏ qua thời điểm hiện tại, anh ấy dám giáo huấn con với bảo bảo, con mới không ngốc, hiện tại không giữ vững trận địa, sau này nhất định binh bại như núi đảo.

Mẹ Cố bị lý luận của Cố Duy Nhất làm cho dở khóc dở cười, đành phải cẩn thận giải thích giúp Ngôn Mộc, “Vừa rồi cha con nói, Tiểu Mộc không phải không thích con mang thai, mà là lo lắng cho sức khỏe của con.”

“Lo lắng cho con?” Cố Duy Nhất kinh ngạc nhìn bà.

Mẹ Cố đem lời nói của cha Cố truyền đạt hết cho cô, hy vọng Cố Duy Nhất cảm động một chút, không ngờ Cố Duy Nhất nghe xong lại cười haha, cười đến mức rớt nước mắt, cuối cùng gạt nước mắt, vuốt vuốt bụng chưa thấy rõ, “Ai nha, không thể vui quá buồn quá, đối với đứa trẻ đều không tốt.”

Mẹ Cố vỗ đầu cô, “Đứa nhỏ này, thế nào cũng không biết thông cảm một chút vậy?”

Cố Duy Nhất trợn trắng mắt, “Mẹ, mẹ nói xem có phải anh con bị ngốc không, con khỏe như trâu vậy, sao lại bảo thân thể con có vấn đề? Đàn ông sau khi kết hôn bụng sẽ ngày càng to ra, không chừng đầu còn hói nữa?”

“Hơn nữa, không phải còn có bệnh viện sao? Đi viện kiểm tra một chút là xong, còn tự mình lo lắng suốt ngày, đúng là đồ ngốc mà.”

Ngôn Mộc đứng cửa đầu ngập hắc tuyến, anh lo lắng như vậy, cô lại ở đây cười vui vẻ, đúng là vô tâm vô phế.

“Tiểu Mộc?” Mẹ Cố phát hiện ra Ngôn Mộc đứng ngay cửa.

Cố Duy Nhất đang ăn táo suýt nữa thì nghẹn, Ngôn Mộc bước vào, đôi mắt lạnh buốt trừng người trên giường, mẹ Cố thức thời đứng dậy rời đi, Cố Duy Nhất lại ôm lấy bà, trong mắt ngậm ngùi, “Mẹ, con sợ bạo lực gia đình, không bằng đêm nay con ngủ với mẹ nha?”

Mẹ Cố lôi tay cô ra, nhàn nhàn cười, “Ở Cố gia, bạo lực là hợp lý hợp pháp.”

Cố Duy Nhất, “…” Cô rốt cuộc có phải con ruột không vậy???

Tiễn mẹ Cố ra cửa, Ngôn Mộc quay về, trong phòng đèn đã tắt, Cố Duy Nhất nằm cuộc tròn một góc, giả bộ đang ngủ.

Ngôn Mộc đứng im tại chỗ nhìn cô nửa ngày, trầm mặc.

Đợi một lúc lâu sau, không có giọng nói của Ngôn Mộc, Cố Duy Nhất không ngụy trang nổi nữa, xốc chăn lên, để chân trần từ trên giường nhảy xuống dưới, vào lồng ngực Ngôn Mộc, thanh âm ôn nhu, “Ngôn tiên sinh…”

Mặt Ngôn Mộc không có biểu tình gì, không nói câu nào.

Trong bóng đêm, Cố Duy Nhất trợn mắt, thật là tức giận nha.

“Ngôn…”

“Câm miệng.” Ngôn Mộc đột nhiên không cho cô nói, ôm lấy cô lên giường, sau đó đắp chăn cho cô, mình cũng nằm ngay bên cạnh, quay lưng về phía cô, “Bây giờ anh không muốn nói chuyện với em, ngủ.”

Cố Duy Nhất nằm trên giường, nhìn trần nhà, đôi mắt chớp chớp, sau đó ngồi dậy, bò qua người anh, kéo chăn anh chui vào, đặt tay anh lên eo mình, tìm vị trí thoải mái nhất trong ngực anh, khóe miệng khẽ nhếch, “Đây mới là chuẩn nhất.” Thât ra cô không phải không hiểu tâm tình Ngôn Mộc, chỉ là, mọi chuyện đều rất tốt đẹp, anh qua mức lo lắng, trấn an nói nhiều cũng vô dụng, vẫn là để anh tự ngộ ra.

Ngôn Mộc để mặc cô đùa nghịch, càng nghĩ càng thấy không thể dung túng, nhịn không được mở miệng, “Cố Duy Nhất…”

“…”

Bên cạnh truyền tới tiếng hô hấp trầm ổn.

Ngôn Mộc, “…”

*

Sáng sớm ngày thứ hai, Cố Duy Nhất bị Ngôn Mộc kéo đi bệnh viện, dọc đường duy trì khuôn mặt đen thui, Cố Duy Nhất dùng tay che bụng, “Bảo bảo à, con không cần nhìn baba, ngàn vạn lần cũng đừng học bộ dáng như này, trưởng thành dễ tháng bộ dạng đen thui lắm, chờ lát nữa mẹ dẫn con đi nhìn một anh đẹp trai, tuy rằng lớn lên không bằng baba nhưng cười lên vô cùng đẹp, vô cùng ấm áp…”

Ngôn Mộc không thể nhịn được nữa, “Cố Duy Nhất, em câm miệng cho anh…”

Cố Duy Nhất bĩu môi, “Con xem, tính tình còn thô bạo…”

Ngôn Mộc, “…”

Vào viện kiệm tra một loạt, thật ra cô đã từng làm một lần rồi, lúc này chẳng qua là khiến cho cả nhà yên tâm mà thôi.

“Dì Tần, sao rồi?” Ngôn Mộc nhịn không được hỏi trước.

Bác sĩ Tần nhíu mày, “Tiểu Mộc, chúc mừng con, là sinh đôi, lần này chắc chắn cha mẹ hai đứa sẽ rất vui mừng.”

Sinh đôi!

Sinh đôi!!

Sinh đôi!!!

Cố Duy Nhất kinh ngạc há to miệng, nửa tháng trước cô kiểm tra chỉ có một đứa, sao lại thành hai rồi???

Ngôn Mộc kinh ngạc xong, mặt càng đen đi, nhìn Cố Duy Nhất, sắc mặt càng không tốt.

“Hai đứa nhỏ khác trứng, kém năm ngày, vô cùng khỏe mạnh, rất tốt.” Bác sĩ Tần không phát hiện không khí quỷ dị, tiếp tục nói.

Nửa ngày sau, Ngôn Mộc mới tìm được giọng nói của mình, “Dì Tần, thân thể Nhất Nhất thì sao?”

“Rất tốt, rất khỏe, cơ thể Nhất Nhất sinh mấy đứa cũng được, nhưng mà cũng không thể ỷ vào thân thể khỏe mạnh, muốn làm gì thì làm, mấy tháng đầu là giai đoạn nguy hiểm, cần phải giữ gìn thật tốt, không thể làm vận động kịch liệt, nhất là chuyện kia…”

Nghe bác sĩ Tần lải nhải, Cố Duy Nhất đã cảm thấy mình vô cùng hưng phấn, hai đứa đó, Ngôn tiên sinh nhà cô thật tốt. Từ hôm nay, Cố Duy Nhất sẽ trở thành nữ vương, mọi người đều phải nâng niu cô, cô chỉ việc ngồi một chỗ mà sai khiến thôi. Cố Duy Nhất tưởng tượng đến lúc mình bắt đầu bị nôn nghén, bắt đầu bị phù chân tay, ban đầu không thoải mái, muốn ăn đủ loại đồ ăn ngon trên đời, sau đó cô có thể sai dịch Ngôn Mộc, bắt anh phải làm đủ chuyện.

Nhưng mà, tưởng tượng tốt đẹp, hiện thực thì không, Cố Duy Nhất hoàn toàn khỏe mạnh, không nôn nghén không khó chịu, một ngày ngủ mười mấy tiếng, cái gì cũng có thể ăn, mang thai tới tháng thứ chín, Cố Duy Nhất đã béo lên 20 cân (10kg ở VN), Ngôn tiên sinh không hề nhọc lòng, so với cô sống còn dễ chịu hơn.

Đứa trẻ sinh ra vô cùng thuận lợi, vào phòng sinh, Cố Duy Nhất kiên trì muốn sinh thường, hơn nữa còn không cần Ngôn Mộc theo vào vì sợ anh chê còn mình xấu.

Cho nên, Ngôn Mộc ở ngoài phòng sinh nghe được tiếng kêu thảm thiết của ai đó như giết heo, như quỷ khóc sói gào.

“A…”

“Đau chết tôi rồi…”

“Giết tôi đi, đau quá…”

“A…”

“Tôi không bao giờ phá áo mưa nữa trời ạ…”

“A…”

Cả người Ngôn Mộc đầy mồ hôi, mặt mũi trắng bệch, Cố Duy Nhất kêu một tiếng, người anh run một cái, mẹ Cố tuy lo lắng nhưng vẫn vỗ vai anh, trấn an, “Kêu to như vậy, có thể thấy được rất tốt.”

Ngôn Mộc miễn cưỡng cười, đè nén cảm xúc trong lòng.

"Oa..."

"Oa..."

Trong phòng sinh truyền ra hai tiếng khóc nỉ non, khỏe mạnh, một đứa bốn cân, đứa còn lại bốn cân hai, một nam một nữ.

Cố Duy Nhất bị đẩy ra, bắt lấy tay Ngôn Mộc, sốt ruột hỏi, “Nhìn thấy con chưa? Lớn lên liệu có giống mấy oppa Hàn Quốc không?”

Vẻ mặt Ngôn Mộc tràn đầy hắc tuyến, “Em ngậm miệng, về sau không còn cơ hội chọc thủng áo mưa đâu.”

Cố Duy Nhất lộ ra nụ cười mệt mỏi, rất tốt, con cô lớn lên không cần giống Hàn Quốc gì cả, cô chỉ thích chúng nó lớn lên giống với Ngôn tiên sinh của cô, mặt than cũng được, cô quen rồi, còn có, sinh con quá khổ, từ nay về sau cô không bao giờ phá áo mưa nữa.

Hai đứa trẻ tuy sinh ra đủ tháng, nhưng cũng là long phượng thai, vẫn phải cho vào lồng giữ nhiệt vài ngày.

Ngôn Mộc đứng ở ngoài cửa kính, nhìn hai tiểu gia hỏa đang ngủ bên trong, xấu hoắc, đó là con của anh, tay không khỏi xoa nhẹ tấm kính, giống như sờ lên trên bàn tay nhỏ mềm mại.

“Bây giờ thì biết cảm xúc năm đó của cha chưa?” Cha Cố không biết xuất hiện bên cạnh anh từ lúc nào.

Ngôn Mộc không quay đầu, vẫn nhìn hai đứa trẻ như cũ, mỉm cười gật đầu, “Con đã biết, loại cảm giác huyết mạch tương liên thật kỳ diệu, không thể miêu tả được.”

Cha Cố gật đầu, năm đó, ông và Ngôn Mộc cũng là đứng đây, nhìn Cố Duy Nhất bé nhỏ nằm đó, trong lòng rối tinh rối mù.

Khóe miệng Ngôn Mộc tươi cười, hoàng hôn ngoài cửa sổ chiếu vào, tất cả vô cùng tốt đẹp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.