Sự Trở Về Của Chiến Thần

Chương 28: Gấp đôi Mọi người nhao nhao quay đầu lại




Chỉ thấy ở trong một góc, một tên đầu bóng loáng vẻ mặt dữ tợn, đang giơ bảng đấu giá lên.

“Người này là ai thế?”

“Không biết.”

“Ông ta lấy đâu ra tự tin ra giá 3.500 tỷ vậy?

“Quan trọng hơn là, bây giờ còn dám thách thức với hai nhà Tôn, Đường sao?”

Trong lúc này, mọi người nhao nhao bàn tán xôn xao.

Dương Thiên Long mới tiếp nhận vị trí của Lưu Trọng Hoàng, còn chưa có danh tiếng, ít nhất nếu không có ai xuất hiện bên cạnh ông †a, sẽ không nhận ra ông ta.

Tôn Huy Tuấn đang định đứng dậy, cơ thể lập tức bị kìm hãm, xoay người nhìn về phía Dương Thiên Long, sau đó anh ta lập tức rời mắt nhìn Lâm Bình; sắc mặt âm u hơn.

Lâm Bình giống như chú ý tới ánh mắt của anh ta, cho nên mỉm cười với anh tal Sắc mặt Tôn Huy Tuấn càng thêm khó coi rồi.

“Tổng giám đốc Tôn, chúng ta có nên tăng giá tiếp không?”

Trợ lý bên cạnh Tôn Huy Tuấn, lúc này lại dò hỏi.

Tôn Huy Tuấn xua tay.

3.500 tỷ, đã giảm bớt rất nhiều lợi nhuận rồi.

Lại tăng lên nữa, không nói tới chuyện lợi nhuận, trước mắt hai nhà Đường, Tôn chưa chắc đã lấy ra được nhiều tiền như vậy.

Nhưng hai nhà Đường, Tôn bọn họ đều không lấy ra được, sao Dương Thiên Long có thể lấy ra được.

Lúc này, cho dù chỉ số thông minh của Tôn Huy Tuấn cao tới đâu, cũng không nghĩ ra được khả năng nào.

Khả năng duy nhất, là Tôn Huy Tuấn cảm thấy Dương Thiên Long bị Lâm Bình khiêu khích, không có nhiều tiền như thế, nhưng cố ý ra giá.

Mục đích là đánh bại anh ta.

Bởi vì hai nhà Tôn Đường, bắt buộc phải lấy được dự án ở chân núi Hoàng Long, đây không tính là bí mật gì đối với xã hội thượng lưu ở Hải Châu.

Lâm Bình muốn biết được tin này cũng không khó, bởi vậy bây giờ cố nâng giá lên, chính là vì khiến anh ta tăng giá, cuối cùng cho dù anh ta lấy được dự án này, cũng phải tốn mấy nghìn tỷ.

Lợi nhuận sẽ bị giảm tới mức rất nhỏ, thậm chí là không có, uổng phí không công.

Lâm Bình, suy tính của cậu đúng là quá giỏi!

Đáng tiếc, cậu đánh sai chủ ý rồi!

Trên gương mặt Tôn Huy Tuấn xuất hiện nụ cười mỉa.

Không có tiền không quyền không thế, cho dù cậu thông minh tới cỡ nào, cuối cùng chỉ có thể là giỏ trúc múc nước chẳng được gì, thậm chí là chơi với lửa có ngày chết cháy, dẫn lửa thiêu thân!

Lúc này, Tôn Huy Tuấn đứng dậy, lạnh nhạt nói: “Ai cũng có quyền trả giá, nhưng theo tôi được biết, tổng giám đốc Dương Thiên Long, đừng nói là 3.500 tỷ, cho dù là 350 tỷ, ông ta cũng chưa chắc có thể lấy ra được đúng không?”

“Tôi có quyền yêu cầu người chủ trì xác nhận lại số tiền một lần nữa.”

Tôn Huy Tuấn cười mỉa nói.

Đồng thời, ánh mắt nhìn về phía Lâm Bình, giống như người có địa vị cao nhìn người có địa vị thấp, tràn ngập châm chọc.

Chơi với tôi sao?

Cậu nghĩ rằng tôi sẽ tăng giá theo cậu, chịu thiệt mấy nghìn tỷ sao?

Tự cho là mình thông minh.

Ngu không ai bằng.

Chu Thanh nhìn thấy biểu cảm của Tôn Huy Tuấn, cô ấy không khỏi nhếch miệng cười, nói khẽ với Lâm Bình: “Thanh Sơn, tôi thấy anh †a, giống như hiểu lầm rồi!”

Lâm Bình gật đầu.

Ánh mắt nhìn về phía Tôn Huy Tuấn, mang theo một chút đồng tình.

Thông minh bị thông minh hại!

Anh nghĩ rằng tôi cố ý lên giá để gài anh †ăng giá đấu thầu sao?

Đáng tiếc, anh nghĩ sai rồi!

Anh, còn chưa có tư cách, khiến tôi tốn nhiều tâm tư đi thiết kế anh như vậy!

Tiền bạc đối với Lâm Bình mà nói, thật sự chỉ là một chuỗi con số mà thôi.

Cho dù là 3.

tỷ, 4.

tỷ lấy dự án ở chân núi Hoàng Long thì có thể thế nào?

Là lỗ hay lãi, Lâm Bình không thèm để ý.

Nhưng Lâm Bình cũng đã suy xét tới, đây là khu du lịch trọng điểm mà chính phủ thành phố Hải Châu coi trọng, dùng chuyện này kéo kinh tế Hải Châu phát triển hơn.

Bởi vậy, tất nhiên là Lâm Bình sẽ không làm bừa.

Anh sẽ tìm chuyên gia tới!

Đối mặt với việc Tôn Huy Tuấn nói muốn xác minh số tiền lân nữa, người chủ trì chần chừ một lúc, sau đó nói.

“Được, hai bên một lần nữa cùng kiểm tra số tiền!”

Những người khác đều nhìn hai phe như xem trò vui.

Tôn Huy Tuấn phái người xác minh số tiền, chẳng mấy chốc đã kết thúc.

Đến lượt Dương Thiên Long.

Trên đầu Dương Thiên Long chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.

“Cậu… Cậu Lâm, chuyện này, đừng nói là 3.500 tỷ, cho dù lấy khu vực của tôi gán nợ, cũng không được 350 tỷ đâu…”

Dương Thiên Long thấy nhân viên công tác nhìn bọn họ, vội vàng nhìn về phía Lâm Bình xin giúp đỡ.

Ông ta nghe lời Lâm Bình nói, cho nên mới ra giá.

“Người làm chuyện lớn, phải bình tĩnh và im lặng, ông vội gì chứ?”

Lâm Bình thản nhiên nói.

Dương Thiên Long: “…

Không hoảng hốt không được đâu.

Nếu không lấy được nhiều tiền như thế, bọn họ sẽ thành trò cười ở thành phố Hải Châu này, thậm chí còn có khả năng đắc tội người ở đây, lãnh đạo ở thành phố Hải Châu rất coi trọng dự án này.

Đến lúc đó, muốn đặt chân ở Hải Châu sẽ gặp rất nhiều khó khăn.

Ánh mắt của Tôn Huy Tuấn vẫn luôn nhìn chăm chằm về phía Lâm Bình.

Thấy vẻ mặt Dương Thiên Long hơi kích động, trong lòng anh ta lại càng cười mỉa.

Quả nhiên, anh ta đoán không sai!

Lâm Bình, tôi xem lần này các cậu sẽ mất mặt đến cỡ nào.

Đối với đàn ông mà nói, cái gì quan trọng nhất, đương nhiên là thể diện rồi.

Thậm chí Tôn Huy Tuấn còn có thể tưởng tượng được, lần này Lâm Bình làm hại Dương Thiên Long mất mặt như vậy, sau khi trở về, nói không chừng không cần bọn họ đi chỉnh Lâm Bình, Dương Thiên Long sẽ xử lý Lâm Bình rồi.

Nghĩ đến đây, Tôn Huy Tuấn lại vươn tay nâng kính mắt lên.

Khóe miệng hơi nhếch cao, nở nụ cười tràn ngập tự tin.

Lúc này, nhân viên công tác đi tới trước mặt Dương Thiên Long: “Tổng giám đốc Dương, chào ông, làm phiền ông phối hợp với chúng tôi một lát Dương Thiên Long sờ cái đầu bóng loáng, nhìn về phía Lâm Bình.

Lâm Bình mới thật sự là người có chủ ý này.

Nếu Lâm Bình bình tĩnh như vậy, ông ta tỉn Lâm Bình sẽ không cố ý tới khiến ông ta mất mặt.

“Làm phiền đợi một lát, sẽ có người tới phối hợp với anh.”

Lâm Bình thản nhiên nói.

Anh đã cảm nhận được tiếng bước chân vội vã.

“Đợi một lát sao? Cậu nghĩ rằng kéo dài thời gian như vậy, sẽ có tác dụng gì sao?” Tôn Huy Tuấn lạnh lùng nói: “Đừng nói là một lát, cho dù cho cậu một ngày, thậm chí là mười ngày, hay là một năm, cậu có thể lấy ra được 3.500 tỷ sao?”

“Tôi đề nghị, người quấy nhiều cuộc bán đấu giá, cố ý gây rối như vậy, có thể trực tiếp đuổi ra ngoài!”

Tôn Huy Tuấn vừa nói xong.

Đám bảo vệ lập tức có hành động.

Dù sao Tôn Huy Tuấn là nhà giàu mới ở Hải Châu, lại là người đại diện ở bên ngoài của tập đoàn nhà họ Tôn, có thể nói là đang như mặt trời ban trưa.

Mà rõ ràng, Lâm Bình và Dương Thiên Long không lấy được nhiều tiền như vậy, chỉ là tự rước lấy nhục mà thôi.

Chỉ cần là người hiểu biết, đều biết, lúc này chắc chắn sẽ đứng về phía Tôn Huy Tuấn.

“Nếu tôi lấy ra được 3.500 tỷ thì sao?”

Lâm Bình chậm rãi đứng dậy, nhìn về phía Tôn Huy Tuấn, cười mà như không cười nói.

Cười mỉa trên mặt Tôn Huy Tuấn không giảm, đến lúc này rồi, mà cậu còn dám thể hiện sao?

Đúng là không biết sống chết.

“Nếu bây giờ cậu có thể lập tức lấy ra 3.500 tỷ, tôi sẽ cho cậu gấp đôi!”

Tôn Huy Tuấn cười mỉa nói.

Lâm Bình này có thể lập tức lấy ra 3.500 tỷ sao?

Nực cười!

Cho dù là hai nhà Tôn, Đường hợp lực lại, chuẩn bị mất hơn nửa năm, cũng khó mà gom đủ vốn lưu động 3.500 tỷ.

Trừ khi Lâm Bình là thần, nếu không, tuyệt đối không có khả năng này.

Đương nhiên Tôn Huy Tuấn cũng không ngốc, hai chữ “lập tức”, anh ta nghiến răng nói, giới hạn là lúc này.

Nhưng mà lúc Tôn Huy Tuấn vừa mới nói xong: Ngay tại cửa vào phòng đấu thầu, bỗng nhiên có một giọng nói vang lên: “3.500 tỷ kia, tôi đưa, chàng trai này, cậu có thể chuẩn bị 7..

tỷ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.