Sự Trở Về Của Chiến Thần

Chương 27: Ba nghìn năm trăm tỷ




Võ đạo hiện đại, nếu bàn về cảnh giới mà nói, đại khái có thể chia ra làm: Ngoại lực, nội lực, siêu phàm!

Ngoại phóng nội lực, chính là dấu hiệu của tông sư siêu phàm!

Phóng tầm nhìn cả nước, có thể đạt tới †ông sư siêu phàm, đều như long phượng và sừng lân, không ai không phải nhân vật lớn một phương.

Cho dù Lâm Bình không ở biên giới phía bắc, chỉ dựa vào thực lực tông sư siêu phàm, cũng không phải người nhà họ Trần có thể đắc tội nổi.

Im hơi lặng tiếng, lập tức có thể đẩy người †a vào chỗ chết, thậm chí không sợ súng đại bác uy hiếp.

Lúc này, địa vị của Lâm Bình ở trong lòng Trần Chính Quốc, lại càng bay lên độ cao khó có thể tưởng tượng nổi.

“Hóa ra cậu Lâm còn là cao thủ tông sư!”

Lúc này Trần Chính Quốc kinh hãi nói.

Chu Thanh đứng ở bên cạnh, trên mặt lộ ra vẻ nghiền ngầm.

Tông sư siêu phàm sao?

Nếu Lâm Thanh Sơn chỉ có khả năng là †ông sư, sao có thể chỉ huy “quân đội Thanh Sơn” cường đại nhất thần bí nhất cả nước, sao có thể đảm nhận vị trí tổng chỉ huy của biên giới phía bắc, trấn áp tất cả biên giới phía bắc, khắp nơi đều phải cúi đầu.

Nhưng lập tức trên mặt Chu Thanh, cũng xuất hiện chút ủ rũ.

Trước mắt truyền kỳ còn sống này, vết thương chưa khôi phục hoàn toàn, hiện giờ thật sự chỉ có thực lực tông sư.

Trần Thu cũng hoàn toàn ngây dại, ngơ ngẩn nhìn Lâm Bình.

Vĩ cảm thấy có hứng thú với luyện võ, tất nhiên là cô ta cũng biết ngoại phóng nội lực, tông sư siêu phàm là có nghĩa gì.

“Có thể có kiêu ngạo, có thể có ngông nghênh, nhưng không thể ngạo mạn Lâm Bình nhìn Trần Thu, lạnh nhạt nói.

Trần Thu nghiến răng, trên gương mặt xuất hiện xấu hổ.

“Ông Trần, thực lực của Chu Thanh không dưới tôi hiện giờ, để Chu Thanh chỉ bảo Trần Thu, ông cứ yên tâm.” Lâm Bình lại nhìn về phía Trần Chính Quốc nói: “Đương nhiên, tiền đề là Trân Thu đồng ý.”

“Đương nhiên, tôi đương nhiên đồng ý!”

Trần Chính Quốc hoảng sợ nói, kinh ngạc vui mừng với sự rộng lượng của Lâm Bình.

Đồng thời, trong lòng cũng nhấc lên sóng †o gió lớn.

Chu Thanh cũng là tông sư siêu phàm sao?

Nếu Lâm Bình nói như vậy, chắc chắn sẽ không phải bắn tên không trúng đích.

Hai tông sư trẻ tuổi như vậy!

Trần Chính Quốc không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.

Lâm Bình và Chu Thanh đều là người ở biên giới phía bắc, biên giới phía bắc mạnh như vậy sao?

Mà tổng chỉ huy “Thanh Sơn” ở biên giới phía bắc, sẽ có bản lĩnh cỡ nào?

“Tôi đồng ý đi theo cô Chu Thanh học tập!”

Lúc này Trần Thu cũng nghiến răng nói, đồng thời cúi người hành lễ với Chu Thanh.

Chu Thanh thản nhiên nhận lấy!

Cho dù là thực lực, hay là thân phận của cô ấy ở biên giới phía bắc, hay là gia tộc của cô ấy, Trần Thu, thậm chí là nhà họ Trần, đều không thể lọt vào nổi vào mắt của cô ấy.

Nhưng Lâm Bình đã sắp xếp như vậy, cô ấy sẽ phục tùng mệnh lệnh một cách vô điều kiện.

Sau khi hành lễ xong, Trần Thu lại nhìn về phía Lâm Bình, không còn bộ dạng kiêu ngạo lúc trước, trong đôi mắt tràn ngập kính trọng, nhưng vẫn quật cường nói: “Anh Lâm, tôi kính trọng anh, nhưng tôi thề, một ngày nào đó tôi sẽ vượt qua anhl”

Lâm Bình gật đầu, cười nói: “Nếu cô có thể vượt qua tôi, tôi có thể nhận cô làm thầy!

Cô nhóc Trần Thu này, trái lại bản tính không xấu.

Nếu không thì sao Lâm Bình có thể để Chu Thanh chỉ bảo cho cô ta.

Ăn cơm trưa xong, Lâm Bình nghỉ trưa một tiếng.

Đợi lúc anh ra khỏi cửa phòng, Chu Thanh đã sớm đợi ở phòng khách.

“Thanh Sơn, có thể xuất phát rồi!”

Chu Thanh mở miệng nói.

Lâm Bình gật đầu, đi ra ngoài.

Khu thắng cảnh ở chân núi Hoàng Long, nơi tổ chức cạnh tranh đấu thầu!

Lúc Chu Thanh đi ô tô tới nơi này, đã có rất nhiều khách quý tới đây.

Thỉnh thoảng sẽ có xe sang lái vào bãi đỗ xe.

Một đám nhân sĩ thành công mặc âu phục, chuyện trò vui vẻ.

Rõ ràng là đều đến vì cuộc cạnh tranh đấu thầu lần này.

Mà ngoài những người biểu lộ ra vẻ quý phái này, lại có bóng dáng có vẻ hạc lạc trong bầy gà.

Tuy cũng mặc âu phục thuộc nhãn hiệu nổi tiếng, nhưng cái đầu bóng loáng của ông †a, rất dễ nhìn thấy.

Cho dù trên mặt là nụ cười hiền lành, nhưng vẫn không thể che dấu được hung ác trên mặt!

Trái lại nhìn có chút buồn cười!

Lúc Chu Thanh lái xe Hummer đi vào bãi đỗ xe, tên đầu bóng loáng đợi ở bên ngoài liếc mắt một cái là nhận ra được.

Ông ta vội vàng chạy chậm tới.

“Cậu Lâm, cậu đã tới rồi!”

Tên đầu bóng loáng, rõ ràng là Dương Thiên Long.

Ông ta nhận được thông báo của Lâm Bình, nói ông ta tới tham dự cạnh tranh đấu thầu dự án ở chân núi Hoàng Long.

Vẻ mặt Dương Thiên Long mờ mịt!

Dự án ở chân núi Hoàng Long này, chính phủ đã ra giá quy định là 1.750 tỷ!

Đừng nói là 1.750 tỷ, cho dù là 750 tỷ, ông †a cũng không lấy ra được, hơn nữa ông ta kế thừa con đường của anh Hoàng, không phải kiếm một đống tiền, ngay từ đầu đã không nghĩ tới chuyện này.

Nhưng Lâm Bình gọi ông ta tới, ông ta không dám làm trái lời.

Hơn nữa ở trong lòng Dương Thiên Long, mơ hồ có một ý nghĩ lớn mật, càng khiến ông †a hưng phấn hơn, vì thế ông ta vội vàng dẫn theo người, sớm đã tới đây rồi.

Lâm Bình gật đầu.

Sau đó anh lại nhìn về phía Chu Thanh: “Người đến chưa?”

Chu Thanh khẽ lắc đầu: “Máy bay bị trễ mấy tiếng, hiện giờ đang trên đường tới.”

“Vậy chúng ta vào trước thôi!”

Lâm Bình nói.

Sau đó anh dẫn đầu đi vào trong nơi diễn ra cạnh tranh đấu thầu.

Trong lòng Dương Thiên Long tràn ngập nghỉ ngờ: “Cậu Lâm, còn phải đợi ai tới nữa sao?”

“Đến lúc đó ông sẽ biết!”

Lâm Bình thản nhiên nói.

Dương Thiên Long không hỏi nhiều nữa.

Lúc này, ông ta đã hoàn toàn tính toán đi theo Lâm Bình lăn lộn rồi.

Không nói tới chuyện khác, chỉ riêng cái xe Hummer mà Chu Thanh lái kia, đã mấy tỷ rồi.

Cho dù là những người này, hay là Lâm Bình, đều là người ông ta không thể trêu chọc vào, nếu bây giờ đang có quan hệ, không bằng ôm chặt lấy cái đùi này, đi theo Lâm Bình lăn lộn.

Mà ngay lúc Lâm Bình dẫn theo Chu Thanh và Dương Thiên Long tiến vào nơi tổ chức cạnh tranh đấu thầu.

Một người đàn ông đeo kính viền vàng, ăn mặc vô cùng tỉ mỉ được đám người vây quanh, cũng đang đi tới nơi này.

“Tôn Huy Tuấn đến rồi kìa!”

Nhất thời, có người nhận ra người tới.

“Nghe nói, bây giờ mấy nhà kia tới đều chỉ làm nền vậy thôi, những người khác, có lẽ không cạnh tranh nổi với hai nhà Tôn, Đường liên thủ với nhau.”

“Chưa chắc, tôi nghe nói, công ty bất động sản Dreamland vốn định cạnh tranh dự án lần này, phải xem ai giàu có hơn rồi!

Một số người biết tin tức xì xào bàn tán.

Đương nhiện tin tức này, không phải ai cũng biết, cũng có rất nhiều người nóng lòng muốn thử.

Mà ngay lúc Lâm Bình mang theo vẻ mặt suy tính, nhìn về phía Tôn Huy Tuấn.

Tôn Huy Tuấn cũng nhìn thấy Lâm Bình.

Ánh mắt Tôn Huy Tuấn hơi thay đổi.

Sao Lâm Bình lại tới đây?

“Đã lâu không gặp!”

Lâm Bình thản nhiên nói.

Năm năm trước, anh và Tôn Huy Tuấn chỉ từng gặp mặt nhau mấy lần mà thôi.

Mà chuyện lần đó anh bị thiết kế, cũng có bóng dáng của Tôn Huy Tuấn ở trong đó!

“Đúng là đã lâu không gặp, không biết năm năm này, cậu sống thế nào?”

Tôn Huy Tuấn híp mắt, cười mà như không cười nói.

“Nhờ phúc của mấy người, cũng khá ổn!”

Lâm Bình bình tĩnh nói.

“Nếu cuộc sống của cậu khá ổn, tôi có thể mở lòng từ bị, lại tiễn cậu về đó hưởng phúc.”

Tôn Huy Tuấn nâng mắt, chậm rãi nói.

Người không rõ chân tướng, thì nhìn về phía Lâm Bình với vẻ tò mò.

“Người kia là ai thế?”

“Nhìn có vẻ rất thân với tổng giám đốc Tôn!”

Mọi người đều lần lượt dùng ánh mắt tò mò, đánh giá Lâm Bình.

“Tôi rất chờ mong!” Lâm Bình thản nhiên nói: “Nhưng mà trước đó, anh nên quan tâm đến việc, người em trai kia của anh hưởng thụ hạnh phúc thế nào rồi?”

Nghe thấy thế, trong mắt Tôn Huy Tuấn xuất hiện vẻ âm u.

“Tổng giám đốc Tôn, cạnh tranh đấu thầu sắp bắt đầu rồi!”

Nhưng đúng lúc này, một trợ lý đứng bên cạnh Tôn Huy Tuấn lại mở miệng nhắc nhở.

Ba giờ chiều!

Cuộc cạnh tranh đấu thầu sẽ đúng giờ bắt đầu!

Tôn Huy Tuấn gật đầu, nhìn Lâm Bình một lát, sau đó lại nhìn Dương Thiên Long một lát nói: “Tổng giám đốc Dương, cấp dưới nên quản thật tốt, đừng để một ngày nào đó, bước theo con đường như Lưu Trọng Hoàng!”

Nói xong, Tôn Huy Tuấn đi thẳng vào trong hội trường diễn ra đấu thầu.

Dương Thiên Long nhìn về phía Lâm Bình, trên gương mặt lộ ra vẻ xấu hổ.

Rất rõ ràng, Tôn Huy Tuấn cho rằng, Lâm Bình là được Dương Thiên Long dẫn tới nơi này.

Chỉ có Dương Thiên Long tiếp nhận địa vị và khu vực của Lưu Trọng Hoàng, có khả năng có tài sản này, có tư cách tham dự lần cạnh tranh đấu thầu lần này!

“Cậu Lâm…”

Dương Thiên Long nhỏ giọng nói.

Trên gương mặt Lâm Bình lộ ra tươi cười nghiền ngẫm: “Vào đi thôi!”

Sau khi đi vào hội trường cạnh tranh đấu thầu, đám Lâm Bình tìm một chỗ bất kỳ ngồi xuống.

Rất nhanh, cuộc cạnh tranh đấu thầu dự án ở chân núi Hoàng Long, chính thức bắt đầu!

“Các vị khách quý thân mến, chúc mọi người một buổi chiều vui vẻ, tôi là người chủ trì cuộc cạnh tranh đấu thầu lần này, Lâm Tuấn…”

Người chủ trì đọc điều lệ ở hội trường xong, lập tức bắt đầu giới thiệu về dự án dưới chân núi Hoàng Long này, một khu vui chơi giải trí ở thành phố Hải Châu đang chuẩn bị xây dựng.

Sau khi giới thiệu xong xuôi.

“Tôi tuyên bố, cạnh tranh đấu thầu lần này, chính thức bắt đầu!”

Người chủ trì vừa mới nói xong.

Lập tức có người ra giá: “1.925 tỷ!”

Sau đó lại có người mở miệng.

“2.030 tỷ!”

Người của công ty bất động sản Dreamland lại mở miệng ra giá: “2.100 tỷ!”

Đúng lúc này, Tôn Huy Tuấn lại giơ bảng lên.

Anh ta trực tiếp bảo giá: “2.800 tỷ!”

Chỉ trong nháy mắt, đấu giá tăng lên tới 700 tỷ.

Tuy chính phủ đã định giá khởi điểm là 1.750 tỷ, nhưng dự đoán giá đấu thầu, trên cơ bản là 2.800 tỷ rồi.

Lại tăng lên cao mà nói, lợi nhuận sẽ bắt đầu giảm xuống!

Quả nhiên, sau khi Tôn Huy Tuấn ra giá xong, hội trường lập tức rơi vào bầu không khí yên lặng.

Người của công ty bất động sản Dreamland do dự một lát, cuối cùng vẫn báo giá: “2.835 tỷ!”

“2.975 tỷ!”

Tôn Huy Tuấn lại tiếp tục báo giá.

Bây giờ, trong hội trường không còn ai theo nữa rồi.

Mà những gia tộc bản địa có quyền thế ở Hải Châu lấy nhà họ Trần dẫn đầu, đại diện cho công ty nhà bọn họ, từ đầu tới cuối đều không tham dự ra giá.

Lúc này, rõ ràng là không có ý định ra giá.

Người chủ trì ở trên đài, thấy bầu không khí vô cùng yên tĩnh.

Anh ta lập tức mở miệng nói: “Tập đoàn nhà họ Tôn ra giá 2.975 tỷ, xin hỏi, còn có ai tiếp tục ra giá nữa không?”

Một số người ở phía dưới, trái lại có lòng muốn ra giá, nhưng không có thực lực này.

Mà những người có thực lực, thì đã lén thỏa hiệp ích lợi với hai nhà Đường, Tôn, không hề tham dự vào buổi đấu giá lần này.

Một lát sau, người chủ trì thấy không còn ai ra giá nữa, lại mở miệng nói: “2.975 tỷ lần một!”

Mà lúc này, bỗng nhiên Tôn Huy Tuấn quay đầu lại, nhìn về phía chỗ Lâm Bình.

Khóe miệng anh ta nhếch lên nụ cười mỉa.

Cậu tới đây thì thế nào?

Đường Thanh Tâm nói rất đúng, xã hội hiện giờ, cậu không có tiền không quyền không thế, vừa mới ra khỏi nhà tù, cũng chỉ có thể theo sau người như Dương Thiên Long, lăn lộn trong vùng đất của đám lưu manh mà thôi.

Cùng lắm là có thể làm được chút chuyện mờ ám.

Ở dưới cục diện như vậy, ở trước mặt thực lực, cậu có thể làm gì?

Cậu cho rằng, cậu còn là người nắm giữ †ập đoàn Bắc Thanh như trước đây sao?

Nực cười!

Hơn nữa bây giờ, đã là năm năm sau rồi.

Cho dù bây giờ cậu còn là người nắm giữ †ập đoàn Bắc Thanh như năm năm trước, nhưng đối mặt với nhà họ Đường hiện giờ, hay là nhà họ Tôn, cậu đều không chịu nổi được một kích!

Chỉ cần chuyện dự án ở chân núi Hoàng Long này tới tay, sau đó sẽ là lúc chúng tôi thanh toán với cậu.

Châu chấu như vậy, chỉ cần nhấc chân lên, lập tức có thể dễ dàng giẫm chết.

Sau đó Tôn Huy Tuấn dời mắt.

Không còn chú ý tới Lâm Bình nữa.

“2.975 tỷ lần hai, còn ai muốn ra giá nữa không?”

Một lát sau, người chủ trì lại nói tiếp.

Trên gương mặt Tôn Huy Tuấn lộ ra nụ cười nắm chắc thắng lợi trong tay.

Mà bên kia.

Lâm Bình nhìn về phía Dương Thiên Long nói: “Ra giá, 3.500 tỷ!”

“Hả? Cái gì?

Dương Thiên Long sửng sốt.

Đến bây giờ, ông ta vẫn chưa rõ lắm, mục đích Lâm Bình tới tham gia cuộc cạnh tranh đấu thầu lần này là gì, vốn dĩ ông ta cho rằng, Lâm Bình là muốn tới cạnh tranh đấu thầu cơ.

Kết quả là sau khi tiến vào, anh vẫn luôn không có động tĩnh gì.

Dương Thiên Long cho rằng mình nghĩ sai rồi.

Nhưng lúc thấy sắp hoàn thành mua bán, vậy mà Lâm Bình bảo ông ta ra giá!

“Ra giá, 3.500 tỷ!”

Lâm Bình khẽ nhíu mày.

Anh không thích lặp lại lần thứ hai: “Được.” Dương Thiên Long để ý thấy sắc mặt Lâm Bình thay đổi, toàn thân không nhịn được run lên, nhớ tới thân thủ khủng bố của Lâm Bình, lúc này ông ta gật đầu liên tục.

Nhưng mà.

Sắc mặt Dương Thiên Long vẫn hơi trắng bệch.

3.500 tỷ sao?

Tuy ông ta suy đoán Lâm Bình có rất nhiều tiền, còn có bối cảnh nữa.

Nhưng 3.500 tỷ, thật sự lấy ra được sao?

“2,975 tỷ lần ba…”

Nhưng mà ngay lúc người chủ trì muốn gõ búa, Tôn Huy Tuấn thậm chí đều chuẩn bị đứng dậy rồi.

Bỗng nhiên, một giọng nói vội vàng vang lên.

“3.500 tỷ!”

3.500 tỷ sao?

Nhất thời, bầu không khí lập tức yên tĩnh lại.

Sau đó rộ lên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.