Sư Phụ, Đứng Lại

Chương 49: Sinh nhật




Hôm nay Lâu Đồng Đồng sinh nhật, Lâu Thượng tổ chức một buổi tiệc nhỏ ở nhà, cũng chỉ mời vài người bạn, uống chút rượu, tâm sự với nhau. Bất qua Lâu Thượng vẫn luôn nhớ sự kiện thực hiện nhiệm vụ vào tiết nguyên tiêu kia, hắn tự hỏi nên giải quyết Văn Hàn thế nào.

8 giờ, Văn Hàn lái xe đến bên ngoài nhà Lâu Đồng Đồng, gọi điện thoại di động cho nàng lại là Lâu Thượng tiếp. Lâu Thượng nói Đồng Đồng đang bận rộn khách khứa, bảo hắn tự mình đi vào.

Bữa nay Lâu Đồng Đồng mặc một chiếc váy cổ hình chữ V, dưới chân đi đôi giày cao gót là một trong những đôi giày cao nhất của nàng. Lâu Đồng Đồng bình thường ít khi chăm chút cho y phục, đến khi để ý một chút, lại làm cho người ta cảm thấy hết sức tươi mát. Ca ca nói điện thoại di động của mình hết điện, mượn điện thoại di động của nàng, nàng nghĩ nếu Văn Hàn gọi điện thoại, ca ca nhất định sẽ ra đón hắn.

Dưới sảnh lầu một, Lâu Đồng Đồng cùng bạn ký túc xá đang tán gẫu chuyện hàng ngày, các nàng cho rằng chẳng qua là một party sinh nhật đơn giản, không nghĩ tới long trọng như vậy. Trầm Nhất Nhất cũng tới, mang theo một số bạn bè là người mẫu và ca sĩ, chỉ như vậy thôi, cũng đã đem một buổi tiệc từ đơn giản thành long trọng. Lâu Thượng cùng Trầm Nhất Nhất ra chào hỏi khách khứa, Lâu Đồng Đồng bị ca ca đuổi lên lầu, bắt nàng đợi trong phòng của mình, hứa tối nay sẽ có bất ngờ cho nàng.

“Người kia thật sự là ca sĩ Trầm Nhất Nhất? Thật thật? Ta không hoa mắt phải không?!” Mạc Yến Yến rất hưng phấn rất kích động, bấm tay Tiểu Vũ.

Tiểu Vũ nhìn kỹ một hồi lâu, không xác định nói: “Hình như đúng, kỳ thực anh trai Đồng Đồng Lâu Thượng có mở một công ty IT, hắn cũng được coi là một nhân vật phong vân, kết hợp với Trầm Nhất Nhất cũng là chuyện có thể.”

Lúc này Trầm Nhất Nhất đã thối lui khỏi giới giải trí, tới tham gia party sinh nhật của Lâu Đồng Đồng cũng không cố kỵ.

Lâu Đồng Đồng đợi ở trong phòng buồn sắp chết, party sinh nhật của mình, lại phải ở trong phòng chờ bất ngờ, mở máy vi tính chơi trò chơi lại nói không được, do dự trong chốc lát, nàng len lén đi xuống lầu.

Cùng bạn cùng phòng nói chuyện, hỏi Tiểu Vũ có gặp Văn Hàn hay không, Tiểu Vũ nói không nhìn thấy. Lâu Đồng Đồng thất vọng, hắn đại khái là không rảnh tới đây. Buổi sáng hắn đã nói mình buổi tối có việc, bất quá nhất định sẽ tận lực tới party.

Lâu Thượng điều chỉnh micro chuẩn bị nói chuyện, Lâu Đồng Đồng thầm nghĩ nếu ca ca muốn cho mình bất ngờ, như vậy mình cứ chờ bất ngờ là được rồi. Nàng một đường chạy khu vườn nhỏ, đã nhìn thấy Văn Hàn ngồi ghế đá im lặng nhìn chằm chằm vào một con chó săn đang đứng.

Lâu Thượng mấy năm trước có nuôi một con chó săn lớn, nuôi dưỡng đã lâu rồi, có được nhân tính. Bảo nó ngồi xuống, bảo nó vẫy cái đuôi, nó đều rất nhanh lĩnh ngộ ý tứ của Lâu Thượng mà làm theo. Chó săn lớn nhìn chằm chằm Văn Hàn, thỉnh thoảng há mồm gầm gào một tiếng. Chủ nhân nói, không thể để cho hắn vào...

Văn Hàn hiểu đây là Lâu Thượng ngăn cản hắn a, không liên lạc được với Lâu Đồng Đồng, như vậy đại khái là Lâu Thượng đang cố ý gây khó khăn, liền chỉ có thể ngồi trước khu vườn nhỏ,…, chờ Lâu Thượng cho phép, mới để cho con chó này cho hắn vào.

Lâu Đồng Đồng nhìn thấy hắn sửng sốt một hồi lâu, chạy nhanh lại đem cho săn đuổi đi chỗ khác. Văn Hàn giang hai cánh tay, khiêu mi, nàng hiểu ý, trực tiếp nhào vào trong lòng ngực của hắn.

Trong đại sảnh Lâu Thượng đang cảm ơn bạn bè đến dự, Lâu Đồng Đồng nghe trong chốc lát liền không còn tâm tư gì, hỏi Văn Hàn: “Tại sao anh không vào?”

Văn Hàn hôn bên tai nàng, nói: “Anh của em không cho.”

“Làm sao có thể!”

“Ngô, có thể hiểu được, hắn nhất định là ghen tỵ với anh. Bảo bối muội muội lớn lên, có bạn trai, không hề suốt ngày vây quanh chú ý hắn, hắn tựa như đột nhiên mất đi cảm giác về sự ưu việt. Mấy năm trước kia, em đều đi theo hắn lớn lên, bây giờ em theo anh, hắn nhất định sẽ không thích ứng kịp.”

Lâu Đồng Đồng cảm thấy buồn cười, vặn vẹo uốn éo thân thể, làm cho tầm mắt của mình có thể nhìn thấy đại sảnh.

Chó săn lớn đứng ở cách đó không xa nhìn bọn họ, trong khu vườn nhỏ mơ hồ có thể nghe được tiếng côn trùng kêu, trong party Lâu Thượng đang nói, chuẩn bị lên lầu tìm người. Bất quá Lâu Đồng Đồng đã sớm không yên phận, trên người cũng không mang điện thoại di động.

“Váy của em...”

Nàng nhíu mi, “Nhìn không đẹp?”

“Rất đẹp rất đẹp, chẳng qua là bộ ngực thấp chút.”

Lâu Đồng Đồng nhỏ giọng quát lên: “Hướng ánh mắt đến chỗ khác.!”

“Ngực.”

“...” Lâu Đồng Đồng đưa tay bấm hắn, dùng chút lực, kết quả làm cho tay của hắn đỏ một mảng lớn.

“Ai em không cố ý.” Nàng cười hì hì xoa bóp tay của hắn, để che dấu tội lỗi của mình.

Hắn bất động thanh sắc buông một cánh tay đang ôm nàng ra, lại đem cánh tay đó đặt lên trên đầu gối nàng, bắt đầu xoa nắn, lại bắt đầu dịch lên từng chút...

Lâu Đồng Đồng đè cánh tay tà ác đó lại, cau mày: “Cảnh cáo một lần.”

Văn Hàn buồn cười, dịch sát vào nàng thêm chút nữa, ngậm môi dưới của nàng, chậm rãi gặm cắn, tay cũng không tiếp tục sờ soạng đi lên, bất quá là dừng lại ở đầu gối trêu chọc, dường như vuốt ve.

Cơ hồ là môi dán môi, hắn làm bộ nghiêm túc nói: “Quá tam ba bận, vậy anh còn có hai cơ hội nữa.”

Lâu Đồng Đồng nghiêng nghiêng đầu, vừa định nói chặn hắn một câu “Nghĩ thật tốt a, không có cơ hội”, đầu đã bị hắn cưỡng chế xoay lại, mắt nhìn mắt, lỗ mũi hướng về phía lỗ mũi, tiếp tục môi. Câu nói kia của nàng không thành công nói ra miệng.

“Vợ yêu, sinh nhật vui vẻ.”

Lâu Đồng Đồng nhìn con ngươi xinh đẹp của hắn, không biết nói chút gì cho tốt, liền khẽ cười cười, hôn nhẹ mặt của hắn.

“Vâng.”

“Lễ vật ở xe, đợi chúng ta cùng về mở?”

Lâu Đồng Đồng rầu rĩ nói: “Anh sẽ không cho phép” Cha mẹ thường xuyên đi công tác bên ngoài, rất ít có nhà, quản thúc nàng chính là Lâu Thượng.

Văn Hàn nói: “Không cần hắn đồng ý, hôm nay sinh nhật em, em là lớn nhất.”

Lâu Đồng Đồng lúc này mới nhớ tới ca ca nói muốn cho mình một bất ngờ, liên tục không ngừng muốn từ trên đùi của hắn trượt xuống. Tay của hắn dùng chút lực, ngăn cản hành động của nàng.

“Anh em bây giờ nhất định đang tìm em, chúng ta vào đi thôi?”

Văn Hàn liếc một cái về party trong đại sảnh, nói: “Em nhìn, rõ ràng là sinh nhật em, hắn lại đem em bỏ quên, làm như đây mới là sinh nhật hắn vậy. Nào có nhân vật chính không có mặt, anh trai nhân vật chính thay thế chào hỏi khách khứa, tiến hành chủ trì party, đây là cái đạo lý gì?”

Lâu Đồng Đồng nói: “Ách, là ca ca muốn cho em một bất ngờ.”

Văn Hàn siết chặt mặt của nàng, ôn nhu: “Lão công cho em tổ chức sinh nhật đi, chúng ta đi phóng pháo hoa, phóng xong cùng anh về nhà. Ngày mai đúng lúc là thứ bảy, nếu em không muốn ngủ có thể suốt đêm chơi trò chơi.”

“Ngày mai anh không cần đi làm?”

“Không cần. Anh sẽ cùng em thức đêm, thế nào?”

Lâu Đồng Đồng đối với đề nghị này rất động tâm, nghĩ trong chốc lát cắn răng gật đầu.

“Vậy ca ca bên kia làm sao bây giờ? Hắn nhất định sẽ tức giận.”

“Ngô, đợi anh nhắn tin cho hắn, nói cho hắn biết em theo anh đi. Đi thôi, xe của anh ở bên ngoài.”

Chờ Lâu Thượng thu tin nhắn này, Lâu Đồng Đồng đã cùng Văn Hàn lấy pháo hoa, đến khu ngoại thành cho phép phóng pháo hoa rồi. Lâu Thượng cực kỳ buồn bực, kết quả là không chỉnh được hắn, thậm chí lại để hắn mang Đồng Đồng đi. Lâu Thượng vẫn ôm ảo tưởng, đợi đem muội muội mang đến nhìn nét mặt đè nén của Văn Hàn khi bị chó săn ngăn ở vườn nhỏ ngăn chặn, sau đó còn có thể giễu cợt hắn.

Vùng ngoại thành không có người nào, xe liền dừng ở ven đường, Văn Hàn một tay nắm Lâu Đồng Đồng, một tay ôm pháo hoa, nói: “Ở chỗ này sao.”

Lâu Đồng Đồng gật đầu: “Vâng!”

Lâu Đồng Đồng đốt pháo hoa, chạy về bên cạnh hắn, ngửa đầu nhìn bầu trời. Bên tai tiếng nổ mạnh chói tai, Lâu Đồng Đồng quay đầu nhìn người bên cạnh, vui vẻ cười lên. Nhớ tới lúc trước bọn họ còn chưa gặp mặt, nàng phụng bồi Tiểu Vũ đứng ở dưới lầu ký túc xá nữ sinh, hắn gọi điện thoại, khi đó trên bầu trời pháo hoa nở rộ, hắn nói sau này chúng ta mua tới phóng. Khoảng chừng trong trò chơi quen biết, đã qua lâu như vậy.

Phóng pháo hoa xong, Lâu Đồng Đồng đã rất tận hứng, ôm hắn cọ hai cái, nói: “Trở về chơi trò chơi!” Váy cổ hình chữ V vốn đã thấp, bây giờ lại cọ trên người hắn, làm cho người nào đó toàn thân có chút nóng ran...

Giày cao gót thành công làm cho chân nàng bị trặc, nữ nhân vì muốn đẹp, luôn phải hy sinh một chút, Lâu Đồng Đồng vì hôm nay đã hy sinh rất nhiều. Nét mặt nàng cau lại chỉ kéo dài vài giây, tiện đà nhướng mày cùng hắn làm nũng: “Em trặc chân, sư phụ ôm em đi.”

Không ôm thì thôi, ôm một cái liền xảy ra chút vấn đề. Văn Hàn cúi đầu nhìn đường cong thân thể nàng, trong tròng mắt bộc phát cảm xúc có cái gì không đúng. Chờ Lâu Đồng Đồng chú ý đến, đã muộn.

Đóng cửa xe, nàng còn chưa kịp nữa mê mang một lát, đã bị đẩy nằm trên ghế ngồi. Hắn hôn đến mức làm cho nàng không thở nổi nữa, oa oa, chân đau quá...

Da cổ nhạy cảm bị hắn nhẹ nhàng liếm cắn, đôi tay hắn trượt dần vào chiếc áo cổ chữ V, ngón tay ve vuốt khuôn ngực nàng. Lâu Đồng Đồng muốn rơi lê, cảm giác đau đớn cùng sung sướng có thể hình dung tình huống như thế sao? Nơi đó bị hắn khiêu khích, cảm giác xa lạ ập tới giác quan của nàng, chân bị hắn đè ép truyền đến trận trận đau đớn, tiếp tục hay để cho hắn dừng lại, đây là một vấn đề 囧 囧...

Lúc môi hắn cắm xương quai xanh của nàng, nàng đã hoàn toàn hỏng mất, hét to cầu xin tha thứ: “Chân em đau...”

Văn Hàn hít một hơi, cuối cùng lý trí vẫn tạm thời áp chế thú tính trong thân thể, hắn ở trên môi của nàng hung hăng hôn một cái, đỡ nàng ngồi dậy.

“Anh nhìn xem.” Cởi giày cao gót xuống, tay của hắn đè lên chỗ sưng đỏ trên chân nàng, nhướng mày hỏi: “Đau sao?”

Lâu Đồng Đồng rưng rưng gật đầu: “Đau.”

Mi tâm của hắn cau lại, trầm mặc hồi lâu sau nghiêm túc nói: “Có thể thương tổn đến xương, anh đưa em đi bệnh viện.”

Nàng muốn rơi lê, vừa rồi lúc bắt đầu nên nhắc nhở hắn, cũng phải tự trách mình không thể chống cự dụ dỗ...

Vốn không đau như vậy, có thể do vừa rồi hai người ý loạn tình mê, hắn đè chặt lên người nàng. Khi bác sĩ hỏi, lại không thể nói bởi vì hai người củi khô lửa bốc không thể khắc chế dục vọng, cho nên quên lãng đôi chân bị thương sao. Hoàn hảo nàng về sau vẫn đem lý trí gọi trở về. Nếu thật tiếp tục làm, đoán chừng chân nàng không thể đi được nữa...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.