Sống Lại Ngày Sau Làm Đại Thần

Chương 27: Mắc câu




Edit: Lệ Hy

Buổi sáng khi đi học, Trần Chí Lâm vội vã mượn được tiền của mấy bạn học, ăn qua cơm trưa thì chạy đi đặt bàn ở nhà hàng.

Bởi vì là lần đầu tiên đến nhà hàng Pháp, cho nên sau khi Trần Chí Lâm đặt chỗ xong, người phục vụ liền giới thiệu tiếp, đến đồ ăn buổi tối và rượu đỏ cũng đã đặt trước.

Ra khỏi nhà hàng, Trần Chí Lâm ma xui quỷ khiến nhớ tới ánh mắt của Tố Y khi nói về khách sạn Khải Lai, hắn dừng bước, xoay người đi về phía khách sạn.

Chính mình uống chút rượu đỏ, chỉ cần lúc ăn cơm khuyên Trình Tố Y uống nhiều một chút, tối hôm đó chính mình liền có cơ hội rồi. Vạn nhất đợi cơ hội đến, mình chưa thuê phòng, không phải làm lỡ việc sao!  Cho nên vẫn là chuẩn bị sẵn sàng trước mới tốt.

Đợi Trần Chí Lâm đặt phòng xong, nghĩ đến chỉ cần kế hoạch buổi tối thuận lợi, mình là có thể đạt được Trình Tố Y, còn xa liền liên tục rơi vào trong trạng thái hưng phấn. Chỉ cần có được người, khoảng cách đến căn nhà của cô ấy còn xa sao?

Mà Tố Y thừa dịp lúc chỉ có cô và Lữ Bình trong kí túc xá, cố ý hỏi: “Lữ Bình, bên quê nhà các người có nhà hàng Pháp không?”

“Không có, làm sao vậy?” Lữ Bình ngẩng đầu kỳ quái nói.

“Không có sao? Vậy Trần Chí Lâm còn nói buổi tối mời tớ đi ăn món Pháp, tớ  còn tưởng rằng hắn ăn thường xuyên cơ đấy!” Tố Y cố ý giả vờ thành bộ dáng cực kỳ kinh ngạc.

” Buổi tối hắn mời cậu đi ăn món Pháp? Thực sự là hắn nói sao?” Sắc mặt Lữ Bình trắng bệch. Trần Chí Lâm  cùng mình nhiều năm như vậy, cũng chưa mời mình ăn mấy lần này nọ, càng đừng nói là ăn món Pháp rồi.

“Đúng vậy! Hắn nói buổi tối mời tớ ăn cơm ngay tại khách sạn Khải Lai, ừm…nhà hàng Pháp ở bên cạnh.” Tố Y xấu xa cố ý đang lúc nói đến khách sạn Khải Lai thì tạm dừng một lúc, quả nhiên thấy sắc mặt Lữ Bình lại trắng gấp đôi.

“Vậy thì tốt, mình cảm thấy Trần Chí Lâm rất dụng tâm với cậu. Cậu vẫn không định đáp ứng hắn sao?” Lữ Bình ổn định tinh thần, làm bộ nói với Tố Y.

“Cậu  hi vọng mình dáp ứng hắn?” Tố Y cố ý quay đầu nhìn Lữ Bình hỏi.

“Ừm. Tuy nhiên nam sinh theo đuổi cậu rất nhiều. Đúng là Trần Chí Lâm không giống với người khác, mình cảm thấy hắn thật tâm với cậu, mà lại còn ôn nhu săn sóc, nếu hai người các ngươi ở cùng một chỗ, nhất định sẽ cực kỳ hạnh phúc.” Lữ Bình áp chế khó chịu trong lòng, nói với Tố Y.

Tố Y chỉ cười, cũng không trả lời Lữ Bình mà nói. Đúng vậy, khẳng định là thật tâm, chỉ là vì căn hộ ở Hàng Châu, Trần Chí Lâm cũng phải thiệt tình. Về phần sau khi căn nhà đến tay, còn có thiệt tình hay không, thì cũng không biết được.

Nhìn thấy Lữ Bình lấy túi xách, Tố Y hỏi: “Cậu muốn ra ngoài sao?”

“Đúng vậy, ra ngoài có chút việc.” Lữ Bình vừa lấy vài thứ nhét vào trong túi da vừa trả lời.

Không ngoài sở liệu, biết Trần Chí Lâm mời Tố Y ăn tối ở nhà hàng Pháp, Lữ Bình ngồi không yên.

“Cậu không rửa mặt trang điểm lại sao? Sắc mặt của cậu nhìn không tốt lắm đâu.” Tố Y ‘hảo tâm’ nhắc nhở.

“Cảm ơn!” Lữ Bình sửng sốt, ngẩng đầu soi gương.

Tố Y thừa dịp lúc Lữ Bình đi toilet rửa mặt trang điểm, trực tiếp nhét camera vào đống đồ trang sức và chơi đùa trong túi da, đây là vị trí Tố Y sớm chuẩn bị tốt. Không tỉ mỉ lục lọi mà nói, căn bản không chú ý  tới. Đợi Tố Y cố đinh camera tốt xong, lúc này mới để túi xuống trở lại chỗ ngồi của chính mình.

Đợi sau khi Lữ Bình ra ngoài, Tố Y cầm laptop theo, liền lái xe ra ngoài tìm khách sạn thuê  một gian phòng xong, đi vào sắp xếp xong.

Chờ gõ laptop xong, lúc có thể bắt được tín hiệu, Lữ Bình đã chất vấn  Trần Chí Lâm rồi.

“Anh thật sự chỉ diễn trò với cô ta, vì căn nhà, hiện tại  chúng ta đây không thể ra chút máu sao? Hơn nữa cũng không phải anh đề nghị đi ăn đồ Pháp, là chính Trình Tố Y đề xuất, anh đây có thể nói rất quý hơn một căn nhà sao?”

Hình ảnh thu được vẫn tương đối rõ ràng, hơn nữa giọng nói cũng cực kỳ rõ ràng. Nghe qua là Trần Chí Lâm đang giải thích cho Lữ Bình.

“Anh đảm bảo, anh không động tâm với tiện nhân kia, chỉ cần căn nhà đến tay, anh sẽ vứt bỏ cô ta.” Lữ Bình nói.

“Anh đảm bảo, chúng ta quen biết lâu như vậy, anh sẽ còn lừa em sao?” Trần Chí Lâm cố gắng giả vờ cam đoan.

Hừ! Ngươi mới đúng tiện nhân, các ngươi mới đúng đôi nam nữ chó má! Tố Yvừa nhìn diễn trò vừa mắng trong lòng.

“Anh còn giấu giếm em điều gfi? Hiện tại thẳng thắn tại đây đi.” Lữ Bình đã không cực kỳ tín nhiệm Trần Chí Lâm rồi.

“Cũng không có gì, anh nói em ngàn lần đừng cãi nhau. Hay là, hay là anh thuê một gian phòng, nếu có cơ hội mà nói, anh nghĩ muốn… ta nghĩ muốn mang Trình Tố Y qua đó. Chỉ cần qua đêm này, chúng ta cách mục tiêu càng gần một bước rồi.”

Trần Chí Lâm lắp bắp nói với Lữ Bình.

Lữ Bình chặn ngang đẩy Trần Chí Lâm ra, “Anh còn muốn lên giường với cô ta?”

“Lữ Bình, em hãy nghe anh nói, chỉ có như vậy cô ấy mới càng dễ dàng tiếp nhận anh. Chỉ cần cô ấy thành người của anh, việc kết hôn không phải càng dễ sao? Đợi sau khi kết hôn, anh lấy được căn nhà đến tay, sẽ ly hôn với cô ấy. Anh yêu  em mà. Hơn nữa chỉ cần anh lấy Trình Tố Y, đây là chuyện sớm hay muộn thôi. Nếu không khiến cô ấy hoài nghi thì không tốt.” Trần Chí Lâm nắm lấy giữ chặt Lữ Bình xoa dịu nói.

Lữ Bình cũng biết, chỉ cần Trần Chí Lâm lấy Trình Tố Y, thì khẳng định sẽ lên giường, nhưng mà cô không nghĩ ngày này sẽ đến nhanh như vậy.

Cô muốn phản đối, nhưng suy nghĩ đến căn nhà trên danh nghĩa của Tố Y, lời phản đối không thể nói lên lời.

Trần Chí Lâm vừa thấy thái độ của Lữ Bình, làm sao không biết như vậy là đồng ý rồi. Trong lòng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nếu  Lữ Bình đổi ý, sự tình liền khó làm rồi.

Mặc kệ về sau như thế nào, ít nhất bây giờ còn không thể trở mặt với Lữ Bình. Hơn nữa Lữ Bình đi theo mình lâu như vậy, Trần Chí Lâm tạm thời vẫn cực kỳ vừa ý.

Tố Y chợt nghe giọng nói trong máy tính, toàn bộ nên nghe đều nghe, nghe thực nồng nhiệt.

Trần Chí Lâm giơ tay nhìn đồng hồ, đã sắp 6 giờ.

“Lữ Bình, thời gian gần đến, anh phải đi rồi. Đi qua trước an bài tốt, miễn cho xuất hiện điều ngoài ý muốn.” Trần Chí Lâm đẩy Lữ Bình ra nói.

“Em biết rồi, nhưng mà anh phải nhớ kĩ, không được thật sự động tâm với tiện nhân Tố Y kia.”

Tố Y nghe đến đó, lấy điện thoại ra, liền gọi qua cho Lữ Bình.

“Alo~ Tố Y, có chuyện gì sao?” Lữ Bình vừa thấy cuộc gọi của Tố Y, vội vàng ra hiệu đừng nói với Trần Chí Lâm.

“Cái gì? Cậu bảo tớ chuyền lời lại cho Trần Chí Lâm nói cậu đến muộn không thể đi ăn tối sao?” Lữ Bình lập tức liền kêu lên.

Tố Y miễn cưỡng tựa vào trên ghế, “Đúng vậy, vốn xuất phát từ lễ phép, mình cũng muốn đi. Nhưng hiện tại mình có việc, buổi tối không biết bận đến khi nào, cho nên nhờ cậu chuyển lời hộ, dù sao, tớ không có số điện thoại của đồng hương cậu mà!”

“Nhưng hắn đã đặt chỗ tốt rồi, hiện tại cậu nói không đi được không tốt lắm đâu?” Lữ Bình sốt ruột nói.

” Hôm nay, người của công ty giải trí Mộ Lâm đến tìm tớ chuyện mua bản quyền ca khúc, giá tiền tớ rất vừa ý, cho nên chỉ có thể nói thật có lỗi với đồng hương cậu rồi! Lại nói, chỉ là đặt chỗ, cũng chưa đặt đồ ăn. Trả lại là được!” Tố Y nghiêm trang nói thật có lỗi  với Lữ Bình, thái độ thành khẩn khiến Lữ Bình tìm không ra một chút vấn đề.

Tố Y nào biết đâu rằng, Trần Chí Lâm không chỉ đặt phòng tốt rồi, lại còn đặt đồ ăn rồi. Cho nên Trần Chí Lâm nhất định là khổ mà không nói được!

Thấy Lữ Bình cúp điện thoại, Trần Chí Lâm liền vội vàng hỏi: “Sao lại thế này? Sao đang tốt cô ấy lại không đến?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.