Có rất nhiều việc dù lên kế hoạch tốt như thế nào, dù
chuẩn bị tốt như thế nào cũng sẽ không phát triển theo đúng như những gì chúng
ta mong đợi.
Cố Nguyên vốn dự tính là đưa hai bà mẹ về Bình Thành
nhưng mẹ Tô Dao lại lo lắng con gái vừa sảy thai, sợ mình đi rồi Cố Nguyên
không biết chăm sóc, e sẽ để lại di chứng về sau nên dù nói thế nào bà cũng
không chịu đi. Mẹ Cố Nguyên thấy thái độ của mẹ Tô Dao kiên quyết như vậy nên
một mình cũng không tiện về trước, cũng nói là ở lại cùng bà thông gia.
Chuyện của Tô Thư xem ra đã trở thành trái bom lơ lửng
trên đầu Cố Nguyên, nhưng trong tình cảnh như vậy anh cũng không dám ép hai bà
mẹ quá, sợ mọi người sẽ sinh nghi màra sơ hở của cả hai.
Kỳ nghỉ xuân kết thúc, nhà trẻ của Tô Thư đã nhận trẻ
trở lại. Mấy ngày này Tô Dao vẫn phải tới bệnh viện để truyền nước tiêu viêm,
hai bà mẹ lại thay Cố Nguyên đưa đón Tô Thư đi học, buổi chiều lại đón Tô Thư
về nhà.
Nhà trẻ của Tô Thư cách nhà không xa, ban đầu Tô Dao
lựa chọn nơi này là vì thuận tiện cho việc đưa đón nên mới ghi tên vào lớp cho
con, đi bộ từ nhà qua đó chỉ mất hơn mười phút là tới. Các bé học ở đây chủ yếu
là những đứa trẻ trong cùng khu.
Hai bà mẹ tới đây tuy chưa lâu nhưng sáng đi chợ,
chiều rỗi việc lại đi dạo nên những người trong cùng khu đều biết mặt hai bà
nhiều hơn là biết mặt Cố Nguyên. Khi tan học, xung quanh nhà trẻ kín đặc các
phụ huynh. Hai bà vừa đợi cháu vừa nói chuyện với những người quen xung quanh.
Chiếc SUV màu đen tới, lúc đó mẹ Tô Dao đang nói
chuyện với mẹ Cố Nguyên về cách làm món ăn mà bà mới học được trên ti vi, khi
chiếc xe dừng lại, người đàn ông bước xuống, sắc mặt mẹ Tô Dao đột nhiên thay
đổi, lời nói cứng lại trong miệng.
Bà biết người đàn ông đó.
Tại sao anh ta lại tới đây?
Trong lòng mẹ Tô Dao kinh hãi bất an. Mẹ Cố Nguyên
nhìn thấy sắc mặt mẹ Tô Dao đột nhiên tái mét không nói năng gì, bà không khỏi
đưa mắt nhìn theo ánh mắt của bà thông gia nhưng không thấy có gì khác thường.
“Bà thông gia, làm sao vậy?”
Mẹ Cố Nguyên lay mẹ Tô Dao khiến bà như tỉnh mộng, mẹ
Tô Dao gượng cười lắc đầu: “Không có gì, không có gì, hoa mắt thôi.”
Hướng Đông Dương không nhìn thấy hai bà. Anh dừng xe
lại rồi bước xuống, đứng ở bậc đá, rút thuốc ra châm, anh phải mượn khói thuốc
mới ổn định được tâm trạng của mình. Anh tới thăm con gái.
Sau khi biết Tô Thư là con của mình, sự kinh ngạc và
phẫn hận ban đầu qua đi, tâm trạng anh trở nên vô cùng phức tạp.
Đó là đứa con chung của anh và Tô Dao, một người ruột
thịt tồn tại trên thế giới này, mang huyết thống của anh và đánh dấu mối quan
hệ tuyệt đối giữa anh và cô.
Hướng Đông Dương vừa hít được hai hơi liền dập tắt
điếu thuốc, anh không muốn chút nữa khi nhìn thấy Tô Thư, người anh toàn mùi
thuốc.
Hướng Đông Dương hơi ngẩn người vì hành động này của
mình, nhưng rồi từ sâu trong đáy lòng anh dần trào dâng một cảm giác ấm áp.
Có lẽ là do tình thân không gì ngăn cách được trong
huyết thống, anh biết rõ con bé là con gái mình nên dường như việc gì cũng nghĩ
cho con bé, tất cả đều trở thành một điều hiển nhiên.
Trước đây anh chỉ gặp con hai lần trong sự vội vàng.
Lần đầu tiên là khi gặp Tô Dao và gia đình chồng cô đi
ăn ngoài tiệm. Khi đó đứa bé đang đi theo ông bà, anh nhìn thoáng qua, là một
đứa bé có dáng vẻ lanh lợi với sự đáng yêu thuần khiết ở cái tuổi của nó
Lần thứ hai là khi con ốm. Cô bé nằm yên, cuộn tròn
trong vòng tay của mẹ, khi đón lấy con từ tay Tô Dao, anh dường như không cảm
nhận được trọng lượng cơ thể của con. Đó là lần đầu tiên anh ôm con gái mình,
nhưng khi đó anh không biết rõ sự tình, chỉ cảm thấy con bé sao quá nhẹ, khiến
anh phải vô cùng cẩn thận.
Hướng Đông Dương cúi đầu nhìn mũi giày dưới chân. Tại
sao mình có thể
sơ ý như vậy? Tinh ý một chút thì đứa bé đó ngoài đôi
môi và khuôn mặt giống Tô Dao thì mũi, mắt, thậm chí sắc mặt đều giống mình.
Lần này Hướng Đông Dương tới không có ý định làm kinh
động con, trên thực tế, dù đã nói với Tô Dao rằng mình muốn đòi quyền nuôi Tô
Thư nhưng tận sâu trong lòng mình, anh vẫn cảm thấy vô cùng hoang mang. Anh bây
giờ có tâm trạng phức tạp của một người lần đầu làm bố, muốn tới ngắm con gái
mình từ xa.
Tiếng chuông tan học đã làm ngắt mạch suy nghĩ của
Hướng Đông Dương, anh ngẩng đầu nhìn lên rồi thấy Tô Thư đứng trong hàng các em
nhỏ khác do giáo viên dắt ra.
Con bé đã trở lại khỏe mạnh, hai má hồng hồng giống
như trái táo, gương mặt rạng ngời trong nụ cười tươi rói không ưu tư, rồi nhào
về hướng một người trung niên đứng ở cổng.
Tô Thư nhào vào lòng bà nội. Mẹ Tô Dao nhìn thấy cháu
nhưng vẫn cảnh giác nhìn Hướng Đông Dương đứng cách đó không xa. Rõ ràng anh ta
đến để nhìn Tô Thư, ánh mắt anh ta cứ dán chặt vào người con bé, nhìn một lúc
rồi lên xe rời đi.
Trong lòng mẹ Tô Dao vừa kinh hãi vừa tức giận, không
hiểu người đàn ông này làm vậy là có ý gì, bà mơ hồ cảm nhận được sự nguy hiểm.
Cũng may mẹ Cố Nguyên không biết Hướng Đông Dương nên không chú ý. Hai bà đón
Tô Thư về nhà
Buổi tối mẹ Tô Dao mang đầy tâm sự. Rang cơm thì cho
nhiều nước, xào rau thì quá lửa, bà cứ làm phòng bếp rối tung lên, nên khó khăn
lắm mới nghe thấy tiếng động từ bên ngoài cửa lớn, con gái và Cố Nguyên cuối
cùng đã về tới.
Mẹ Tô Dao có biết bao điều muốn hỏi Tô Dao nhưng trước
mặt Cố Nguyên và mẹ anh, bà không tiện lên tiếng. Tô Dao vẫn vậy, không chút
thần sắc, nhưng sau mấy ngày tĩnh dưỡng xem ra cũng có khá hơn chút ít.
Cố Nguyên dìu Tô Dao về phòng ngủ. Bác sỹ đã căn dặn
rất kỹ là thời gian này Tô Dao phải tĩnh dưỡng, ở nhà tốt nhất phải nằm bất
động trên giường.
Tô Dao vừa nằm xuống thì mẹ cô đã tới: “Cố Nguyên, đậu
ở nhà không còn nữa.”
“Cần dùng gấp hả mẹ? Để con đi xuống mua.”
Cố Nguyên nói rồi đứng dậy, vỗ nhẹ vào tay Tô Dao: “Em
nghỉ ngơi nhé”, nói rồi cầm theo áo khoác, đi thằng xuống lầu.
Mẹ Tô Dao lo lắng nhìn ra bên ngoài, thấy mẹ Cố Nguyên
đang ngồi xem hoạt hình với Tô Thư ở phòng khách, bà mới nhẹ nhàng khép cửa
phòng lại rồi ngồi xuống bên cạnh Tô Dao, nhẹ giọng một cách nghiêm khắc: “Dao
Dao, con nói cho mẹ, con và người đàn ông đó thực ra có liên lạc với nhau
không?”
Tô Dao thất kinh, trong thời gian này việc của Hướng
Đông Dương cứ luôn đè nặng lên cô, câu nói của mẹ khiến cô thảng thốt, mặt biến
sắc: “Sao ạ, anh ấy nói gì ạ?
“Con thật là đứa hồ đồ.”
Mẹ Tô Dao bấu chặt vào chiếc chăn: “Cố Nguyên nó yêu
thương bảo vệ con như vậy, con còn…”
“Anh ấy nói gì hả mẹ?”
Tô Dao lo lắng nhìn mẹ. Mẹ Tô Dao đanh mặt lại nhìn
cô: “Cái gì cũng không nói. Hôm nay mẹ và mẹ chồng con đi đón Tô Thư, nhìn thấy
nó cũng tới nhìn Tô Thư… tại sao nó lại tới nhìn con bé?”
Tô Dao khẽ thở phào nhẹ nhõm nhưng thấy mẹ hỏi như vậy
cô lại cuống lên, không biết phải trả lời mẹ như thế nào, đành lảng tránh chủ
đề: “Mẹ, mẹ đừng nghĩ nhiều quá, có thể là anh ấy đi qua đường thôi, con và anh
ấy không liện lạc gì với nhau cả.”
Mẹ Tô Dao nhìn kỹ sắc mặt con gái, cũng may lúc đó Tô
Thư đẩy cửa bước vào, sà vào lòng Tô Dao: “Mẹ.”
“Ngoan.”
Tô Dao đẩy tay mẹ: “Mẹ dẫn Tô Thư ra ngoài chơi đi,
con còn đang bị cảm cúm như vậy, đừng để lây cho nó.”
Mẹ Tô Dao nhìn cô, lúc đó mẹ Cố Nguyên cũng bước vào
nên bà đành nén lại nỗi hoài nghi trong lòng rồi dỗ Tô Thư ra ngoài chơi.
Lời nói của mẹ khiến trong lòng Tô Dao trào dâng một
nỗi sợ mơ hồ, cô không thể hiểu được dụng ý của Hướng Đông Dương khi anh làm
như vậy. Tô Dao khó lòng ngồi yên trên giườnghó khăn lắm mới đợi đến được buổi
tối khi chỉ còn lại mình cô và Cố Nguyên, cô kể lại chuyện đã xảy ra cho anh
biết.
Cố Nguyên nghe rồi không nói gì, anh khẽ dựa vào đầu
giường ngồi yên lặng.
“Cố Nguyên, em nghĩ là không thể giấu nổi nữa rồi.”
Tô Dao nắm chặt tay Cố Nguyên, cảm thấy trong lòng
mình như bị lửa đốt, rất khó chịu: “Cứ như thế này thì nhỡ anh ta làm gì đó thì
mọi người nhất định sẽ biết…”
“Dao Dao.”
Cố Nguyên thở dài, quay người lại, nắm chặt lấy bàn
tay của cô rồi kéo cô vào lòng mình, khẽ vuốt nhẹ tóc cô: “Sự việc đã tới nước
này, có lẽ việc mà chúng ta cần làm là giải quyết những vấn đề sẽ xảy ra sau
khi sự việc bị bại lộ chứ không phải là tìm cách giấu diếm sự việc đó.”
Tô Dao thoát khỏi vòng tay Cố Nguyên, nhìn anh trân
trân. Cố Nguyên cúi xuống nhìn Tô Dao, giọng chắc nịch: “Anh biết, đối với em,
cục diện bây giờ thật khó để đối mặt. Những việc này không chỉ là việc em sợ
hãi nhất mà cũng là việc anh sợ xảy ra nhất. Nhưng dù thế nào đi nữa thì Hướng
Đông Dương cũng biết rõ chân tướng sự việc rồi, giấy không thể bọc được lửa,
sớm muộn gì đến một ngày mọi người đều biết, không thể giấu được.”
Cố Nguyên vuốt nhẹ tóc Tô Dao: “Anh nghĩ bây giờ sự
việc đã tới nước này, Hướng Đông Dương sẽ cho mọi người biết, chẳng khác gì đâm
mọi người một nhát dao, như vậy thà chúng ta bước trước một bước, nói rõ ràng
để tổn thương giảm xuống mức nhỏ nhất.”
“S việc này ngay từ đầu làm sai không chỉ có một mình
em, anh cũng có cái sai của anh” – Cố Nguyên nắm chặt tay Tô Dao – “Dao Dao,
nếu sau này chúng ta muốn ở cạnh nhau, tiếp tục đi bên nhau thì sự việc này sớm
muộn cũng là một cản trở trong cuộc sống hôn nhân của chúng ta và đeo bám mãi
trong lòng chúng ta. Phải lừa dối, lo lắng, không bằng hãy giải quyết chúng một
lần dứt khoát.”
Biết Hướng Đông Dương tới thăm con, Cố Nguyên hoàn
toàn thay đổi những suy nghĩ của mình là muốn ổn định gia đình trước.
Như vậy chỉ làm cho những lời nói dối giống như cục
tuyết, càng lăn càng to. Anh muốn xử lý toàn bộ sự việc một cách rõ ràng.
Ngay từ ban đầu, động cơ mà anh và Tô Dao kết hôn
không đơn giản, điều này dẫn tới những vấn đề gần như không thể giải quyết được
trong cuộc sống của họ sau này. Nếu anh và Tô Dao cứ tiếp tục giấu giếm sống
tiếp như vậy, anh có thể thấy trước được, những mâu thuẫn và những vấn đề đã
tồn tại sẽ ngày càng nghiêm trọng. Lấp sau vẻ ngoài bình yên đó không phải là
bản chất sự việc, nếu muốn sau này không phải chịu đựng những rắc rối lo lắng
thì mọi người nên giải quyết vấn đề từ tận gốc rễ của chúng.
Đứng ở góc độ của Cố Nguyên mà nói, dù Hướng Đông
Dương là bố đẻ của Tô Thư nhưng anh không hề có ý định giao con bé cho anh ta.
Tô Thư vẫn là đứa con mà anh và Tô Dao nuôi nấng từ nhỏ, ba người đã trở thành
một gia đình hoàn chỉnh. Con vẫn còn nhỏ, hai người có thể cho con từ từ học
cách tiếp nhận thêm một người bố nhưng không thể phá hỏng cuộc sống hiện tại
của con, ép nó nhận một người xa lạ làm cha đẻ của nó.
“Anh có biết mình đang nói gì hay không?”
Tô Dao vừa giận vừa lo lắng nhìn Cố Nguyên: “Bố mẹ làm
sao có thể chấp nhận chuyện như vậy…”
“Dao Dao.”
Cố Nguyên ôm chặt Tô Dao, thở dài: “Em có biết không,
thực ra anh cũng giống em, đều bị dằn vặt bởi những vấn đề rất lớn. Chúng ta lo
sợ những việc chúng ta làm sai sẽ làm tổn thương những người thân nhất bên cạnh
chúng ta, thế là chúng ta càng lúc càng nói dối nhiều hơn, càng sai lầm nhiều
hơn để che đậy những sự việc đã xảy ra.”
“Em vẫn chưa ý thức được những sai lầm chúng ta phạm
phải hay sao, làm như vậy kỳ thực chúng ta càng lúc càng làm sự tổn thương thêm
trầm trọng. Chúng ta không muốn làm tổn thương những người chúng ta yêu thương
nhất, kết quả là tất cả những gì chúng ta đã làm lại làm tổn thương họ sâu
sắc.”
Cố Nguyên ôm Tô Dao vào lòng: “Nếu sáu năm trước em
thẳng thắn nói cho bố mẹ biết việc em có mang, có thể khi đó gia đình sẽ rất
phẫn nộ nhưng bây giờ sẽ không có những vấn đề như thế này, hơn nữa đã sáu năm
rồi, anh tin rằng những vấn đề khi đó sẽ được giải quyết khi em thành khẩn nói
cho mọi người biết.”
“Cũng như vậy, nếu trước đây anh có thể dũng cảm hơn,
thành thật hơn, nói với gia đình rằng anh đang nợ tiền, gia đình tuy rất giận
nhưng chắc chắn sẽ động viên giúp đỡ anh. Anh cũng tin là những vấn đề của anh
bây giờ đã được giải quyết, công ty bây giờ đã đi vào quỹ đạo, hơn nữa anh và em
sống cùng nhau sẽ không có những vấn đề không thể giải quyết như hiện nay.”
“Anh biết nếu bây giờ chúng ta nói thật cho bố mẹ, họ
chắc chắn sẽ rất tức giận, rất thương tâm, rất thất vọng. Chúng ta bây giờ đã
làm cha làm mẹ rồi, cũng nên giải quyết vấn đề từ góc độ của người làm cha làm
mẹ. Em thử nghĩ kỹ mà xem, nếu sau này Tô Thư lớn lên gặp những vấn đề tương tự
như vậy, em sẽ hi vọng con thành thật nói cho em biết khiến em đau đớn trong
chốc lát, sau đó em động viên nó, giúp nó giải quyết vấn đề hay hi vọng nó giấu
em, tự nuốt đắng cay sống một cuộc sống lo âu sợ hãi?
Tô Dao nói không ra lời.
“Anh nghĩ rằng trong sự việc này chúng ta đều vì sự
kiêu ngạo, lòng ích kỷ và tuổi trẻ bồng bột mà làm sai rất nhiều việc. Anh
không muốn sáu năm sau anh sẽ lại ân hận vì những việc xảy ra ngày hôm nay.”
“Chúng ta cùng chủ động nói với mọi người, Dao Dao à.”
Cố Nguyên kéo Tô Dao đang gục đầu trong ngực anh: “Em
hãy nhớ rằng, dù xảy ra bất cứ chuyện gì anh cũng luôn đứng bên cạnh ủng hộ
em.”
Tô Dao tuy trong lòng lo lắng chồng chất nhưng bị
những lời của Cố Nguyên lay động, cô muốn thoát khỏi những đau khổ này, cô
không muốn ngày nào cũng phải dằn vặt do dự, cuối cùng cô cũng đồng ý với ý
kiến thành thật với mọi người về việc của Tô Thư.
Thế là mới sáng sớm ngày hôm sau, hai người đã thức
dậy, đợi mẹ Cố Nguyên đưa Tô Thư xuống nhà đi dạo mới quyết định nói cho mẹ Tô
Dao trước.
Mẹ Tô Dao về mặt tình cảm sẽ nghiêng về phía Tô Dao
hơn, việc bà chấp nhận chuyện này cũng trở nên dễ dàng hơn.
Đang ở trong bếp chuẩn bị đồ ăn, mẹ Tô Dao bị mời tới
phòng khách, con gái và con rể đang căng thẳng ngồi đó đợi bà như muốn nói điều
gì. Cố Nguyên nắm chặt tay Tô Dao như để động viên cô, Tô Dao ngập ngừng giây
lát, cuối cùng cũng lấy hết can đảm lên tiếng: “Mẹ, chuyện ngày hôm qua mẹ hỏi
con có phải là còn liên lạc qua lại với Hướng Đông Dương không, tại sao anh ấy
lại tới nhìn con bé, bây giờ con muốn nói cho mẹ biết một số chuyện.”
Mẹ Tô Dao nhìn Cố Nguyên đang ngồi cạnh một cách lo
lắng và kinh ngạc, không ngờ Cố Nguyên lại ngồi đó bình tĩnh và nhìn Tô Dao một
cách động viên và khích lệ như vậy. Tình cảnh đó khiến mẹ Tô Dao trở nên mơ hồ,
nhìn con gái rồi lại nhìn sang con rể: “Con muốn nói với mẹ chuyện gì?”
“Mẹ, xin lỗi mẹ.”
Tô Dao nắm chặt tay Cố Nguyên, rồi cô mới nói ra bí
mật được giấu kín suốt bao nhiêu năm qua: “Tô Thư thực sự không phải là con gái
của Cố Nguyên mà con gái ruột của Hướng Đông Dương.”
“Con nói gì?”
Mẹ Tô Dao chưa kịp liên tiếng thì cửa bị đẩy ra rất
mạnh. Ba người trong phòng cùng lúc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy mẹ Cố Nguyên
đang dắt Tô Thư đứng trước cửa nhà, giọng bà run run sắc lạnh nhìn Tô Dao: “Tô
Dao, con nói lại một lần nữa, vừa rồi con nói Tô Thư là con gái của ai?”
Tô Dao và Cố Nguyên không ngờ mẹ Cố Nguyên lại nửa
đường quay về, đang đứng ở bên ngoài.
Tô Dao đứng dậy: “Mẹ…”
“Đừng gọi tôi là mẹ.”
Mẹ Cố Nguyên kéo mạnh Tô Thư vào trong phòng, đứa bé
bị bà làm cho sợ hãi, khóc òa lên. Cố Nguyên chau mày, đón lấy con, anh nhìn mẹ
mình: “Mẹ, mẹ làm con con sợ.”
“Con, con của ai.”
Mẹ Cố Nguyên hầm hầm nổi giận, bà bước qua Cố Nguyên,
tới trước mặt Tô Dao, nắm chặt tay cô: “Cô nói rõ xem, vừa rồi cô nói Tô Thư là
con của ai?”
“Bà thông gia, đừng, đừng như vậy…”
Mẹ Tô Dao muốn kéo tay mẹ Cố Nguyên lại thì bị mẹ Cố
Nguyên đẩy ngã xuống ghế sofa. Mẹ Cố Nguyên nắm chặt Tô Dao, cười một cách giận
dữ: “Được, Tô Dao, coi như cô lợi hại. Tôi sớm đã thấy có gì đó không bình
thường, lần trước Cố Nguyên nhà tôi bảo vệ cô như vậy, chúng tôi cũng đành tin
tưởng nó. Ai ngờ đứa con này quả nhiên đã bị cô cho ăn bùa mê thuốc lú. Thì ra
cô không chỉ mồi chài đàn ông ở bên ngoài mà còn sinh ra cả nghiệt chủng nữa.”
“Mẹ.”
Cố Nguyên giọng tức giận: “Mẹ nói hồ đồ gì vậy?”
“Tao nói hồ đồ?”
Mẹ Cố Nguyên gằn giọng: “Đứa con gái này động viên mày
nhân lúc tao đi ra ngoài ở nhà nói với mẹ nó cái gì, hả? Nó vừa nói gì, hả? Đứa
con này là của mày à? Rõ ràng mày nuôi con của người khác suốt sáu năm trời mà
vẫn còn cam tâm tình nguyện! Tao làm sao có đứa con ngu như mày hả con?”
Cố Nguyên bước lên trước, kéo mẹ của mình ra, rồi đặt
Tô Thư vào lòng Tô Dao. Con bé ôm chặt lấy cổ Tô Dao, không hiểu người lớn tại
sao lại cãi nhau như vậy, nhưng biết là cảnh tượng này thật đáng sợ, chỉ dám
khóc thút thít. Tiếng khóc thút thít của con như từng nhát dao đâm vào trái tim
Tô Dao, khiến cô vô cùng đau
“Đưa Tô Thư vào trong buồng dỗ con đi em.”
Cố Nguyên vỗ nhẹ vào vai Tô Dao, Tô Dao quay lại nhìn
mẹ mình và mẹ chồng. Mẹ cô vẫn ngồi trên ghế không ngừng ôm lấy ngực, mẹ Cố
Nguyên nghe thấy Cố Nguyên để Tô Dao về phòng, bà càng tức giận: “Mày không
được đi! Mày nói rõ cho tao, con tiểu yêu này rốt cục là con của ai?”
Cố Nguyên dứt khoát mở cửa phòng, đẩy Tô Dao và con
vào trong rồi quay lại chắn ngang trước mặt mẹ mình, không để cho bà vào trong:
“Mẹ, chúng con không muốn giấu mẹ, ban đầu dự tính là nói cho mẹ Tô Dao trước,
sau đó mới nói với mẹ.”
“Thằng con đáng chết!”
Mẹ Cố Nguyên căm hận thái độ của con mình, giáng mạnh
một cái tát vào mặt anh, bà đánh mạnh đến nỗi mặt Cố Nguyên lệch hẳn sang một bên,
trên mặt hiện rõ vết hằn của năm ngón tay. Bà cất giọng căm hận: “Nói rõ ràng
cái gì? Vợ mày theo người đàn ông khác đến mức có con, mày còn muốn nói gì
nữa?”
“Mẹ, Tô Dao từ trước tới nay chưa bao giờ phản bội
con.”
Cố Nguyên hít một hơi rồi trấn tĩnh, quay đầu lại, lên
tiếng: “Khi con và cô ấy kết hôn, con đã biết cô ấy có mang.”
“Cái gì?”
Mẹ Cố Nguyên hít một hơi dài, bà lùi lại sau hai bước
rồi thả mình rơi xuống ghế sofa. Mẹ Tô Dao nghe thấy Cố Nguyên nói vậy thì mặt
tái bệch, không thốt lên được lời nà
Cố Nguyên nắm chặt tay nắm phòng ngủ. Bên trong, đằng
sau cánh cửa, Tô Dao cũng đang dựa vào cửa, ôm chặt con trong lòng, nghe Cố
Nguyên bên ngoài đang khảng khái thừa nhận những sự việc đã xảy ra.
“Ban đầu khi chúng con đột nhiên nói tới việc kết hôn,
mọi người không cảm thấy kỳ lạ hay sao? Tại sao con và Tô Dao rõ ràng không
sống cùng một thành phố, lâu như vậy chưa gặp lại nhau lại đột nhiên muốn nói
kết hôn với nhau.”
Cố Nguyên hít một hơi dài: “Dao Dao khi đó lấy con vì
cô ấy muốn giúp con.”
“Giúp mày cái gì? Bụng mang dạ chửa rồi lầy mày thì
giúp mày cái gì?” – Mẹ Cố Nguyên rít lên, bà bị những lời nói của Cố Nguyên làm
cho tức giận cực độ: “Mày bị nó mê hoặc rồi phải không? Nói toàn những lời ngu
xuẩn?”
“Sáu năm trước, con ở Nam Thành gặp một người bạn học
cũ. Khi đó con vẫn còn theo đuổi nhiếp ảnh, ngoài chụp ảnh ra con không có công
việc chính thức nào khác, rất nghèo, không muốn nhận tiền từ nhà gửi qua nên
con với bố cãi nhau rất nhiều.”
Cố Nguyên bình tĩnh lên tiếng: “Năm đó bố nói với con,
nếu tiếp tục theo nhiếp ảnh mà không có nghề nghiệp chính thức thì đừng bao giờ
bước chân vào cửa nhà, thế là con bỏ đi.”
Mẹ Cố Nguyên không nói gì. Khi sự việc xảy ra bà cũng
có mặt ở đó, lúc đó bà còn cho rằng cái nhà này thế là tan, chồng thì nổi giận,
con thì bỏ nhà đi, mỗi lần bỏ đi là hơn một năm, bặt vô âm tín.
“Khi đó bạn con nói với con rằng đang mở công ty, rồi
nói con góp cổ phần. Vì là bạn học nó bảo để cho con giá rẻ, con tin rồi trao
tiền cho nó. Nó đi nói với tất cả mọi người con là đối tác làm ăn của nó, rồi
lấy tiền của con, khiến con phải gánh toàn bộ số nợ đó.”
“Điều này thì có liên hệ gì tới việc Tô Dao lấy con?”
Mẹ Cố Nguyên ngắt ngang lời con trai, Cố Nguyên cười
một cách khổ sở: “Tết năm đó lẽ ra con không muốn về, sau nghĩ đi nghĩ lại, nếu
không về thì sau này phải trốn nợ, sẽ không có nhiều cơ hội gặp lại bố mẹ nên
con mới quay về. Con gặp Dao Dao rồi cũng thương lượng với cô ấy, làm một cuộc
kết hôn giả. Con cho con cô ấy một thân phận hợp pháp, còn cô ấy mang toàn bộ
tiền, bao gồm toàn bộ tiền hồi môn cho con trả nợ. Nhờ thế con mới trả hết tiền
cho người ta và trả hết nợ ngân hàng.”
Mẹ Cố Nguyên không thốt nên lời, bà ngồi nguyên tại
chỗ hồi lâu rồi mới chầm chậm lên tiếng: “Con và Tô Dao ngay từ đầu chỉ là một
cuộc kết hôn giả ư?”
Chẳng trách con trai bà đối với những việc này của Tô
Dao lại bình tĩnh như vậy, chỉ có kết hôn giả mới có thể giải thích được điều
đó.
Thì ra con trai bà lấy vợ sáu năm nay là giả, đứa bé
là cháu nội bà suốt sáu năm nay cũng là giả.
Chẳng trách Tô Thư khi sinh ra đã theo họ Tô Dao, thì
ra đứa trẻ đó căn bản không phải là dòng giống họ Cố; chẳng trách mà khi mới
kết hôn Cố Nguyên cả ngày ở bên ngoài, rồi để Tô Dao một mình ở lại Bình Thành
lâu như vậy; chẳng trách chúng nó nói ly hôn là ly hôn, rồi còn giấu không cho
gia đình biết; chẳng trách mọi người đều thấy cuộc hôn nhân của con mình kỳ lạ,
ngay từ đầu còn cho rằng chúng có vấn đề.
Hóa ra tất cả chỉ là vì chúng kết hôn giả với
Mẹ Tô Dao ngồi một bên nghe thất sắc, rồi chỉ biết ôm
lấy ngực, không biết nên nói gì vào lúc này.