Tô Dao dừng bước, cúi đầu nhìn xuống, phát hiện anh
đang nói những lời trong cơn mơ.
Cô khẽ thở dài, gỡ tay anh ra, đặt vào trong chăn,
chần chừ hồi lâu, ngón tay cô nhẹ nhàng vuốt theo đôi lông mày của anh.
“Xin lỗi.”
Cô khẽ nói: “Chuyện lớn vậy mà đã giấu anh thật lâu.
Xin lỗi anh.”
Khi Tô Dao rời khỏi nhà hàng thì trời đã về khuya. Ban
đầu cô định bắt xe về nhà nhưng vừa tới sảnh của nhà hàng thì Cố Nguyên gọi
điện thoại hỏi địa chỉ để anh tới đón. Vì vậy cô không vội ra cửa mà sang ngồi
đợi ở ghế sofa.
Toàn bộ mặt nhìn ra đường của khách sạn làm bằng kính,
bên trong đại sảnh đèn màu rực rỡ, nhìn từ trong ra, bên ngoài chỉ là một màu
mờ mờ, chỉ có thể nhận ra đốm sáng của những ngọn đèn đường. Dư âm của đêm Noel
vẫn còn, rất nhiều nơi còn treo đèn màu, có thể phải qua tết nguyên đán chúng
mới được gỡ xuống. Đêm Noel vừa rồi tuyết rơi rất dày, cô và Hứa Đông Dương bị
kẹt xe trên đường quốc lộ. Tô Dao tựa đầu vào lưng ghế sofa mềm mại.
Hứa Đông Dương, Hứa Đông Dương.
Mỗi lần nghĩ tới cái tên ấy, vết thương trong lòng cô
dường như sâu hơn. Cô vẫn còn nhớ khi ấy tại sao mình lại quyết định rời bỏ
người đàn ông đó, nhớ tới lúc mang bầu Tô Thư, một mình vượt qua những gian
khổ. Yêu cũng nhiều mà hận cũng nhiều, tất cả đan xen trong nhau, thời gian
trôi, đến giờ cô cũng không phân biệt
Bên ngoài, một chiếc xe dừng lại, một người đàn ông
cao lớn bước xuống, đẩy cửa đi vào đại sảnh.
Tô Dao đứng dậy, nhìn Cố Nguyên đang đi về phía mình.
Nếu không phải là em gái hay người thân mà đứng từ góc
độ một người phụ nữ nhìn Cố Nguyên thì anh là một người đàn ông như thế nào?
Có lẽ vì khoảng cách quá gần, có lẽ vì quá thân thuộc
nên đã bỏ qua mất quá nhiều thứ, quá quen thuộc với nhiều thứ nên cô vẫn không
thể nhìn rõ anh.
“Sao vậy, sao lại ngẩn ngơ nhìn anh thế?”
Cố Nguyên bước tới, xách túi cho Tô Dao, nhìn xung
quanh cô: “Đồng nghiệp của em đều về hết rồi à?”
“Vâng”.
Tô Dao đáp lại. Rất tự nhiên, anh nắm lấy tay cô, vừa
nắm tay cô trong bàn tay mình thì cô đưa tay lên vuốt lại tóc, lẩn tránh cử chỉ
thân mật của anh.
Cố Nguyên sững người, quay sang nhìn cô, nhưng cô nhìn
đi hướng khác.
Tô Dao như thế này khiến Cố Nguyên thấy khác t
Nếu cô đã tránh né anh, anh cũng không làm cô khó xử
nữa, bèn quay sang vỗ vỗ vai cô, ra hiệu cho cô đi theo anh.
Hai người lên xe về nhà. Thấy nhà tối om, Tô Dao mới
nhớ ra hôm nay bố mẹ đưa Tô Thư về Bình Thành, chỉ còn cô và Cố Nguyên ở lại
đây.
Cô không muốn ở lâu bên Cố Nguyên, im lặng đi thẳng về
phía phòng mình, Cố Nguyên bước nhanh theo, đứng chắn ở cửa: ‘Dao Dao, em sao
vậy?”
“Em mệt rồi.”
Tô Dao đẩy cửa, Cố Nguyên cương quyết đứng chặn ở cửa
không cho cô vào: “Dao Dao, em đang trốn anh.”
Tô Dao buông tay đang đặt trên nắm xoay cửa, cô đứng
im lặng hồi lâu rồi đột nhiên nói: “Em xin lỗi.”
“Xin lỗi gì?”
“Hôm nay tâm trạng em thực sự không thoải mái, em muốn
ngủ, có việc gì để sáng mai nói.”
Tô Dao lại đẩy cửa, lần này thì Cố Nguyên không ngăn
cô lại, chỉ đứng nhìn cánh cửa trước mặt từ từ khép lại.
Tâm trạng của Tô Dao càng lúc càng khác thường, thái
độ của cô như vậy không phải là một điều tốt. Ai mà có ảnh hưởng lớn với cô
Cố Nguyên ngồi xuống ghế sofa, cảm giác bất an càng
lúc càng rõ nét.
Thứ sáu, ngày làm việc cuối cùng trước khi nghỉ tết
Nguyên Đán, mọi người không còn chú tâm làm việc nữa mà tụ họp nhau lại, nói
chuyện về việc đón tết trong ba ngày nghỉ.
Ban sáng, Tô Dao bưng cốc cà phê từ phòng trà trong
công ty ra thì gặp Hứa Đông Dương vừa từ thang máy ra. Nhìn anh thì chắc anh đã
về qua nhà, cạo râu và thay quần áo, xem ra tinh thần anh rất tỉnh táo, không
còn dấu ấn gì của cuộc nhậu ngày hôm qua.
Cô nhìn anh gật đầu, chào anh một tiếng “Hứa tổng”.
Hứa Đông Dương khẽ dừng ánh mắt trên người cô, dường như anh muốn nói điều gì
đó nhưng cuối cùng lại im lặng, mặt không một chút biểu cảm, anh xoay người
bước về phòng mình.
Bởi vì chuẩn bị nghỉ tết, tổng giám đốc Hàn thông báo
mọi người họp nhanh trước giờ ăn trưa.
Tô Dao và thư kí Trương xuống phòng họp ở tầng dưới
trước, các cô gái ở phòng vụ cũng đã tới, mọi người đang thì thầm to nhỏ gì đó,
nhìn thấy Tô Dao và thư kí bước tới liền im bặt.
Không biết có phải là nhầm lẫn hay không nhưng Tô Dao
cảm thấy bọn họ nhìn cô với ánh mắt khác lạ.
Họp xong, Tô Dao đang thu dọn giấy tờ, Hứa Đông Dương
đến cạnh cô, gõ gõ vào mặt bàn: “Làm xong thì đến phòng làm việc của anh một
lúc.
Tô Dao đáp lại, vừa ngẩng đầu lên thì thấy đã có mấy
người đang nhìn cô, thấy thế, họ vội nhìn đi nơi khác.
Sao vậy?
Tô Dao trong lòng hoài nghi, cô quay về tầng mười tám,
gõ cửa phòng làm việc của Hứa Đông Dương, đẩy cửa bước vào: “Phó tổng Hứa.”
“Khép cửa lại, qua đây.”
Hứa Đông Dương ngồi sau bàn làm việc, đang cuối đầu
xem cái gì đó, anh vẫn không ngẩng đầu nhìn lên. Tô Dao theo lời anh bước lại
gần, Hứa Đông Dương lúc này đang xoa huyệt thái dương, dừng lại ngẩng đầu nhìn
cô: “Có mấy lời tối qua anh muốn nói, nhưng lúc đó uống nhiều quá nói ra sợ em
hiểu lầm là anh say, vì vậy anh quyết định đợi đến sang hôm nay mới nói cho em
biết.”
Tô Dao ngẩn người ra.
“Dao Dao, anh không tin là em không nhận ra tình cảm
của anh dành cho em.”
Hứa Đông Dương trầm trầm nói, anh ngửa người ra sau,
hai tay đan vào nhau: “Tất nhiên dù em đã kết hôn với một người khác trong một
thời gian, nhưng anh tin vào cảm giác của mình, anh không tin em không còn tình
cảm với anh khi gặp lại anh.”
“Xin lỗi phó tổng Hứa, tôi nghĩ nói chuyện này ở đây không
phù hợp.”
Tô Dao không cho Hứa Đông Dương cơ hội nói tiếp, quay
người đi
“Tô Dao, anh vẫn luôn yêu em.”
Câu nói của Hứa Đông Dương vang lên phía sau khiến cô
khẽ dừng bước, giọng cô lạnh đi, nhưng trong lòng đang thổn thức vì đau: “Phó
tổng Hứa, xin anh đừng đùa như vậy, tôi không thể đùa được.”
“Em cho rằng anh đang đùa cợt hay sao?”
Giọng Hứa Đông Dương pha chút phẫn nộ.
“Phó tổng Hứa.”
Tô Dao khẽ dừng lại, rồi nghiêm túc nhìn anh: “Tôi hi
vọng anh không lấy việc riêng ra để trêu đùa với tôi nữa.”
Hứa Đông Dương ngẩn người ra rồi nhìn xuống, cười
cười.
“Em không phải là đang đùa với anh đấy chứ?”
Tô Dao tiếp tục nói: “Tôi hi vọng anh có thể nhìn rõ
hoàn cảnh bây giờ. Anh là một người đàn ông độc thân có thu nhập cao, học vị
cao, có nhà có xe, có rất nhiều cô gái có điều kiện tốt đang đợi anh lựa chọn.
Còn tôi, tôi là một phụ nữ đã ly hôn, tuổi đã cao, thứ tôi có chỉ là đứa con
gái nhỏ vài tuổi và tôi phải có trách nhiệm với nó. Giữa chúng ta khoảng cách
rất là xa.”’
Tô Dao khẽ dừng lại: “Có rất nhiều việc bỏ lỡ ban đầu
thì sẽ vĩnh viễn bỏ lỡ. Ngà, anh và tôi có thể rất hòa hợp, nhưng bây giờ có lẽ
anh vẫn chưa cảm nhận được, chúng ta đã khác xa nhau rồi. Dù anh có được tôi
một lần nữa, tôi vĩnh viễn cũng sẽ không giống như ngày xưa, không thể trọn vẹn
thuộc về một mình anh nữa.”
Tô Dao nói dứt lời rồi mở cửa, đi thẳng ra ngoài.
Cô tự nhận mình không phải là người phụ nữ có khả
năng.
Khi còn xuân sắc, ở bên cạnh anh thì cô không có đủ
khả năng đối phó lại với những người phụ nữ không cam nghèo khổ, mục tiêu rõ
ràng. Còn bây giờ cô đã là một bà mẹ ly hôn, tuổi đã cao, làm sao cô có khả
năng, làm sao cô có thể giữ một người đàn ông xuất sắc như vậy? Chỉ dựa vào
những rung động tình cảm nhất thời của anh dành cho cô thôi sao?
Hôm nay anh chỉ nhớ lại tình cũ với cô, khó có thể
chắc chắn là ngày mai anh không động lòng với một cô gái trẻ khác.
Tình cảm là thứ không thể tin nhất trên đời này. Dù
cho Hứa Đông Dương có yêu cô thật lòng nhưng những người đàn ông như anh, giống
như những cây cổ thụ luôn gọi gió lớn, yêu anh không thể không để ý đến anh,
nếu có thêm sự ly gián ác ý của người khác thì tình cảm của hai bên sẽ dần dần
biến mất trong cuộc sống thường ngày và sự đổ vỡ sẽ là tất yếu.
Người đàn ông cô cần là người đàn ông có thể cho cô
cảm giác an toàn, có thể cùng cô đi hết đoạn đường đời. Cô không cầu phú quý
giàu sang, chỉ cầu no ấm; không cầu mặn nồng mà chỉ cầu bình lặng thủy chung.
Những thứ này cô không hiểu Hứa Đông Dương có biết
Băng dày ba tấc không phải vì cái lạnh trong một ngày.
Những chuyện xảy ra giữa anh và cô không mất đi theo thời gian, nhiều năm xa
cách nó càng lúc càng trở nên nghiêm trọng.
Hứa Đông Dương ngẩng đầu nhìn trần nhà, thở dài không
nói gì. Anh không ngờ cô lại có suy nghĩ như vậy.
Quả thực là anh không nghĩ quá nhiều về những gì mà cô
vừa nói.
Có rất nhiều việc đến quá nhanh, quá đột ngột, khi vẫn
chưa suy nghĩ một cách thấu đáo và có lý trí, anh đã để nó xảy ra.
Nếu lý trí một chút, lần gặp lại này hai người chỉ nên
giữ ở giới hạn như những người xa lạ thì có lẽ sẽ tốt hơn nhiều; nếu lý trí một
chút, khi cô muốn nghỉ việc thì anh nên để cô đi; nếu lý trí một chút, anh nên
nghĩ nhiều tới người đàn ông mà anh đố kỵ và cô bé con của hai người; nếu lý
trí một chút…
Thế nhưng khi đối mặt với cô, anh làm sao có thể dung
lý trí được?
Vì vậy đứng trước cô, anh mãi mãi là một Hứa Đông
Dương bồng bột luôn khiến cô bị tổn thương.
Không phải cứ có tình yêu là giải quyết được mọi mâu
thuẫn, nhưng giữa hai người đến cả sợi dây tình yêu còn không có, thì coi như
chẳng có gì.
Anh không biết có phải Tô Dao đã đẩy anh tới cảnh cái
gì cũng không có hay không nhưng lần này cô xuất hiện trước mặt anh, anh không
muốn lại mất cô thêm lần nữa, vì vậy anh đã cố gắng hết sức để tạo cơ hội cho
chính mình, để giữ cô mình.
Hứa Đông Dương phút chốc đã quyết định, nhìn tập tài
liệu trên bàn, anh nhấc điện thoại lên, gọi cho Tổng giám đốc Hàn: “A lô, Hàn
tổng, hôm trước anh có nhắc tới nhà xưởng ở Triết Giang mà mấy ngày Nguyên Đán
không có ai muốn tới quản lý, lần này tôi muốn tới đó một chuyến. Dạ, không vấn
đề gì. Tôi cũng được phân công quản lý kỹ thuật, những việc đó nằm trong bổn
phận của tôi… Được, tôi đi cùng anh Thượng là được. À, đúng rồi, tôi cần một
phiên dịch, thư ký của tôi tiếng Đức cũng khá, tôi đưa cô ấy theo. Được, cứ như
vậy đi.”
Hứa Đông Dương cúp điện thoại, ngồi một lúc, nghĩ rồi
điện thoại cho thư ký Trương thông báo lịch đi công tác cho cô ấy.
“Công tác?”. Tô Dao nghe vậy giật bắn người: “Tại sao
trước đây không nghe thấy nói gì?”
“Quyết định đột xuất.” Thư ký Trương tất nhiên không
nói là Hứa Đông Dương điện thoại đến yêu cầu cô thông báo cho Tô Dao, với sự
khéo léo, cô chuyển toàn bộ trách nhiệm lên tổng giám đốc Hàn: “Tổng giám đốc
Hàn nghe nói tiếng Đức của cô rất khá, lần này đúng lúc đang cần một phiên dịch
tiếng Đức, vì vậy chỉ định cô đi cùng, cô sẽ được hưởng lương nhân ba, ngoài ra
còn hỗ trợ công tác phí và phí dịch viên.”
Tô Dao ôm đầu ngồi xuống ghế: “Tôi đã hẹn với gia đình
về nhà ăn tết rồi.”
Thư ký Trương vỗ vỗ vai Tô Dao: “Tôi hiểu trâm trạng
của cô, ngày lễ đi làm còn nặng nề hơn là đi ra mộ… Tuy nhiên lần này là đích
thân tổng giám đốc Hàn chỉ định cô, không đi cũng không được.”
“Tổng giám đốc Hàn lần này sẽ đích thân đi công tác
sao?”
Thư ký Trương khẽ ngẩn người, cười nhẹ: “Ừm, ngày lễ
lớn như thế này, ông ấy nếu không phải vì rất cần một phiên dịch tiếng Đức thì
cũng sẽ không làm phiền tới cô.”
Nói thì nói vậy nhưng công tác đột xuất thế này thì
phải nói sao với gia đình bây giờ?
Ngoài sự dự liệu của Tô Dao, lần này Cố Nguyên rất
thấu tình đạt lý: “Dù sớm muộn gì em cũng nghỉ việc, nếu tổng giám đốc của em
đã có yêu cầu đặc biệt như vậy thì em cứ đi đi.” Cố Nguyên cười cười vuốt tóc
Tô Dao: “Dù nói như thế nào, nhìn em thế này anh cũng rất vui, chí ít cũng nói
lên rằng em là một tài năng.”
Tô Dao im lặng.
“Em đi mấy ngày?”
“Ba tới năm ngày.” Tô Dao buồn rầu: “Đi đúng vào ba
ngày Nguyên Đán đã đành, lại còn phải ở thêm hai ngày nữa.”
“Tết Nguyên Đán anh lái xe về nhà, việc của em anh sẽ
giải thích với bố mẹ” – Cố Nguyên cười, an ủi Tô Dao – “Xét ở góc độ lâu dài
thì dù em không định làm việc lâu dài ở công ty này cũng sẽ để lại cho họ một
ấn tượng đẹp sau khi đã rời đi mà không phải là một hình ảnh về một người không
có trách nhiệm, không chừng đây lại là điểm cộng cho lần xin việc sau của em”.
Thế là tối đó Tô Dao sắp xếp vài bộ quần áo đơn giản
rồi đi. Cho đến tận lúc lên máy bay, trước khi nhìn thấy Hứa Đông Dương, cô vẫn
đinh ninh người đi công tác lần này là tổng giám đốc Hàn, lúc nhìn thấy Hứa
Đông Dương, sắc mặt của cô chợt tái nhợt đi.
“Thư ký Cố, lại đây, tôi giúp cô để hành lý.”
Chú Thượng đi cùng cô chuyến công tác này nhiệt tình
đón lấy túi xách của cô đặt lên ngăn để hành lý. Chỗ ngồi của Tô Dao được đặt ở
bên cạnh Hứa Đông Dương. Cô nhìn anh, nắm chặt chiếc vé máy bay trong tay,
không nói nên lời
“Sao vậy?” – Hứa Đông Dương nhướng mày nhìn Tô Dao.
“Hàn tổng đâu ạ?”
“Hàn tổng có việc đột xuất, vì vậy chuyến công tác lần
này đổi thành tôi.”
Hứa Đông Dương trả kời rất thản nhiên. Tô Dao lúc đó
thực sự muốn bỏ xuống máy bay ngay tức khắc, nhưng vì nghĩ tới chú Thượng bên
cạnh nên cố gắng ngồi xuống.
Hứa Đông Dương cười, cúi đầu lặt xem cuốn tạp chí trên
máy bay, không nói gì nữa.
Tới nơi đã là buổi chiều, nhà máy phái xe tới đón ba
người. Nhà máy đặt ở huyện, vì vậy phải ngồi xe hơn một tiếng đồng hồ, đi vòng
vòng hồi lâu, tới nơi thì đã chuẩn bị tới giờ ăn tối. Nhà máy đã đặt một phòng
ăn trong khách sạn để tiếp đón họ.
Lần này thì không thể trách uống rượu. Thói quen của người
Trung Quốc rất thú vị, có rất nhiều việc được giải quyết trên bàn rượu. Hai bên
tiến hành giải quyết sơ bộ một số vấn đề có tranh chấp, còn ký kết hợp đồng thì
để đến hôm s
Tô Dao lần này lại trở thành tiêu điểm được chú ý
trong bữa tiệc.
Trong phòng, ngoài cô còn có hai nhân viên nữ đối tác,
vì Tô Dao là người của bên B, lại xinh đẹp nên rất dễ bị chú ý.
Lần này Hứa Đông Dương không để cho Tô Dao uống rượu,
nếu có người đến chức rượu cô, anh không do dự uống thay. Vài lần như vậy cộng
thêm phần rượu của anh, rất nhanh, hơi men đã bốc lên.
Chú Thượng uống không ít, bước đi cũng đã liêu xiêu,
được người của nhà mấy dìu về phòng nghỉ ngơi. Hứa Đông Dương uống say rồi cứ
cầm chặt tay Tô Dao không buông. Nhìn thấy ánh mắt mọi người hướng về họ, Tô Dao
muốn giải thích nhưng không biết phải giải thích thế nào, vừa ức vừa lo, không
nói ra lời, cuối cùng chỉ còn cách đưa Hứa Đông Dương về phòng anh.
Lần này thì anh say thực sự. Tô Dao ban đầu muốn đi
nhưng không ngờ chưa kịp bỏ đi thì Hứa Đông Dương bắt đầu nôn. Cô không còn
cách nào khác, đành ở lại chăm sóc anh, giúp anh thay quần áo dơ, gọi nhân viên
phục vụ lên thay ga giường, sau đó dùng nước ấm rửa mặt cho anh, bận luôn tay
luôn chân cho tới nửa đêm, gần sáng mới chợp mắt trên ghế sofa trong phòng anh.
Hứa Đông Dương tỉnh dậy, nhìn thấy cảnh tượng ấy.
Tô Dao nằm cuộn tròn trên ghế sofa, có lẽ là hơi lạnh,
cô quấn mình lại, co ro. Lúc này trời hãy còn sớm, vài tia nắng ban mai hắt qua
cửa sổ rớt xuống mặt cô. Hứa Đông Dương lấy chăn đắp cho Tô Dao rồi đi vào nhà
tắm. Thấy người bốc lên mùi khó chịu, lúc đó mới biết tối qua cô đã phải khổ sở
thế nào. Anh không thế nói lên cảm giác của mình lúc này. Tỉnh dậy sau khi say
thấy phòng ngăn nắp sạch sẽ, đến cả quần áo bẩn cũng được cô đưa đi giặt sạch. Chỉ
có mình cô mới có thể chăm sóc anh chu đáo và tỉ mỉ đến>
Hứa Đông Dương tắm xong, ra ngoài thì thấy Tô Dao vẫn
ngủ rất say. Anh bước lại gần bên cô, cúi xuống nhìn cô hồi lâu, dường như cô
ngủ không an giấc, lông mày cô nhíu lại. Anh khẽ bế cô lên, đặt cô xuống giường
của mình. Tô Dao trở mình thay đổi tư thế, cô rúc sâu vào trong chăn ấm, vùi
đầu ngủ. Hứa Đông Dương cười nhẹ, cúi đầu hôn lên trán Tô Dao. “Dao Dao, Dao
Dao của anh.”
Tô Dao bị tiếng gõ cửa của người bên nhà máy đánh
thức. Cô ôm chăn ngồi dậy, Hứa Đông Dương lúc đó quần áo đã chỉnh tề ngồi trên
ghế sofa trước mặt cô, đang cúi đầu xem tài liệu. Nghe thấy tiếng gõ cửa, anh
trả lời rồi ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt nhìn của Tô Dao. Anh khẽ cười, đứng
dậy mở cửa. Bên họ đến thông báo giờ ăn sáng dưới lầu rồi tất cả cùng ra nhà
máy.
Khi Hứa Đông Dương quay lại, Tô Dao đang chải tóc, anh
dựa người vào tường nhìn cô. Cảnh tượng này khiến anh nhớ lại những kỷ niệm nằm
sâu trong ký ức, khiến trái tim anh như mềm ra.
Tô Dao chải đầu tóc gọn gàng, không nhìn Hứa Đông
Dương, lấy đồ của mình rồi bước về phòng.
Thời gian tiếp sau anh không có nhiều cơ hội để nghĩ
về việc giữa anh và cô, toàn bộ tâm trí anh dồn vào công việc. Công việc xem ra
rất thuận lợi, ở lại Triết Giang hai ngày thì giải quyết xong toàn bộ. Dù vậy,
những ngày lễ tết Nguyên Đán cũng đã qua, tính ra còn một ngày đi về và một
ngày nghỉ ngơi.
Khi máy bay bay về Nam Thành thì trời đã rất khuya, xe
của Hứa Đông Dương đậu ở sân bay, anh đưa chú Thượng và Tô Dao về nhà.
Máy bay vừa đáp xuống, Tô Dao bèn điện thoại cho Cố
Nguyên thông báo là mình đã về đến nơi, nói anh không cần ra sân bay đón, cô tự
bắt xe về nhà. Hứa Đông Dương nhìn cô qua gương: “Tại sao em không d nói thực
với anh ta?”