Sói Tài Gái Sắc

Chương 34: Mua cô?




“Thức dậy làm gì vậy?” Anh nhàn nhạt nói với Mạn Phỉ: “Trở về nằm một lát nữa đi, tôi đi có việc, trôi qua rất nhanh.”

Mạn Phỉ khép hờ mắt: “Được.” Mềm mại giống như thường ngày, ít nhất nhìn bề ngoài là như vậy.

Cửa phòng bị đóng lại, Tô San thần bí hề hề tiến một bước tới gần Lục Minh Viễn, nhỏ giọng nói: “Lục tổng ngài vừa nhìn là biết thân thể cực tốt, lại không biết chỉ cần dụng công sâu, sắt cũng có thể mài thành kim. Cho nên nha, bảo dưỡng hằng ngày rất quan trọng nha….”

Lục Minh Viễn chậm rãi cúi đầu, lại gần mặt của Tô San thêm một chút, gần đến nỗi chop mũi khẽ chạm nhau, hô hấp của nhau cũng có thể nghe rõ.

Anh ngoắc ngoắc môi, cười như không cười hỏi: “Cô rất quan tâm đến thân thể của tôi?”

Trong âm thanh trầm thấp mờ ám này mang theo sự hấp dẫn đủ để làm chết đuối bất luận người nào/. Ngón tay đốt xương rõ ràng không để lại chút dấu vết trượt trên hông của cô.

Tô San mắt sắc lạnh lẽo, ẩn nhẫn khẽ cắn răng. Chỉ cảm thấy cái tay sau lưng kia giống như đang đánh đàn, từ hông của cô chậm rãi dời lên trên, mập mờ vẽ vài vòng ở cột sống lưng.

Theo động tác càng ngày càng càn rỡ của Lục Minh Viễn cô chậm rãi nở nụ cười, nụ cười kia càng ngày càng rực rỡ. Trong lúc ngón tay cái sắp chạm lên bộ ngực của cô, đáy mắt Tô San cực nhanh thoáng qua một đạo tinh quang, xoay người, cùi chỏ linh hoạt hạ xuống, động tác rất nhanh, sức lực lớn, hẳn là ngoan tuyệt muốn cắt đứt ngón tay của Lục Minh Viễn.

Lục Minh Viễn đã sớm đề phòng ngón này của cô, cổ tay khẽ đảo, không thấy rõ động tác của anh như thế nào, lập tức nắm thật chặt ở sau Tô San, thân thể Tô San cũng đang dùng sức, bất giác lui về phía sau hai bước, sau lưng mạnh mẽ đụng vào góc bàn!

“Ầm” Một tiếng vang thật lớn, chiếc đèn theo tiếng vang đó rồi đổ xuống. Lục Minh Viễn gần như là theo bản năng ôm chặt người của Tô San. Sau lưng một trận đau đớn làm anh bất giác chau chặt lông mày.

Động tác giãy giụa phản kích của Tô San hơi chậm lại, cô chậm rãi quay đầu lại, gần như không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Lục Minh Viễn.

Lục Minh Viễn vẫn không nhúc nhích, đáy mắt xen vào sự kinh ngạc và hoang mang. Chính anh cũng không dám tin tưởng, vừa rồi anh lại bảo vệ một người phụ nữ anh không quen thuộc như vậy.

Chậm rãi buông cô ra, Lục Minh Viễn thối lui về phía sau một bước, giơ tay lên xoa nhẹ vai trái bị đụng đau, vẻ mặt lạnh nhạt mà nói: “Đừng suy nghĩ quá nhiều, đây là chuyện mà người đàn ông nào cũng biết làm.”

Tô San vừa mới xuất hiện một chút cảm động cứ như vậy bị anh bóp chết luôn rồi.

Cô cắn răng nói: “Rất tốt, xem ra về phương diện này chúng ta có nhận thức chung rồi.”

“Lục tiên sinh ngài tài cao thế lớn, muốn dạng mỹ nhân gầy mập như thế nào chẳng qua là chuyện ngoắc một ngón tay mà thôi. Về phần dung chi tục phấn(1) như tôi vẫn là không nên lãng phí thời gian của cô.”

(1) Dung chi tục phấn (庸脂俗粉):

Chú âm:yōng zhī sú fěn

Giải thích: Dung: Bình thường. Chi: Son. Tục: Đại Chúng Hóa, phổ thông. Phấn: Hương phấn, đặc chỉ hóa trang dùng bột phấn.

Dung chi tục phấn: Bình thường son, phổ thông hương phấn. Mượn chỉ Đại Chúng Hóa nữ tử. Cũng làm nghĩa xấu so sánh người phụ nữ chỉ hiểu tô son điểm phấn, trang điểm mà tục tằng không chịu nổi, không có hàm dưỡng, không có văn hóa .

Lục Minh Viễn cười khẽ, mí mắt nhấc lên: “Vậy cô trả lại rượu bổ cho tôi?”

Tô San hất đầu giống như khiêu khích nói: “Nếu như ngài cần tôi còn có thể chuẩn bị mỹ nhân hoàn chỉnh cho ngài.”

Lục Minh Viễn xoay người, ngồn vào trên ghế sa lon, một chân khoác lên trên đùi còn lại, cầm một ly rượu Bồ Đào(2), nhẹ nhàng lắc lắc. Màu đỏ nhạt ở bên trong từng vòng sóng gợn nổi lên, lại trở về, thật giống là trái tim khẽ động của anh.

(2) Bồ đào: rượu vang, rượu nho.

“Lý do?” Anh giống như không chút để ý hỏi: “Hạ lễ với người, tất có yêu cầu. Nói đi, cô muốn tôi làm cái gì?”

Tô San từ từ đi tới, ở trong ánh mắt kinh ngạc của Lục Minh Viễn chậm rãi ngồi chồm hổm xuống, ôm lấy đầu gối, lẳng lặng nhìn anh.

“Hoàn toàn trái lại, tôi chỉ hi vọng anh cái gì cũng đừng làm là tốt rồi. Giống như lần này đối với quảng cáo Yên Bắc vậy, cái gì cũng đừng làm, cho A&E một cuộc cạnh tranh công bằng, hoàn cảnh phát triển bình thường, có thể không?”

“Tại sao?”

Tô San tay ôm đầu gối, đột nhiên giống như siết chặt lại: “Bởi vì… Đại khái chú Lâm trong thời gian ngắn không có biện pháp xuất viện, nội loạn của A&E đã không cách nào tránh khỏi, tôi chỉ có thể cố hết sức dẹp yên môi trường bên ngoài cho nó.

Tiếng nói của Tô San rất nhẹ, nhẹ đến mức giống như là một trận gió thổi qua cũng có thể thổi tan những lời nói này.

Lục Minh Viễn bất tri bất giác cúi đầu, ánh mắt tĩnh mịch nhìn gò mà nhu mỹ(3) của cô.

(3) Nhu my: mềm mại, đẹp

Một lát sau anh từ từ đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve gò má trơn bóng lại hơi lạnh của cô một cái.

Ánh mắt nóng bỏng giống như có nhiệt độ này làm Tô San vô lực đối mặt, chỉ có thể nhắm mắt lại, hàm răng nhỏ cắn chặt lấy môi dưới, tinh tường tỏ rõ cô khẩn trương.

Tay Lục Minh Viễn từ từ di động, cuối cùng chạm vào môi Tô San. Đôi môi anh đào mềm mại bởi bì hàm răng vô cùng dùng sức mà dường như đã thấm máu, ửng đỏ, tản ra sự hấp dẫn trí mạng.

Đôi mắt sắc của anh càng thâm thúy, âm thanh hơi khàn khàn hỏi: “Tại sao cô không nói với anh cô?”

Lông mi Tô San khẽ run lên, hàm răng không ức chế được phát run: “Tôi…. Đã không tin anh ấy.”

“Vậy tại sao cô lại muốn nói những thứ này với tôi?”

Tô San chậm rãi mở mắt ra, trong ánh mắt có chút bi ai: “Bởi vì, tôi không có lựa chọn nào khác.”

Lâm Duệ đã bị thù hận che mắt, trong lòng Hạ Tâm Di thủy chung vẫn còn chút e dè với Lâm Duệ, duy nhất chỉ có chủ sự Lâm Gia Thịnh lại bởi vì bị bệnh mà không chịu nổi bất kỳ kích thích nào.

Cô, còn có thể tìm ai?

Lục Minh Viễn ngẩn ra, ngay sau đó khe khẽ cười.

Anh tự tay kéo Tô San ngồi xuống bên cạnh mình, nhìn chằm chằm cô, có lẽ đã qua rất lâu, cũng có lẽ chỉ là trong nháy mắt.

“Nếu như tôi giúp cô, cô có thể cho tôi thứ tốt gì?”

“Tôi…” Tô San trốn tránh đứng lên, từ từ lui về phía sau. Lục Minh Viễn tùy ý đứng lên theo, từng bước tiến tới gần, rốt cuộc bức cô vào trong một góc chết.

Anh vươn tay, đỡ hai bên thân thể cô, vây cô ở một nơi rất nhỏ bé.

Tô San lo lắng giật giật, lại phát hiện đường lui bốn bề đều bị Lục Minh Viễn ngăn chặn rồi.

Cô chỉ có thể ưỡn thẳng lưng, hết sức làm ra bộ dạng nghiêm nghị: “Anh tôi có thể cho anh cái gì, tôi đều có thể cho anh.”

“Hả?” Lục Minh Viễn cúi đầu, cười khe khẽ: “Nhưng nếu như anh cô cho căn bản là thứ tôi không muốn thì sao?”

“Tôi…” Tô San há hốc mồm, nhưng một hồi lâu vẫn không có được một câu trả lời.

Rốt cuộc Lục Minh Viễn không còn kiên nhẫn, đột nhiên anh thu cánh tay chống bên người Tô San lại, nhàn nhạt nói: “Cô đi đi, trở về nghĩ kỹ rồi tới tìm tôi. Tôi xem trọng đạo lý ngươi tình ta nguyện.”

“……Được.” Tô San cúi thấp đầu, tay gắt gao nắm túi xách, đốt ngón tay bởi vì dùng sức mà có vẻ có chút vặn vẹo.

“Tôi…. Suy tính một chút.” Cô như chạy trốn rời đi.

Nhìn cửa gỗ dày cộm nặng nề khép lại ở trước mắt, Lục Minh Viễn xoay người ngồi trở lại ghế sa lon trong phòng, châm một điếu thuốc lên. Lửa hồng vụt sáng rồi chợt tắt trên đầu ngón tay, anh chỉ lẳng lặng nhìn, giống như phiền não trong lòng, có thể theo tàn thuốc rơi xuống vậy.

Một cảnh rất nhanh bay qua tái hiện trước mặt anh.

Đường phố vào lúc sáng sớm, tiểu yêu tinh vì muốn tra một người bên trong xe anh là ai mà cầm trong tay điếu thuốc lá dành cho phụ nữ, xinh đẹp

Đường phố vào lúc sáng sớm, tiểu yêu tinh vì muốn tra một người bên trong xe anh là ai mà cầm trong tay điếu thuốc lá dành cho phụ nữ, xinh đẹp mị hoặc trình diễn mỹ nhân kế.

Trong đoạn phim quảng cáo Yên Bắc, người phụ nữ áo xanh giống như dị thế mà độc lập mang theo hương vị thương xót tiếc thay người đời.

Trong trang viên Thần Nông, bởi vì sợ nhân viên phục vụ bị làm khó, nha đầu ngốc lỗ mãng liều lĩnh chạy tới giải vây cho nhân viên.

Trong quán ăn nhỏ Quan Đông, tiểu cô nương không ngừng gắp viên thịt, viên trứng tôm, mang theo vẻ sống không bằng chết mà vẫn không quên cười ngốc với anh.

Không ngờ rằng bất tri bất giác Tô San lại để lại nhiều ký ức trong lòng anh như vậy. Chưa nói tới khắc cốt ghi tâm, không thể nói không phải cô không cưới, chỉ là…tuyệt đối đã chiếm cứ một góc trong lòng anh. Từ từ, mọc rễ nảy mầm trong đó.

Ánh đèn phòng khách sáng rực, sáng rực đến chói mắt làm cho chút tâm tư nhỏ nhoi của con người ở trong giữa ánh sáng này không chút nào che giấu.

Ngày hôm qua Lâm Duệ gọi điện thoại cho anh, xin anh cách xa Tô San một chút. Anh đã đồng ý, hơn nữa gửi tin nhắn cho Tô San, nói cô không cần tới tìm anh.

Nhưng vào giờ phút này, Lục Minh Viễn thật sự không có cách nào bảo đảm nếu như Lâm Duệ có loại yêu cầu này lần nữa với anh, anh còn có thể….. đồng ý không chút do dự hay không.

Anh đã hơn ba mươi tuổi rồi, thỉnh thoảng cũng có ý niệm muốn tìm người ổn định. Nhưng, vợ của anh, nữ chủ nhân nhà họ Lục tương lai, tuyệt đối không thể giống như Tô San, người phụ nữ vì lợi ích của gia tộc có thể can tâm lên giường của một người đàn ông xa lạ.

Cho dù, chỉ là suy tính cũng không được.

Lục Minh Viễn thở dài, vươn tay dập tắt khói thuốc vào trong gạt tàn.

Chờ khi Tô San ở trong thang máy hốt hoảng luống cuống trên mặt cô cũng đã phai nhạt đi chút xíu. Cô bình tĩnh đứng ở nơi đó, vách tường kim loại bên trong thang máy phản xạ gương mặt của cô.

Cô cảm thấy mình nên vui mừng. Nhìn xem, ngón đòn vờ tha để bắt thật của nàng chơi thật tốt. Chỉ cần có thể gợi lên một chút hứng thú của Lục Minh Viễn, trì hoãn anh ta động thủ, thì cô có cơ hội chuyển bại thành thắng.

Dù sao cởi chuông phải do người buộc chuông, Lâm Duệ mới là mấu chốt trong ván này.

Tô San càng nghĩ càng cảm thấy mình thông minh, cô dùng sức vỗ vỗ mặt của minh, muốn mình cười nhưng nháy mắt một cái, nước mắt lại từng giọt từng giọt lớn như vậy rơi xuống.

Cô từ từ ngồi xổm xuống góc, ôm lấy đầu gối, tựa đầu chôn thật sâu vào trong đó.

Cô chỉ hy vọng cuộc sống yên lặng, cùng lui tới với một người đơn thuần, nhưng hiện tại, sao cuộc sống mà cô hy vọng lại càng ngày càng xa vậy?

Mang theo mệt mỏi trở lại căn phòng nhỏ của mình, Tô San rất nhanh đã mơ mơ màng màng ngủ, nhưng ngủ cũng không sâu. Trong mộng xuất hiện rất nhiều mặt người.

Lát là Lâm Duệ lạnh lẽo nói. “Em chỉ cần an phận đứng ở sau lưng anh là được, anh sẽ đối thật tốt với em.”

Lát lại là Hạ Tâm Di dịu dàng vuốt tóc cô: “Yên tâm, con trai ruột thì thế nào? Mẹ nhất định sẽ làm cho con đứng thẳng đúng lý hợp tình trong cái gia đình này.”

Lát sau lại là vẻ mặt áy náy của Lâm Gia Thịnh: “Chú Lâm xin lỗi con, chẳng qua chú cũng thật lòng yêu con, tương lai nhất định chú sẽ bồi thường cho con!”

“Không, không, tôi không muốn các người…” Tô San nhắm chặt hai mắt, đầu đầy mồ hôi lạnh, từng sợi từng sợi tóc dính vào trên trán, dường như khổ sở nhỏ giọng nỉ non.

Bọn họ tự nhận là dùng phương thức tốt nhất đối xử với cô, nhưng không có ai chân chính hỏi cô, cô muốn cái gì?

Không phải là độc nhất vô song (3), chính trong buổi tối này, người chị em tốt của cô Tô Yên cũng không thể ngủ ngon giấc.

(3) Ý là không chỉ riêng mình Tô San.

Đại khái rạng sáng lúc 5 giờ, đột nhiên tiếng điện thoại bén nhọn vang lên trong nhà họ Trác, trong buổi sáng sớm yên tĩnh này, có vẻ hết sức chói tai.

Trác Diệu giật mình một cái ngồi dậy, vẻ mặt tức giận, mới sáng sớm, người nào không có mắt điện thoại tới vậy?!

Tô Yên còn buồn ngủ làm ổ trong ngực anh: “Trác Diệu, người nào vậy?” Âm thanh mềm dẻo êm ái của con gái, mang theo chút chưa tỉnh ngủ, nghe vậy lòng Trác Diệu bất giác run lên.

Vẻ tức giận trên mặt trong nháy mắt thu lại, anh cúi đầu, khẽ đặt một nụ hôn trên trán Tô Yên, dịu dàng nói: “Không có việc gì, anh đi xem một chút, em ngủ tiếp đi.”

Anh thả nhẹ bước chân đi ra phòng ngủ, Tô Yên do dự một chút, cuối cùng lặng lẽ vội vàng đi theo.

Trác Diệu vào thư phòng, phát hiện điện thoại trong ngăn kéo vang lên thì lập tức tức giận trong lòng biến mất không để lại dấu vết.

Phải biết, điện thoại di động công việc luôn ở 24 giờ, nhưng không phải người nào cũng biết mã số.

Anh nhận điện thoại, thanh âm trầm ổn nói: “Xin chào, tôi là Trác Diệu.”

Lục Minh Viễn trắng đêm không ngủ, trong âm thanh còn mang theo một chút mệt mỏi: “Là tôi, Lục Minh Viễn. Xin lỗi, trễ như này còn đánh thức anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.