Sổ Tay Tẩy Trắng Tra Nam

Chương 5: Người Cha Vô Trách Nhiệm 5





[Xuyên nhanh] Sổ tay tẩy trắng tra nam
Chương 5: Người cha vô trách nhiệm (5)
Tác giả: Đường Trung Miêu
Editor: AnGing
Bài hát: Howls Moving Castle [OST - Theme Song]
Mẹ của Kiều Phán Phán là Tề Nhã, là một tú nương, bà mang khí chất dịu dàng, dung mạo thanh lệ, tuy răng đã hơn ba mươi những mỗi khi mỉm cười, lại hấp dẫn người khác hơn cả những thiếu nữ mới hơn hai mươi.

Cũng chính bởi đẹp như thế, mới bị nhiều người mơ ước ngay sau khi chồng vừa bỏ đi.
Tề nhã mềm yếu, nhưng sự mềm yếu đó khi đối diện với những kẻ muốn bắt nạt mình lại trở thành cương liệt, bà liều chết cũng không chịu gả cho gã Nhị Lại Tử hồi đó, sau này khi nhà cháy, bà cũng đổ bệnh nặng, cần tiền chữa bệnh, cũng không chịu đồng ý.

Sau này, bà dứt khoát bán luôn nhà, dùng số tiền đó mang theo con gái rời đi.
Sau khi đóng học phí cho Kiều Phán Phán, số tiền thừa còn lại vừa vặn nộp đủ tiền thuốc men cho bà, con gái còn nhỏ, cho dù bà không muốn liên lụy đến con gái ra sao, cũng vẫn cắn răng chịu đựng.

Tề nhã sinh bệnh không thể làm việc, nhưng công việc bà có thể làm để kiếm ra tiền đó là thêu thùa, vì thế mỗi ngày nằm trên giường, thêu hoa rồi bán đi, cũng coi như kiếm được một số tiền.

Bác sĩ nói bà không còn nhiều thời gian nữa, bây giờ chỉ là dựa vào thuốc để chống đỡ, bất cứ lúc nào cũng có khả năng rời đi, Tề Nhã cũng không buồn để ý, nữ nhi đã thành niên, con bé có năng lực tự nuôi sống bản thân, bà có thể yên tâm rời đi.
Chỉ là, trước khi chết không được gặp lại người đàn ông kia, rốt cuộc là không cam lòng.

Tề Nhã vừa thông minh vừa ngây thơ.
Bà ấy có thể dễ dàng nhìn thấu ý nghĩ dơ bẩn của Nhị Lại Tử, nhưng lại cũng tin tưởng lời chồng mình không nghi ngờ.
Hắn nói sẽ trở về, thì nhất định sẽ trở về.
Người phụ nữ chậm rãi nhấm một muỗng canh, sau khi nước canh ấm áp đi vào bụng, bà mới nhẹ nhàng nhíu mày, nâng mắt nhìn, dịu dàng hỏi, "Phán Phán, canh này ở đâu ra thế?"
"Hôm nay con đi công tác với tổng giám đốc, lúc trở về là hắn mời cơm, bảo con đóng gói mang về cho mẹ."
Kiều Phán Phán cơ trí che giấu việc mình chưa ăn cơm nguyên một ngày, thấy mẹ mình còn nghi ngờ, vội vàng kể chuyện hôm nay cô gặp.
"Con nghe nói rằng mỗi năm tổng giám đốc của bọn con đều sẽ quyên tiền cho những cô nhi đó, nói là để tích phúc cho vợ con đã qua đời, ông ấy thật sự là một người tốt, cũng đối xử với con rất tốt, còn nói hôm nay đi công tác bồi thường gấp đôi tiền lương cho con nữa đấy!"
Kiều Phán Phán vừa gọt táo thuần thục, vừa nói chuyện với Tề Nhã có vẻ giật mình ở bên cạnh, "Mẹ làm sao thế?"
"Không có gì..." Tề nhã nghe con gái gọi mới phục hồi tinh thần lại, miễn cưỡng cười một cái, giọng nói nhẹ nhàng, "Trước khi cha ngươi rời đi, cũng nói rằng sẽ mang về cho mẹ hoa hồng đỏ."
Kiều Phán Phán dừng tay, nét mặt không còn vui vẻ như trước nữa, giọng nói rầu rĩ, "Mẹ đừng nhớ đến ông ta nữa, lúc đó tuy rằng giao thông không thuận tiện, nhưng cũng không đến mức nhiều năm như thế không trở về, ông ta chính là..."
Cô muốn nói rằng ông ta vốn dĩ không cần bọn họ, nhưng nhìn đôi mắt đau thương của mẹ, cô không dám nói.


"Tóm lại, không có ông ta không phải chúng ta cũng sống khá tốt hay sao? Bây giờ con làm công ty tiền lương cao, đãi ngộ tốt, chờ đến lúc tốt nghiệp tranh thủ làm việc, lúc đó rất nhanh đã có thể tích góp đủ tiền để mua được nhà rồi!"
"Được, mẹ đợi Phán Phán của mẹ mua nhà." Ở cái thành phố này việc mua nhà nào có dễ như Kiều Phán Phán nói vậy, nhưng đối với ý nghĩ ảo tưởng kỳ lạ của con gái, Tề Nhã ôn nhu cười đồng ý, đôi mắt xinh đẹp tràn ngập sự tin tưởng.

Nghĩ tới cuộc sống tương lai sẽ càng ngày càng tốt, khóe miệng Kiều Phán Phán nhếch lên, đưa quả táo vừa gọt xong cho mẹ, mình thì đi ra ngoài vứt rác.

Nhìn bóng dáng vui sướng của con gái rời đi, Tề Nhã thỏa mãn cười, mắt nhìn quả táo trong tay.

Con gái có hiếu, ưu tú, đây là chuyện khiến cho bà thỏa mãn nhất.
Nhưng con gái tốt như thế, nếu bà mất rồi, nó một mình lẻ loi trên thế rời này, sẽ đau buồn tới cỡ nào cơ chứ...!
Nếu là Thành Thanh còn ở đây thì tốt rồi, ai...
Kiều Phán Phán cầm túi rác ném vào thùng rác lớn cuối hành lang, gặp một hộ sĩ trung niên, nhìn thấy cô thì cười chào hỏi, "Phán Phán lại tới thăm mẹ hả?"
"Đúng vậy, phiền mọi người chăm sóc cho mẹ cháu."
"Chuyện đương nhiên mà."

Người hộ sĩ này cũng mang họ Trương, là y tá trưởng trong bệnh viện, bà cũng có con gái bằng tuổi Kiều Phán Phán, thấy Kiều Phán Phán ngoan ngoãn hiểu chuyện, đi làm thêm gánh tiền thuốc men cho mẹ thì vô cùng quý, Tề Nhã trong bệnh viện cũng được làm chăm sóc rất tốt.

Bà cầm bình thuốc không đi tới phòng hộ sĩ, vừa đến cửa lại nghe thấy tiếng một hộ sĩ trẻ tuổi lanh lảnh vọng ra.
"Trong phòng 208 có một người phụ nữ xinh đẹp đặc biệt thảm ở, chồng bỏ đi, một mình nuối con gái lớn, kết quả bây giờ lại bị bệnh, toàn dựa vào con gái chăm sóc, cô nói..."
Cô đang nói, một hộ sĩ khác ngồi đối diện cô đang tập trung tinh thần hóng chuyện nhìn về phía y tá trưởng vẻ mặt lạnh lùng đứng ở ngoài cửa, mất tự nhiên ho một tiếng.
Hộ sĩ trẻ đang kể chuyện cũng cảm thấy có gì không đúng, vội vàng quay người lại, nhìn thấy y tá trưởng Trương đang lạnh lùng nhìn mình.

"Cô tới đây thực tập hay tới để tám chuyện? Nếu còn để tôi nghe thấy cô lan truyền linh tinh, giám định thực tập đừng hòng tôi ký tên!"
Cô hộ sĩ tuổi không lớn, bị bà nghiêm khắc mắng, hốc mắt tức khắc đỏ lên, y tá trưởng Trương thấy cô như thế, cũng không còn quá tức giận nữa, "Lần sau chú ý một chút."
Nói xong, bà đặt hảo bình dược không xuống, đi ra ngoài tuần tra phòng bệnh.
Không biết rằng mình vừa đi, hộ sĩ trẻ lập tức bẹp miệng chảy nước mắt, "Gắt cái gì! Bà già, tôi vốn dĩ không hề nói sai, cái bà ở phòng 208 kia rõ ràng là bị bỏ rơi!"
Cô hộ sĩ khác ở bên cạnh hơi khó xử, muốn khuyên lại không biết nên khuyên như thế nào, cuối cùng nói một câu, "Có lẽ người ta thật sự bị lạc nhau thì sao, bố tôi nói lúc đó mất liên lạc thật sự cả đời người cũng không còn cơ hội gặp lại nữa."
"Thôi đi, tôi thấy bà ta bị vứt bỏ thì có, xinh đẹp thì sao chứ, còn không phải cũng bị bỏ rơi đấy thôi! Y tá trưởng tốt với bà ta như thế, sau này kiểu gì cũng bị bỏ rơi như thế cho mà xem!" Cô ta mới bị mắng trong lòng còn khó chịu, lúc này càng cố gắng sỉ nhục hai người cho bõ tức.
Cô ta vừa dứt lời, một vài hộ sĩ trẻ khác đẩy cửa đi vào, nét mặt phức tạp nhìn cô ta, rõ ràng đã nghe thấy hết.

Nhưng tất cả mọi người đều đế thực tập, nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện, cũng chỉ coi như không nghe được.

Ở phòng bệnh, Tề Nhã cầm áo khoác của Kiều Phán Phán khẽ nhíu mày, "Sao chỗ này lại bị rách thế?"
"A, chỗ này hả?" Kiều Phán Phán đang trải chăn ở trên ghế nằm, thuận miệng đáp, "Lúc đi ăn cơm bị vướng phải cửa, rách thì thôi, lát nữa con vá lại là được."
"Cái nào này bị rách hẳn một góc vải, định vá như thế nào?" Tề nhã cầm lấy hộp kim chỉ và vải dệt bên cạnh, chọn một màu khá tương tự, nói nhẹ, "Thôi để mẹ vá cho."
Bà vốn khéo tay, lại quen làm cái này, chờ đến khi đi ngủ, đã vá xong, vốn dĩ chỗ áo bị rách lớn, giờ đây đã không thấy gì nữa, ngay cả dấu vết vá cũng được một đóa hoa bìm bìm xinh đẹp che dấu.
Kiều Phán Phán cầm áo khoác khen không dứt miệng, "Mẹ vừa vá xong trông còn đẹp hơn cả lúc trước nữa, giỏi quá đi!"
Thấy con gái hài lòng, Tề Nhã nở một nụ cười dịu dàng, nhẹ nhàng nói, "Lần sau quần áo bị rách cứ đưa cho mẹ."
"Được! Cảm ơn mẹ!"
Ngày hôm sau, Kiều Phán Phán sung sướng mặc áo khoác đến công ty, quả nhiên rất nhanh hấp rất sự chú ý của mọi người.

"Đẹp quá Phán Phán ơi, hôm qua đâu có đẹp như thế!"
Mấy chị em gái vây quanh cô tấm tắc bảo lạ, "Đóa hoa này trông sinh động thật đấy, nhìn như thật vậy."
Kiều Phán Phán hơi hơi đắc ý nhấp môi cười, cho dù ngày xưa có trưởng thành như thế nào đi nữa, giờ phút này nghe thấy mọi người khen mẹ mình, cũng không kìm nén được vui vẻ: "Đây là mẹ mình thêu cho đấy, bà ấy giỏi lắm."
"Mẹ cô thật là giỏi..."
Vệ Minh Ngôn bước tới, thấy mấy người vây quanh Kiều Phán Phán nói đùa, trên mặt lộ ra ý cười ôn hòa, "Nói cái gì vậy? Sao mà vui vẻ thế."
Đang trêu chọc, ánh mắt lại dừng lại trên khóm hoa bìm bìm xinh đẹp kia..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.